Toàn Chức Cao Thủ

Chương 805: Có chút bất chính nha




Edit: Tùm | Beta: Mei

Chiến đội Vô Cực.

Là chiến đội ghi tên vào Liên minh Chuyên nghiệp trong mùa giải thứ năm của Vinh Quang, lăn lộn ba năm thì bị loại. Trong ba năm ấy, thành tích tốt nhất là lọt top 15, cũng khó mà nói là chiến đội lợi hại gì cho cam.

Nhưng đến vòng khiêu chiến thì chẳng khác nào thằng chột làm vua xứ mù. Quán quân vòng khiêu chiến mấy năm qua đều bị những đội ngũ thế này độc chiếm.

Mặc dù trong đội ngũ của họ chẳng có đại thần, nhưng có thể trụ được ba năm trong giới chuyên nghiệp, ít nhiều cũng đủ tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhân vật không có nhiều đồ bạc, nhưng ít còn hơn không, so với chiến đội Hưng Hân chỉ có hai món vũ khí bạc thì vẫn mạnh hơn kha khá. Hơn nữa, ngoài trang bị bạc, tất cả họ đều full set cam, riêng khoản này thôi đã hơn Hưng Hân rồi, nhân vật của chiến đội Hưng Hân còn tím đầy ra kìa. Đám đồ tím kia còn chả lọt được vào mắt của giới chuyên nghiệp.

Nếu không phải vì năm nay có mặt ông lớn Gia Thế tham gia thì chắc chắn đội ngũ này đã là trùm cuối rồi, nay mới vòng 2 đã gặp, kể ra cũng chẳng phải may mắn gì. Hoặc chỉ có thể giống Diệp Tu, lôi Gia Thế vào tổ lái mà thôi.

Nhưng có làm thế cũng không thể hạ thấp thực lực của Vô Cực được, cửa ải khó khăn này vẫn tồn tại như cũ.

“Chí ít chúng ta cũng phải chuẩn bị trang bị trước chứ? Bạc thì chịu rồi, nhưng cam vẫn kiếm được.” Trần Quả nói. Còn bằng cách nào thì cô đã nghĩ tới. Muốn gom đồ trong một thời gian ngắn chỉ có một cách, vung tiền thần chưởng.

Trang bị bạc thì đúng là có tiền cũng chưa chắc mua được, nhưng đồ cam thì khác, nó vẫn được lưu thông giữa những người chơi bình thường, chỉ cần ra giá cao là có thể giải quyết.

“Ừ.” Diệp Tu cũng đồng ý với ý kiến của Trần Quả, gật gù bảo: “Mọi người có bạn bè người thân gì không? Mượn đồ cam mặc đỡ.”

“Hả?” Trần Quả sửng sốt. Cô chưa hề nghĩ đến việc đi mượn đồ? Đồ thi đấu còn đi mượn? Sao cứ cảm giác bất chính kiểu gì thế nhỉ?

“Chị không có bạn nào mượn được à?” Diệp Tu nói xong thì quay ra hỏi Trần Quả.

“Chị… không có…” Trần Quả lắp bắp đáp, sau đó nghĩ lại thì đúng là không có thật. Không phải không có bạn, mà là những người bạn cô quen không có trang bị cam. Thứ đồ góp cho đủ số trong đội mạnh chuyên nghiệp thế này lại rất khan hiếm với quần chúng chơi game. Cũng phải, không cùng đẳng cấp, tầm mắt cũng khác nhau.

“Để hỏi xem Trảm Lâu Lan có không?” Diệp Tu lẩm bẩm xong thì đi hỏi luôn. Gọi Trảm Lâu Lan trên QQ: “Đồng chí Tiểu Lâu, có đồ không có mượn xài cái nào?”

Hiện giờ Trảm Lâu Lan đã là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tên tuổi cũng được công bố. Gã họ Lâu, tên Quan Ninh, là đội trưởng kiêm chủ xị của chiến đội Nghĩa Trảm. Vòng 2 mùa giải vừa kết thúc, Nghĩa Trảm đã hứng phải không ít lời lẽ chê bai. Cho rằng chiến đội Nghĩa Trảm chỉ là đồ chơi của đám đại gia. Người thường chơi Vinh Quang chỉ chơi trong game mà thôi. Mà đại gia thì khác, đập tiền lập chiến đội, muốn chơi hẳn trong giới chuyên nghiệp cơ.

Nhưng làm như thế là muốn tự rước nhục sao? Cho là có tiền là có tất cả hay sao?

Không ít người chơi đã cười nhạo như vậy. Bởi quả thực khi vòng 2 kết thúc, thành tích của chiến đội Nghĩa Trảm chả đâu vào đâu, hiện tại mới được 1 điểm, đứng bét trong 20 chiến đội.

Lâu Quan Ninh cũng từng buồn rầu khi được Diệp Tu khai sáng, tâm lý họ đã vững vàng hơn, mục tiêu cũng không còn ngông nghênh coi trời bằng vung như trước. Bởi đẳng cấp chênh lệch thật sự quá lớn. Đừng nói là theo đuổi thứ hạng, giờ chỉ cần thêm được một điểm thôi cũng khó lắm rồi, thế nhưng tất cả vẫn bó tay chịu chết, không có đường nào xoay chuyển.

Nhóm năm người của Nghĩa Trảm đang tập hợp nhau, mở hội nghị mỗi thứ hai thảo luận nên gặm nhấm nỗi đau thương hai tuần lễ qua như thế nào. Nhưng chỉ sau lời dạo đầu là cả lũ lại câm như hến. Lâu Quan Ninh không có gì để nói, chán chết treo QQ, ai ngờ vừa online đã thấy đại thần gửi tin tới.

“Mượn đồ? Đồ gì?” Lâu Quan Ninh uể oải đáp.

“Đồ xịn nhất ấy, sắp tới tụi này gặp phải đối thủ khó xơi.” Diệp Tu trả lời.

“Bọn này gặp ai cũng thấy khó xơi hết này.” Lâu Quan Ninh đang chán đời cũng không nghĩ nhiều về lời Diệp Tu nói, câu được câu không tám nhảm với Diệp Tu.

“Tui xem trận đấu của các cậu rồi, vạn sự khởi đầu nan mà.” Diệp Tu nói.

“Tụi này đã chuẩn bị tâm lý rồi đấy chứ, nhưng không ngờ lại khó đến vậy.” Lâu Quan Ninh đáp.

“Đối thủ hai đợt đầu của mấy ông khá mạnh, đây là sự thật.” Diệp Tu nói.

Đối thủ trận đầu tiên của Nghĩa Trảm là Luân Hồi, đây là Liên minh cố ý bố trí để ra oai phủ đầu, quả nhiên không khiến người ta thất vọng, vừa ra trận đã diệt gọn toàn quân. Trận thứ hai họ gặp chiến đội Yên Vũ.

Chiến đội Yên Vũ tuy chưa từng được tính là ông lớn, nhưng mùa giải trước đã hất cẳng Bá Đồ để đứng vào đội ngũ tứ cường, muốn chỉnh một đội mới gia nhập chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Cơ mà trận này Nghĩa Trảm ra quân khá ngon, giành được điểm trong trận đấu đơn, đạt được 1 điểm đầu tiên kể từ khi thi đấu, làm anh em sục sôi ý chí chiến đấu. Thế nhưng chẳng mấy chốc họ đã bị đánh về nguyên hình giống trận đầu tiên, 9 điểm tiếp theo chẳng ăn được thêm điểm nào.

Tâm trạng phấn khởi khi giành chiến thắng đấu đơn đã sớm bị họ quẳng lên chín tầng mây. Kết quả lúc này Diệp Tu lại muốn khơi lại trận đấu đó, “Mà các ông cũng thắng một trận rồi còn gì? Chứng tỏ không phải do các ông không đủ trình, mà do chưa bắt kịp thôi. Cảm giác thi đấu chuyên nghiệp khác hẳn với tỉ thí trong đấu trường phải không?”

“Quả là không giống.” Lâu Quan Ninh thừa nhận.

“Căng thẳng là khó tránh, tập quen là được. Ai chẳng có thời kỳ ấy.” Diệp Tu an ủi.

“Lúc đại thần mới thi đấu chuyên nghiệp cũng căng thẳng thế hả?” Lâu Quan Ninh hỏi.

“Chứ sao.” Diệp Tu nói.

“Nhưng thành tích lúc ấy của anh tốt lắm mà.” Lâu Quan Ninh nhớ rất rõ lý lịch của Diệp Tu.

“À thì… lúc ấy ai chẳng là ma mới, có khi đối thủ còn căng thẳng hơn tui ấy chứ.” Diệp Tu đáp.

“Ha ha…” Lâu Quan Ninh không đáp mà cười hẳn ra tiếng, làm bốn vị khác đang im thít ngạc nhiên nhìn sang, trong ánh đầy đủ nỗi ai oán, trách cứ, ý là giờ mà ông còn cười được, quá là mất dạy.

“Là đại thần.” Lâu Quan Ninh xoay máy tính ra cho bốn người xem cuộc trò chuyện của hai người.

Bốn vị này cũng biết “đại thần” mà Lâu Quan Ninh nhắc đến là ai, dù trong giới có cả tá người được xưng là đại thần, nhưng với Nghĩa Trảm, khi nói hai chữ “đại thần” nhất định là chỉ Diệp Thu.

Trong cuộc tán gẫu, Diệp Tu không an ủi hay cổ vũ bất cứ điều gì, chỉ chỉ ra vấn đề trước mặt cho họ. Tuy không cho họ phương án giải quyết hữu hiệu nào, nhưng chí ít cũng cho họ biết, đây là việc mà mọi tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng phải trải qua để trưởng thành. Họ cũng giống mọi người thôi, không có gì đặc biệt. Chính vì không có gì đặc biệt nên không cần phải chán chường mà làm gì.

Tâm trạng bốn người khá hơn hẳn, bấy giờ Lâu Quan Ninh mới sực nhớ ra ý đồ Diệp Tu tìm mình nói chuyện hình như không phải chuyện này, bèn vội vã quay lại chủ đề, “Đại thần nói muốn mượn đồ gì?”

“Đồ xịn, càng xịn càng tốt.” Diệp Tu nói.

“Chả lẽ muốn mượn đồ bạc tụi này đang dùng ấy hả?” Lâu Quan Ninh hỏi.

“Được thế thì còn gì bằng.” Diệp Tu đáp.

Lâu Quan Ninh suýt thì sặc nước, ngẩn người hỏi: “Quy tắc có cho hả?”

“Theo tui biết thì hình như không có điều khoản tương ứng.” Diệp Tu đáp.

“Không phải kỳ chuyển nhượng, chỉ cấm giao dịch nhân vật, nhưng đồ thì có thể đổi.” Hiển nhiên Lâu Quan Ninh cũng nghiên cứu sơ qua quy tắc trong Liên minh.

“À mà đồ bạc của mấy người kiếm đâu ra thế?” Diệp Tu tò mò hỏi.

“Mua.”

“Thâm đấy.” Diệp Tu nói.

“Quá khen.”

“Mau cho tui mượn xài.” Diệp Tu rất tự nhiên bảo. Kỳ thật lúc đầu hắn cũng không định mượn trang bị bạc của người ta, chỉ hy vọng bên công hội Nghĩa Trảm có tồn kho đồ cam gì đó, mượn dùng đỡ thôi, đánh xong sẽ trả. Ngờ đâu chính Lâu Quan Ninh tự đề cử, Diệp Tu thấy đề nghị này cũng hay, thế là hăm hở đồng ý.

Trong khi Trần Quả ngồi bên cạnh đã ngớ người. Vừa mượn là mượn luôn đồ bạc, quá là tự nhiên như ruồi, chẳng biết bên Nghĩa Trảm có cho mượn không nữa?

Trần Quả cũng hồi hộp mong chờ. Đội ngũ đôi bên không cạnh tranh nhau, ngày thi đấu cũng khác, có cho mượn thì Nghĩa Trảm cũng không ảnh hưởng gì. Trừ khi Nghĩa Trảm cũng thuộc thành phần khó ở với Hưng Hân, muốn Hưng Hân bị tọng hành ngập họng. Cơ mà may là không phải vậy, Hưng Hân và Nghĩa Trảm còn có quan hệ khá tốt, chuyện mượn đồ dùng hình như có thể trở thành sự thật nhỉ?

Trần Quả có chút kích động, vừa cùng Diệp Tu chờ hồi âm vừa hưng phấn nói, “Này… nói vậy, cậu cũng có thể mượn đồ của chiến đội chuyên nghiệp khác phải không? Họ đều quen cậu mà.”

“Quen thì quen, nhưng họ không phải sếp.” Diệp Tu đáp.

Trần Quả đã hiểu, Lâu Quân Ninh vừa là tuyển thủ vừa là sếp, có quyền làm vậy. Nhưng trong các chiến đội khác, tuyển thủ không có cái quyền đó. Tìm họ hỏi thử có khi còn làm khó người ta.

Kỳ thật, bên phía Nghĩa Trảm sao không phải làm khó? Lâu Quan Ninh chuyển lời của Diệp Tu cho bốn người còn lại, ai nấy đều mờ mịt. Họ chưa từng chuẩn bị tâm lý trước yêu cầu này nha, với quan hệ đôi bên, tuy không xung đột gì, mượn một chút cũng không ảnh hưởng. Cơ mà… cứ thấy việc này bất chính kiểu gì ấy?

Mượn trang bị thi đấu… Này có phải sẽ tạo thành kỷ lục mới trong giới không?

“Bên đó có nghề gì?” Rốt cuộc Lâu Quan Ninh cũng đi thẳng vào vấn đề.

“Không lo, có đồ gì cứ mang ra, không ai mặc thì Quân Mạc Tiếu sẽ mặc.” Diệp Tu trả lời.

Nhất thời Lâu Quan Ninh túa mồ hôi như suối, tán nhân thật vờ lờ.