Toàn Chức Cao Thủ

Chương 656: Liều mạng




Edit: Hwan | Beta: 2K

Sách Khắc Tát Nhĩ là người đầu tiên thăng thiên, lại nhằm ngay thời khắc mấu chốt trên sân đấu chung kết, quả thật là một kết quả ngoài sức tưởng tượng. Dụ Văn Châu là sức mạnh nhưng cũng đồng thời là nhược điểm của Lam Vũ. Ai nấy đều biết điều này, nên đương nhiên chiến đội Lam Vũ càng rõ ràng hơn. Vì thế, chiến đội Lam Vũ chưa từng lơ là việc bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ.

Vậy mà giờ ngay trên sân chung kết, Sách Khắc Tát Nhĩ lại là người đầu tiên bị giết, mặc dù phía Luân Hồi cũng phải hy sinh một người, nhưng không thể không nói đây là một vụ thu hoạch lớn.

Điều này cũng khiến đám fan Lam Vũ lo đến sốt vó, ngay cả thành viên chiến đội trên sân đấu cũng có phần hoảng hốt. Người thứ sáu của hai bên tự động thay vào, vẫn là cục diện năm chọi năm như cũ, nhưng Luân Hồi lại thừa thắng xông lên như vũ bão. Có điều Lam Vũ dẫu sao cũng là đội luôn đứng nhất tiến một mạch đến trận chung kết, nên tuy việc Dụ Văn Châu ra sân khiến bọn họ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không đến mức lập tức rã đám.

Năm người của chiến đội Lam Vũ nhanh chóng ổn định đội hình, ra sức giằng co với Luân Hồi. Tuy rằng Dụ Văn Châu đã không còn trong sân, không thể chỉ huy hay bày bố gì nữa, nhưng sức ảnh hưởng của một bậc thầy chiến thuật như anh đối với đội ngũ, chính là những sửa đổi, chỉ bảo những lúc bình thường. Nên giờ tuy không có mặt, thì Lam Vũ vẫn là một chỉnh thể, vẫn có thể phối hợp với hiệu suất cao, đây cũng chính là hình mẫu mà một chiến đội chuyên nghiệp nên có.

Trận đấu vẫn tiếp tục dưới cái nhìn chăm chú và lo lắng của rất nhiều người. Thanh máu của nhân vật hai bên không ngừng giảm xuống, cho dù đều có trị liệu, nhưng không thể bảo trì trạng thái đầy máu cho toàn bộ đội viên được. Bởi đây là PVP chứ không phải PVE, trong chiến đấu tràn ngập vô số biến hóa, trị liệu cần theo sát tiết tấu chiến đấu, khi thi triển skill phải tính toán chính xác mỗi một giọt mana, mỗi một loại kỹ năng của mình. Ở trên đấu trường, không có chỗ cho bất kỳ ai xa xỉ hay lãng phí. Vì có khi chỉ một lần trị liệu đã có thể quyết định thắng bại của trận đấu đó.

Hai bên phát huy có hoàn mỹ có sai sót, lúc này lúc kia, mana và máu đều đã giảm xuống một mức nhất định, trận đấu cũng đã đến tàn cục. Thời khắc này, càng cần sự phát huy hoàn mỹ, nên lúc này ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên còn xàm ba láp trên kênh, thì hai bên đều rất tập trung, toàn bộ đều lộ rõ vẻ nghiêm túc, khẩn trương.

Những lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên liệu có tác dụng trong trận đấu này không?

Tuy rằng không phải tất cả tuyển thủ của chiến đội Luân Hồi đều hướng nội, ít nói như Chu Trạch Khải, nhưng tuyển thủ át chủ bài dù sao cũng là kim chỉ nam của cả chiến đội, cho nên chỉnh thể cả đội cũng có vẻ kiệm lời trầm mặc, vốn không ai tán nhảm trên kênh cả. Nhất là khi đụng phải loại người bất chấp lý lẽ như Hoàng Thiếu Thiên, càng không nên nói lại làm gì chỉ rước thêm nhục. Nhìn tình hình lúc này, Hoàng Thiếu Thiên thì lải nhải không ngừng, còn rốt cuộc tuyển thủ Luân Hồi có tâm tình ra sao thì không ai biết. Ít nhất nhìn trên phương diện trận đấu, thì tựa như không có vấn đề gì lớn. Nhưng không vấn đề không có nghĩa là không chút ảnh hưởng? Nếu không có mớ lời rác rưởi này, có khi bọn họ đánh càng thêm hoàn mỹ ấy chứ?

Cho nên loại vũ khí lời rác rưởi này, thật sự rất khó kiểm chứng tác dụng.

Đâm Ngược Gió, Liên Chớp, Thăng Long, Lạc Phượng, Kiếm Kích Trường Không.

Hoàng Thiếu Thiên nói tào lao không ngừng, càng không đánh mất bản sắc thừa nước đục thả câu của hắn, đột nhiên bắt lấy cơ hội bùng nổ, trước khi người khác kịp ngăn cản thì một loạt kiếm chiêu đã bổ xuống kiếm khách Đỗ Minh trong trận của Luân Hồi. Đối phó với nghề nghiệp mà mình quen thuộc nhất, Hoàng Thiếu Thiên ra tay càng thêm thuận tiện và lãnh khốc. Năm chiêu hoàn thành, Xiên Lên, cộng thêm Tiên Nhân Chỉ Lộ, khiến kiếm khách Đỗ Minh bị đánh bay cũng đồng thời chầu trời.

Hoàng Thiếu Thiên không kịp vui mừng, sau khi xử đẹp đội bạn thì vội chuyển góc nhìn…

Bắn bắn bắn bắn bắn bắn…

Đúng vậy, phần lớn kỹ năng của tay súng thiện xạ dưới con mắt của Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn có thể dùng một chữ để miêu tả, không phải đều là “bắn” sao?

Tiếng súng không ngừng vang lên phối hợp quyền cước, trong lúc Hoàng Thiếu Thiên đánh chết một người, thì Chu Trạch Khải bên này cũng đã bùng cháy xử xong một em.

“Móa, tới đây đấu tay đôi với anh này.” Hoàng Thiếu Thiên một mặt gào lên trên kênh, một mặt cho Dạ Vũ Thanh Phiền chém Tam Đoạn Trảm về phía Nhất Súng Xuyên Mây. Thằng chóa này giết một người chưa đủ, lại còn đang bắn bắn kia kìa, nếu không ngăn lại chắc sẽ bị nó xử luôn hai người.

Dạ Vũ Thanh Phiền đánh tới, Chu Trạch Khải nào dám chậm trễ. Tạm thời bỏ qua mục tiêu, một bên vừa lui vừa quay súng chĩa về Dạ Vũ Thanh Phiền, vừa đánh vừa lui.

“Móa, ngon thì đứng lại đừng chạy.” Hoàng Thiếu Thiên hét lên. Nghe qua giống như Chu Trạch Khải “không ngon” ấy, nhưng chỉ cần là người chơi Vinh Quang đều biết, nghề thiện xạ dù có kỹ năng cận chiến dạng thể thuật, nhưng chắc chắn sẽ luôn kéo khoảng cách chiếm hời đã rồi nói sau. Bạn muốn đuổi theo mà chẳng làm gì cả, thế thì chịu phận làm diều cho người ta thả đi.

Cho nên hành động của Chu Trạch Khải thật ra rất bình thường, Hoàng Thiếu Thiên châm biếm mới là cố tình gây sự. Nhưng mà muốn tìm lý lẽ và logic trong lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên cũng khác nào cố tình gây sự với mình chứ.

Hai sát thủ át chủ bài của hai đội đối chiến trực diện, luôn khiến người ta mong đợi sẽ va chạm nảy lửa. Kết quả Hoàng Thiếu Thiên chỉ chăm chú rủa xả Chu Trạch Khải, ngay cả Tam Đoạn Trảm của Dạ Vũ Thanh Phiền chưa thi triển xong đã đổi hướng, mục tiêu công kích của hắn vốn không phải là Nhất Súng Xuyên Mây.

Mục tiêu công kích đã thay đổi, nhưng những lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên vẫn một mực gọi tên Chu Trạch Khải, hơn nữa gào rất vang dội. Đổi là người chơi bình thường đã mụ mị đầu óc, không khéo còn định nhắc nhở Hoàng Thiếu Thiên chém sai người.

Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp làm sao có thể nhẹ dạ cả tin như vậy. Phương Minh Hoa khi bị Dạ Vũ Thanh Phiền đến gần cũng không bị hành động chỉ đông đánh tây của Hoàng Thiếu Thiên quấy nhiễu, nhẹ nhàng điều khiển Tiếu Ca Tự Nhược thong dong lui về sau, đứng vào vòng yểm trợ của các nhân vật khác của nhà mình.

Chiến đội Lam Vũ lúc này lại giống như nhận được chỉ thị thống nhất vậy, đồng loạt tiến công về bên này, thể hiện quyết tâm tiêu diệt Tiếu Ca Tự Nhược.

Chu Trạch Khải.

Người đứng ra lúc này lại là Chu Trạch Khải.

Đặc điểm tấn công tầm xa bao phủ diện rộng coi như được Chu Trạch Khải thể hiện hết mức. Đạn từ hai nòng súng của Nhất Súng Xuyên Mây kéo chân ba thành viên Lam Vũ đang hướng về phía này,

Cuối cùng tạo nên cục diện ba người nhóm Luân Hồi vây đánh Dạ Vũ Thanh Phiền.

Trông thì hai đội bên một chọi ba bên ba chọi một. Nhưng dù ba chọi một hay một chọi ba, Lam Vũ cũng rơi vào thế bị động. Có muốn hóa bị động thành chủ động trong lúc này cũng rất khó, họ vẫn còn cách Nhất Súng Xuyên Mây một khoảng khá xa, đợi họ chủ động sáp đến gần, Dạ Vũ Thanh Phiền bị ba đập một chẳng biết có chột hay què gì chưa.

Hoàng Thiếu Thiên là đại thần hàng thật giá thật, nhưng màn một chọi ba này lại hư cấu quá thể. Huống chi hiện tại là giai đoạn cuối, ai nấy đều hấp hối, muốn một chọi ba để thoát thân chỉ sợ không dễ dàng.

“Đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má.”

Ngay vào lúc những lời rác rưởi hiện lên, bảng thống kê điện tử bật đèn vàng cảnh cáo Hoàng Thiếu Thiên. Rõ ràng từ “đậu má” này của Hoàng Thiếu Thiên quá thiếu văn hóa, chú nói một lần anh còn giả vờ cho qua được, gõ nguyên một tràng thì phải ăn thẻ thôi.

“Kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm.”

Hoàng Thiếu Thiên lập tức đổi từ, không dám nói tục nữa, ăn thẻ hai lần là bị cấm thi đấu đấy. Còn từ “kiếm” này của hắn là “xem kiếm” hay “điếm thúi” thì có chúa mới biết. Dù sao nó cũng không đơn giản và phổ biến như từ “đậu má”.

Hoàng Thiếu Thiên đang bắn rap bèn đưa ra quyết định cuối cùng, tăng tốc độ tay lên, Dạ Vũ Thanh Phiền không thoái nhượng cũng không liều lĩnh thoát thân, chỉ vung kiếm quang đối đầu với ba nhân vật. Vào phút hấp hối gần cuối trận, nhượng bộ trái lại quá nhục mặt, Hoàng Thiếu Thiên muốn liều mạng để tấn công đối phương hết mức có thể.

Máu đỏ rợp trời tóe ra từ ba nhân vật bị Dạ Vũ Thanh Phiền tấn công, cũng từ chính bản thân hắn.

Hoàng Thiếu Thiên anh dũng dùng cách đổi mạng kia lần nữa.

Không phải một mạng, mà những ba mạng.

Hắn không nghĩ mình có thể bùng cháy giết sạch cả ba trong một đợt, cũng không nghĩ sẽ ôm nhau chết chùm, hắn chỉ cố hết sức giảm bớt lượng máu của đối thủ, rồi giao hết mọi chuyện cho đồng đội.

“Giao cho mấy chú.”

Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên không nói câu rác rưởi trên kênh nữa. Dạ Vũ Thanh Phiền ngã xuống, nhưng ba tuyển thủ bên Luân Hồi đã bị sự bất chấp của hắn làm giảm lượng máu lớn. Nếu còn bị ba người phe Lam Vũ lao tới xáp lá cà, có khả năng cả bọn sẽ chết hết, tiếp đó lại trở thành màn ba chọi một.

Giai đoạn cuối căng thẳng đã tiến vào thời điểm chiến cùng lực tận, tuyển thủ Luân Hồi cũng không lùi bước. Ba người ngoan cường chống chọi đòn công kích từ Lam Vũ.

Diệt đoàn, ba nhân vật cuối cùng của Luân Hồi toàn bộ hy sinh, nhưng trước lúc lâm chung vẫn kịp dắt theo sứ giả thủ hộ Linh Hồn Ngữ Giả của chiến đội Lam Vũ.

Dường như không có một giây ngơi nghỉ, Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải đã đến nơi. Cục diện hai chọi một, nhưng Luân Hồi lại còn Chu Trạch Khải, một Chu Trạch Khải ngoài buff thì không gì không làm được.

Mọi người biết cuộc chiến sắp đến hồi kết thúc. Tuy Chu Trạch Khải mạnh, nhưng cậu ta phải đối mặt với hai đối thủ, lại thêm sinh mệnh và mana của Nhất Súng Xuyên Mây ở giai đoạn này cũng chẳng còn đầy đủ.

Pằng.

Nhưng sau cùng, tiếng động vang lên trên trận chính là tiếng súng.

Phong Mang Tuệ Kiếm ngã xuống. Nhất Súng Xuyên Mây trở thành người còn đứng cuối cùng, máu chẳng còn bao, nhưng nom vẫn bình tĩnh đến thế.

Ấy vậy mà khi máy quay lia đến người thao tác nó – Chu Trạch Khải, vẻ thong dong ấy dường như không còn nữa, trên đấy là Chu Trạch Khải với vẻ mặt lo lắng thường thấy khi đối mặt máy quay, song sự hào hứng sau khi thắng trận vẫn không thể nào che giấu. Cả khán đài lập tức vang vọng tiếng hoan hô, nơi đây là sân nhà Luân Hồi, mà họ lại vừa giành chiến thắng, một trận thắng trong vòng chung kết.

Hiệp 1 kết thúc, Luân Hồi dẫn trước với số điểm tổng kết cuối cùng 7,5 VS 2.