Toàn Chức Cao Thủ

Chương 619: Không thẹn với lòng ư?




[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Kha | Beta: Tiếu

“Có gì hot đâu?” Diệp Tu hỏi, nhìn cửa sổ chat còn chưa tắt trên màn hình Ngụy Sâm. Tam Giới Lục Đạo tỏ vẻ rất coi trọng Ngụy Sâm, bảo sẽ gửi gắm đoàn tinh anh chủ chốt thứ năm của công hội Luân Hồi cho gã.

“Không có gì hot hết, tao chỉ quan ngại với khả năng của mình thôi, chưa gì đã được lên chức đội trưởng đoàn tinh anh rồi.” Ngụy Sâm nói.

“Thế cơ à? Đoàn tinh anh thứ năm… Một đoàn gồm trăm em, mỗi lần cạnh tranh đánh BOSS hoang dã quy mô nhỏ thường chỉ cần hai đoàn, cùng lắm là ba bốn đoàn, đoàn tinh anh thứ năm của ông chỉ là hàng dự bị trong lũ dự bị thôi. Thân phận đội trưởng này của ông còn chẳng bằng thằng quần chúng của đoàn tinh anh thứ nhất, ít ra người ta còn biết được tình báo tuyến đầu. Giờ ông phải dẫn đoàn tinh anh thứ năm, thế thì cứ dắt trẻ đánh phó bản chơi cả ngày đi há.” Diệp Tu nói.

“Vớ vẩn, tụi nó có ngu đâu mà cho tao dẫn dắt đoàn tinh anh đứng đầu ngay khi mới lên chức chứ? Đoàn tinh anh thứ năm là ngon quá rồi, chờ tao thể hiện được thực lực, còn sợ không đạp được mấy đứa hai ba bốn xuống ư?” Ngụy Sâm đáp đầy tự tin.

“Vậy ông nên kiềm chặt tính vô liêm sỉ của mình, đừng có mà thú tính hốt luôn vào túi khi nhặt được hàng hiếm trong phó bản, chẳng khác gì ăn xổi ở thì.” Diệp Tu nói.

“Phắn đê phắn đê, bố còn cần mày dạy chắc?” Ngụy Sâm vẫy tay đuổi Diệp Tu như đuổi ruồi.

Nào ngờ Diệp Tu vừa quay về máy mình, Ngụy Sâm đã thét to lên: “A đù! Tao đang cần vài thứ ở Suối Bất Tử, tiến độ của đoàn phó bản này vậy mà ở đây luôn.”

Diệp Tu quay đầu ngó sang, trên màn hình, sau khi Ngụy Sâm chấp nhận yêu cầu, Tam Giới Lục Đạo quả nhiên đưa nhiệm vụ dẫn đoàn phá bản cho gã, mà phó bản cả đoàn phải công phá chính là phó bản Suối Bất Tử cấp 70.

Đoàn tinh anh thứ năm chủ chốt của công hội câu lạc bộ Luân Hồi, tuy bị Diệp Tu gọi là hàng dự bị trong lũ dự bị, nhưng đó vẫn là đoàn đội hàng đầu trong Vinh Quang.

Suối Bất Tử là một trong bảy phó bản trăm người lớn nhất của Thần Chi Lĩnh Vực.

Trong Vinh Quang hiện nay, độ khó của bảy phó bản trăm người này thuộc hàng đứng đầu. Bảy phó bản có cùng cấp độ, nhưng giữa các phó bản luôn có điểm bất đồng, một khi đã công phá, đoàn đội khác nhau sẽ tạo nên mức độ khó dễ không đồng nhất. Phó bản nào khó phó bản nào dễ, mỗi đoàn đội lại có một quan điểm riêng, không hề thống nhất.

Bảy phó bản lớn này cùng xuất hiện kể từ bản cập nhật gần đây nhất của Vinh Quang, mỗi tuần bảy phó bản đều reset cùng lúc. Nói cách khác, dù có bảy phó bản, nhưng mỗi tuần, mỗi người chỉ có thể chọn một trong bảy. Thành thử với một công hội có câu lạc bộ như Luân Hồi, mỗi tuần đều cố gắng kêu gọi phá hết bảy phó bản lớn. Một công hội có thể đi được mấy lần tour bảy phó bản lớn trong một tuần, cũng trở thành tiêu chuẩn quyết định thực lực công hội của người chơi. Dù sao mỗi đoàn đội chỉ qua cửa một phó bản một tuần, vậy một tuần có thể quất mấy lượt CD sẽ đồng nghĩa với việc công hội ấy lập được bao nhiêu đoàn phó bản tinh anh hàng đầu. Đoàn càng nhiều, cao thủ của công hội càng nhiều, trang bị tốt của nhân vật cũng nhiều theo.

Đoàn tinh anh thứ năm của công hội Luân Hồi đương nhiên cũng là một trong những đoàn đội phụ trách đi bảy phó bản hàng tuần. Bảy phó bản lớn cùng chung CD, trang bị và vật liệu hiển nhiên khá hiếm. Theo lý thuyết, bảy phó bản này không cùng đẳng cấp với BOSS hoang dã, nhưng không thể phớt lờ một sự thật, dù bảy phó bản nằm khơi khơi ở đấy, mỗi người có một cơ hội một tuần, lại hiếm có đoàn đội nào thành công phá hết. Riêng đoàn tạm bợ mà muốn phá trọn bảy phó bản lớn thì còn khuya ấy.

Ngụy Sâm từng là thành viên Lam Khê Các, thực lực của gã chắc chắn có thể vào các đoàn tinh anh trơn tru, phó bản này gã từng đánh rồi. Nhưng đánh thì có đánh, vật liệu rớt ra từ phó bản lại khó mà rơi vào tay người chơi thường. Nếu đổi thành công hội người chơi hay đoàn đội khác còn có khả năng. Còn như công hội dưới trướng câu lạc bộ, vật liệu phải giành hết cho chiến đội, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, thì hiếm có món nào sẽ rơi vào tay người chơi thường. Nên Ngụy Sâm vừa nghe mình phải dẫn đoàn đi Suối Bất Tử lập tức nổi máu liều. Gã đã quen với việc làm trưởng đoàn thuộc các công hội câu lạc bộ, vật liệu trang bị được phân thẳng cho trưởng đoàn, không cần phải đổ xí ngầu quyết định, nên gã muốn gì cứ hốt luôn cũng được. Có điều nếu làm vậy, chức đội trưởng của gã cũng đi tong.

“Chú ý ranh giới cuối cùng của ông đó.” Diệp Tu ở cạnh nhắc nhở.

“Xì, tao chỉ cảm thán xíu thôi, mày nghĩ tao giống mày chắc?” Ngụy Sâm khinh khi đáp.

Diệp Tu bèn không nói gì thêm, qua một lát sau, hắn chợt nghe Ngụy Sâm ảo não vỗ đầu thở dài: “Ầy, sao tao không nghĩ ra sớm chứ!”

“Không nghĩ tới chuyện gì?” Diệp Tu khó hiểu.

“Thì cách kiếm vật liệu vậy nè! Dùng cờ lon leo lên cấp cao, dẫn đoàn, sau đó cuỗm hàng phắn mất.” Ngụy Sâm nói.

“Vậy chứng tỏ ông còn chút nhân tính.” Diệp Tu cảm thán.

“Nhưng giờ lại nghĩ tới.” Ngụy Sâm liếc xéo.

“Chỉ số thông minh thay đổi chăng?” Diệp Tu hỏi.

“Ranh giới cuối thay đổi mới phải.” Ngụy Sâm nói.

“Do dòng đời đưa đẩy.” Diệp Tu phân bua.

“Có cần tạo thêm vài clone thử một lần không? Con Trai Ngầu Cầu Bại của mày tiếc vãi, ít ra cũng phải leo lên chức trưởng đoàn, sau đó cuỗm mất thứ gì hãy đi mới đúng chớ.” Ngụy Sâm nói.

“Thôi đi bố, trò này quá xàm xí! Chẳng thà tụi mình cứ nhắm sẵn mấy tên trưởng đoàn, vừa thấy nó ra là giết người cướp của, nhanh gọn biết bao?” Diệp Tu phản bác.

“Trước đó tụi mình đã vạch sẵn kế hoạch này rồi mà? Chờ tụi mình đủ quân thì tiến hành ngay và luôn.” Ngụy Sâm nói.

“Vậy mới bảo nhu cầu trong phó bản không thể quá gấp gáp, thà tranh thủ kiếm cách giết BOSS hoang dã còn thực tế hơn.” Diệp Tu nói.

“Từ từ rồi sẽ đến, cứ giữ lòng bình tĩnh, bánh mì lại có thôi.” Ngụy Sâm đáp.

Trần Quả ngồi cạnh nghe xong cuộc thảo luận, hối hận vô cùng. Nội dung tán gẫu của cả hai nên cấm con nít nghe, chơi game gì mà toàn đốt nhà cướp của, không chuyện xấu nào không làm. Lỡ chiến đội có mặt vài bạn nhỏ ngây thơ, bị ảnh hưởng nặng nề bởi hai tên này, nhân sinh quan sẽ méo mó đến đâu? Nếu biết phân rõ giữa game và đời thực thì không sao, lỡ học xấu ra đường trộm cướp phải làm sao đây?

Nhiều người chơi đều theo con đường chính trực đánh phó bản kiếm trang bị, mua bán trao đổi đồ, vì sao hai tên này chỉ nghĩ đến mấy chuyện tàn bạo vô nhân đạo như “Tụi nó đánh phó bản, tụi mình đánh đội trưởng của phó bản.” hả? Quan điểm chơi game kiểu đéo gì thế? Ăn giống gì mà lớn lên vậy?

Trần Quả nhìn hai người bằng ánh mắt ngỡ ngàng, rồi ngó sang Bánh Bao và Đường Nhu đang đeo tai nghe cày cấp trong phó bản, cả hai dường không nghe hai tên kia nói chuyện, không hề có phản ứng.

Chiến đội mà cứ thành lập như vậy, lịch sử đen tối quả thực dày đặc từng trang! Tới lúc đó bị thằng nào đào mộ lôi ra, hình tượng chiến đội chả biết tan nát đến mức nào? Trần Quả nghĩ hồi, cảm thấy kế hoạch của hai người hơi quá đáng. Song ngẫm lại, hành động giết người cướp trang bị vốn là chuyện thường ở Thần Chi Lĩnh Vực. Ai mà chả biết người chơi ở đây còn đáng sợ hơn quái? Cả hai chỉ can đảm hơn, làm liều hơn, nhiều kẻ bình thường ác ý chỉ dám ăn hiếp những em lạc đàn bị thương trang bị sắp hỏng, còn cả hai nhắm luôn trưởng đoàn của các đoàn tinh anh công hội…

Nhưng dù đây là game online, là quy tắc trong game, Trần Quả vẫn cảm thấy hành động này không đúng. Giảng đạo lý với cả hai, Trần Quả lại cảm thấy chột dạ. Nên trong giờ phút này, Trần Quả lại nhớ đến cậu thiếu niên mất đi khi lý tưởng chưa thành – Tô Mộc Thu, Trần Quả cũng chỉ hiểu biết đôi chút thông qua lời kể của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trong Tiết Thanh minh, nhưng cậu lại trở thành một người hoàn hảo trong lòng cô, một nguồn động lực thúc đẩy cô trong suốt những ngày bộn bề sắp tới.

Nhớ đến thiếu niên hoàn mỹ nọ, Trần Quả như thể trở nên kiên cường và tự tin hơn, cô bước đến trước mặt hai tên vô liêm sỉ kia, gõ gõ bàn: “Ê!”

“Hở?” Hai người không thèm ngẩng đầu.

“Chuyện hai người nói không phải sự thật đâu nhỉ?” Trần Quả nói.

“Chuyện gì?” Rốt cuộc cả hai cũng ngẩng đầu hỏi thăm.

“Thì chuyện cướp thẳng đồ từ đội trưởng của đoàn phó bản nhà người ta ấy.” Trần Quả nghiêm túc nói.

“Tụi tui có nói hả?” Diệp Tu nhìn Ngụy Sâm.

“Hồi nào chứ.” Ngụy Sâm ngồi cạnh ngó Trần Quả.

“Chị đây nghiêm túc đấy.” Trần Quả không hề buông lỏng.

Diệp Tu thoáng chốc cũng nhận ra sự kiên quyết của Trần Quả, hắn chỉ cười bảo: “Tất nhiên không phải, tụi tui đùa thôi mà.”

“Thế à?” Trần Quả thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chị hiểu lý tưởng của hai người, hiểu hai người phải tiết kiệm thời gian, lại càng hiểu rõ khởi đầu của tụi mình hiện tại quá gian nan. Nhưng chị thấy rằng, chúng không nên trở thành lý do mà tụi mình phải bất chấp thủ đoạn. Dùng thủ đoạn trắng trợn thế này cướp đi thành quả cực khổ của người khác, hai người không thấy thẹn trong lòng ư?”

Ngụy Sâm nghe xong cau mày, đang định nói gì, Diệp Tu ở cạnh đã mỉm cười: “Tụi tui không thẹn với lòng á.”

Diệp Tu vẫn giữ vẻ phớt đời, nhưng lúc này, vẻ mặt ấy lại làm Trần Quả rất đỗi thất vọng. Rồi cô nhanh chóng nghe thấy Diệp Tu bảo: “Vì tụi tui thật sự chỉ nói đùa thôi.”

“A? Vậy thì tốt rồi.” Trần Quả như trút được gánh nặng, yên tâm bật cười.

Ngụy Sâm không nói thêm gì, mãi đến khi Trần Quả rời khỏi, gã mới nhìn Diệp Tu: “Tụi mình nói đùa thật à?”

“Tui đùa, còn ông là vô liêm sỉ.” Diệp Tu nói.

“Ngưng chém gió, chú mày chắc chắn chẳng để tâm mấy chuyện này đâu.” Ngụy Sâm nói.

“Nhưng ông coi, bây giờ tụi mình không còn cách nào khác.” Diệp Tu nói.

“Vì sao?” Ngụy Sâm nói.

“Vì chị ấy là sếp...” Diệp Tu cười.

“Đệt... Phụ nữ, quả nhiên tính đàn bà.” Ngụy Sâm quệt mũi, trở lại trò chơi của mình, không nói gì nữa.