Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 112: Chỉ mới bắt đầu




“Ra vậy, thế giới thật nhiều biến động thời gian qua, ta cho ngươi xem chút". Bee thân thiện nói rằng.

Hắn không chần chờ lấy ra một cái hiện đại điện thoại di động, truy cập lượng lớn thông tin trên mạng, kéo kéo lướt lướt lựa chọn rồi đưa cho Mạc Phàm đọc qua.

“Đó là một đại dịch, bắt nguồn từ Trung Quốc các ngươi, Tam Dương Thị thành phố!" Bee nói.

Cuối xuân, đầu hạ năm nay, một loại khuẩn trùng không rõ gốc gác có khả năng tấn công vào ba cơ quan tuyến hô hấp trên cơ thể người, nhất là phổi bộ vị.

Nó bài tiết ra lượng lớn dịch nhầy bám vào thành phổi, nhưng như cũ không thể ngửi được da dẻ trên thân thể người bị nhiễm, khuẩn trùng từ trong cơ thể người bệnh kia thông qua tuyến vị lại nhanh có khả năng hình thành tái tạo vòng đời trên chủ thể người khác.

Đáng sợ chính là, cơ thể của bọn họ sẽ sản sinh mấy cái ủ nhầy, hoặc là là trực tiếp tại trên thi thể bục vỡ phổi ra, hoặc là chính là từ từ đem huyết dịch nuốt trọn cho đến khô héo lại. Nên thông thường triệu chứng sẽ có sốt hoặc không, nhưng hô hấp và cảm giác trời đất quay cuồng đều cực kỳ đáng sợ.

Lần đầu tiên được phát tán ở Phượng hoàng cổ trấn, phạm vi tử vong kéo dãn trong vòng 10 ngày, thường nhất xuất hiện ở ngày thứ 10. Đặc tính lẫn tốc độ lây lan đều được xếp vào loại “khiếp đảm” để hình dung. Nội trong vòng nửa tháng sau đó, toàn bộ Trung Quốc, trong trường hợp đã được báo động rất sớm vẫn không kịp phòng bị, hàng trăm ngàn người thiệt mạng.

Một trận dịch bệnh quy mô như thế không sớm thì muộn sẽ lọt ra khỏi biên giới. Không ngoài dự đoán, vài ngày sau, lần lượt Nhật Bản, Đức, Ý, Anh, Pháp, Hoa Kỳ đều công bố tình trạng khẩn cấp. Cuối cùng, bùng phát khắp thế giới. Theo đó, các tuyến thương mại đường biển, hàng không ngay lập tức bị đình chỉ, không còn nơi nào là khu vực thương mại toàn cầu.

Khắp các nẻo đường mọi nơi, đơn giản ai ai cũng nhìn thấy hình ảnh rất nhiều dân cư lăn lóc, cào cấu cơ thể mình vì não bộ không kiểm soát được cơn đau đầu, có người ho khàn, có người sốt cao, một số ít ôm cổ cố gắng rướn người để thở.

Đừng nói người thường, cho dù ma pháp sư nghề nghiệp, cao giai, siêu giai cường giả trong danh sách nạn nhân càng dài thêm. Ở kia xa xôi Anh Quốc thậm chí còn ghi nhận trường hợp một lão cấm chú lớn tuổi pháp sư qua đời do đại dịch.

Phần này làm khuynh đảo nhất cho phương Tây nhưng là cực kỳ cao, truyền đến một đám mây chết chóc bởi dịch bệnh, cướp đi mạng sống của hàng triệu người, không chừa một ai.

May mắn là, trí tuệ nhân loại đã có khả năng tìm được định vị, khoanh vùng lại bệnh nhân, cuối cùng thắng lợi bệnh dịch.

Mạc Phàm đọc xong cái đoạn này tin tức, toàn thân một trận bần bật trong thâm tâm, cái này phát sinh biến cố trong thời gian, thực sự là quá thê thảm rồi. Hắn miểu lòng, mà trong giờ phút miểu lòng, tự nhiên Mạc Phàm lại không ngừng nghĩ đến người thân, bạn bè. Một mặt thật lo lắng cho bọn họ.

Mục Ninh Tuyết lão bà cơ thể nhưng đại bổ đại dưỡng, băng thể huyết mạch bảo hộ, đên xâm lược thuộc tính ở Nam Cực chi địa còn chẳng thể hại được nàng thì tự tin khuẩn trùng dạng này đều không có khả năng.

Về phần Diệp Tâm Hạ, sự kiện ở Athens lần trước với Hắc Giáo Đình liền khiến cả quốc gia quyết tâm chỉnh đốn lại, sớm đã không mở cửa giao thương với bên ngoài, nên khẳng định không hề ghi nhận bất kỳ ca nhiễm nào, càng tốt chính là bắt được tin tức ba ba từ lâu cũng đang ở Thần Miếu trước đó.

Nhắc tới Asha Corea, Mạc Phàm càng có phần tự tin hơn, nàng vốn đã là kịch độc trong độc dược thiên hạ, ngay cả hắn nhiều lúc cũng cảm thấy không thắng được. Sợ rằng nếu không phải chính mình muốn chết, dù Hắc Ám Vương dưới kia cũng chẳng có cách nào giết được nàng.

Trong đám, Mục Bạch sở hữu là Hắc Ám Vương thần lực trong người, một cái liệp sát giả địa ngục không lý nào lại chết vì bệnh được.

Đến cuối cùng, hắn lo lắng nhất là đám người Linh Linh, Mục Nô Kiều cùng Triệu Mãn Duyên. Đặc biệt là Triệu Mãn Duyên, cái tên này sinh hoạt vốn dĩ rất không lành mạnh, rất có khả năng đã chết mất rồi cũng nên.

“Nhân loại đối với thế giới này xác định thật nhỏ bé, liền tư tưởng cũng vì thế mà chỉ lo sợ trước cái kia yêu ma xâm lấn. Đối với bệnh dịch, thẳng thái chưa từng phòng hờ qua. Bất quá, cuối cùng cũng dừng lại rồi". Mạc Phàm một mặt bất an khó diễn tả bằng lời.

“Ổ, huynh đệ, chúng ta chưa từng chiến thắng!” Bee đột nhiên đặt ly rượu xuống, nói rằng.

“Lẽ nào bệnh dịch vẫn còn lây lan, chưa chấm dứt?" Mạc Phàm có chút khó hiểu.

“Xác nhận đã chấm dứt. Nhưng trái lại chúng ta là đang giết hại lẫn nhau, ngươi không thấy vậy sao?” Bee thẳng thắn đưa ra cách nhìn của mình.

“Giết hại lẫn nhau?” Mạc Phàm cũng dừng lại miếng thịt nai tinh đang gắp lên, buộc miệng hỏi.

“Lucifer huynh đệ, trong bài báo ngươi đọc, có phải hay không chưa từng đề cập đến việc đã tìm ra phương thuốc đặc trị?” Bee thở dài nói rằng.

“Phải!! A…”

Mạc Phàm lập tức hiểu ra vấn đề cốt lõi nhất, nói ra: “Ý của ngươi là những người bị bệnh đều đã tử vong?”

“Kết giới thành ngoài kia rõ ràng không phải được xây dựng để bảo vệ người dân, mà là để nhốt bọn họ lại, mặc cho họ chết đi!” Bee chậm rãi nói rằng.

“…”

Này kết giới khu... Ai, liền như vậy, cũng lười nói.

Rơi vào trầm tư, lam quang hai mắt bắt đầu phát sinh biến hóa, Mạc Phàm phi thường nhớ đến cái lăng hoa viên ngoài kia Tây Hải thành, nhớ đến từng đám trẻ nhợt nhạt khuôn mặt đang quỳ quỳ vái vái. Ấn tượng này, vốn dĩ đã khắc thật sâu trong tâm trí hắn, e rằng đều chẳng dễ dàng gì quên được.

Bee nhận định một thoáng tình huống Mạc Phàm rồi tiếp tục nói ra: “Ích kỷ vốn là bản tính của con người, lúc mấu chốt để bảo vệ chính mình, như vậy mới không phải chịu thiệt.”

Lắng nghe những lời lẽ này, Mạc Phàm có chút không thoải mái bộ dạng, đối với Bee thậm chí nảy sinh chút ác niệm, còn là mãnh liệt ác niệm sát ý.

“Có vẻ ngươi đã hiểu lầm vấn đề gì đó, Lucifer. Thoại ta vừa nói đến, chính là trong phản tự kinh thánh. Âu Châu dân cư chúng ta bên trong đều có những tín ngưỡng cho riêng mình, là môn học bắt buộc.” Bee bình thản nói rằng.

Là Kinh Thánh phản tự… bảo sao như vậy liền thấy quen thuộc, cái thể loại giọng điệu này, nguyên lai có thể coi như rất giống Thánh Thành theo một trường phải nào đó. Mạc Phàm dần dần mới dung tiếu sắc mặt trở lại.

“Không có gì, tự nhiên ngươi làm ta nhớ đến một ít gã đáng nguyền rủa thôi. Ai làm người đó chịu, vẫn nên trước hết bắt ra hung thủ.” Mạc Phàm nói ra.

"Những cánh đồng vắng bóng người nông dân, những thị trấn không còn khách mua bán và một thế hệ bị tiêu diệt ngay từ khi còn trẻ, những điều thật tự nhiên làm thay đổi nhân khẩu học giai đoạn cuối thời cổ đại, và gây ra những tổn hại nghiêm trọng cho đại lục địa. Hầu hết đều do nhân loại vì tham lam mà ra. La Mã giáp sĩ, Hy Lạp chiến binh, Ba Tư quân đội, Mông Cổ kỵ sĩ, quá khứ tranh chấp nhau, trận chiến nào không in hằn vết máu, trận chiến nào không đặt lại vết tích hủy hoại cho vị diện?" Bee lần nữa khẳng định lại quan điểm của mình.

Sách cổ ghi chép thì chính là sách cổ ghi chép…

Chiến tranh, bất luận là giữa con người với yêu ma hay là con người với con người, chỉ cần nhắc tới hai chữ này thì ngay lập tức có thể liên tưởng ra hai thêm hai chữ "Tàn khốc”.

Yêu ma cùng nhân loại song song tồn tại. Cả hai chủng loài như tương sinh tương khắc, cùng nhau phát triển mà cũng không ngừng đấu đá, với một tham vọng duy nhất, bá chủ của tinh cầu này.

Nhưng trong thời kỳ yêu ma tạm thời yên vị với đế quốc cương thổ của mình, trong im lặng không ngừng sinh sôi mạnh mẽ, thì loài người lại tự xung đột với chính mình bằng nhiều cuộc chiến máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, thật giống như con người đang cố tự làm mình suy yếu đi vậy.

Nhiều một chút chân lý thỏa đáng, càng chẳng có mấy luận điểm bắt bẻ lại được, bất quá Mạc Phàm cũng để ý nhiều như vậy, chính mình gió cuốn mây tan, đem thịt bàn thanh lý sạch sành sanh.

Việc này, xưa nay hắn không bận tâm!!!

"Cái này bít tết kim ngưu thật ngon lắm. Mềm mềm, thơm nức, cay xé họng, còn đặc biệt ngon. Quá mỹ vị rồi. Bee, ngươi thực biết ăn, trong thế giới của ta, về mặt này xem như ta bội phục nhất ngươi". Mạc Phàm làm ngơ vấn đề quá nhiều triết lý, hắn muốn chuyển sang lại ăn uống.

Bee liếc nhìn hắn một chút, rất nhanh cũng thở dài, cười cợt nói rằng: “Chúng ta thi thố ăn uống, liền có thể coi như hòa, ngươi xác thật ăn tốt hơn ta tưởng tượng!"

Ăn no, rượu ngon, có hảo bạn tâm sự, các dĩa thức ăn đều được vơ vét sạch sẽ, nhìn chung đều để lại cho người ta một loại tâm trạng phồn thịnh cực kỳ tốt.

Cả hai người đều thuộc loại yêu thích kết giao bằng hữu, không tuổi tác nhưng đại khái so về ngoại hình đều không nghĩ sẽ quá cách xa đi, liền có thể chia sẽ thông tin điện thoại số.

"Đa tạ khoản đãi, có cơ hội cùng nhau nữa uống!" Mạc Phàm hài lòng đứng dậy rời đi.

“Khoan đã, ngươi làm sao không đợi thanh toán tiền?” Bee chớp chớp mắt nói ra.

“Ngươi nói ngươi mời ta, làm sao lại bắt ta thanh toán?” Mạc Phàm hơi kinh ngạc.

Bee trầm giọng xấu hổ lại một quãng, ngại ngùng nói rằng: “Huynh đệ, ta đồng ý rằng là người mời ngươi, nhưng ban nãy không phải ngươi không thấy, ta vì vội đưa ngươi ra khỏi khách sạn, liền quên béng mất mang theo ví tiền. Hay ngươi cho ta vay mượn lần này?”

Mạc Phàm khóe miệng giật giật lên, một một chán chường nói ra: “Ta thấy hay thôi chúng ta có thể sau hôm nay đừng liên lạc nữa. Cũng may ta có cầm lấy thẻ lão bà xí gạt được…”

Đó là một cái thẻ tín dụng đỏ, loại được phát hành số lượng phi thường có hạn, chỉ với khách VIP của ngân hàng. Trên thẻ ngoại trừ tên chủ thẻ, còn in thêm một dòng ký nhận. Lướt ngang qua tầm mắt, Bee nhìn thấy dòng chữ Phàm Tuyết.

“Lucifer, lão bà ngươi đến từ Phàm Tuyết sơn?” Bee sửng sốt nói ra.

“Phải, là Phàm Tuyết sơn.” Mạc Phàm mặt dài không vui vẻ gì đáp lại.

“Ngươi lập tức xem cái này!” Bee nắm lấy tay Mạc Phàm, kéo hắn xoay người lại, rồi giơ lên cái màn hình điện thoại. Ở màn hình, nổi bật hẳn là một tòa tháp khủng bố đang bị đông đặc lại, phía trên một chút, có cái tiêu đề Phàm Tuyết Sơn, băng chi kết thành.

“Có phải hay không là lão bà ngươi….” Bee định nói thêm gì đó.

Chỉ là trước mắt hắn, từ lúc nào chỉ còn lại một cái tinh lạc bát giác màu trắng đang không ngừng lóe sáng lên. Không có hô hấp nồng đậm, không có hơi thở phức tạp, càng không có bất kỳ một cái dấu hiệu nào mờ mịt nhận biết được người vừa biến mất là ai.

“Khách quan, chúng ta trả lại thẻ cho ngài…” Lão bản phục vụ đi ra trả thẻ sau khi thanh toán xong.

“Liền đặt xuống đây đi, ta giữ tạm cho hắn!” Bee nói ra thời điểm.

Phàm Tuyết Sơn sao…

“Vội vàng như vậy, làm sao ta có thể kịp nói phần quan trọng nhất đây, đại dịch chỉ mới bắt đầu thôi, Mạc Phàm a...”