Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 50: C50: Vậy nên ngày thường không dám nhìn tôi là do em chê ngoại hình tôi không đủ xuất sắc




Sau ba ngày làm việc liên tục là đến hai mươi tám tháng chạp, gia đình ba người Hà Diệp cùng nhau về quê.

Hà Dũng chuẩn bị đồ tết chất đầy cả cốp sau xe, trong đó có rất nhiều hoa quả đều là hàng còn sót lại trong cửa hàng, hoa quả vẫn còn tươi nên cũng phù hợp đưa cho họ hàng thân thích.

Gia đình bọn họ vừa về đến nhà, cả bạn bè thân thích lẫn hàng xóm láng giềng đều sang chơi, cứ hễ nhìn thấy Hà Diệp là không ai không khen cô, khen xong lại hỏi liên tục ba câu: Cháu tốt nghiệp chưa? Đi làm ở đâu thế? Cháu có bạn trai chưa?

Với hai câu hỏi đầu tiên, bốn người lớn trong nhà đều trả lời với phong thái vô cùng tự hào, một câu hỏi cuối cùng thì họ ăn ngay nói thật bảo chưa có, dù sao Hà Diệp còn trẻ như vậy, không có bạn trai cũng là chuyện bình thường.

Nghe thấy họ bảo chưa có, mấy bạn bè thân thích của gia đình lại bắt đầu giới thiệu đủ kiểu thanh niên trẻ tuổi để mai mối cho cô.

Hà Dũng, Ngô Lị đều cười híp mắt nghe họ giới thiệu, đợi đến buổi tối lúc cả nhà ăn cơm với nhau, Ngô Lị vô cùng trịnh trọng nhắc nhở ông nội Hà và bà nội Hà: “Ba, mẹ, bất kể ai bên nhà chúng ta giới thiệu đối tượng cho Tiểu Diệp, ba mẹ đừng đồng ý với ai cả nhé. Con và A Dũng chấm được một người rồi, vô cùng đẹp trai tính tình lại cực kỳ tốt nữa, đừng nói là ở thị trấn của chúng ta, cho dù là ở thành phố chúng ta hay ở tận tỉnh của nhà ta, hai người cũng không chọn được ai tốt hơn thằng bé được đâu!”

Hà Diệp: “…”

Nghe con dâu mình nói thế, sắc mặt bà nội Hà phấn khởi hẳn lên: “Chao ôi, cậu thanh niên đó tốt như vậy thật sao?”

Hà Dũng gật đầu: “Quả thực rất tốt đó mẹ, thằng bé là bạn cùng trường cấp ba với Tiểu Diệp, thi đại học đỗ vào Thanh Hoa, cả ba mẹ lẫn cậu của thằng bé đều là người tài có trình độ học vấn cao, mọi mặt đều không có chỗ nào có thể bới móc được.”

Ngô Lị lại mở đoạn video bà ấy quay lén lên cho ông bà nội Hà Diệp xem.

Ông nội Hà và bà nội Hà đều lại gần xem video, càng xem càng vui, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, nhất là bà nội Hà: “Đẹp trai, đẹp trai lắm đó, rất xứng đôi với Tiểu Diệp nhà chúng ta.”

Hà Diệp bưng bát, nghe bà nội nói thế cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói thầm: “Vốn dĩ người ta làm gì có ý đó, bà nội ông bà đừng nghe ba mẹ cháu nói bậy.”

Hà Dũng: “Chuyện này con lại không hiểu rồi, ba cũng là đàn ông nên ba hiểu, trước đây có lẽ Tiểu Lục đã từng yêu thầm con, lần này chắc chắn là yêu công khai. Nếu không cho dù bạn thời cấp ba có tốt đi chăng nữa thì thằng bé cũng chưa đến mức chủ động giúp đỡ nhà mình, đã giúp rồi mà còn giúp đến tận hai tiếng liền. Hơn nữa, khách hàng nhiều là chuyện tốt nhưng phải tính tiền trong khi xung quanh là đám người tụ tập nói chuyện thật sự không phải việc dễ dàng gì cả.”

Ngô Lị: “Đúng đấy, rõ ràng là có dụng ý khác mà.”

Hà Diệp không chịu nổi nữa, vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa rồi trốn lên trên lầu.

Bà nội Hà: “Con bé như này là da mặt mỏng nên xấu hổ hay là do con bé thật sự không thích Tiểu Lục thế?”

Hà Dũng cũng không giỏi trong việc suy đoán suy nghĩ của con gái mình, ông ấy nhìn về phía Ngô Lị.

Ngô Lị nhỏ giọng phân tích cho ba người ngồi đây nghe: “Con bé có thích hay không con không dám nói nhưng con có thể chắc chắn con bé không ghét Tiểu Lục. Mọi người nghĩ mà xem, từ đầu đến cuối Tiểu Diệp luôn nhấn mạnh Tiểu Lục không có ý đó với con bé, chứ không nhấn mạnh con bé không có cảm giác với Tiểu Lục, như thế tức là có hi vọng rồi đó.”

Bà nội Hà nghe con dâu nói thế cũng giật mình nhớ lại: “Đúng, thì ra là thế, nhớ năm đó có tên lưu manh theo đuổi mẹ, không theo đuổi được lại đến tận nhà mẹ giúp đỡ trồng trọt, sau khi mẹ biết lập tức mắng chửi đuổi kẻ đó đi. Sau đó mẹ còn nói với mẹ của mẹ là sau này bà ấy mà còn dám nhận hành động hiếu kính nào của tên lưu manh đó, mẹ sẽ bỏ nhà ra đi, dù sao có tên đó thì tuyệt đối không có mẹ.”

Ông nội Hà: “Bà như thế là hung dữ, Tiểu Diệp không giống bà, có khi nào con bé không thích thật không?”

Hà Dũng: “Chúng ta cứ theo dõi tình hình trước đã, dù sao bên Tiểu Lục cũng vẫn chưa chính thức bày tỏ với con bé, nếu đến lúc thằng bé muốn theo đuổi con bé mà Tiểu Diệp nói con bé thật sự không thích thằng bé, vậy con chắc chắn vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của Tiểu Diệp.”

Con trai dù tốt đến đâu đi chăng nữa nhưng chỉ cần con gái không thích thì cậu con trai đó cũng chỉ là người ngoài, vĩnh viễn không quan trọng bằng tâm trạng của con gái ông.

Ba người khác cũng đều gật đầu đồng ý.

Trên lầu, Hà Diệp nằm lì trên giường nhắn tin than thở với Chu Tình: [Vì sao mới vừa tốt nghiệp mà mọi người trong nhà đã nóng lòng giới thiệu bạn trai cho tớ thế không biết?]


Tất nhiên cô cũng lược bỏ chuyện ứng cử viên đầu tiên ba mẹ cô thích chính là Lục Tân.

Chu Tình: [Quá bình thường luôn, dù sao cậu cũng học thêm hai năm nghiên cứu sinh, tớ đã bị ba mẹ thúc giục suốt hai năm rồi. Bây giờ hai người họ cũng coi như bớt bớt rồi đấy, chừng hai năm nữa á, tớ đoán có khi tớ phải đồng ý đi xem mắt thử xem sao.]

Hà Diệp: [... Không phải chứ, cậu không thích Châu Hướng Minh thật à?]

Chu Tình: [... Sao tớ phải thích cậu ấy?]

Hà Diệp: [... Mặc dù tớ không thường xuyên gặp các cậu nhưng tớ cứ có cảm giác hai người các cậu đã là một đôi với nhau rồi.]

Chu Tình: [... Như nhau như nhau cả thôi, mặc dù cậu cũng mới gặp lại Lục Tân nhưng tớ cũng có cảm giác chỉ một giây sau hai cậu sẽ lại về bên nhau.]

Hà Diệp: [Đừng có như vậy nữa, nếu không không có cách nào nói chuyện nữa đâu.]

Chu Tình: [Nếu như, tớ nói nếu như nhé, nếu Lục Tân muốn nối lại tình xưa với cậu, chuẩn bị theo đuổi cậu một lần nữa, liệu cậu có suy nghĩ đồng ý cậu ấy không?]

Hà Diệp: [Tớ không thích cái giả thuyết này.]

Bầu trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên bắt đầu mưa, những hạt mưa đập nhẹ vào cánh cửa sổ bằng thủy tinh.

Hà Diệp: [Trời mưa rồi.]

Chu Tình: [Đúng vậy, mấy hôm nay dự báo thời tiết đều báo có mưa, hình như mưa đến mùng hai tháng giêng mới tạnh hẳn.]

Cuộc nói chuyện của hai chị em tốt đến đây là kết thúc.

Hà Diệp lại xuống tầng chơi mạt chược với người nhà, trong lúc chơi thắng được một khoản nhỏ là tám mươi đồng, lúc lại lên lầu rửa mặt cũng đã là mười rưỡi tối.

Cơn mưa ngoài cửa sổ đã ngớt dần chỉ còn rơi tí tách ngoài kia.

Hà Diệp tắt đèn, chui vào trong chăn, vẫn chưa thấy buồn ngủ nên nằm trong chăn im lặng lắng nghe cơn mưa này.

Có lẽ do hai ngày nay đã gặp rồi nhắc đến Lục Tân quá nhiều lần nên trong cơn mưa yên tĩnh đêm nay, Hà Diệp vô thức nhớ đến cơn trận mưa to vào lần đầu tiên Lục Tân hẹn dẫn cô ra ngoài.

Lấy cớ là xem phim để ra ngoài, đi dạo công viên là ngụy trang, hôn cô dưới cơn mưa không người mới là mục đích thật sự của Lục Tân.

“Hà Diệp, cho anh hôn thử cái đi.”

“Mở miệng ra nào.”

Vừa nhớ lại chuyện này, bỗng nhiên mặt mày Hà Diệp bắt đầu nóng ran hết cả lên, cô kéo chăn lên, che kín đầu mình.

-

Không biết có phải do cơn mưa hôm qua không mà sáng nay thức dậy, Hà Diệp cảm thấy ở quê trời rất lạnh, dù phòng khách đã mở điều hòa không khí nhưng khí lạnh kia vẫn như xuyên thấu xương chui thẳng vào từng khớp xương của cô.

Không còn cách nào khác, cô đành phải làm giống như Chu Tình, lôi bộ áo ngủ làm bằng lông nhung màu san hô mới mua năm ngoái ra, sau đó quấn kín người mình lại như quả cầu rồi làm ổ trên ghế sofa.


Hôm nay là giao thừa, mấy người họ hàng cũng không tiếp tục ra ngoài thăm hỏi bạn bè nữa mà ai cũng sẽ ở nhà đoàn viên sum vầy với người trong gia đình.

Hà Diệp vừa xem đêm hội mùa xuân vừa nghe mọi người trong nhà nói chuyện với nhau.

Hà Dũng: “Tiểu Diệp cứ thích lãng phí tiền của, vé máy bay để bay đi bay về cũng phải hơn bốn nghìn tệ rồi, giá phòng khách sạn lại còn đắt hơn nữa giống hệt như đi ăn cướp vậy.”

Bà nội Hà: “Được hời lại còn khoe mẽ, mẹ là già rồi lười không muốn đi nữa, chứ nếu không mẹ đã bảo con cũng mua vé máy bay cho hai ông bà chúng ta rồi, cũng đi Tam Á nghỉ dưỡng.”

Hà Diệp cười: “Ở nhà cũng rất tốt mà ông bà, đợi trời tạnh, cháu dẫn bà và ông nội vào thành phố xem phim.”

Ông nội Hà: “Bây giờ vé xem phim cũng đắt lắm à?”

Ngô Lị: “Chắc chắn rẻ hơn vé máy bay, hiếm khi Tiểu Diệp được rảnh, ba mẹ cứ nghe theo con bé sắp xếp đi.”

Mọi người lại bắt đầu trò chuyện xem có phim gì hay đáng để xem.

Màn hình điện thoại cô để bên cạnh chợt sáng lên, Hà Diệp cầm điện thoại lên xem.

Tổ trưởng: [Em đang ăn tết ở quê à?]

Hà Diệp: [Đúng vậy đấy, anh thì sao?]

Tổ trưởng: [Tôi cũng giống em, năm nay ăn tết ở nhà ông ngoại, vừa nãy mẹ tôi còn nhắc tới em đấy, ông ngoại hỏi tôi có phải người năm đó tặng sợi dây chuyền cho tôi không.]

Hà Diệp: [... Trí nhớ của ông ấy tốt thật đấy.]

Tổ trưởng: [Hai ngày nữa sang bên ông nội, có thể tưởng tượng được mẹ anh lại nhắc tới em lần nữa, cô út tôi cũng sẽ nhắc đến bức vẽ kia.]

Hà Diệp: [...]

Tổ trưởng: [Bên em chắc hẳn cũng có thân thích muốn giới thiệu đối tượng cho em chứ gì?]

Hà Diệp: [Ừ, mọi người đều như thế cả.]

Tổ trưởng: [Có ai khiến chú Hà và dì Ngô ưng ý hơn tôi không? Nếu như mà có, vậy cả tôi và em đều không cần cõng nồi nữa rồi.]

Hà Diệp: [... Có, trên trấn ở quê tôi thanh niên trai tráng tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại có một đống lớn.]

Tổ trưởng: [Tuổi tác? Ngoại hình? Chiều cao?]

Hà Diệp: [Bình quân hai mươi sáu tuổi, giá trị nhan sắc đều từ chín điểm trở nên, chiều cao bình quân một mét tám năm, lương một năm thấp nhất cũng tám mươi vạn.]

Tổ trưởng: [Chúc mừng em, mẹ tôi có thể hết hi vọng rồi.]

Hà Diệp thấy anh nhắn vậy thì cười để điện thoại xuống.


Mùng hai tháng giếng, thời tiết trời quang mây tạnh.

Hai vợ chồng Hà Dũng, Ngô Lị bắt xe đến sân bay, chính thức bắt đầu hành trình du lịch Tam Á mà con gái hiếu thảo dành hai người họ. Hà Diệp cũng không rảnh rỗi chút nào, cô bảo ông bà nội thay quần áo mới, lái xe dẫn hai người họ vào trong thành phố trên con xe do ông nội làm tài xế.

Gần khu chung cư của Hà Diệp có một trung tâm thương mại lớn, ba người bọn cô đỗ xe trong nhà để xe của khu chung cư, sau đó thong thả đi bộ giống như đi dạo sang bên trung tâm mua sắm, cũng coi như để hai ông bà nhìn xem hoàn cảnh sống hiện tại của cháu gái ra sao.

Bà nội Hà cảm thán: “Những chuyện khác ba cháu không giỏi nhưng cũng có mắt nhìn, phòng này nó mua cũng không tệ lắm.”

Ông nội Hà: “Mẹ cháu cũng rất tốt, sau này cháu nhớ phải hiếu thảo với hai đứa nó cho tốt đấy.”

Hà Diệp khoác tay cả hai ông bà, cười nói: “Ba mẹ ông nội bà nội đều tốt hết, cháu sẽ hiếu thảo với mọi người.”

Đến trung tâm thương mại, rạp chiếu phim ở lầu năm.

Hà Diệp dẫn hai ông bà đi mua trà sữa trước, lúc đến rạp chiếu phim cô lại bảo ông bà ra khu nghỉ ngơi ngồi nghỉ một lát, cô đi sang bên khác lấy vé.

Cô chọn mua ba vé xem phim điện ảnh chủ đề gia đình.

Lấy được vé xong, Hà Diệp đi về phía khu nghỉ ngơi, mới vừa ngồi xuống bên cạnh bà nội, đột nhiên bà nội Hà lại túm lấy tay áo cô, lặng lẽ chỉ về hướng khu vui chơi hỏi: “Người kia, người kia có phải Tiểu Lục không?”

Hà Diệp còn chưa nhìn thấy người này mặt mũi ra sao mà chỉ mới nghe thấy hai chữ “Tiểu Lục” là tim cô đã như hẫng hai nhịp trước rồi.

Cô ôm hi vọng có khi bà cụ nhận nhầm nhìn sang chỗ bà chỉ.

Khu vui chơi giải trí nằm ngay bên cạnh khu nghỉ ngơi, không gian bên khu đó rộng rãi thoáng đãng, có một hàng máy gắp thú, cũng có máy chơi game điện tử có màn hình bàn, trong đó bên cạnh một cái máy dành cho hai người chơi có hai người đang ngồi đối diện nhau. Ngoài “Tiểu Lục” đang hơi cúi đầu chăm chú thao tác trong game ra, còn có một bé trai có khuôn mặt tuấn tú trắng như trứng gà bóc, tầm tuổi học sinh tiểu học.

Đúng lúc này, Lục Tân cũng nhận thấy có người đang nhìn mình nên nhìn sang chỗ cô.

Hà Diệp: “...”

Cô giả bộ không biết nháy mắt, âm thầm hi vọng Lục Tân có thể ăn ý một chút.

Kết quả cô vừa nghiêng đầu chỉ thấy bà nội đang cười tủm tỉm vẫy tay với phía bên kia.

Hà Diệp vội vàng giữ bàn tay đang vẫy của bà lại, nhỏ giọng thầm thì: “Cũng không quen không biết, bà chào hỏi làm gì ạ?”

Bà nội Hà tủi thân: “Thằng bé cười với bà trước mà.”

Hà Diệp lại quay sang nhìn Lục Tân, chỉ thấy anh nói gì đó với cậu học sinh tiểu học kia, sau đó anh lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía này.

Anh bỏ đi để lại cậu học sinh tiểu học vẫn ngồi nguyên chỗ đấy nghiêng đầu nhìn sang đây, ánh mắt chăm chú quan sát có phần khá giống cậu học sinh lớn tuổi trưởng thành sớm hóng chuyện.

Chẳng mấy chốc, Lục Tân đã đi đến trước mặt cô.

Hà Diệp chỉ có thể đứng lên, chính thức giới thiệu cho ông bà nội làm quen: “Đây là Lục Tân, bạn thời cấp ba của cháu ạ, thành tích của anh ấy rất tốt đó ông bà.”

Vẻ mặt bà nội Hà đầy yêu thương: “Bà biết bà biết, ba Tiểu Diệp từng nhắc tới với ông bà, chính là chàng trai thi đỗ Thanh Hoa kia.”

Lục Tân thoải mái đứng đấy mặc cho hai ông bà đánh giá mình, lại giới thiệu cậu học sinh tiểu học đã từ bỏ trò chơi đi đến gần đây cho Hà Diệp: “Đây là con trai nhà cô út, tên Tần Dật.”

Nghe anh nói thế, Hà Diệp lập tức nhớ lại kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp mười hai, cô và Chu Tình đã nhìn thấy Lục Tân dẫn một cậu nhóc chơi ở sân chơi khu chung cư.

Khoảng thời gian sáu năm không khiến bọn họ thay đổi quá nhiều nhưng cũng đủ để khiến cậu bé còn hơi sữa kia trở thành học sinh tiểu học.


Mắt Lục Tân lại nhìn vào tập vé trong tay cô, hỏi: “Mọi người mua vé phim nào vậy?”

Hà Diệp nói tên phim ra.

Vé Lục Tân mua lại là một bộ phim khác, ngay lập tức là có thể đi vào xem.

Hà Diệp thấy vé bọn họ không mua không phải cùng một bộ phim thì thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi hai bên bắt đầu nói chuyện với nhau, cậu học sinh tiểu học Tần Dật luôn rất điềm đạm ít nói, Lục Tân dẫn cậu nhóc chuẩn bị vào xem phim, Tần Dật mới đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn vẫy vẫy tay với Hà Diệp: “Chị Tiểu Diệp, em nhớ ra rồi, mẹ em nói bà ấy đã vẽ cho chị một bức tranh, đang ở trong siêu thị đấy ạ!”

Hà Diệp: “...”

Quả nhiên, hai người họ vừa đi mất, bà nội Hà đã bắt đầu truy hỏi cô: “Tranh gì cơ? Cô của Tiểu Lục từng gặp cháu rồi sao?”

Hà Diệp giả ngu cho qua chuyện: “Cháu không biết, có lẽ bà ấy từng đến siêu thị nên gặp cháu, cháu chả nhớ gì nữa rồi.”

Mãi đến khi ngồi vào phòng chiếu phim, bà nội Hà mới tha cho cháu gái mình không hỏi gì nữa.

Bị cuộc gặp gỡ tình cờ này ảnh hưởng nên Hà Diệp hoàn toàn không bình tĩnh nổi để nghe xem phim nói cái gì.

Điện thoại cô chợt rung lên, cô lén lút lấy ra xem.

Tổ trưởng: [Trùng hợp thật đấy, có nhiều bạn trai ưu tú để lựa chọn như vậy, sao em vẫn có thời gian rảnh đi xem phim với người nhà thế?]

Hà Diệp không để ý đến anh.

Tổ trưởng: [Hình như bà nội biết tôi thì phải.]

Hà Diệp suy nghĩ một lát rồi nhắn tin trả lời: [Có khi do bà nhầm anh với một thiên tài khác cũng học Thanh Hoa đấy, mắt bà giờ cũng không tinh tường nữa rồi.]

Tổ trưởng: [Nếu thế tôi có thể hiểu câu này của em thành giá trị nhan sắc của tôi cũng có thể được chấm chín điểm trở lên không?]

Hà Diệp: [8.5 đi.]

Tổ trưởng: [Vậy nên ngày thường em không dám nhìn tôi là do chê ngoại hình tôi không đủ xuất sắc sao?]

Hà Diệp: [Ừm.]

Tổ trưởng: [Phim hay không?]

Hà Diệp: [Hay, không nói chuyện với anh nữa.]

Bên kia không nhắn tin trả lời.

Hà Diệp cất điện thoại xong, dựa vào thành ghế thở phào một hơi.

Kỳ lạ thật, lúc nói chuyện ngay trước mặt, Lục Tân ít nói đến nỗi có thể nói là tích trữ như vàng nhưng cứ hễ nhắn tin trên WeChat là anh lại cái gì cũng dám nói.

Nhưng mà chính bản thân cô cũng giống vậy, không bị ảnh hưởng nhiều bởi khí chất của anh, thậm chí cô có thể đùa giỡn oán hận ngược lại anh.

Lúc bộ phim sắp kết thúc, Lục Tân lại gửi tin nhắn đến: [Buổi trưa ăn cơm cùng nhau không?]

Hà Diệp trả lời theo bản năng: [Không cần.]

Bên kia cứ “đối phương đang nhập” khoảng một phút tròn, cuối cùng khung chat xuất hiện một dòng tin nhắn ngắn ngủn: [Được, mọi chuyện đều nghe em.]