Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người

Chương 29: 29: Ai Cũng Không Thể Cướp Đi Giang Sơn Của Nàng






” Thanh Sơn, sao ngươi lại tới đây? Là tìm được thần y rồi sao? ” Thiên Nhạn ” quan tâm ” hỏi.

Lúc đầu Hạ Thanh Sơn không muốn có người đề cập đến chuyện này, hiện tại hắn còn không dám soi gương, nhìn thấy hai vết sẹo dữ tợn kia, chính hắn cũng cảm thấy có chút buồn nôn.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai vết sẹo trên mặt hắn đặc biệt lớn, xung quanh lại mọc thêm một đống đồ vật không nên có, không mấy người có thể nhìn thẳng vào hai vết sẹo này.

Hắn đến gặp Thiên Nhạn, đương nhiên không thể mang theo mũ rộng vành.

Hơn nữa hắn cảm thấy Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, vốn thấp hơn hắn một cái đầu, cho dù đối phương có làm Hoàng đế.

Không quản bộ dáng của hắn làm sao, nàng cũng không thể ghét bỏ hắn dù chỉ một chút.

” Thần y đều là cao nhân, xuất quỹ nhập thần, không tìm được.

” Hạ Thanh Sơn biểu lộ không kiên nhẫn, liếc quanh bốn phía, nhất là nhìn về phía Tuân Tử Hoài.

Tuân Tử Hoài một thân áo trắng sạch sẽ không nhiễm bụi trần, cao lãnh đứng bên cạnh Thiên Nhạn.


Non nớt trên khuôn mặt đã rút đi rất nhiều, dáng dấp còn dễ nhìn hơn so với lúc trước.

Cả người Hạ Thanh Sơn đều không thoải mái, trong lòng sinh ra một loại xúc động muốn dùng dao nhỏ rạch nát khuôn mặt của Tuân Tử Hoài.

Tên tiểu bạch kiểm này suốt ngày đi theo bên người Thiên Nhạn, không biết là có rắp tâm gì, chẳng lẽ là muốn thượng vị?
” Quốc sư, ta có lời muốn nói với Nhạn nhi.

Nếu ngươi không còn việc gì thì lui xuống trước đi.

” Hắn tốt xấu gì cũng là phu quân của Thiên Nhạn, Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, cái tên người ngoài này không cần thiết phải đứng ở đây chướng mắt hắn.

Tuân Tử Hoài không nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang Thiên Nhạn bên này, muốn nhìn xem nàng có ý kiến gì.

” Thanh Sơn, Quốc sư cống hiến rất nhiều cho Yến quốc, còn là lão sư của hai đứa bé, không tính là người ngoài.

Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần thiết phải tránh hiềm nghi.


Nói đùa, nàng sẽ vì một tên cặn bã mà đánh rơi mặt mũi của nhân tài quốc gia?
Cái tên Hạ Thanh Sơn này đến giờ vẫn chưa nhận ra địa vị của mình ư?
Khóe môi Tuân Tử Hoài không có cách nào nhịn xuống, giương lên thành một đường cong, nếu không phải có Hạ Thanh Sơn ở đây, hắn rất muốn bật cười.

Nhưng trước mặt người khác hắn luôn duy trì bộ dáng cao lãnh, tất nhiên sẽ không thể lộ ra biểu lộ không thích hợp, cố gắng duy trì bộ dáng cao nhân lãnh đạm.

Biểu hiện của Hạ Thanh Sơn vô cùng khó coi, không nhịn được nhìn Tuân Tử Hoài thêm vài lần, thực chất đang ám chỉ hắn, thức thời thì mau lui ra đi.

Nhưng mà Tuân Tử Hoài là ai?
Người khiến hắn phải cúi đầu chỉ có hai người, một là tộc trưởng của Tuân thị, sư phụ của hắn.


Hai là bệ hạ trước mắt, minh quân của Yến quốc.

Cái tên Hạ Thanh Sơn này, lại là cái quái gì?
A!
Hạ Thanh Sơn: ” ……………..


Hạ Thanh Sơn cảm nhận được sự khinh bỉ và xem thường từ Tuân Tử Hoài, đây là trực giác của nam nhân.

Tên tiểu bạch kiểm này, chờ hắn ta lên làm Hoàng đế, nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt.

Tuân Tử Hoài nhìn ra ý nghĩ trong lòng của Hạ Thanh Sơn, thầm cười lạnh ha ha: Nằm mơ.

Tia lửa giữa hai người va chạm tung tóe, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, ngay cả Lăng Thi Nhi ở bên cạnh Hạ Thanh Sơn cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.

” Thanh Sơn, hôm nay ngươi tới đây là để? “
Lúc này Hạ Thanh Sơn mới thu hồi khí thế trên người.

Trên thực tế trước mặt Thiên Nhạn và Tuân Tử Hoài, hắn ta căn bản không có chút khí thế nào, ngược lại nhìn như cái phế vật đang phẫn nộ.

” Nhạn nhi, ngươi qua đây một chút đi.



Chơi không lại tiểu bạch kiểm mặt dày kia, Hạ Thanh Sơn tính toán lui một bước, đi ra chỗ khác nói chuyện với Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn ngược lại rất phối hợp, đi theo hắn sang chỗ gần đó.

Lăng Thi Nhi rất thức thời không có tiến lên, bất quá cứ như vậy khoảng cách giữa nàng ta và Tuân Tử Hoài rất gần.

” Quốc sư đại nhân, có một câu không biết có nên nói hay không.


Lăng Thi Nhi cảm thấy dù sao mình cũng phải phát huy được tác dụng của mình, để sau này Hạ Thanh Sơn mới có thể nhớ tới công lao của nàng ta.

Tuân Tử Hoài: ” Nếu ngươi cảm thấy không nên nói, vậy thì không cần nói.


Lăng Thi Nhi: ” …………… “.