Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 71




Lúc Bùi Minh Sinh đến tìm Ngôn Tiêu, cô không làm việc mà đang ngồi tựa trên cửa sổ gọi điện thoại.

Vách kính phòng làm việc là loại cửa sổ cao sát đất, Ngôn Tiêu ngồi tựa ở đó, thân hình thon thả của cô phản chiếu trên tấm kính.

"Đúng vậy giáo sư Hoa, cháu giới thiệu cho bác vài người, đều làm khảo cổ. Tên là Thạch Trung Chu, Vương Truyện Học, còn có một cô gái..."

Những cái tên này không hề xa lạ, Bùi Minh Sinh đứng tựa ở cửa, kiên nhẫn chờ cô nói xong.

Ngôn Tiêu cúp máy, vừa quay lại trông thấy anh ta.

"Em đang giới thiệu công việc cho mấy người trong đội khảo cổ kia?" "Phải."

Bùi Minh Sinh tỏ vẻ bó tay: "Rốt cuộc tên Quan Dược kia cho em uống thuốc mê gì thế, ngay cả thành viên trong đội của anh ta em cũng phải lao tâm khổ tứ."

"Chuyện này không liên quan đến anh ấy." Ngôn Tiêu cúi đầu nhắn địa chỉ liên lạc của giáo sư Hoa cho bọn Vương Truyện Học, để bọn họ tự mình liên lạc. Đi theo giáo sư Hoa làm khảo cổ, ít nhất đó là công việc đứng đắn.

Bùi Minh Sinh xoa bóp ấn đường: "Được rồi, bảo Quan Dược đến Thượng Hải đi, anh cũng có việc cho anh ta làm."

Ngôn Tiêu buồn cười: "Anh làm gì thế?"

"Anh ta ở Thưởng Hải làm gì thì cũng tốt hơn với mấy việc làm ở Tây Bắc." Bùi Minh Sinh ngồi xuống, tựa vào thành ghế nhìn cô: "Anh thân là sư huynh của em, chứng kiến em vất vả ra sao, nếu anh ta có một chút chuyện này cũng không thể làm cho em, thì dựa vào cái gì để cho em thích?"

Ngôn Tiêu lắc đầu: "Không cần, anh chịu làm vậy là em đã rất cảm kích rồi, coi như là anh đã chúc phúc cho bọn em."

"..." Bùi Minh Sinh cần nói gì thì đã nói, phải làm gì cũng đã làm, Ngôn Tiêu kiên quyết hơn anh ta nghĩ rất nhiều. Anh ta đứng dậy đi ra cửa, dừng lại nói thêm: "Ngôn Tiêu, anh hy vọng sau này em sẽ không hối hận."

Bùi Minh Sinh luôn hy vọng Ngôn Tiêu có thể vui vẻ mở lòng đón nhận một người, nhưng không mong rằng cô sẽ phải hối tiếc vì lựa chọn đó. Mười mấy năm qua Ngôn Tiêu đã phải chịu nhiều vất vả, anh không mong cô lại phải trải qua đau khổ một lần nữa.

Ngôn Tiêu nói: "Sẽ không."

Nhìn theo Bùi Minh Sinh ra cửa, Ngôn Tiêu cầm điện thoại lên, định gọi nhưng lại lo lắng liệu anh đang lẩn trốn cảnh sát ở đâu đó, nghĩ vậy liền bỏ điện thoại xuống.

...

Quan Dược lúc này vẫn đang ở trên đường.

Tuyến đường mà Cố Đình Tông sắp xếp vô cùng bí mật, ra khỏi sa mạc sẽ đi về hướng Cam Túc. Ngay cả người như anh, tự nhận mình là người thông thuộc đất Tây Bắc mà cũng không biết rõ con đường này.

Rong ruổi trên đường hai ngày, chủ yếu chạy xe vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi.

Suốt đường đi rất hiếm khi gặp người qua lại, vì tuyến đường này vô cùng khó đi, nếu không phải đi trong sa mạc hoang vu, thì lại là chân núi vách đá lởm chởm, thi thoảng mới có một đoạn quốc lộ, nhưng cũng rất ngắn và thô sơ.

Khoảng hơn mười giờ tối, Quan Dược cho xe dừng lại ở ven đường, vòng ra sau xe kiểm tra. Đồ

vật được bọc rất cẩn thận, Xuyên Tử thậm chí còn lót một tấm đệm hơi và vài tấm xốp, tuy nhiên vẫn có hư hại.

Đường đi xấu như vậy, dù có bọc kỹ đến đâu cũng sẽ bị sóc đến hỏng. Quan Dược thấp giọng chửi một câu, đậy nắp thùng gỗ, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy bầu trời đêm.

Chòm sao Bắc Đẩu sáng nổi bật giữa bầu trời sao đêm hè, giữa cánh đồng bát ngát hoang vu, bầu trời trông như một mái vòm, cảm giác như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến.

Nhớ lại đêm bọn họ cùng Ngôn Tiêu cắm trại trên thảo nguyên, Vương Truyện Học nói cho cô biết, ngắm sao ở Tây Bắc là tuyệt nhất, chỉ tiếc rằng hôm đó trời không có sao.

Mấy ngày nay không chú ý liên lạc với cô, điện thoại của anh luôn bật nhưng không thấy cô gọi đến.

Quan Dược lấy điện thoại gọi cho Ngôn Tiêu. Sau hai tiếng chuông cô bắt máy, Ngôn Tiêu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, giọng nói của cô lộ ra vẻ biếng nhác.

Quan Dược tựa vào xe, thấp giọng hỏi: "Chưa ngủ sao?" "Chưa ngủ được, vẫn đang làm việc." "Đã muộn rồi."

"Anh cũng chưa ngủ?"

"Anh cũng đang làm việc."

"Làm việc mà còn gọi cho em?" Ngôn Tiêu bật cười: "Nhớ em sao? Không phải đã kêu anh phải chịu đựng à?"

Quan Dược không trả lời, trong điện thoại chỉ còn tiếng thở của anh.

"Không nhớ sao? Vậy em dập máy đây."

Không để cho Quan Dược kịp phản ứng, Ngôn Tiêu thực sự cúp máy.

Quan Dược thoáng sửng sốt, lại thấy buồn cười, ấn nút gọi lại.

Ngôn Tiêu nhấc máy, hỏi: "Nói thế nào?"

Quan Dược sờ một tay lên chóp mũi, tưởng tượng ra vẻ mặt cô bên đầu bên kia vào lúc này: "Em thì sao, muộn như thế này vẫn chưa ngủ, không phải cũng đang nhớ anh chứ?"

Ở đầu bên kia, Ngôn Tiêu cầm túi đi ra khỏi phòng làm việc: "Anh đừng đắc ý, bây giờ em về nhà đi ngủ."

Quan Dược cười nhẹ, âm thanh trong điện thoại trầm thấp từ tính: "Trên đường chú ý an toàn." Ngôn Tiêu đi dọc trên hành lang, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thành phố về đêm được thắp sáng bởi

những ánh đèn rực rỡ, nơi đây không giống như Tây Bắc, không có cao nguyên hoang vắng, nơi đây bầu trời vừa cao vừa xa, chỉ có một màu đen thăm thẳm, thi thoảng có vài tia chớp, dường như có thể mưa bất cứ lúc nào.

Cô nghe thấy tiếng gió qua điện thoại, có thể tượng tưởng được lúc này anh đang đứng giữa một vùng đất hoang vu, cô nhẹ nhàng nói: "Anh cũng phải chú ý an toàn."

"Anh biết."

Sau khi treo máy, Ngôn Tiêu ra khỏi cửa chính Hoa Nham, ngồi vào trong xe, di động báo có tin nhắn gửi đến.

Tin nhắn của Quan Dược: "Ừ, anh rất nhớ em."

Lại còn làm bộ, thừa nhận sớm một chút không phải tốt sao.

Bên ngoài trời đã đổ mưa, nhưng người trong xe tâm trạng lại rất vui vẻ. Ngôn Tiêu gọi lại cho Quan Dược.

"Anh đang ở đâu?" "Trên đường."

"Em đang hỏi chỗ anh dừng lại ấy" Ngôn Tiêu tựa trên ghế lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài:

"Thượng Hải trời đang mưa, em muốn biết thời tiết bên đó thế nào."

...

Trạm cuối cùng trên tuyến đường là thị trấn Bắc Thiện, phải đi qua Tửu Tuyền(1) (chỗ này lúc đầu chị để là Tây Tuyền em search gg ko thấy, cv ghi là rượu tuyền, em search thử thì thấy có Tửu Tuyền ở Cam Túc nên em đổi), sát cạnh Gia Dục Quan(2), đó chỉ là một trấn nhỏ không mấy ai biết đến, chính là nơi Quan Dược dừng chân.

*Gia Dục Quan:

Qua điện thoại, Ngôn Tiêu cho anh biết khu vực đó là đoạn giữa thuộc hành lang Hà Tây(3), phía bắc là dãy núi Hắc Sơn, phía nam là Kỳ Liên Sơn(4), hành lang này là một phần của Con đường tơ lụa(5).

(1) Tửu Tuyền: là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

(2) Gia Dục Quan: một trong những cửa ải ở cực Tây của Vạn Lí Trường Thành, Cùng với Cư Dung quan và Sơn Hải quan, đây là một trong các cửa ải chính.

(3) Hành lang Hà Tây: một phần của con đường tơ lụa phương Bắc đi về phía tây bắc từ bờ Hoàng Hà, đây là tuyến đường quan trọng nhất nối từ Trung Nguyên đến lòng chảo Tarim và Trung Á đối với các thương nhân và đội quân.

(4) Kỳ Liên Sơn: là phần nằm ngoài ở phía bắc của dãy núi Côn Lôn, tạo thành ranh giới giữa các tỉnh Thanh Hải (phía đông bắc) và Cam Túc (phía tây).

(5) Con đường tơ lụa: một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã từ hàng nghìn năm nối châu Á với châu u.

Lại một ngày nữa trôi qua, sau khi ăn xong, Quan Dược từ một quán ăn ven đường đi ra, anh đứng trên đường nhìn xung quanh, từ đây có thể trông thấy dãy Kỳ Liên Sơn quanh năm phủ tuyết trắng.

Những người thông thạo lịch sử thật lợi hại, chỉ cần nói qua một cái tên địa danh là có thể biết rõ mọi thứ liên quan từ cổ chí kim.

Nhiệt độ nơi này hơi thấp, Quan Dược kéo cao cổ áo khoác, nhìn về phía chiếc xe đang đỗ, trông thấy có hai cảnh sát đang đi tuần.

Nét mặt Quan Dược không đổi, đút hai tay ở trong túi, đi về hướng đó.

Chiếc việt dã chạy đường dài, hiện giờ không còn nhìn rõ màu sơn thân xe, ngay cả biển số xe cũng bám đầy đất bụi.

Hai người cảnh sát đứng phía sau xe nhìn vài lần, lúc ngẩng đầu lên trông thấy Quan Dược. "Đây là xe của anh?"

"Phải"

"Chạy từ nơi nào đến?" "Du Lâm."

"À, Chạy từ Thiểm Tây." Một người cúi đầu ghi lại, người kia nói: "Mở ra cho chúng tôi kiểm tra một chút."

Hai cảnh sát này trông còn rất trẻ, có lẽ mới bắt đầu làm không lâu, không khó để cắt đuôi. Quan Dược cúi thấp đầu: "Tôi làm rơi chìa khóa bên trong quán cơm, các anh chờ một lát." Nói xong quay người định đi.

Cảnh sát ở vùng sâu thường tương đối cảnh giác, sợ anh chạy mất nên lập tức nói: "Chúng tôi đi cùng anh."

"Được." Quan Dược đi phía trước, lúc đến gần quán cơm liền rẽ sang hướng khác, quẹo vào góc tường phía sau sân.

"Anh đi đâu?" Một cảnh sát vừa mở miệng hỏi, Quan Dược đã xoay người, khóa cổ họng anh ta, một cánh tay khác ghìm chặt cổ người còn lại.

Chỉ vài phút sau anh từ bên trong đi ra, ném ống kim tiêm thuốc gây mê đi, đến cửa quán ăn gọi:

"Ông chủ, tôi thấy hình như phía sau quán cơm có người bất tỉnh."

Lúc ông chủ vội vã đi ra thì chỉ kịp nhìn thấy một chiếc việt dã lao đi trước mắt. Ông ta bán tính bán nghi đi ra phía sau tường trong sân, trông thấy hai cảnh sát đang nằm ở đó, ngay lập tức chạy đi báo cảnh sát.

Tám giờ tối, Quan Dược đến nơi - thị trấn Bắc Thiện.

Thị trấn nhỏ không tên tuổi nhưng giao thông rất thuận lợi, nhiều địa điểm ăn uống nghỉ ngơi, khách du lịch cũng không ít. Người đến người đi càng nhiều, đối với Quan Dược càng an toàn.

Quan Dược tìm được một khách sạn vắng khách, đậu xe vào trong sân, vừa đi vào trong sảnh điện thoại trong túi rung lên. Anh lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Ngôn Tiêu gửi: "Đêm nay anh ở chỗ nào?"

Quan Dược gõ: "Ra ngoài thì đương nhiên phải ngủ khách sạn."

Anh nhanh chóng nhận được tin phản hồi của cô: "Khách sạn tên gì?"

Quan Dược đi cạnh cửa sổ, cửa không đóng, gió lạnh theo đó ùa vào. Anh nhìn lên biển hiệu treo ngoài cửa, trên đó viết "Khách sạn Phong Ngữ."

"Khách sạn Phong Ngữ."

Ngôn Tiêu không nhắn lại nữa. Quan Dược cho rằng cô chỉ thuận miệng hỏi nên không thắc mắc gì, đặt điện thoại xuống, cởi áo khoác, tháo các món đồ sau lưng nhét dưới gối, sau đó đi vào nhà tắm.

Tắm xong đi ra, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng. Quan Dược nhanh chóng mặc quần áo vào, lấy khẩu súng dưới gối nhét ở sau lưng, đi mở cửa.

Người ngoài cửa là chủ khách sạn: "Dưới lầu có người gửi chuyển phát nhanh cho anh, kêu anh xuống dưới lấy."

Tay Quan Dược giữ cửa, ánh mắt đề phòng: "Làm gì có chỗ nào gửi chuyển phát nhanh đến khách sạn."

"Anh họ Quan phải không? Trong khách sạn chúng tôi chỉ có một mình anh họ Quan, cô gái kia nói là chuyển phát từ Thượng Hải, gửi cho người họ Quan."

Quan Dược phản ứng ngay, lập tức mở cửa ra ngoài.

Ông chủ còn chưa kịp hỏi anh có phải là người đó hay không, đã thấy anh lao vút ra ngoài.

Ra khỏi khách sạn, đi ra đường cái, Quan Dược đứng trong gió nhìn về phía bên đường đối diện. Nơi có một sạp hàng, trên cửa sổ treo vài quyển tạp chí, trên quầy bày bán thuốc lá, rượu và đồ

uống.

Ngôn Tiêu đang đứng tựa vào bức tường của quầy hàng, trên người vẫn đang mặc một bộ đồ công sở, chân váy ôm lấy bờ mông căn tròn, đôi giày cao gót giẫm trên nền gạch nhấp nhô, vai đeo một chiếc túi.

Cô đứng bên kia đường nhìn anh.

Quan Dược bước qua, cúi đầu nhìn cô: "Chuyển phát của anh đâu?"

Ngôn Tiêu ngẩng dầu, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên chiếc cổ áo mở rộng, làm lộ làn da trắng ngần và khe rãnh sâu ẩn hiện trước ngực cô: "Không phải đang đứng trước mặt anh sao, gửi người phụ nữ của anh đến cho anh."

Giọng nói Quan Dược trầm thấp: "Ký nhận ở đâu?" "Hả?"

"Vẫn chưa ký nhận, anh ký ở đâu?"

Ngôn Tiêu bật cười: "Tùy anh."

Quan Dược kéo cô vào góc tường, kéo cổ áo cô xuống, hôn lên cổ cô.

Nụ hôn đó thật lâu mới dừng lại, hơi thở Ngôn Tiêu trở nên dồn dập, hai tay bị anh giữ ở trên

tường: "Hôm đó em hỏi địa điểm dừng lại là để chuẩn bị đến sao?" "Không, hôm đó em quả thực hỏi để xem thời tiết thôi."

Thời tiết tốt, cho nên thuận tiện mua luôn vé máy bay.