Tỏa Ái

Chương 18




Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, ánh nắng lan tỏa khắp nơi, từng cơn gió nhẹ làm tấm màn cửa số trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động, mang theo mùi hoa bách hợp thơm ngát từ vườn hoa trong đình viện.

Nhưng không gian yên tĩnh đó đã mau chóng bị một tiếng rên khẽ cắt đứt.

“Ân…”

Trên chiếc giường rộng lớn, một đôi mắt chậm chạp khép mở, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, từ trong cơn mơ hồ mới dần ý thức được bày trí quen thuộc của căn phòng.

Đây là phòng của thiếu gia…

Tỉnh dậy trong phòng Lãnh Linh Dạ, việc này đối với Mâu Thần An đã không còn đáng kinh ngạc cùng lo sợ như lúc đầu, nó đã biến thành thói quen rồi a. Sờ lên vị trí bên cạnh, cảm giác lạnh như băng khiến cậu hơi co lại, xem ra thiếu gia đã rời giường được một lúc rồi. Lâu nay, chỉ cần cậu ngủ trên chiếc giường rộng lớn này thì đều bị thiếu gia ôm vào trong ngực, cánh tay ôm chặt lấy lưng cậu làm cho cậu không thể động đậy.

Lần đầu tiên tỉnh lại mà không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm cho trong lòng Mâu Thần An không khỏi có chút hụt hẫng mơ hồ, cậu chỉ có thể tự an ủi mình rằng nhất định thiếu gia có chuyện phải làm nên mới đi sớm như thế. Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ, cậu hết sức kinh ngạc, cậu sao có thể ngủ muộn như vậy?

Cứ tưởng tượng thiếu gia đã đi rồi mà cậu lại còn đang ngủ, nhất định sẽ bị Lý tổng quản mắng chết, Mâu Thần An vội vàng ngồi bật dậy, nhưng lại vì động đến miệng vết thương phía sau mà đau đến mức ngã trở lại xuống giường.

“Ngô, đau quá.”

Hít sâu vài ngụm không khí, miễn cưỡng nén nhịn cơn đau như xé rách hạ thân, Mâu Thần An cẩn thận đi đến chiếc ghế cạnh giường lấy quần áo mặc vào. Không cần nghĩ, đây nhất định là do thiếu gia thay cậu chuẩn bị, trong lòng chợt thấy ấm áp lạ kỳ. Mặc quần áo chỉnh tề xong, sửa sang lại căn phòng một chút, cậu lập tức bước xuống lầu.

Tuy lo lắng bị Lý tổng quản biết được sẽ mắng cho một trận, nhưng bước chân của cậu lại vô cùng chậm rãi. Nếu đi nhanh, chắc chắn sẽ động vào miệng vết thương, đến lúc đó thì chỉ có đau chết đi sống lại. Chỉ cần không cử động mạnh, miễn cưỡng sẽ có thể cầm cự được. Đối với loại đau đớn này, Mâu Thần An có thể nói là đã quá quen thuộc, thử nghĩ cứ cách vài ngày lại phải trải qua một lần thì ai có thể quên? Nhưng cho dù là đã quen, mỗi lần bị đau đớn thế này đều khiến cậu nhăn mặt nhăn mày.

Bất quá, nói ra cũng thật kỳ quái, cho dù luôn bị đau thế này, Mâu Thần An lại chưa bao giờ cự tuyệt Lãnh Linh Dạ. Có lẽ bởi vì y là thiếu gia a, nhưng mà… dường như không phải lý do đó…

Thôi, nói đến chuyện đó thì có ích gì, cậu vẫn là nên tranh thủ thời gian xuống lầu trước để quét dọn thì tốt hơn. May mắn hôm nay là thứ bảy không cần đến trường, nếu không nhất định cậu sẽ bị Lý tổng quản mắng chết.

Đi vào phòng khách, không ngờ lại không gặp Lý tổng quản, Mâu Thần An nhẹ nhõm thở ra. Thoáng nhìn những ánh mắt khó hiểu mọi người hướng tới cậu, cậu lắc lắc đầu, thầm nghĩ hay là đi tìm thiếu gia trước.

Vừa định bước ra phòng khách, từ cầu thang lại vang lên âm thanh làm cậu phải xoay người lại nhìn. Là phu nhân. Mâu Thần An vội vàng cung kính thưa:

“Thỉnh an phu nhân.”

Vừa bước xuống lầu thì thấy tiểu người hầu của con mình, Nghê Mộ Ngọc cũng không nói tiếng nào, đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống.

“Thiếu gia đâu?”

Nghe phu nhân hỏi, Mâu Thần An đành lúng túng trả lời, dù cậu biết rõ nếu nói thật nhất định sẽ không tránh khỏi bị mắng.

“Con… Con không rõ lắm.”

Quả nhiên, vừa nghe Mâu Thần An trả lời, Nghê Mộ Ngọc lập tức tỏ vẻ không vui trừng mắt nhìn cậu. Nhưng ngay khi Mâu Thần An cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị mắng thì—

“Mang cho ta ly cà phê, nhân tiện bảo bọn hạ nhân mang đồ ăn tới nhanh một chút.”

Nghe được câu nói ngoài dự kiện này, Mâu Thần An không khỏi sững sờ, bất quá cậu phản ứng rất nhanh, liền gật đầu rồi hướng đến phòng bếp

“Dạ, con lập tức đi ngay.” Xem ra phu nhân đúng là người tốt.

Với Mâu Thần An, cậu chỉ đơn thuần nghĩ nàng không có quở trách thì thật tốt quá, lại không biết chuyện sắp xảy ra sẽ làm cho cậu phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn.

Cầm lấy tờ báo trên bàn trà, đọc sơ qua tin tức hôm nay, Nghê Mộ Ngọc yên lặng chờ bữa sáng. Cũng không phải nàng có lòng tốt tha cho Mâu Thần An, chỉ là nàng cảm thấy chuyện này căn bản không cần phải làm cho nàng lãng phí thời gian. Quản giáo hạ nhân thì sai Lý tổng quản làm là được rồi, không cần nàng tự mình ra tay.

Chờ ăn xong bữa sáng, nàng phải ghé qua thẩm mỹ viện để spa, đảm bảo cho yến hội trưa nay nàng sẽ trở thành tâm điểm. Trên người nàng hiện giờ là bộ lễ phục sang trọng độc nhất vô nhị, do nàng dùng một số tiền lớn mời nhà thiết kế lừng danh thiết kế riêng cho nàng, đủ để thấy buổi yến hội này quan trọng ra sao, nàng tuyệt đối không thể có sai lầm nào.

Bưng ly cà phê nóng hổi đến, Mâu Thần An cẩn trọng đi đến cạnh ghế salon.

“Phu nhân, đây là cà phê của bà.”

……

Thấy Nghê Mộ Ngọc cả nửa ngày cũng không có phản ứng, cậu lại lên tiếng hỏi:

“Phu nhân?”

Nghê Mộ Ngọc vẫn trầm tư, nàng chỉ chỉ vào bàn trà ý bảo cậu để cà phê xuống đó.

Chỉ chú ý vào ly cà phê trong tay, Mâu Thần An không nhận thấy bên cạnh sô pha chìa ra một góc váy, cậu còn chưa đi đến được bàn trà thì đã bị mảnh lụa từ chiếc váy làm trượt chân, giây tiếp theo ly cà phê cũng từ trong tay bay ra ngoài.

“A!”

Kèm theo tiếng thét kinh hãi, trong phòng khách vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan tành.

Ly cà phê va vào cạnh bàn vỡ vụn, cà phê bên trong lập tức vẩy ra bốn phía, làm cho hai thứ ở gần đó nhất ngoài ý muốn phải lãnh trọn vẹn.

Tờ báo bị ướt một mảng lớn, bộ lễ phục cao quý cũng không tránh khỏi số phận. Rất nhanh, vết cà phê lan rộng, làm cho bộ lễ phục đỏ tươi bị nhiễm những vết nâu sẫm khó nhìn, phá hủy hoàn toàn mỹ cảm.

Nhìn những vết bẩn lan ra trên bộ váy, gương mặt diễm lệ của Nghê Mộ Ngọc nhanh chóng trầm xuống. Nàng ném tờ báo trong tay xuống, túm lấy người đang quỳ rạp trên đất, không nói lời nào thẳng tay hạ một cái tát.

Bị trượt chân làm thân thể cậu ngã về phía trước, trán đụng vào bàn trà sưng một cục to như trái ấu. Sau một khắc, trên cánh tay truyền đến cảm giác nóng rát như bị bỏng, quần áo cũng sũng nước. Theo bản năng, Mâu Thần An lập tức nhích sang một bên, động tác quá lớn liền động đến miệng vết thương sau lưng khiến cậu dau đến hít thở không thông.

Nhưng mà, chưa kịp đứng lên, cánh tay đã bị một luồng lực thật lớn kéo mạnh. Còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, trên mặt đã truyền đến một cảm giác đau đớn, lập tức trong miệng tràn ngập mùi máu tươi khiến cậu nhíu mày.

Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột làm cho Mâu Thần An chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía nữ nhân đang nổi giận bừng bừng.