Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 117: Tinh phách đế vương




Ninh Bàn tháp vẫn như vậy phủ xanh băng kết, có lẽ do khuẩn trùng sinh bệnh ở hiện tại đều không có phát triển được bất kỳ loại nào phương pháp hữu hiệu giải quyết, cho nên là Mạc Phàm cũng sẽ không giải khống toàn bộ hòa tan, vẫn lưu lại tiếp tục chờ đợi.

Đổi lại hắn rất lo lắng về phần Mục Ninh Tuyết, nàng nhưng thai nhi đã tiếp cận bốn tháng hình thành, một cái trọng yếu giai đoạn hồn phôi cùng thần thức duy trì. Do đó, sau khi kĩ lưỡng suy nghĩ, Mạc Phàm mong muốn gửi nàng đến Thần Miếu Parthenon ở Hy Lạp để an tâm tịnh dưỡng, ít nhất vị kia thần nữ cao quý tiểu lão bà ngự trị, quả thật về phương diện sinh mệnh, chính gọi là toàn năng đỉnh cao nhất pháp sư.

Tất nhiên, lần đầu tiên đề cập chuyện này, Mục Ninh Tuyết phi thường không đồng ý, tuy rằng quan hệ giữa hai người là cực tốt, nàng ngược lại vẫn hiểu rõ Diệp Tâm Hạ là thế nào bận bịu, trăm công ngàn việc. Như thế hạ sinh nhờ giúp đỡ, liền có chút ngại đi. Nhưng cuối cùng, Mạc Phàm vẫn là giở hết tất cả thủ đoạn ra trưng cầu, đành miễn cưỡng đồng ý.

Nhắc đến cũng tại đô thị Athens xa xôi, trong lòng hắn đột nhiên càng nhớ đến Diệp Tâm Hạ hơn, là nàng kể từ khi nhậm chức lãnh tụ thần miếu cho đến bây giờ đều không có khả năng gặp được. Mạc Phàm bất đắc dĩ phải câu thông với Hải Long, được vị điện chủ này cung cấp chút ít thông tin tình hình. Toàn bộ Hy Lạp đã sớm phong cấm giao thương du nhập, trở thành một trong ít ỏi các quốc gia tuyệt đối không có bất cứ trường hợp bệnh dịch nào. Bản thân Diệp Tâm Hạ, nàng cũng bế quan dài hạn sau khi từ Thánh Thành trở về, là lần bế quan lâu nhất từ trước đến nay, tin rằng tu vi sẽ càng trở nên chắc chắn chạy dài.

Dĩ nhiên loại này cách nhau nửa vòng bán cầu, mà tình trạng các sân bay quốc tế đang còn tê liệt, Mạc Phàm bảo đảm phải tự tay phác họa trận đồ vận chuyển truyền tống để dịch chuyển nàng.

Truyền tống ma pháp trận có thể truyền tống ra khoảng cách lớn vô cùng, ngắn thì mười mấy km, công suất lớn thậm chí có thể truyền tống ra mấy trăm, hơn một nghìn km, một khi bước vào trong ma pháp Truyền Tống trận, bất cứ ai hay vật gì đủ tải trọng liền triệt để thoát ly khỏi tầm mắt, muốn rời đi mảnh quốc thổ này liền là chuyện phi thường đơn giản.

Phần lớn Truyền Tống trận đều là một cái trang bị khổng lồ, tùy tình huống khoảng cách còn phải phô trương ngang ngửa với cả một cái đại đại phi trường sân bay. Lấy công sức lắp đặt của nhiều pháp sư hàng tuần, hàng tháng chuẩn bị, bỏ ra đắt giá tài nguyên cùng đạo cụ để cố định địa phương chốt đến, sau đó mắc dẫn ở vị trí định vị, là tuyệt đối tốn kém, không ai có thể mang theo bên người.

Dù Mục Ninh Tuyết đồng dạng là không gian hệ cường giả pháp sư, nhưng ở cái cấp bậc thủ pháp để một người có thể tùy ý vẽ được rất rất nhiều giản đồ tinh tọa liên kết nhau thì trên thế giới này hắn khả năng là thứ nhất người đi, hoặc chí ít chưa từng biết qua ai cả.

Thời điểm hắn đơn giản đan dệt ra ma pháp truyền tống thẳng một mạch đến Parthenon đại điện thần nữ, khiêm tốn một chút liền mất khoảng xấp xỉ năm phút. Mạc Phàm nói với nàng rằng nếu bản thân hắn có thể nắm vững hơn nền tảng cơ sở thứ nguyên thuyết pháp, nhuần nhuyễn hơn không gian chi nhãn, nhất nhất khoảng cách bán cầu như vậy có khả năng rút ngắn xuống đơn vị giây đi.

Mọi việc xong xuôi!

Mạc Phàm nán lại Phàm Tuyết Sơn đi gặp qua đám người Du Sư Sư sắp xếp một ít công việc của Mục Ninh Tuyết dặn dò, sau đó hắn lập tức trở về Liêm Hoa khách sạn, Tây Hải thành, đón tiểu Mei để lên đường đến Tam Dương Thị.

Phải, hắn muốn điều tra rồi, chính xác là địa phương đầu tiên lây bệnh trên toàn thế giới!.

…………….

…………….

Lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên những khuôn nhà sàn kiến trúc cổ, để cho những chiếc lá kia cuốn cuốn lên một chốc lại rơi xuống lả tả. Con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, được bao bọc bởi xanh biếc màu sông êm dịu. Cái cảm giác ấy, thực giống như khiến cho lòng con người ta bỗng chợt buồn man mác, hiu quạnh.

Phượng Hoàng cổ trấn trực thuộc Tam Dương Thị, được khánh thành hơn ngàn năm về trước, nhiều tài liệu chính sử còn nhận định rằng, bạo vương Tần Thủy Hoàng gốc gác là cất tiếng khóc chào đời ở nơi đây.

Thời gian đang thong dong cất bước, hắn đang dạo bước trên cái mảnh cổ xưa đô thị Trung Hoa này. Bất chấp cái gì hoa mây lãng mạn, huyền bí, cổ kính địa phương, tiểu Mei bên cạnh càng thêm hắn thủy chung chìm vào rối bời những dòng suy nghĩ phức tạp.

Ai biết vừa xuống núi không bao nhiêu ngày, quốc nội liền phát sinh chuyện lớn, hàng không quốc tế cấm vận, xã hội phi thường hỗn loạn, khắp nơi nồng nặc một mùi hôi thối do không có đủ diện tích đất đai chôn cất tử vong thi thể. Đại lão bà của hắn đồng dạng còn phải đem bản thân đóng băng tòa thành để bảo vệ mọi người.

Trước hết có ba cái sự việc song song thu hoạch được:

Thứ nhất, Mạc Phàm thông qua Tà Nhãn, mượn năng lực độc nhất của Apase công kích vào tiềm thức Mục Đình Dĩnh, hắn nhưng đọc được kha khá bộ nhớ liên quan đến Côn Lôn đế quốc sự tình. Từ việc Ngải Giang Đồ đang bị Băng Bích Hạt Chu thao túng, cho đến Vĩ Linh Hoàng tỉnh giấc xuất sơn. Đáng tiếc, Cửu Vĩ yêu vương quả nhiên giảo hoạt khó lường, rất nhiều hình ảnh quan trọng bên trong não bộ Mục Đình Dĩnh, sớm đã bị nàng lưu thần thức theo dõi, gặp tình huống xấu, trực tiếp thiêu hủy. Liền nói đến cả dung mạo cũng không cho hắn chút nào cơ hội gợi ý.

Thứ hai, tại Liêm Hoa khách sạn hôm đó, hắn tình cờ làm quen một cái Âu Châu tóc vàng nam nhân tên Bee. Thoạt ngay lần đầu gặp mặt, Mạc Phàm đều có chút ngờ vực, lưu ý kỹ hành động lạ lùng của kẻ này ánh mắt khi nhìn tới hắn và tiểu Mei. Cẩn thận suy đoán một chút, hắn thời điểm đang ôm ấp nhiều như vậy nữ nhân dễ nhìn, đó chắc chắn là bản tính, hoặc nếu không phải bản tính, thì chỉ có thể suy đoán hắn ngồi tại đó đợi Mạc Phàm. Ngược lại, nếu hắn thực sự giống Triệu Mãn Duyên phong thái, chắc chắn người hắn chọn bắt chuyện phải là tiểu Mei mới hợp lẽ, cớ sao lại có thể từ chối một tuyệt sắc như vậy mỹ nhân. Còn có, điểm mấu chốt, chính là tu vi năng lực, Bee chắc chắn là cường hãn pháp sư, nhưng hắn có thể ngụy trang được tu vi của mình, liền Mạc Phàm cũng không thể nhìn ra được, đại loại giống như một thần phú đặc biệt đi.

Cho nên là, Mạc Phàm chủ động nhận mình Lucifer, mục đích muốn đoán tại thái độ của hắn, hoặc là Thánh Thành người đại nhân vật, hoặc biểu hiện thực sự chính là Lucifer. Chỉ nhưng Bee đầu óc giảo hoạt, liền không có chút nào sơ hở để lộ ra. Thậm chí, Mạc Phàm cố tình để lại Bạch Tinh Linh Mei trong khách sạn vài ngày, hắn cũng không một chút đả động.

Thực sự rất giảo hoạt, mà càng minh mẫn, nhanh trí như vậy, Mạc Phàm càng muốn thừa nhận hắn giống hơn với Lucifer thực sự.

Thứ ba là thu hoạch có sẵn, tại Mục Đình Dĩnh ký ức, Vĩ Linh Hoàng có lẽ cũng không ngờ rằng chính mình để lại một then chốt hình ảnh không xóa đi. Đó là trước khi đại dịch bắt đầu, ở sân bay Hà Thiên, Tây Hải thành, đám Vĩ Linh Hoàng đã chạm mặt Bee, thậm chí liền giống như cái này Tây Phương nam tử còn cố tình kiểm tra lãnh chúa yêu tộc một thoáng. Mà Mạc Phàm rõ ràng, Bee từ Tam Dương Thị tới, đám Vĩ Linh Hoàng tới Tam Dương Thị, liền sau đó đại dịch bùng nổ ra.

Suy luận chủ quan, xem như cái này đại dịch liền không thể vô tình do ai đó gây ra được, Mạc Phàm lại cảm thấy chắc chắn một trong hai kẻ như vậy thủ phạm. Đại khái, hắn có phần nghiêng về cái Bee kia hơn, vì Côn Lôn yêu quốc nếu thực sự muốn toàn diện tấn công nhân loại, chỉ sợ cái cách này có phần hơi mất thời gian a.

Vẫn còn rất nhiều thứ mơ hồ, chí ít may mắn, đại dịch đều đã dừng lại trên phạm vi toàn cầu, coi như là lúc thích hợp để điều tra.

“Reng reng reng ~~~”

Điện thoại di động đột nhiên rung lên tín hiệu, Mạc Phàm giật mình một thoáng, vô giác lấy ra bắt máy.

“Mạc Phàm ngươi, quân khốn nạn, rốt cuộc cũng chịu cái bắt máy, có phải quên mất huynh đệ rồi không hả?” Triệu Mãn Duyên hét qua vô tuyến đầu dây bên kia.

Giọng nói này lập tức hắn nhận ra, nhanh chóng hỏi lại: “A… các ngươi đang ở đâu?”

“Đĩnh Thành, Minh Châu học phủ!” Triệu Mãn Duyên có chút ngốc trệ, cũng không biết vì sao mình lại phải trả lời hắn.

“Cùng với Mục Bạch?” Mạc Phàm hỏi.

“Phải, còn có vài người nữa. Cái tiểu nha đầu kia liền suốt thời gian qua đều muốn bắt chúng ta làm chân tay chạy vặt cho nàng tìm manh mối!” Triệu Mãn Duyên một mặt buồn chán nói rằng.

Linh Linh?

Mạc Phàm nhớ rằng đám Du Sư Sư có kể qua chuyện Linh Linh cùng lão sư nàng là người tìm ra cách thức phát hiện đại dịch.

Ây, Tiểu nha đầu, quả thật luôn để cho người ta thấy hổ thẹn mà!

Mạc Phàm nói tiếp: “Để nàng ở lại tiếp tục nghiên cứu thuốc giải, vừa hay ta có chút việc cần gặp ngươi, liền tới Tam Dương Thị đi!"

“Tam Dương Thị, ý ngươi là cái địa phương đầu tiên xuất hiện dịch bệnh?” Triệu Mãn Duyên sửng sốt nói.

“Rõ ràng!” Mạc Phàm nói rằng.

“Ha ha, đột nhiên ta lại cảm thấy được một tiểu nha đầu sai khiến cũng không có gì xấu hổ a. Đi theo nàng cũng tốt, học được nhiều thứ!" Triệu Mãn Duyên quay ngoắt thái độ nói ra.

Còn không phải sao, Tam Dương Thị… ài, chẳng may cái địa phương này quả thật là còn một ít nguồn gốc bệnh dịch, liền đến đó để nộp mạng a? Đi theo Linh Linh vẫn là an toàn!

“Ngươi thực sự để ta một mình, không có đến?” Mạc Phàm lạnh lùng nói ra.

“Tít…tít, số máy quý khách vừa gọi đã mất…” Triệu Mãn Duyên giở trò từ chối.

“Thật đáng tiếc, ta đành dung luyện tinh phách đế vương cấp bậc vậy, vốn dĩ còn định…” Mạc Phàm hờ hững nói.

“Chậm nhất hai giờ nữa chúng ta sẽ có mặt, Triệu Mãn Duyên ta chưa bao giờ để Mạc Phàm huynh đệ phải làm việc một mình a!” Triệu Mãn Duyên hung hăng nói rằng.

Vừa dập máy xuống, Triệu Mãn Duyên đi vào trong phòng thí nghiệm lại, bên kia hướng tới Mục Bạch đang ngồi phân tích một số mẫu khuẩn trùng.

“Mục Bạch, chúng ta đi thôi!” Triệu Mãn Duyên nói.

“Đi đâu?” Mục Bạch quay đầu lại, có chút ngơ ngác hỏi rằng.

“Đi cứu cái huynh đệ chúng ta, Mạc Phàm!” Triệu Mãn Duyên vẻ mặt rất bình tĩnh nói ra.

Mục Bạch hơi khó hiểu bộ mặt, hỏi: “Có ai đó đánh được hắn sao?”

“Xác định có, hắn vừa mới cầu cứu ta!"

“…Ta không đi!”

“Ngươi làm sao lại không đi?” Triệu Mãn Duyên ngơ ngác hỏi.

“Mạc Phàm còn bị đánh thì ta với ngươi ra để làm gì, ta cảm thấy mình đều sống rất tốt!” Mục Bạch lạnh lùng nói.

Tự nhiên nghe được lời lẽ này, Triệu Mãn Duyên cảm thấy đơ đơ ở cổ họng, hắn thầm nghĩ không biết có phải hay không gã Mục Bạch này càng lúc càng lây mình tính cách rồi, liền là làm sao bộ dáng sợ chết như vậy còn muốn hơn.

Cuối cùng, Triệu Mãn Duyên đành bất chấp tiến lại dùng vũ lực miễn cưỡng kéo hắn đi.

“Đi a… ta phải cứu hắn!”

(Tác giả dạo này khá bận việc, mà fb tương tác ủng hộ lại kém, hơi nản nên tạm ngưng viết mấy ngày!!!)