Toàn Chức Cao Thủ

Chương 383: Mượn đao giết người




Tại phó bản thành Tội Ác, lượng người bỗng dưng ngày càng tăng, mà phó bản vốn là nơi tụ tập đông người, chút biến hóa ấy hiển nhiên không ai nhận ra.

Những nhân vật mới xuất hiện đều tập trung tại một cửa vào, chỉ đứng đực mặt ra, góc nhìn nhắm thẳng cửa phó bản, cứ như sẽ tiến vào bất kỳ lúc nào. Có điều nếu chú ý quan sát, ta sẽ phát hiện… Đám nhân vật đó đã đứng như thế ít nhất 20 phút, không hề tiến vào phó bản.

Thời gian trôi qua. Những người chơi không có đội đang định lập đội tạm bợ rốt cuộc chú ý đến đám đông kỳ lạ này.

Dường như bọn chúng đã có đội, nhưng không biết đã đủ người chưa, ngay cả những yêu cầu xin nhập đội chúng cũng phớt lờ, cứ bày dáng đứng đó. Ý chí của chúng hệt như đám nhân vật, nhìn gắt gao vào cửa phó bản kia.

Trong đám người ấy, người chơi dần dần thấy được một vài ID nhân vật khá nổi. Những ID đó nhờ đứng top trong bảng cấp bậc khu 10 mà được nhiều người biết rõ, không ít kẻ trong đấy đang xuất hiện ở đây.

Nhân vật cấp cao cũng cần tiếp tục luyện cấp, thành Tội Ác cũng là một phó bản phù hợp, đây không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng lạ là, đám này lại tụ tập trước cửa phó bản, còn nán lại rất lâu không phản ứng giống y đám trước.

Có người tò mò bắt đầu lẳng lặng chú ý những nhân vật trên.

Cử động rồi.

Bỗng người ta phát hiện, tất cả nhân vật cùng nhúc nhích.

Chúng hơi di chuyển về trước, như sẵn sàng xông lên bất kỳ lúc nào; tay chúng khẽ nâng lên, chực chờ tấn công tùy thời điểm; đồng thời góc nhìn của cả bọn cũng được điều chỉnh, tập trung về một phía nào đó.

Hội tò mò cũng vội chuyển góc nhìn theo hướng của chúng, sau đó thấy được một ID còn hot hơn: Quân Mạc Tiếu.

Quân Mạc Tiếu không phải nhân vật cấp cao nhất khu 10, nhưng tuyệt đối là kẻ hot nhất, và còn là kẻ lợi hại nhất trong lòng nhiều người.

Bọn chúng đang đợi Quân Mạc Tiếu ư?

Hội tò mò cảm thấy ngờ ngợ, chợt nhìn thấy bên cạnh Quân Mạc Tiếu còn một vài nhân vật, không đợi mọi người thấy rõ tên từng người, mỗi nhân vật đã cùng biến mất.

Nhân vật biến mất ở cửa phó bản, tất nhiên là vì vào bản.

Mà đám kỳ quái đứng ngoài bản lại ngây dại như tượng điêu khắc.

Bên cạnh đó, sếp sòng đám người kỳ quái, vẻ mặt của bảy tổng hội trưởng công hội lớn dần trở nên khó coi.

“Rõ như ban ngày, nó đang chơi tụi mình.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường trình bày quan điểm của mình.

Hội trưởng Yên Vũ Tỏa Lâu của Yên Vũ Lâu là khó coi nhất bọn, công hội của họ thiệt nhất đêm nay, mà hành động hiện tại cũng do gã hăm hở tổ chức tập hợp các công hội lại, những tưởng có thể mượn cơ hội giở trò, kết quả một đám khốn khổ đứng ngoài cửa phó bản, tiến thoái lưỡng nan.

Suy nghĩ của gã thật ra rất đơn giản, vì các công hộicủa họ nhạy cảm với hình tượng câu lạc bộ, nên sau khi Quân Mạc Tiếu gióng trống khua chiêng thành lập công hội, dù rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt thực lực, ngoài mặt chỉ đành nề nếp quy củ, rồi âm thầm giở trò sau lưng.

Mà hiện tại, đám Quân Mạc Tiếu phản kích và đuổi giết họ dữ dội, thậm chí đuổi từ hồ Thiên Ba đến tận thành Tội Ác.

Hồ Thiên Ba không có người chơi khác, các công hội lớn có thể đánh xáp lá cà, còn bên thành Tội Ác, họ buộc phải chú ý sức ảnh hưởng.

Nhưng Quân Mạc Tiếu đang chiếm thế chủ động, nếu bọn chúng xuống tay với các công hội lớn ở thành Tội Ác, họ có thể thuận thế phản kích, lý do rành rành đấy, đách thằng nào nói được họ.

Ngay khi biết được đám Quân Mạc Tiếu đuổi tới thành Tội Ác, Yên Vũ Tỏa Lâu vốn đang bi phẫn, nhanh chóng ngẫm ra suy nghĩ ấy. Người có thể lãnh đạo một công hội dưới trướng câu lạc bộ, không phải chỉ có mỗi kỹ năng lệ rơi đầy mặt.

Chuyện Quân Mạc Tiếu xuất hiện, người chú ý không phải chỉ mình Yên Vũ Lâu. Sau khi nhà nhà nhìn thấy, bèn ngồi thương lượng đối sách, nhất là ba công hội vừa bị ăn hành như Trung Thảo Đường, Hoàng Phong và Đạp Phá Hư Không. Tuy tổn thất mọi nhà mỗi khác, nhưng tâm tình bi phẫn không kém bao nhiêu.

Chính vào lúc này, Yên Vũ Tỏa Lâu bất chợt liên hệ từng thằng, trình bày kế hoạch của mình.

Lũ hội trưởng vừa nghe, lập tức thấy đây quả thực là cơ hội tốt. Nếu chuyện mượn đao giết người này thực hiện thành công, thậm chí có thể khai chiến với công hội Hưng Hân luôn, rồi ưu thế thực lực toàn diện của họ sẽ lồ lộ ngay.

Vì thế mỗi công hội lớn điều binh khiển tướng, triệu tập những em trung trinh đang trong giai đoạn cấp bậc ở thành Tội Ác. Bất kểkhông thể thuận thế khai chiến, họ cũng quyết phải dùng ưu thế nhân số tẩn cái đám Quân Mạc Tiếu một trận.

Cơ mà đầu tiên, họ phải chờ đám Quân Mạc Tiếu ra tay trước.

Công hội dưới trướng câu lạc bộ cũng có nỗi khổriêng. Như những danh môn chính phái trong tiểu thuyết võ hiệp, hành sự phải có lý, không thể muốn gì làm nấy như đám thổ phỉ trên núi.

Mấy phút trước, mọi người còn đang dốc lòng tránh né sự đuổi giết của Quân Mạc Tiếu. Giờ đổi địa điểm, họ lại hết sức mong mỏi Quân Mạc Tiếu mau hành hạ họ.

Ai dè, Quân Mạc Tiếu chẳng chút hứng thú với đám tạp nham chưa tới 40 này. Đám hội trưởng biết mục tiêu của đối phương không ở đây, mỗi nhà bèn hú thêm mấy em trên 40, những nhân vật đứng top 100 trong bảng nhằm thu hút thù hận.

Tiếp đấy cả bọn dòm theo năm người Quân Mạc Tiếu vào phó bản thành Tội Ác.

Nhóm hội trưởng ôm đầy mong chờ, nay cõi lòng tê tái.

“Không thấy chăng?” Có người đoán.

“Đéo thể nào, nhiêu đây còn không thấy, dễ thấy vậy mà?” Kế hoạch đang rất phù hợp, từng tổng hội trưởng đều lên clone, đích thân tới hiện trường quan sát. Ngoài cửa phó bản, đám nhân vật top 100 của nhà mình diễu võ dương oai, xán lạn hơn người như này, làm thế quái nào không thấy chứ?

“Chờ tí nữa?” Có kẻ đề nghị.

“Chờ đi, bố trí trước, chờ chúng ra phó bản.”

Cho nên xuất hiện cảnh tượng lúc ban đầu. Nhiều nhân vật cùng đực mặt đứng đấy, nghiêm cẩn chờ đợi đám Quân Mạc Tiếu ra khỏi phó bản, sau đó cung kính mời Quân Mạc Tiếu đại nhân có thể hành họ chút thôi, vậy thì cả bọn mới thuận thế phản kích được.

Trời không phụ người có lòng, họ rốt cuộc đợi được, cả bọn vào tư thế sẵn sàng. Chuẩn bị tốt đòn tấn công, đứng sẵn vị trí dễ bị tấn công nhất, chờ Quân Mạc Tiếu hành hạ.

Kết quả góc nhìn của Quân Mạc Tiếu chẳng thèm chuyển về phía họ, chui vào phó bản lần nữa.

Hội trưởng Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường trước đấy còn nghi ngờ Quân Mạc Tiếu quả thực không thấy hay cố ý vờ như không thấy, nay rốt cuộc đưa ra kết luận chắc chắn, “bị chơi” rồi.

“Nửa tiếng này... Đội tinh anh của tụi mình không đi luyện cấp, đa số đội dự bị cũng chuyển thành lính gác luôn.” Thiên Nam Tinh bảo.

“Chậc... Thằng này quá giảo hoạt.” Yên Vũ Tỏa Lâu bất lực nói.

“Chút trò ấy nó biết mẹ hết rồi, lừa sao nổi nó. Còn mượn tay chúng ta lãng phí thời gian của tanữa chứ.” Mã Đạp Tây Phong buồn bực bảo.

Cả đám im ỉm. Quả thật, những điều bất dĩ của công hội có câu lạc bộ, người thường không thể hiểu, còn kẻ xuất thân từ tuyển thủ chuyên nghiệp như đại thần Diệp Thu há lại không hiểu? Người ta biết hết từ lâu, ở một nơi thế này, bọn họ không thể công khai ra tay với hắn. Nếu muốn ra tay cũng phải phái clone. Nhưng mọi sự phát triển đến nay, mỗi clone trong tay các công hội đều đã chia ra xâm nhập vào các công hội khác, còn vài cái, dư sức đối phó với đám người thường, song đối mặt hai tuyển thủ chuyên nghiệp cấp bậc ngôi sao, dù có cao cấp hơn cũng chịu chết. Không phải mỗi công hội không muốn cử clone, mà là trình độ của đám clone có sẵn quả thực không đủ.

Có lẽ tên đối thủ đáng sợ này đã nhìn thấu tất cả, vậy nên hắn mới tỉnh queo ra vào tự nhiên. Từng bước một, đánh hoặc không đánh, hắn đều khiến mỗi công hội lớn chịu tổn thất. Còn hắn? Đánh quái hoang dã ở hồ Thiên Ba, phá bản thành Tội Ác, dù phân tâm khi luyện cấp, nhưng không bị trì trệ gì.

Cuối cùng, liên minh của đám tổng hội trưởng chẳng được lợi gì, từng người chỉ lặng lẽ ra lệnh. Người chơi ngoài cửa phó bản dần tan đàn xẻ nghé.

Hội tò mò chờ đã tưởng bở có trò xem đều trợn tròn mắt. Tổng kết cả quá trình, cả bọn đứng đực mặt như mấy thằng ngu hồi lâu, rồi kích động khi thoáng thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện. Giờ thì rủ nhau xách đít đi, chẳng lẽ cả bọn chỉ muốn được ngắm nhìn Quân Mạc Tiếu một cái? Tình này sâu đậm biết bao nhiêu?

Năm người Diệp Tu vừa xong chuyến phó bản thứ hai ở thành Tội Ác, đi ra thấy đám nhân vật như hổ rình mồi đã phắn sạch.

“Đi hết rồi.....” Giọng điệu của Đường Nhu hiện rõ tiếc nuối, tiếc cho một trận không thành này.

“Tiếc thật......” Vậy mà giọng điệu Diệp Tu cũng y chang cô nhỏ, dĩ nhiên không phải tiếc trận này không thành, hắn tiếc mình chỉ lãng phí được tí ti thời gian của đối phương, nếu đối phương có thể đứng ngơ ở đây suốt đêm, Diệp Tu có thể hài lòng hơn chút.

“Phó bản tiếp hả?” Đường Nhu hỏi.

“Còn một lần, tất cả ở đâyđánhtiếp, tụi mình cũng phải quý trọng thời gian.” Diệp Tu nói.

Vì thế năm người lại đi thêm một chuyến phó bản, lúc đi ra trời đã khuya, Tô Mộc Tranh không tiện thâu đêm chơi game, logout trước. Tên Mã Hậu Pháo kia vốn tới vì idol, chơi chung với thần tượng thì hăng lắm, vừa thấy Tô Mộc Tranh logout thì tinh thần giảm sút trầm trọng, sau khi xin ý kiến liền nối gót thoát game.

“Ba người tụi mình cũng không còn chỗ đi, sang hồ Thiên Ba đi.” Diệp Tu bảo.

“Tìm chúng gây rối tiếp?” Đường Nhu hỏi.

“Luyện cấp làm trọng, gây rối là thuận tay.” Diệp Tu nói.

“Hiểu, hiểu.” Đường Nhu đáp.

“Thế nào, thú vị hén?” Diệp Tu hỏi Thiên Thành, “Gây rối khắp nơi như vầy, hẳn ông vui lắm nhỉ?”

Thiên Thành câm nín, bộ gã thích gây rối lắm à?Cơ màsau khi ngẫm nghĩ, Thiên Thành phát hiện, mình quả thật như thế…