Tổ Trọng Án

Chương 72: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (4)




Lúc Triển Chiêu với Tô Hồng chia tay nhau, Bạch Ngọc Đường cũng đúng lúc đi ra khỏi một phòng làm việc khác ở đại học A. Khi anh đi thang máy xuống lầu 1, thì gặp phải Tô Hồng cũng vừa đi từ cầu thang xuống. Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt rất bất ngờ, Tô Hồng cùng hơi ngoài ý muốn, chẳng qua cô đã nhanh chóng nghĩ được chuyện gì vừa xảy ra.

“Nghe nói cậu trị liệu rất thuận lợi?” Trên mặt Tô Hồng hiện ra nụ cười dịu dàng hiếm có.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cùng hơi hòa hoãn, bất quá anh cũng không cười, mà theo bản năng nhìn về hướng cầu thang, giống như vô tình hỏi Tô Hồng, “Cô cũng tới khoa tâm lý đại học A sao, tới gặp bạn?”

Tô Hồng mỉm cười, gật đầu, “Nói giọng này là sao, chẳng lẽ chỉ có cậu mới được làm bạn với nhà tâm lý học mà tôi lại không?”

“Thì ra bạn cô là nhà tâm lý học nha.” Bạch Ngọc Đường ngoắc khóe miệng, khóe mắt lại nhìn về phía cầu thang lần nữa, “Không phải vị tâm lý học này ngẫu nhiên cũng họ Triển đi.”

“Quả là rất ngẫu nhiên, cậu ta đúng thật họ Triển, đã vậy còn tuổi trẻ tài cao, năng lực chuyên nghiệp siêu phàm, thậm chí còn biết phá án nữa.”

Biểu lộ có chút khoa trương của Tô Hồng làm Bạch Ngọc Đường không nhịn được cười, anh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Tô Hồng một cái, chua chát nói, “Từ khi nào cô có quan hệ tốt với cậu ta như thế, tôi không biết đấy nhé.”

“Tôi nghe không lầm chứ, cậu đang ghen sao?” Tô Hồng hơi sửng sốt, “Là ăn dấm của tôi, hay là ăn dấm của Triển Chiêu vậy?”

“Tô đại tiểu thư, lời này của cô thật chẳng có chút dinh dưỡng nào, ai mà không biết tôi từ lúc còn làm đặc cảnh đã thầm mến cô. Nếu bây giờ cô đột nhiên bảo tôi biết cô yêu một tiến sĩ nhỏ trói gà không chặt, thật làm tôi đau lòng biết mấy.”

Lời nói của Bạch Ngọc Đường thành công làm Tô Hồng ghê tởm, cô cũng không thèm nói nữa, nâng tay lên đấm một quyền về mặt Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đã sớm có chuẩn bị, tay Tô Hồng vừa tới, anh đã lắc mình né khỏi đòn tấn công của đối phương, hơn nữa còn thuận thế bắt lại cổ tay Tô Hồng. Hai người ta tới ngươi đi mấy chiêu, cuối cùng Bạch Ngọc Đường phải khổ sở nói Tô cô nương xin tha mời chấm dứt.

Hai người chiến hữu ngày xưa, ngày nay làm đồng nghiệp, nhìn nhau cười một tiếng, đề tài Triển Chiêu xem như tạm thời an toàn thoát qua. Hai người cùng lúc đang tính rời khỏi đại học A, vì vậy liền đi chung. Vừa ra khỏi cửa trường, Tô Hồng không chờ Bạch Ngọc Đường mở lời, đã tự chui vào xe Bạch Ngọc Đường.

“Thế nào, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?” Bạch Ngọc Đường tâm tình tốt ngồi lên vị trí tài xế, liếc Tô Hồng.

Tô Hồng cười khẽ, không nhìn Bạch Ngọc Đường, mà nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói, “Từ hồi quay lại tới giờ, chúng ta hình như vẫn chưa có thời gian nói chuyện đi? Hôm nay rảnh không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhíu mày, “Nói chuyện?”

Tô Hồng không đạp lại, Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, “Cô muốn nói chuyện gì?”

Tô Hồng nhẹ cười, “Nói chuyện về cậu, với Nguyệt Hoa.”

“Nguyệt Hoa?” Dường như Bạch Ngọc Đường cảm giác được chút bất ngờ với đề tài Tô Hồng vừa nói, miệng hiện ra một nụ cười khổ, Bạch Ngọc Đường nhìn Tô Hồng, bất đắc dĩ, cười nói, “Tôi với con bé hết cách rồi.”

“Hết cách hay không quan tâm đây?” Tô Hồng cười lạnh nói.

“Cô nói tôi không quan tâm con bé?” Bạch Ngọc Đường hơi giận dữ nhìn khuôn mặt cười cười của Tô Hồng, chân mày nhíu chặt, “Cô có biết mấy năm rồi con bé làm ra bao nhiêu chuyện? Tôi không quan tâm con bé? Nếu tôi thật không quan tâm, thì làm sao bao nhiêu chuyện tào lao con bé làm ra tới giờ còn chưa bị lập biên bản chứ?”

Giận dữ trong giọng Bạch Ngọc Đường khiến Tô Hồng không nhịn được cười, bất quá, chỉ sợ chọc cậu ta giận tiếp nên Tô Hồng còn lựa chọn im lặng. Bạch Ngọc Đường không được đáp lại, bực bội khởi động xe, một cước đạp ga đi ra đại lộ, vừa lái xe vừa không lạnh không nói hỏi, “Cô còn chưa nói, cô muốn đi đâu nói chuyện đây?”

Tô Hồng phì cười, bất đắc dĩ liếc Bạch Ngọc Đường, “Chẳng trách nha đầu Nguyệt Hoa đàn áp cậu, cái loại người như cậu, đúng là khẩu xà tâm phật. Được rồi, vậy chúng ta cũng đừng nói chuyện nữa, có thái độ này của cậu tôi cũng yên tâm.”

“Thái độ của tôi?” Bạch Ngọc Đường không vui trợn mắt nhìn Tô Hồng, “Ý cô nói là trước kia cô vẫn không có yên tâm tôi hả? Cô sợ tôi mặc kệ con nhỏ Đinh Nguyệt Hoa kia?”

“Tôi không có nghĩ như vậy,” Tô Hồng nghiêm túc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi chẳng qua chỉ lo quan hệ nếu của hai người cứ như vậy căng thẳng, cậu sớm muộn sẽ bị Nguyệt Hoa làm cho giận đến máu dồn lên não. Bây giờ tôi yên tâm, là vì tính tình cậu đã thay đổi nhiều so với ba năm trước. Không biết những thay đổi này là do ai mang đến cho cậu, là Triển Chiêu sao?”

Tô Hồng đột ngột nhắc tới Triển Chiêu, làm hai tay Bạch Ngọc Đường run lên, suýt nữa làm xe lạc khỏi làn đường. Cả người Tô Hồng bị nghiêng, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên trở nên khó nhìn, không nhịn được kéo kéo khóe miệng. Tô Hồng giả vờ như mình còn sợ lắm, vuốt vuốt lồng ngực, thở dài, “Ngọc Đường à, cậu nếu quành thêm một chút nữa, sợ rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng a. Thế nào, mới nói một câu Triển Chiêu mà cậu lại kích động như vậy. Xem ra, Triển Chiêu quả nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến cậu.”

“Tô Hồng, chúng ta có thể đổi đề tại không?” Bạch Ngọc Đường chán nản nhìn Tô Hồng.

“Tại sao phải đổi?” Tô Hồng hơi sững sờ, nhìn chăm chăm gò má Bạch Ngọc Đường, còn cố ý tiền gần thêm mấy giây, cười nói, “Chẳng lẽ cậu không thích cậu ấy?”

“Cái gì mà có thích hay không?” Bạch Ngọc Đường không vui nhìn Tô Hồng, “Cái cô này, bị cái gì lại tự nhiên phát điên đấy. Triển Chiêu cậu ta chỉ là một người bạn bình thường, không phải quá quan trọng, nhưng cũng không phải không quan trọng. Nếu tôi xem cậu ta là bạn dĩ nhiên sẽ không ghét. Đầu cần đơn độc nói cái gì thích cậu ấy, hai tên đàn ông, lại hình dung như vậy cô không thấy không tự nhiên à?”

“Có gì không tự nhiên, tôi một chút đều không thấy không tự nhiên.” Tô Hồng nhẹ cười, híp mắt quan sát Bạch Ngọc Đường mấy lần, nhìn tới mức Bạch Ngọc Đường cũng có chút sợ hại.

“Cô… cô nhìn cái gì?”

Tô Hồng cười nói, “Bạch Ngọc Đường, cậu quên rồi sao. Năm đó, khi Điềm Huệ vẫn còn sống, tôi có hỏi qua cậu một câu cũng không khác biệt lắm, tôi nói cậu với Đinh Điềm Huệ cả ngày cứ dính với nhau, có phải cậu thích anh ấy không. Cậu còn nhớ lúc đó cậu trả lời làm sao không?”

Lời của Tô Hồng để Bạch Ngọc Đường lạc vào hồi tưởng ngắn ngủi, sau đó, biểu hiện lúng túng được thay bằng nụ cười, “Đương nhiên nhớ, tiểu tử kia lúc đầu theo đuổi cô, đuổi luôn cả tôi, không thèm nhận anh em nữa, đơn giản là tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn. Lúc cô hỏi tôi câu này vừa hay tên đó cũng ở đấy, cho nên tôi mới cố ý nói, nếu hắn là nữ tôi đã sớm cưới về nhà. Tôi không chỉ thích hắn, mà hắn cũng thích tôi, cô….”

“Cô ghen tỵ cũng vô ích!”

Hai người hai miệng đồng thanh, sau đó lại cười to.

“Cậu còn nhớ sắc mặt của anh ta khi đó không, so với mở phường nhuộm còn đặc sắc hơn nhiều ấy.”

“Dĩ nhiên nhớ, tôi còn nhớ sau đó ba ngày liền thằng quỷ đó cũng không dám tới gần tôi, giống như sợ tôi ăn hắn ấy.” Bạch Ngọc Đường cười lớp đáp, “Cũng không chịu cầm gương lên soi thử đức hạnh của mình một chút, coi như tôi có thích nam thật, cũng không tìm tới tên ấy đâu.”

Tô Hồng nhìn Bạch Ngọc Đường cười vui vẻ một hồi, đột nhiên lại hơi nghiêm túc hỏi ra nghi vấn mình chân chính muốn nói.

“Cùng một vấn đề, đối tượng là Đinh Điềm Huệ, cậu lại có thể thản nhiên cầm anh ta ra cười giỡn, một chút cũng không cảm thấy mất tự nhiên. Mà cùng một vấn đề như vậy, tôi lại hỏi thêm lần nữa, cậu lại cảm thấy mất tự nhiên. Bạch Ngọc Đường, cậu có khi nào thử nghĩ, đây là vì sao không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nụ cười trên mặt nhạt dần, trầm ngâm hồi lâu, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại, “Tô Hồng, tại sao từ sau khi cô trở lại thành phố D, cứ luôn nhắc tới Triển Chiêu với tôi? Tôi thấy hay là cô thích cậu ấy?”

“Nếu tôi nói phải, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tôi sao?” Tô Hồng đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường chợt đổi, kinh ngạc nhìn Tô Hồng, lại phát hiện bộ dạng tự tiếu phi tiếu của đối phương.

“Cô không tới thật đấy chứ?” Bạch Ngọc Đường bực bội hỏi.

Bạch Ngọc Đường thế này khiến Tô Hồng rất vui, cô vừa định dùng cái đề tài này để tiếp tục chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường mấy câu, lại đột ngột nghe được tiếng chuông điện thoại.

Bạch Ngọc Đường nhận điện, nói chuyện mấy câu với bên kia, sau đó nhanh chóng cúp.

“Thế nào, có tình huống?” Tô Hồng để ý biểu lộ của Bạch Ngọc Đường trong chớp mắt trở thành nghiêm túc, không nhịn được hỏi.

“Không phải chuyện lớn, hôm qua bên hải quan có tóm được một tên buôn ma túy, vốn định trực tiếp mang về đội thẩm vấn là được. Kết quả, hôm nay cô ta đột nhiên phủ nhận, bảo còn đồng bọn.”

“Vậy thì tiếp tục tra, có đồng bọn thì tìm luôn cả đồng bọn ra là được rồi?” Tô Hồng không hiểu hỏi, “Chuyện như thế không phải cũng để tổ Trọng án chúng ta tới làm đi?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Phiền toái ở chỗ, đồng bọn cô ta khai ra là người nước ngoài.”

“Nước ngoài?” Tô Hồng nhíu mày, “Cái này khó, vụ án dính đến người nước ngoài bình thường đều rất phiền phức.”

Bạch Ngọc Đường cười khẽ, tay lái nhẹ chuyển đổi hướng đi của xe. Tô Hồng hơi giật mình, “Cậu muốn đi đâu?”

Bạch Ngọc Đường không nhìn Tô Hồng, nói thẳng, “Cú điện vừa rồi là của đội trưởng.”

“Đội trưởng Bao?”

“Ừ, anh ta bảo tôi qua bên hải quan mang cô gái đó về phân cục.”

“Đội trưởng Bao với Công Tôn khoa trưởng bây giờ lại đi thành phố H nghĩ phép rồi, làm sao còn ra lệnh cho cậu.”

Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Bọn họ bây giờ đang đi hưởng trăng mất, mấy chuyện nhỏ bên hải quan dĩ nhiên không cần về xử lý. Bất quá, người ta đã đến nhờ đội trưởng, anh ta không muốn quản lại không muốn mất mặt, cho nên liền chộp tôi tới làm osin. Dù sao chuyện này vốn không phức tạp, một nhóm buôn ma túy thôi, chó cùng giứt dậu cắn bậy cũng là chuyện thường. Cô gái kia thuận miệng nói có người nước ngoài là thượng cấp của cô ta, nhưng bên hải quan cũng không nói bắt được tên nước ngoài nào. Muốn tôi phát biểu, thì mười có chín là cô gái đó nói càn, bắt rồi thẩm đi thẩm lại thì rất nhanh sẽ rõ chân tướng, không cần bận tâm.”

Nghe Bạch Ngọc Đường nói, Tô Hồng gật đầu, cô nhìn Bạch Ngọc Đường cười bảo, “Nói vậy hôm nay chúng ta lại không có cách nào nói chuyện rồi, cậu cần tôi đi với cậu tới chỗ hải quan sao?”

“Tùy ý cô, rảnh thì đi một chuyến cũng được, trên đường chúng ta còn có thể trò chuyện một chút về chuyện của nha đầu Nguyệt Hoa kia. Dù sao cũng hơn hai tháng tôi chưa gặp con bé, nghe nói gần đây con bé khôn hơn rồi phải không?”

“Dĩ nhiên,” Tô Hồng nhớ lại biểu hiện của Đinh Nguyệt Hoa vừa nãy thấy được trong phòng làm việc của Triển Chiêu, cười nói, “Không phải tôi nói, nhưng vị tiến sĩ Triển của chúng ta thật rất có bản lĩnh. Cậu nói hai tháng cậu không gặp Nguyệt Hoa, bây giờ để cậu nhìn một cái, cậu nhất định sẽ hết hồn. Con bé bây giờ đâu chỉ có ngoan, đơn giản là so với ba năm trước còn ngoan hơn. Hơn nữa —-“

Nói tới đây, Tô Hồng dừng lại một chút, không nhịn được nở nụ cười bí ẩn.

“Cô lại nghĩ tới cái gì đấy?” Bạch Ngọc Đường không chịu được, cảm thấy tò mò vì sao Tô Hồng lại cười.

Tô Hồng nói, “Tôi cười nha đầu Nguyệt Hoa kia đúng là kì quặc, cậu biết không, con bé tập trung một đám con gái, xây cho Triển Chiêu một trang web, còn tổ chức một nhóm fans hâm mộ, lấy tên gì mà Bao bao đoàn, ai không biết còn tưởng nhầm kia là nhóm hâm mộ đội trưởng Bao mất.”

“Nhó… nhóm hâm mộ!?” Bạch Ngọc Đường thật sửng sốt, anh kinh ngạc đưa mắt nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng cười nói, “Cậu cũng thấy kỳ lạ chứ hả? Biết cái này chưa, Nguyệt Hoa còn là đội trưởng nhóm Bao bao đấy? Con bé bây giờ có thể nói là người hâm mộ số một của thầy Triển đó nha.”

“Con nhỏ này!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, sau khi nghe lời Tô Hồng nói, đáng lẽ chuyện Nguyệt Hoa ngoan hóa khiến anh phải cảm thấy cao hứng thì lại khiến anh hung hăng đạp cần ga.

Tô Hồng nhíu mày, lạnh lùng hét, “Bạch Ngọc Đường, kích động thì kích động, lái xe phải nhìn đường chứ.”

Bạch Ngọc Đường liếc Tô Hồng, lại cho thêm một cước, dùng vận tốc mém đạt siêu tốc vọt tới hải quan. Tô Hồng nhịn cười tính toán, Bạch Ngọc Đường đen mặt tới như vậy, xem ra cô gái buôn ma túy hải quan tóm được sẽ gặp xui xẻo rồi.

Bên kia Bạch Ngọc Đường vì Triển Chiêu có một nhóm hâm mộ mà buồn bực không dứt, bên này bản thân Triển Chiêu lại chẳng hề có cảm giác. Sau khi tiễn Tô Hồng đi rồi, cậu nghỉ ngơi một chút rồi rời khỏi phòng. Hôm nay là cuối tuần, sáng cho sinh viên học bù một tiết, chiều lại hẹn gặp Đinh Nguyệt Hoa, nói chuyện với Tô Hồng về tình huống Bạch Ngọc Đường, cả ngày như vậy khiến Triển Chiêu thật cảm thấy hơi mệt.

Sau khi trở về ký túc xá, Triển Chiêu trước rót cho mình ly trà, sau đó rút quyển sách vừa mượn ở thư viện về từ giá sách xuống, ngồi trên salon từ từ lật xem. Vừa đúng dịp, nội dung sách này chủ yếu nói về chuyện căng thẳng sau chấn thương tâm lý, có thể dựa theo áp dụng cho tình trạng của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nghiêm túc xem, thời gian cứ thế trôi qua, uống xong mấy chén tra, sắc trời đã tối.

Trong bụng truyền tới cảm giác đói, Triển Chiêu xoa xoa bả vai cứng ngắc, cầm sách đặt lên bàn nước, đứng lên thư giản cơ thế, sau đó vừa chậm rãi bước vào phòng bếp vừa suy nghĩ xem cuối cùng nên lấy cái gì ăn lấp bụng. Vào phòng bếp rồi, Triển Chiêu đưa mắt liền thấy được nồi áp suất trên bếp. Triển Chiêu hơi ngẩn ra, sau đó đi tới cạnh bếp, mở nắp nồi.

Lấy độ tuổi 24 của Triển Chiêu lúc này đã sắp tốt nghiệp tiến sĩ, liền có thể tưởng tượng ra lúc học đại học cậu nhỏ như thế nào. Triển Chiêu lúc nhỏ luôn được anh trai chăm sóc, sau khi anh trai nhập ngũ cậu trực tiếp vào trường bắt đầu cuộc sống tập thể,  ăn nhiều loại cơm cantin. Những thứ gia dụng điện máy này, đừng bảo cậu không biết dùng, mà mò mẫm xài cũng không biết được nồi nào thích hợp nấu món nào nữa ấy.

Có thể nói, lần đầu tiên Triển Chiêu ý thức được nồi áp suất có thể nấu ra cháo ngon, chính là đêm Bạch Ngọc Đưa đưa cậu về rồi làm cho cậu. Dường như từ hôm đó, Triển Chiêu bắt đầu cảm thấy Bạch Ngọc Đường này là người rất tốt, là một nam nhân cẩn thận, cũng là một người bạn rất thân thiết. Rồi từ đó về sau, cứ ba năm ngày, anh ta lại nấu cho mình một nồi cháo thơm ngát để ăn, nhưng không hiểu tại sao, cậu luôn cảm thấy những lần sau ăn đều không ngon như lần đầu.

Nghĩ đến chỗ này, Triển Chiêu hơi cong khóe miệng, lấy miếng lót nồi ra, quyết định bữa ăn chính tối nay phụ thuộc vào nó. Thuần thục vo gạo, cắm điện, bật chốt, trong lúc chờ đợi món chính xong, Triển Chiêu mở tủ lạnh, bắt đầu kiểm tra hàng tồn kho của mình, trong đầu nghĩ xem làm món gì ăn chung với cháo.

Nhưng cậu chưa kịp tính toán tốt, chuông điện thoại đột ngột reo. Triển Chiêu lập tức cầm di động lên nhìn, sau đó, ngây người nhìn chăm chăm vào màn hình.

Đó là một cái tên vừa quen vừa lạ, nói nó quen là do người gọi tới từng có quan hệ rất sâu với Triển Chiêu. Mà lạ, là vì người này ít nhất đã ba năm không gọi điện cho cậu. Mà Triển Chiêu cho là, theo thỏa thuận ngầm lúc hai người tách ra, thời gian này nhất định phải kéo dài hơn mới đúng.

Nhưng, người này gọi tới, Triển Chiêu không thể không nhận. Cho nên chỉ sửng sốt một hồi, Triển Chiêu liền nhận điện. Mà sau một thời gian ngắn nói chuyện với nhau, vẻ mặt Triển Chiêu liền trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Trong quá trình gọi điện, Triển Chiêu hầu như không có cơ hội mở lời, phần lớn thời gian cậu đều lắng nghe. Sau khi đối phương kể xong rồi, Triển Chiêu đáp ngay, “Chị đừng vội, ráng giữ tỉnh táo, chờ tôi, tôi lập tức đến ngay!”