Tỏa Tình

Chương 26




Thấy gương mặt tuấn tú sau khi động tình vẫn còn đỏ bừng chưa dịu đi, Mộ Dung Viễn lại không nhịn được hôn lên gương mặt ấy một chút. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười, kéo người vẫn đang hơi tức giận kia vào lòng.

Tuy là muốn nói lời trêu ghẹo, nhưng nếu chọc giận người ta thì không ổn. Vì vậy hắn chỉ ôm lấy Mộ Dung Trí, thả dây cương để ngựa chạy chầm chậm.

Gió sớm mai hiu hiu thổi, phất bay tà áo hai người. Mộ Dung Trí cảm thấy mát rượi cả người, động tình cuồn cuộn ban nãy cũng dần dần bình phục lại. Y cũng không nói gì, hai người cứ thể lẳng lặng ôm nhau mặc ngựa thong thả bước.

“Tam ca, về kinh rồi sẽ chuẩn bị tiệc mừng đúng không?” Yên tĩnh một hồi, Mộ Dung Viễn đột nhiên hỏi.

Vốn là do vẫn chú ý đến hình bóng trong lòng tuy không rõ ràng nhưng cũng không thể lãng quên trong lòng Mộ Dung Trí, cho nên thà rằng nhìn y cưới vợ sinh con, cũng không nguyện tiếp thu tình yêu của y. Nhưng nếu lúc này họ đã tâm ý tương thông, làm sao có thể dễ dàng để đối phương cưới người khác? Dù là trên hình thức thôi cũng không thể!

Nhưng việc hôn ước với hoàng gia lại không thể lùi được, vậy không còn cách nào khác là phải ủy khuất vị Linh Sóc Quận chúa kia rồi. Dù sao trên thế gian này mỗi ngày đều có người chết, cũng không bận tâm đến việc nhiều hơn một người.

Ai ngờ Mộ Dung Trí vừa nghe xong, liền giật mình nói: “Tiệc mừng? Tiệc mừng gì?”

Mộ Dung Viễn bất mãn hừ một tiếng, lập tức cười xấu xa nói: “Thế nào? Lẽ nào ngươi muốn từ hôn? Nếu như ngươi vì ta mà trở mặt với Viêm Khánh Vương, ta sẽ rất cao hứng. Bất quá cũng không nên lộ liễu quá, chuyện này giao cho ta được rồi. Ta đảm bảo vị Linh Sóc Quận chúa kia không bước vào nổi đại môn Mộ Dung Phủ chúng ta!”

Mộ Dung Trí nghe mà ù ù cạc cạc. Kết thân cái gì? Linh Sóc Quận chúa nào? Y làm sao có thể kết thân với người mình hoàn toàn không quen biết?

Thấy phản ứng của Mộ Dung Trí, thần sắc tươi cười của Mộ Dung Viễn dần dần ngưng trọng lại. Hắn hỏi: “Không có chuyện đính thân này?”

Khi thấy Mộ Dung Trí lắc đầu, Mộ Dung Viễn liền lộ ra một nụ cười cổ quái, lập tức phá ra cười lớn.

“Mộ Dung Viễn ta cả đời tính kế với người khác, lần này lại bị Hình Phi tính kế lại, ta thật xem thường hắn rồi…”

Xem ra Hình Phi đoán ra chuyện hắn vẫn còn sống, mới có thể đưa một quân cờ như vậy ra. Hắn ngược lại còn ngoan ngoãn chui vào tròng, làm tâm tình vài ngày khó chịu.

Nghe Mộ Dung Viễn giải thích xong, Mộ Dung Trí liền than thở: “Vì nguyên nhân này mới cứ đẩy ta ra sao?”

“Sao lại như vậy được? Sao ta có thể đem người mình yêu cho người khác? Vẫn không chấp nhận tình yêu của ngươi là do không dám khẳng định ngươi còn quan tâm đến Tiểu Phi không, có thật lòng yêu ta không. Trừ phi trong lòng ngươi chỉ có mình ta, bằng không ta quyết sẽ không châp nhận tình cảm của ngươi. Không chiếm được toàn bộ, ta thà rằng không có!”

Lời khẳng định như sắt thép khiến Mộ Dung Trí ngạc nhiên quay đầu lại. “A Viễn, ta trước giờ chưa từng nghĩ chiếm hữu dục của ngươi mạnh đến vậy.”

Mộ Dung Viễn khẽ thở dài. “Tam ca, sai rồi sao? Lẽ nào yêu một người không nên như vậy sao?”

Không sai, nếu nói sai, vậy người sai phải là y mới đúng. Y rất may mắn khi có một người yêu y đến vậy, dù y đã làm sai chuyện gì, vẫn thủy chung không ly khai, không vứt bỏ y.

Sau khi ra khỏi Lạc Nhật cốc, hai người liền đổi ngựa thành mã xa. Lê Đình Vãn hầm hừ vứt cho họ một vạn lượng ngân phiếu xong, liền cưỡi ngựa của họ chuẩn bị về kinh thành trước báo tin. Mộ Dung Trí thừa dịp Mộ Dung Viễn không ở, cũng âm thầm nhờ Lê Đình Vãn một việc. Người kia nghe xong cũng hiểu ý rời đi.

Có lẽ Mộ Dung Viễn không để ý việc quay về gia môn, nhưng Mộ Dung Trí cũng không thể dễ dàng khoan nhượng bằng phản hồi im lặng của hắn. Y phải dập đầu thỉnh tội với đối phương trước mặt các bậc trưởng bối, để hắn có thể quang minh chính đại trở về nhà. Đây là y nợ hắn, cũng chỉ có như vậy, Mộ Dung Viễn sau này mới có thể hiên ngang trước mặt người ta.

Hành trình trở về trên thực tế chậm hơn rất nhiều, hơn nữa Mộ Dung Trí cuối cùng cũng hiểu ra lý do Mộ Dung Viễn nhất định đòi ngồi mã xa. Càng tiện cho hắn dở trò với mình, thậm chí hứng lên, còn đưa đẩy đến giao hợp. Mộ Dung Trí hầu như không lần nào cự tuyệt nổi thế tiến công nhiệt tình của hắn. Không phải là không muốn cự tuyệt, mà thường trước khi kịp hành động đã chìm trong vui thích hưởng lạc.

Mộ Dung Viễn dù sao cũng là người đã chinh chiến nhiều năm trên trường phong nguyệt, phải làm thế nào để khơi ra hứng thú và dục vọng của người ta, với hắn mà nói là chuyện quen tay hay làm, chỉ sợ tay lão luyện cũng phải cúi đầu xưng thần trước hắn, càng không nói đến loại người mới quen phong nguyệt như Mộ Dung Trí.

Huống chi khi Mộ Dung Trí biết được tình cảm của Mộ Dung Viễn đối với y, lại càng không thể cự tuyệt, vì y không muốn trên gương mặt trầm túy ấy xuất hiện ra bất kì vẻ không hài lòng nào, cho dù chỉ là một chút.

Một buổi tối qua đêm trong khách điếm, lúc Mộ Dung Viễn thay y phục, một cái gì đó vàng vàng rơi ra từ y phục hắn. Mộ Dung Trí nhặt lên nhìn kĩ, mới phát hiện ra là món đồ trang sức Mộ Dung Viễn từng cho y xem ngày ấy. Nhưng y vẫn không rõ tại sao một mặt kim tỏa bình thường lại có thể quan trọng như vậy với Mộ Dung Viễn?

Nghe Mộ Dung Trí hỏi xong, Mộ Dung Viễn đột nhiên lặng tĩnh. Hắn cười khổ nói: “Tam ca, thì ra ngươi đã quên rồi.”

Mộ Dung Trí nghĩ tiểu kim tỏa dường như có chút quen thuộc, nhớ kĩ lại cũng không rõ ràng lắm. Y lưỡng lự nói: “Hình như là của ta…”

“Là của ngươi đó. Là kim tỏa phụ thân tặng cho ngươi sinh nhật năm tuổi, nhưng ngươi lại tặng lại nó cho ta.”

Hình khắc trên kim tỏa được chạm trổ rất tỉ mỉ, mặt trơn bóng, hiển nhiên là do chủ nhân bình thường lau chùi cẩn thận. Mộ Dung Trí nghe xong lời Mộ Dung Viễn, trí nhớ mơ mơ hồ hồ dường như hiện ra hình ảnh từ rất nhiều năm về trước.

Y dùng một lễ vật sinh nhật vừa được tặng đổi lấy một bát mì lạnh, đơn giản là vì thấy hài tử ôm bát mì kia đang khó, khóc đến mức cả gương mặt nhỏ nhắn đều nhăn hết lại, khiến y nhìn rất mất hứng.

Mộ Dung Trí thoáng mỉm cười.

Thì ra con sên kia là A Viễn. Lúc đó hắn chỉ cao đến vai mình, gầy gầy nhỏ nhỏ, thấy y mặt liền khiếp đảm e ngại, bây giờ lại trở nên kiêu ngạo như vậy.

Mộ Dung Viễn vòng tay qua eo Mộ Dung Trí, ôm y ngã lên giường, than thở. “Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra, nếu như ngươi thực sự không nhớ rõ bất cứ gì, ta nhất định sẽ rất thương tâm…”

“A Viễn…”

“Đó là ngày ta buồn nhất, nhưng vì ngươi mà thay đổi. Sinh nhật chúng ta chỉ kém nhau vài ngày, nhưng ngươi nhận được lời chúc phúc và lễ vật của mọi người, mà ta chỉ có một bát mì thọ đã nguội tanh. Ngày ấy ta thấy ngươi được phụ thân ôm lấy trong đại sảnh, tự tay đeo cho ngươi chiếc kim tỏa này, ta liền chạy đi hỏi mẹ vì sao ta không có kim tỏa, thậm chí ngay cả đại sảnh đều không được bước vào. Mẹ bị ta hỏi nhiều nổi nóng, liền đuổi ta ra khỏi phòng. Vì vậy ta mới cầm bát mì thọ khóc trên hành lang, rồi bị ngươi bắt gặp. Tên ngốc nhà ngươi, cư nhiên không nói thêm lời nào đưa ta lễ vật vừa nhận được, còn đổi với ta, ăn bát mì thọ của  ta… Tam ca, ngươi nói với ta nam hài tử không thể khóc, cho nên từ đó về sau, ta cũng không khóc nữa.”

“…”

Mộ Dung Trí cũng không còn cười nổi nữa. Y có thể cảm nhận được đau thương trong ngữ khí nhàn nhạt của hắn, điều này khiến y bỗng đau lòng. Y vươn tay ôm lấy Mộ Dung Viễn, vỗ về hắn, an ủi hắn.

“Đừng nhớ lại mấy chuyện không vui này nữa, A Viễn, sau này ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, sẽ không để bất cứ ai tổn thương ngươi…”

“Không vui? Sao lại không vui! Ngày đó ta vui biết bao nhiêu. Ta lớn chừng đó lần đầu tiên nhận được lễ vật, lại là một lễ vật quý giá như vậy. Tam ca, ngươi dùng một chiếc kim tỏa đem ta khóa chặt, khiến ta từ khi đó không thể buông tha cho ngươi được nữa rồi.”

Mộ Dung Trí kinh ngạc ngẩng đầu. “Ngươi không phải… từ khi đó liền…”

“Đúng đấy, bằng không ta suốt ngày quấn lấy ngươi làm gì? Ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao? Ta ở bên ngươi, càng phải bảo vệ ngươi. Tên ngốc nhà ngươi, với ai cũng không chút cảnh giác, không biết sau lưng có biết bao nhiêu người muốn hại ngươi. Lần đó nếu không phải ta nghĩ ra đẩy ngươi xuống hồ nước, sợ rằng ngươi đã sớm ăn khối điểm tâm bị hạ độc đó vào bụng rồi.”

Thì ra đây là nguyên nhân A Viễn đẩy y xuống nước. Nhưng điểm tâm có độc, vì sao không nói thẳng với y, lại còn đẩy y xuống nước?