Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 36: Xin lỗi, hình như tôi không thích anh




Sau khi đưa Hà Diệp về nhà, Lục Tân không về nhà ngay.

Hôm nay ba mẹ anh đều được nghỉ nên chắc giờ đang ngồi phòng khách xem TV. Lục Tân không cho rằng bản thân có thể thành công che giấu được tâm trạng của mình.

Anh đap xe lung tung trong khu chung cư, cuối cùng tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Từ vị trí này anh có thể nhìn thấy tòa nhà bảy tầng phía xa, còn thấy được cả cửa sổ nhà cô.

Lục Tân cứ ngơ ngác nhìn về phía đó.

Trước khi lên kế hoạch kia, anh nghĩ tất cả đều là vì muốn có được cô, muốn trở nên thân mật khăng khít với cô, nghĩ đến cảnh Hà Diệp mềm nhũn ôm vai anh gọi tên anh. Chắc chắn cô sẽ khóc còn anh sẽ vừa hôn vừa dỗ dành cô, đợi cô không còn ngượng ngùng, khó chịu nữa anh sẽ làm cô cảm nhận được rốt cuộc anh thích cô đến nhường nào.

Anh đã được ngắm nhìn cảnh đêm trên sông Hoàng Phổ từ rất lâu rồi nhưng Lục Tân muốn ngắm cùng với Hà Diệp một lần. Giống như khi đi dạo với cô trên sân trường Đại học Giao thông, anh sẽ đi cùng cô một lần, như vậy sau này cho dù cô có đi một mình trên sân trường thì khi anh mắt cô liếc qua những nơi hai người từng dừng chân, chắc chắn cô sẽ không kìm lòng được mà nhớ tới người bạn trai này, đúng chứ?

Yêu xa là điều không thể tránh khỏi, chỉ có thể nghĩ cách duy trì tình cảm.

Lục Tân thậm chí đã tưởng tượng tới cuối tuần, anh chạy từ xa tới, cô sẽ đứng trên tàu cao tốc chờ anh, có lẽ lúc mới gặp cô còn ngượng ngùng không được tự nhưng đến tối, trong phòng khách sạn, cô sẽ lại ôm lấy cổ anh, nức nở gọi tên anh. Khoảng cách sinh ra vì thời gian và không gian cũng sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc triền miên hết mình đó.

Anh lên rất nhiều kế hoạch, cũng suy tĩnh rất nhiều nhưng anh đã đánh giá thấp sự kháng cự của cô với việc đó.

Sau đó, anh lại đặt mình với góc độ của cô, bạn trai lén đặt vật đó vào trong ba lô thì sao mà là người tốt được?

Có tin nhắn gửi tới điện thoại.

Mẹ: [Tối nay có về không?]

Lục Tân: [Có ạ, con đang đi với đám bạn, chắc tối nay sẽ về trễ, mẹ không cần phải đợi con đâu.]

Mẹ: [Tin con mới là lạ ấy, tuổi này yêu đương là bình thường nhưng phải tôn trọng con gái nhà người ta.]

Lục Tân lướt màn hình, ngửa đầu.

Bầu trời thành phố An rất cao, rất xa, cả một năm chẳng có được bao nhiêu ngày nắng, dường như lúc nào cũng bị nhốt trong một đám sương mù.

Không thể nhìn thấy sao, chỉ thấy những tòa nhà cao chọc trời.

Lại có tin nhắn gửi đến.

Lục Tân không có chút hy vọng nào mở ra xem.

Là cô nhắn.

Lục Tân nhanh chóng mở khung chat lên.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương với anh nữa.]

Hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, hình như phía sau cô còn nhắn gì đó nhưng Lục Tân lại chỉ thấy được dòng tin nhắn kia.

Anh nhìn hết lần này đến lần khác, lại đọc từng chữ một.

Sao cô có thể nói như vậy.

Rõ ràng nghỉ hè mới được ở bên nhau.

Tin nhắn của Hà Diệp kết thúc bằng một tin chuyển khoản, cô thậm chí còn note lại trong nội dung chuyển khoản là: Giá váy 899 × 0.85 = 764.15.

Lục Tân lại đọc lại những tin nhắn đằng trước, đột nhiên hoảng sợ ý thức được cô đang nghiêm túc, cô thực sự nghiêm túc muốn chia tay với anh.

Lục Tân đứng lên, gọi điện thoại cho cô.

Màn hình điện thoại của Hà Diệp hiện lên cuộc gọi đến, một hồi lâu sau cô mới bắt máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của anh: “Hà Diệp, đừng như vậy, em đừng nói linh tinh.”

Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Đây không phải lời nói lúc tức giận, trên đường về tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta không hợp…”

“Anh sẽ sửa, trừ khi em thực sự đồng ý, nếu không sau này anh sẽ không động tay động chân với em nữa, anh thực sự làm được.”

“Còn nữa, em không muốn cuối tuần anh tới Thượng Hải tìm em, anh cũng sẽ nghe lời em, anh chỉ nhắn tin, gửi video cho em thôi.”

“Hà Diệp, anh sai rồi, nhưng anh thực sự không hư hỏng như vậy đâu. Anh không phải loại người tùy tiện theo đuổi bừa được một người bạn gái xong là không thể chờ nổi lập tức muốn đi thuê phòng.”

Lời Lục Tân nói có chút không được mạch lạc.

Anh bắt đầu không xác định được liệu Hà Diệp có hiểu ý anh không.

Hà Diệp vốn dĩ không quan tâm tới việc anh giải thích như thế nào. So với Lục Tân, rõ ràng cô là người bước ra khỏi mối quan hệ này trước, vậy nên mục đích duy nhất khi cô nghe cuộc điện thoại này chính là để nói chuyện rõ ràng với Lục Tân, muốn hai người chia tay trong yên bình.

“Không cần anh sửa, là tôi không hứng thú với chuyện yêu đương nên dù anh có thay đổi thế nào thì tôi cũng không thấy hứng thú.”

“Anh không cần phải lo lắng, tôi biết anh không hư hỏng như vậy, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ luôn nhớ tới những điều tốt đẹp kia.”

Cô càng như vậy, Lục Tân lại càng sợ càng hoảng. Anh cầm điện thoại đi vòng quanh tại chỗ một vòng rồi đột nhiên nói: “Bây giờ anh qua, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”

Hà Diệp liếc nhìn chiếc vòng cổ muốn trả lại cho anh, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được, tới sân đánh cầu lông đi, nói chuyện ở đó. Anh tới trước đi đợi đi, đừng qua đón tôi.”

Lục Tân: “Được, anh đến trước.”

Giờ phút này, ngoại trừ không thể chia tay ra thì cho dù Hà Diệp nói cái gì anh cũng không dám làm trái.

Cất điện thoại vào túi, Lục Tân lại nhìn cánh cửa sổ trên tòa nhà bảy tầng kia rồi đạp xe đi.

Đến sân cầu lông, Lục Tân đậu xe xong rồi đứng chờ dưới một gốc cây ngoài sân bóng.

Ánh sáng từ đèn đường không chiếu tới chỗ đó, màn đêm nhấn chìm bóng người anh, có đám trẻ chơi đuổi bắt trên đường chạy qua đó nhưng không ai phát hiện ra dưới gốc cây có một người đang dựa vào đó.

Lục Tân kinh ngạc nhìn sân bóng đối diện.

Nhìn nhìn một hồi, bóng dáng quen thuộc hết nhìn đông rồi nhìn tây xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Tân nhíu mày, bước ra khỏi bóng tối.

Châu Hướng Minh nhìn thấy anh, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Chỉ có mình cậu thôi à? Hà Diệp đâu? Vừa nãy cô ấy gọi điện cho tôi bảo tôi qua đây tìm các cậu.”

Anh ấy thuận miệng hỏi nhưng lại thấy Lục Tân cứ như bị người ta câu mất hồn vậy, trông không ổn chút nào.

Cuối cùng Châu Hướng Minh cũng nhận ra được có gì đó sai sai: “Hai cậu cãi nhau à?”

Lục Tân không trả lời, không biết là do không nghe thấy hay là không muốn đáp.

Bỗng nhiên Châu Hướng Minh nhìn về phía giao lộ lúc nãy vừa tới.

Lục Tân nhìn theo tầm mắt anh ấy thì thấy được bạn gái của mình.

Cô đang mặc một bộ quần áo thường ngày từng mặc hồi lớp mười hai, buộc tóc đuôi ngựa trước kia hay buộc, gương mặt rất bình tĩnh, còn ung dung hơn lần đầu tiên cô tới tìm bọn họ chơi bóng rổ nhiều.

Nhưng Lục Tân nhớ rất rõ, cho dù hai người có yêu nhau thì mỗi lần vừa thấy anh, cô đều hơi mất tự nhiên một lát rồi chầm chậm thả lỏng.

Anh nhìn Hà Diệp không chớp mắt, ánh mắt Châu Hướng Minh đảo qua đảo lại trên người bọn họ.

Thấy Lục Tân không nói gì, Châu Hướng Minh chạy đến bên cạnh Hà Diệp, gấp gáp đến sốt hết cả ruột: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Hà Diệp nhìn Châu Hướng Minh vì sốt ruột mà mặt đần cả lên nhưng cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

Giống như nếu đột nhiên ném cô với hai chàng trai này đến cùng một đảo hoang thì cho dù Lục Tân có năng lực hơn, Hà Diệp vẫn sẽ tin tưởng Châu Hướng Minh hơn một chút.

Bởi vì Châu Hướng Minh đơn thuần, trong sáng, giúp cô là giúp, không có mục đích gì hết, còn Lục Tân có thể sẽ yêu cầu cô trả một cái giá nào đó để hồi đáp.

Cô vẫn quen với tình cảm bạn bè đơn thuần hơn.

“Tôi với Lục Tân chia tay, mời cậu đến làm chứng.”

Hà Diệp nói như vậy.

Nhưng thật ra là cô lo không đủ tỉnh táo, lo Lục Tân dây dưa không chịu buông tha cho cô. Có Châu Hướng Minh ở đây, dù thế nào thì anh cũng sẽ kiềm chế lại.

Đứng giữa hai chàng trai cao bình quân trên một mét tám lăm làm Hà Diệp lộ ra vẻ nhỏ nhắn nhưng lúc này cô chính là người bình tĩnh nhất.

Lục Tân rũ mắt, mím chặt môi.

Châu Hướng Minh há hốc miệng: “Không phải chứ, hôm qua lúc ăn cơm với nhau còn tốt lắm mà, sao lại cãi nhau thành như này rồi?”

Hà Diệp nhìn về phía Lục Tân, giải thích đơn giản: “Hôm nay mới phát hiện quan niệm của bọn tôi có chỗ rất không hợp nhau, không hợp ở bên nhau.”

Sau khi chia tay, Hà Diệp không muốn làm ầm đến mức không nhìn nổi mặt nhau nên cô vẫn cho Lục Tân mặt mũi trước mặt bạn chung của hai người.

Châu Hướng Minh cũng không ngu, nhanh chóng phản ứng lại. Anh ấy không hề khách khí mà đẩy đẩy Lục Tân: “Có phải cậu bắt nạt Hà Diệp không?”

Hà Diệp mềm mại, yếu đuối như vậy, lại còn là người tốt tính thì làm gì có cái quan niệm không hợp, chắc chắn Lục Tân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó rồi.

Dường như cuối cùng Lục Tân cũng chấp nhận sự thật rằng Hà Diệp muốn cắt đứt quan hệ với anh. Anh giương mắt yên lặng nhìn Hà Diệp rồi nói với Châu Hướng Minh: “Tôi muốn nói chuyện một mình với cô ấy.”

Châu Hướng Minh: “Nói cái con khỉ ấy, rốt cuộc cậu đã làm gì?”

Lục Tân vẫn nhìn Hà Diệp: “Cậu không cần đi, đứng xa một chút, có thể nhìn thấy chúng tôi là được.”

Như vậy cô không cần phải lo lắng việc anh sẽ động tay động chân.

Châu Hướng Minh biết Lục Tân “kiên định với mục tiêu” như thế nào. Anh đã có thể chuẩn bị sẵn sàng cho việc yêu xa trước khi theo đuổi Hà Diệp, điều đó có nghĩa là anh rất tự tin vào việc chắc chắn sẽ biến Hà Diệp thành bạn gái mình. Hiện giờ anh muốn nói chuyện một mình với Hà Diệp, Châu Hướng Minh cũng chẳng có cách nào thay đổi quyết định của Lục Tân.

Anh ấy nhìn Hà Diệp.

Hà Diệp đồng ý, cũng có chút áy náy: “Muốn như vậy mà còn gọi cậu ra, làm phiền cậu quá.”

Chu Hướng Minh thiếu chút nữa thổ huyết: “Quan hệ của chúng ta thế nào mà cậu còn nói mấy lời này.”

Hà Diệp rũ mắt, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, chua xót.

Vì Lục Tân thích cô nên Châu Hướng Minh mới nhiệt tình với cô như vậy và cũng là vì tác hợp hai người bọn họ. Giờ cô chia tay với Lục Tân, không còn mối quan hệ này, tình bạn giữa cô và Châu Hướng Minh có lẽ cũng đã đến lúc kết thúc.

“Haizz, dù thế nào thì tôi vẫn hy vọng hai cậu có thể làm hòa.” Châu Hướng Minh vẫn chưa nắm rõ thông tin gãi đầu, nhìn người anh em tốt rõ ràng sắp bị đá nhưng lại không cam lòng. Cuối cùng Châu Hướng Minh vẫn nói giúp anh một câu: “Hà Diệp, Lục Tân thực sự rất thích cậu, có điều cậu ấy giả vờ quá giỏi, giấu cũng kỹ, có lẽ còn không giỏi biểu đạt, nếu không đến mức không thể vãn hồi thì cậu có thể cho cậu ấy thêm một cơ hội không?”

Hà Diệp quay mặt đi.

Châu Hướng Minh hiểu ý cô, nháy mắt với Lục Tân rồi chạy qua bên kia sân bóng.

Hà Diệp trả lại cái hộp vòng cổ trong tay cho người đối diện: “Trả lại vòng cho anh.”

Lục Tân không nhận, thấy cô mãi không chịu nhìn thẳng vào mắt mình: “Đừng chia tay, được không? Anh không chịu nổi.”

Không chịu nổi chuyện người mình thích một năm nói không cần là không cần anh nữa. Rõ ràng trong mùa hè này bọn họ cũng có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ mà.

“Em không thích gì anh sẽ sửa hết, sau này cái gì anh cũng nghe theo em.”

Anh rất muốn đi qua ôm lấy cô, ôm cô nói những thứ này nhưng anh không dám, anh sợ cô sẽ càng phản kháng anh hơn.

Mặc dù Hà Diệp không ngẩng đầu nhưng cô có thể nghe ra được Lục Tân rất khó chịu.

Đây là một chàng trai âm thầm thích cô một năm, một người đã nhiệt tình giúp đỡ cô rất nhiều lần.

Hà Diệp không muốn làm anh khó chịu như vậy, cô sẽ nói rõ tất cả để anh hết hy vọng và có thể ngừng nhớ đến một người như cô.

“Xin lỗi, hình như tôi không thích anh.”

“Trước khi thi đại học, tôi vẫn luôn coi anh là bạn học bình thường, không thân không quen, sau đó tôi phát hiện ra anh thích tôi, tôi đã rất ngạc nhiên.”

“Anh đẹp trai, thành tích tốt lại còn hay chăm sóc tôi, nên tôi dường như tôi không có lý do gì để từ chối anh hết.”

“Cho nên khi anh tỏ tình với tôi, tôi muốn thử xem thế nào nên đã đồng ý.”

Cô thực sự không ghét Lục Tân, thậm chí còn có chút thiện cảm nhất định. Thiện cảm này khiến cô phối hợp với cử chỉ thân mật của anh hết lần này đến lần khác dù rõ ràng cô không thấy quen chút nào.

Ngay tại đêm nay, trong khoảnh khắc quyết định chia tay, dường như Hà Diệp đã trút được một gánh nặng lớn, cả người thả lỏng.

Vậy nên cuối cùng cô cũng ý thức được cô không thích Lục Tân.

Thích một người sẽ phải thường xuyên nhớ về người đó đúng chứ? Sẽ muốn được gặp nhau thường xuyên, sẽ muốn ôm rồi hôn đối phương giống như Lục Tân với cô.

Nhưng Hà Diệp lại hoàn toàn không có cảm giác đó với Lục Tân.

“Xin lỗi, đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên đồng ý với anh, nếu từ chối khi đó thì có lẽ anh sẽ dễ chấp nhận hơn.”

Hà Diệp nắm chặt cái hộp vòng cổ, cảm thấy áy náy bứt rứt vì lỗi của mình.

Lục Tân không tin, anh thà nghe cô mắng anh t1nh trùng lên não không tôn trọng cô còn hơn là nghe những lời này.

“Nếu thực sự không thích thì tại sao lại đồng ý hôn anh?”

Anh ngầm chịu đựng rất lâu, cuối cùng cũng bước tới gần cô một bước, đôi mắt đen đen lạnh lùng sắc bén dường như muốn đánh tan lời nói dối cố ý chọc giận anh của cô.

Hà Diệp rất xấu hổ, đầu càng cúi thấp hơn: “Tôi, tôi cho rằng hai người yêu nhau đều sẽ như vậy, tôi đã đồng ý ở bên anh thì cũng nên, cũng nên thử một lần.”

Thử một lần, rồi lại thử thêm một lần nữa.

Lục Tân giận đến mức bật cười, muốn tiếp tục truy hỏi nhưng nhìn cô rụt đầu lại như đà điểu anh lại hết giận.

Trách ai bây giờ, ai bảo anh vội quá làm gì. Cô vẫn còn đang giai đoạn muốn thử một chút mà anh đã lên kế hoạch đi thuê phòng luôn rồi.

Lục Tân hít một hơi thật sâu, muốn để giọng của mình nghe như một người bình thường và lý trí. Thậm chí anh còn cười, hạ thấp giọng dỗ dành cô: “Anh hiểu rồi, coi như chúng ta thử nghiệm yêu đương một lần, bởi vì anh hành động không thỏa đáng dẫn đến thử nghiệm thất bại. Hà Diệp, thử nghiệm có thể thất bại, chúng ta làm lại một lần nữa, lần này em chỉ huy còn anh hành động, anh cam đoan mỗi một bước đều nghe theo em.”

Không thích cũng không sao, thử lại một lần nữa, lần này anh sẽ từ từ khiến cô thích ứng việc yêu đương với anh.

Lông mi Hà Diệp run lên.

Lục Tân vẫn luôn có một loại khí chất vừa trong trẻo vừa lạnh lùng của sinh viên xuất sắc, nghe anh nói vậy lại làm cô nhớ tới thời điểm anh dạy kèm cho cô, anh hướng dẫn cho cô từng bước vừa mạch lạc vừa dễ hiểu.

Nhưng yêu đương với thực nghiệm khác nhau, thực nghiệm là lý trí còn yêu đương cảm xúc.

Cô biết Lục Tân rất muốn và cũng hưởng thụ việc tiếp xúc thân mật với cô, thậm chí vì thế mà anh còn có thể tuần nào cũng chạy tới Thượng Hải.

Anh có thể lựa chọn thỏa hiệp vì để ý với cảm xúc của cô nhưng Hà Diệp lại không muốn gắng gượng đeo một người trên lưng tạo áp lực cho mình.

Hơn nữa trên đại học có nhiều môn phải học như vậy, tại sao phải yêu đương?

“Không được, tôi muốn chú tâm vào việc học, tôi không thông minh như anh, không làm tốt được cả hai việc cùng lúc.”

Hà Diệp vừa rõ ràng lại kiên định đưa ra sự lựa chọn của mình.

Cô nhét vòng cổ vào trong ngực Lục Tân, xoay người muốn chạy đi.

Lục Tân bắt lấy tay cô.

Hà Diệp không thể không dừng lại, khẩn cầu nói: “Lục Tân, lên đại học rồi cố gắng học thật tốt, tôi thực sự không có hứng thú với việc yêu đương.”

Lục Tân nắm chặt cánh tay đã từng ngoan ngoãn cho anh cầm cho anh hôn, giống như chỉ còn sức cầu xin: “Không sao hết, anh có thể đợi em tốt nghiệp, bốn năm này chúng ta có thể không gặp nhau nhưng em giữ lại thân phận bạn trai cho anh, được chứ?”

Hà Diệp lắc đầu: “Tôi không muốn có gánh nặng gì hết.”

Lục Tân còn muốn nói tiếp nhưng Hà Diệp nhìn về phía Châu Hướng Minh

ở phía đối diện sân bóng: “Buông ra, nếu không tôi gọi cậu ấy đấy.”

Nếu thực sự phải làm đến mức đó thì tất cả mọi người đều sẽ thấy khó chịu.

Lục Tân vẫn nắm chặt tay cô.

Sau một lúc giằng co, Hà Diệp đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, mai anh trả ảnh lại cho tôi đi.”

“Không trả.”

Anh từ chối vô cùng dứt khoát, dứt khoát đến mức vô lý.

Hà Diệp khó tin ngẩng đầu.

Ánh sáng từ đèn đường lặng lẽ chiếu tới, Lục Tân đứng ngược sáng. Trong bóng tối dường như anh biến thành một người khác, lạnh lùng nhìn xuống cô: “Tặng là tặng, không có chuyện trả lại.”

Nói xong, anh nhét lại hộp vòng cổ vào trong tay Hà Diệp, khắp người toàn là sát khí rời đi.

Anh đi rất nhanh, ngay cả xe đạp đỗ bên cạnh cũng quên.

Hà Diệp ngơ ngác nhìn bóng lưng anh.

Châu Hướng Minh chạy tới, lo lắng: “Hai cậu vẫn chia tay hả?”

Hà Diệp cắn môi, muốn đưa hộp vòng cổ cho anh ấy: “Cậu chuyển giúp tôi…”

Châu Hướng Minh lập tức lui về phía sau vài bước, bất đắc dĩ nhìn Hà Diệp: “Tha cho tôi đi, tôi mà đem cái này về thật thì chắc cậu ấy sẽ nghỉ chơi với tôi mất.”

Hà Diệp phát sầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mấy thứ cô tặng anh như ảnh rồi móc khóa đều là những thứ không đáng tiền nhưng sợi dây chuyền phỉ thúy này lại khác, giữ lại thì khiến cô sợ bỏng tay mà ném đi thì lại tiếc. Hơn nữa nhỡ đâu một ngày nào đó Lục Tân chạy tới đòi cô thì sao?

Chu Hướng Minh tò mò hỏi: “Bên trong là gì thế?”

Hà Diệp mở ra cho anh ấy xem.

Chu Hướng Minh hít một hơi: “Nhà ông ngoại cậu ấy là chuyên kinh doanh đồ làm bằng ngọc, tôi thường xuyên qua bên đó chơi với Lục Tân nên ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.”

Hà Diệp càng buồn: “Đắt lắm hả?”

Chấu Hướng Minh: “Ít nhất cũng phải năm con số.”

Hà Diệp lập tức muốn kín đáo đưa cái hộp cho Châu Hướng Minh còn Châu Hướng Minh thì nhảy bật lên xe đẹp của Lục Tân như con khỉ, vừa đạp xe vừa khuyên Hà Diệp: “Cứ giữ đi, coi như là kỷ niệm của mối tình đầu. Dù sao Lục Tân cũng không thiếu tiền, dù cậu có đập cái vòng đó đi thì cậu ấy cũng không bắt cậu đền đâu.”

Hà Diệp: “…”