Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1118: Thiên đạo




...............

Thật giống như hỏa tâm, độc huyết thể nội, cái này ám mạch cũng không phải là tự Mạc Phàm điều chỉnh.

Mạc Phàm thức tỉnh ám mạch là hoàn toàn bị động, cũng không có nghĩa là hắn có thể hướng tới ám ảnh tinh vũ để thôi diễn ma pháp.

Nói cách khác, mọi hành vi của hắn bây giờ, hết thảy đều tự nhiên xảy đến, ngoài phạm vi ký ức. Một mực để cho Mạc Phàm khiếp sợ không thôi.

“Cũng chạy liên tục mấy ngày rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm”. Mạc Phàm quay trở lại đề nghị.

Đám người Ngô Hiền thấy Mạc Phàm lộ ra mấy phần nghiêm túc, dĩ nhiên chẳng ai dám già mồm, lập tức gật đầu, bắt đầu xuống yên để kiếm địa phương mát mẻ nghỉ chân.

Một lát sau, Mạc Phàm lại đi đến nói: “Ta đi tìm nước. Các ngươi dựng trại ở đây đi, đừng rời khỏi đây”.

“Chủ thượng, người cẩn thận một chút”. Nhàn Nhàn lễ phép đáp.

Mạc Phàm gật đầu.

Chung quanh biên cảnh Duy Vực toàn là hoang mạc cát đá mịt mù, không khí nóng rát vô cùng khó chịu. Nếu muốn tìm được nguồn nước ở nơi này đúng là cực kỳ khó khăn. Mạc Phàm cưỡi Tử Lộc phải chạy mấy giờ đồng hồ mới tìm thấy một ốc đảo nằm ở góc hoang mạc, sau đó vội vã mang nước trở về.

Khu vực này là vạn dặm chung quanh chỉ có duy nhất một trạm tá túc, cũng không có người ở, có thể nói, toàn bộ biên cảnh dã ngoại chỉ có nhóm ba người và một đầu bắt mắt Tuần Lộc di chuyển mà thôi.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, cái bóng Siêu Duy Sơn ngọn núi kia từ từ di chuyển tới chỗ Mạc Phàm. Một đường thẳng màu đen kéo dài bất tận trên hoang mạc làm cho không gian có vẻ thê lương, tiêu điều.

“Vù vù vù vù~!”

Một trận gió lớn cuồn cuộn từ phương xa thổi tới, Mạc Phàm theo bản năng sử dụng ác ma lực lượng để tạo thành khí tràng bao quanh thân thể mình ngăn cản gió cát xâm nhập. Nhưng hắn lại vô cùng ngạc nhiên chính là nhìn thấy gió cát thổi quét đến Siêu Duy Sơn, đột nhiên tiêu tán quỷ dị, giống như là đụng phải một bức tường vô hình vậy.

Cát bụi màu vàng bay hỗn loạn chung quanh Siêu Duy Sơn, nếu đứng ở đằng xa nhìn lại sẽ thấy gió và cát tạo thành một cái vòi rồng bay vòng quanh một cái đường viền vô hình dần dần tạo thành đủ mọi hình dáng kỳ lạ, nhìn kỹ lại thì có vẻ giống như là bức họa được khắc trên tường.

Một đạo thần quang màu vàng chiếu xuống, tầng mây trên cao chậm chạp biến đổi thành vô số hình dạng, cảnh tượng thiên nhiên kỳ lạ tạo thành một bức họa đặc thù, hùng vĩ, tráng lệ thu hút ánh mắt Mạc Phàm.

Hư vô, hỗn độn, ánh sáng, sự sống.

Đây là bốn màu tiêu điểm, xung quanh càng có chi chít dòng đồ án Thần Ngữ Văn Cổ, Mạc Phàm nhìn xem bao nhiêu lần cũng không thể hiểu được.

Bất quá, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng bức họa đồ án này khó có thể hiểu nôi, nhưng chúng nó lại là những tồn tại chân thật, tác động cực lớn đến tâm tình của Mạc Phàm.



Không, không chỉ chân thật, mà là chính mình giống như đã trải qua rồi, là cảm giác tương tự như vậy.

“Thần quang màu vàng khi đó...” Mạc Phàm sững sờ.

Lục lọi trong mớ hỗn độn ký ức, hắn phát giác được thứ này cùng ký ức mình có một chút vụn vặt điểm giống nhau đến kỳ lạ.

“Ta nhớ ra rồi, chính là nó, lúc ta đến thế giới này thời khắc, cũng có bức đồ án thượng cổ này, cũng có thần quang màu vàng này bao vây lấy ta. Đây chính là nơi đầu tiên ta nhìn thấy khi xuống Siêu Duy Vị Diện, sau đó... sau đó ta nghe những âm thanh kì lạ... sau đó nữa, sau đó nữa... chính ta cái gì cũng không thể nhớ được”. Mạc Phàm thốt ra.

Nơi này gọi là Siêu Duy Sơn, hẳn chính là trấn giữ thiên đạo pháp tắc của Siêu Duy Vị Diện, thứ tuyệt đối bất khả xâm phạm, là nơi thần bí nhất của toàn bộ tầng không gian này.

Không sai lệch đi đâu được ! ! !

Rất có thể, Siêu Duy Sơn chính là nơi xóa trắng ký ức của Mạc Phàm.

Mạc Phàm rung động, khẩn trương tiến về phía trước mấy bước, khi hắn bước tới càng gần Siêu Duy Sơn chân núi, cho dù bão cát thổi mạnh như thế nào cũng không thể nhìn thấy bức đồ án vô hình nữa.

Hắn không hiểu, thử nghiệm lui ra, đi lùi trở về vị trí cũ.

Đến khi hắn ra xa cách một khoảng so với chân núi, trở lại phạm vi Thần Quang cho phép, tức thì những đồ án thần bí kia bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.

Ánh trời chiều dần dần đỏ rực, tia sáng cuối cùng trong ngày chiếu xuống càng thêm rạng rỡ.

Chẳng biết từ lúc nào đám mây trên bầu trời bắt đầu tối đen, từ từ che mất khu vực thần quang của Mạc Phàm đang đứng, thậm chí còn đang tiếp tục mở rộng ra bốn phía.

Gió lớn điên cuồng càn quét, cát vàng bay đầy trời, không gian mơ hồ bỗng nhiên vang lên tiếng gầm gừ vang dội.

Mạc Phàm vẫn đứng tại chỗ tiếp tục nhìn vào những hình dáng Thần ngữ huyền bí, mặc cho những cuồng phong bão tố bắt đầu làm ảnh hưởng tầm mắt hắn.

Đột nhiên, một giọng âm thanh nữ nhân thần bí rót vào tai Mạc Phàm.

[Ngươi rốt cuộc cũng tìm được đến đây rồi.]

Nghe đến âm thanh này, Mạc Phàm mặt ngây dại trong giây lát, hắn ngó ngó quanh quẩn, thử nghiệm dùng tinh thần lực đi thăm dò khắp nơi, phát hiện chính mình không tài nào thăm dò được.

Thế là hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời: “Ngươi là ai?”



[Ta là ai sao? Câu hỏi như vậy, liệu có quan trọng không? Ngươi cần biết ta để làm gì?] Giọng nữ kia lại trả lời.

Mạc Phàm phát hiện được, khi nói chuyện với người phụ nữ vô hình vô thức này, tất cả hồn cách của hắn toàn bộ đều bị thần quang bao vây phong ấn, không cách nào tham gia vào đối thoại cùng hắn được.

Dạng này pháp lực thông thiên chấn nhiếp xuống, có thể để hắn biết được, Siêu Duy Sơn kia cường đại đến cực điểm ! !

“...Nếu đến người nói chuyện với ta là ai mà ta đều không biết, vậy ta biết trả lời cái gì bây giờ?” Mạc Phàm gãi đầu một cái, làm bộ lúng túng hỏi.

Nghe được tiếng cười ha hả từ thanh âm trống rỗng trên thiên khung.

Một đạo thần quang chiếu vào người Mạc Phàm, phát tán âm thanh giống như là tại giễu cợt: [Ta sẽ không nói ta nắm giữ toàn bộ ký ức của ngươi đi, ngươi như thế nào nối dối, ta đại khái hiểu rõ.]

Mạc Phàm khóe miệng co quắp một cái.

Đau bi nữa rồi, trên đời này cứ gặp phải những dạng người có thể nắm thóp người ta, hắn lại liền thêm một lần đau bi.

Nghe được tiếp một thanh âm: [Trong lòng ngươi, kì thực hẳn là đã có đáp án ta là ai rồi?]

“Ân”. Mạc Phàm chỉ có thể chân thành trả lời đi xuống.

[Ngươi cũng đã biết ký ức của ngươi bị chôn giấu ở đây, đúng không?]

“Ân”. Mạc Phàm lẫn nữa gật đầu đáp lại.

[Sau đó, ngươi có dự định gì, phá hủy Siêu Duy Sơn, đòi lại ký ức của mình?]

Mạc Phàm lắc đầu, dở khóc dở cười hồi đáp: “Nếu ta có năng lực đó, ta đã không do dự đi làm”.

[Ngươi muốn ta gọi ngươi là cái gì, Khoa Học thế giới Mạc Phàm, Ma pháp thế giới Mạc Phàm, vẫn là Siêu Duy vị diện Mạc Phàm?] Thanh âm nữ nhân có chút tùy hứng hỏi.

“Gọi ta là Mạc Phàm, hiện tại là Siêu Duy Vị Diện Mạc Phàm”. Mạc Phàm trả lời.

Hắn nghĩ qua loa, nói khoa học cũng không tốt, mà nói ma pháp cũng không tốt. Bất cứ cái nào gốc gác trả lời ra, không biết đối phương có cảm thấy mình đi đến đây để ăn chực nguyên nhân hay không, liền trực tiếp phá hỏng luôn ký ức của mình thì nát quá.

[Tốt, nếu ngươi là Siêu Duy Vị Diện Mạc Phàm, như vậy, ngươi có biết, ngươi phải có trách nhiệm với Siêu Duy Vị Diện không?]



Lời này để Mạc Phàm lâm vào trầm mặc, bắt đầu cảm thấy có bất an.

Thanh âm kia lại vang lên tiếp: [Ngươi so với đồng bạn của mình càng muốn khó. Hành trình tìm lại ký ức của ngươi bị chú định mất 8 vạn năm tích lũy công đức, bởi vì ta đọc trong ký ức của ngươi, phát hiện ngươi thuộc tuýp người vô cùng nguy hiểm, ngươi đã muốn phá hủy thế giới ma pháp, lạm sát rất nhiều rất nhiều. Cho nên, tin tưởng ta, khi nào ta không cho phép, ngươi liền đừng hi vọng có thể nhớ lại một chút gì về ma pháp của mình, cho dù là thử nghiệm bất kỳ phương thức nào.]

Khỏi cần phải thuyết giảng, Mạc Phàm một trái tim bé bỏng nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.

Hắn là hiểu chứ.

Mỗi lần hắn cố nhớ lại một chút thứ gì đó thuộc về ma pháp của mình, lập tức có một trận đau đầu như búa bổ, không tài nào nhớ được gì. Đây không phải là vấn đề cố gắng hay không, mà cái này tuyệt đối là phạm vi bị cưỡng chế, không tài nào nhớ ra nổi.

Suốt 6 năm nay, hắn vẫn không thể có một tí triển vọng.

Những ký ức hắn có thể nhớ được, vẻn vẹn cũng chỉ là ở thế giới ma pháp tản mạn một chút cố sự hành trình mà thôi.

“Vậy ta phải làm gì?” Mạc Phàm nói.

[Trao đổi, bình ổn Siêu Duy Vị Diện, sắp tới Siêu Duy Vị Diện sẽ hướng về đại kiếp lớn nhất của nó, thế giới này đã có quá nhiều Sử Thi và Thần thoại cấp đến từ tầng không gian khác không chịu nghe lời, ta muốn ngươi đi giết hết bọn chúng.] Giọng nữ thanh âm nói ra.

Mạc Phàm đột nhiên trong con mắt đồng tử động đậy nhìn chằm chằm vào đạo thần quang từ Siêu Duy Sơn phát ra, giây phút này, hắn thực sự đang phi thường bàng hoàng.

Hắn có cái gì đó còn muốn nói nữa, nhưng dặn lòng không cho phép mình nói.

Đối phương cũng không phải là đọc được tâm trí của Mạc Phàm, mà đơn giản hơn, nó có thể nhìn được ký ức của mình đang bị chôn vùi, từ đó suy luận cách thức mà Mạc Phàm vẫn thường suy nghĩ.

Mạc Phàm ném ra một vấn đề khác: “Nhưng nếu ta không lấy lại được ma pháp, ta làm sao có thể?”

........................