Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 123: Mánh khóe




Tiến sâu vào vườn sâm lâm, ánh mắt quét ngang có thể thấy thực vật ở đây sinh trưởng vô cùng mạnh mẽ, cành lá quấn quýt, um tùm, cây cối cũng đang chầm chậm trở nên tráng kiện khác biệt hơn so với phía ngoài.

Đặt chân lên liền có cảm giác mặt đất nuôi trồng tương đối ẩm và lạnh, khá giống bùn hữu cơ, rễ cắm bên dưới từng nhánh từng nhánh đâm chồi lên dây leo như rắn độc trong bụi cỏ dò ra thân thể.

“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Tương Thiểu Nhứ hỏi, cả đám hiện tại đã đi nước vài trăm mét vào mảnh ruộng quả.

Đây là khu canh tác tự động, không có nhân viên túc trực hay người dân lao động xung quanh, liền mở cổng tự do cho mọi du khách đi vào thưởng thức, tham quan, tất nhiên họ phải mua vé bên ngoài, còn có tuân thủ những quy tắc riêng, nếu cố tình hái trộm hành vi hoặc làm ảnh hưởng lượng nông sản bên trong, nhất nhất đều không có khả năng thoát khỏi. Thỉnh thoảng ở phía nhà cao cao trên đồi quan sát cũng sẽ cử vài thực vật hệ pháp sư xuống điều tiết lại dinh dưỡng cho toàn bộ nông sản hồng sâm.

“Chờ một chút, ta kiểm tra xem một vòng, thực hư hay không nơi này xác định có khuẩn trùng nguồn gốc!” Triệu Mãn Duyên khẩn trương lấy ra thiết bị mắt kính ma cụ, sản phẩm của Trần Khương lão sư dùng để xác định khuẩn trùng.

Hắn nhưng làm tới hành động này, quả thật trong lòng đang cồn cào như có trăm ngàn ong kiến đốt. Đơn giản vì toàn bộ mảnh ruộng ở nông trại đều là mặt hàng sản xuất trọng điểm của Triệu Thị suốt nhiều năm nay, thậm chí bất động sản hết thảy từ mặt Đông đến mặt Tây đảo hồng sâm đồng dạng được ký chủ sở hữu dưới tên Triệu Hữu Càn trong quá khứ, chiếm rất lớn doanh thu tại sân chơi quốc nội. Cứ việc giả sử đại dịch bắt nguồn từ địa phương này, ắt hẳn Triệu Mãn Duyên liền nghĩ cũng không dám nghĩ đến

“Không được đâu!” Mục Bạch giơ tay ra cản lại, hai mắt nhìn sâu vào giữa thửa ruộng hồi lâu rồi nhạn nhạt nói tiếp: “Về nguyên tắc, Trần Khương lão sư sử dụng nhiệt lý để làm thước đo bắt chính xác sự tồn tại của khuẩn trùng vì tuyến nhiệt nó hấp thụ được trên cơ thể người. Ngươi xem thử một thoáng địa phương dưới chân, toàn bộ đều là đầm lầy, lại rất lạnh nước, làm sao có thể sử dụng được!”

“Kháo, cách này cũng không được vậy giờ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Triệu Mãn Duyên phì mỏ thất vọng, hơi nhăn nhó nói.

Đáng tiếc xung quanh chỉ có thực vật, thực vật có thể thu lấy đến sinh mệnh lực lượng quá thiếu, nếu là có một ít yêu thú, động vật mà nói, khuẩn trùng có thể tại trong thời gian cực ngắn bổ khuyết bản thân mà dễ dàng hiện ra dưới quang ảnh của ma cụ thiết bị mà Trần Khương phát minh.

“Dừng lại, Mạc Phàm, hắn đâu rồi?” Hình thiên sứ Farl đột nhiên tinh ý phát hiện điều không đúng.

Thoáng ít phút trên đường đi vào, cả bọn đều khá bận tâm suy nghĩ nhiều luồng tình huống, không có thời gian để ý người khác, vì vậy Mạc Phàm từ lúc nào rời đi khỏi tầm mắt đều không hay biết gì. Thời điểm mọi người vừa vặn nhận ra một màn này, ai nấy dĩ nhiên ánh mắt bỗng tập trung hết lên người tiểu Mei.

“A, ta cũng không thấy, mới chớp mắt cái đã biến mất rồi!” Tiểu Mei thấp giọng trả lời.

Quả thật chính nàng liền sau khi nghe Farl nói xong thì bản thân vẫn đang rất bất ngờ, mới đây thôi còn cùng Mạc Phàm trò chuyện, quay đi quay lại thì chẳng thấy đâu, thậm chí hô hấp còn diễn ra một cách rất đỗi ổn định, đều đặn, giống như hư không tồn tại vậy.

“Soạt soạt ~~”

Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên đâu đó giữa thửa ruộng, vị trí tầm mắt có chút mờ mờ quỷ đị, lập tức chưa tới nửa giây, soạt soạt lên một cái nhỏ hẹp đốm sáng chói mắt, hơn nữa đều là hiện ra hào quang màu bạc.

“Phốc!”

Mạc Phàm từ trong bước ra, lần nữa trở lại trước mắt mọi người. Thời gian hắn rời đi cũng không phải rất dài, nhưng mọi người ắt hẳn cảm thấy mấy phần tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Xác thật tự nhiên nếu hắn cứ vậy mà biến mất, liền so sánh tu vi ra mà nói, rất dễ để những người còn lại được một trận không rét mà run.

“Ngươi vừa đi đâu?” Mục Bạch đi lên phía trước, một bộ kiểm tra dáng vẻ.

“Phía trên kia!” Mạc Phàm chỉ tay vào tháp quan sát ở hướng Bắc mạn đảo.

Nhận thấy mọi người ánh mắt mơ hồ chưa hiểu kịp, hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi cười cợt nói tiếp nói rằng: “Ta điều tra một thoáng nhân viên đài quan sát một ít thông tin, tình huống thông thường mà nói, kể từ khi đại dịch xảy ra đến giờ, họ là những người không bị ảnh hưởng công việc vì khoảng cách vị trí, có thể hi vọng tìm đến nhiều thông tích đắt giá. Nhưng đáng tiếc, thời điểm đám Vĩ Linh Hoàng tới, tất cả đều không quá theo dõi quá trình bên trong, không định vị được chúng đã làm gì!”

“Ngươi làm sao lại nhanh như vậy đã điều tra xong?” Farl hai mắt trợn to đầy ngạc nhiên nhìn Mạc Phàm.

Mọi người sắc mặt mấy phần không tin, như cũ vẫn là ánh mắt ngờ vực khó hiểu Mạc Phàm, hắn làm sao chỉ chưa đầy mấy phút biến đi đã có thể điều tra được? Đây chắc chắn không phải là sĩ diện nói bâng quơ chứ?

“Ta bẻ tay chúng, dùng bạo lực nhất hành vi đe dọa!” Mạc Phàm ngược lại cũng cảm ứng được thái độ, hắn chỉ đành cười trừ đáp.

Thử nghĩ nghĩ, tất nhiên bản thân cũng không có đi nói thật hoàn toàn, ít nhất đều không kể qua quá trình lấy cắp thông tin dựa vào khả năng đọc được ký ức người khác, cái này lực lượng của Apase thật sự quá đỗi hữu ích đi. Nếu như duy nhất có đám Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, chính mình sẽ không ngại khoe khoang một chút, nhưng đáng tiếc, ở đây còn có hình thiên sứ Farl và hai thánh ảnh đại biểu. Nói đồng đội hay không thật chưa biết trước lường trước được.

Không khí nhóm bọn họ lần nữa rơi vào trầm tư, đồng dạng đã đến tận Đảo Hồng Sâm để tìm kiếm manh mối, nhưng có vẻ mọi thứ không thuận lợi lắm.

“Ta kháo, đến cũng đến rồi, nhưng cuối cùng lại bế tắc không tìm được bất kỳ đầu mối nào, các ngươi đừng buồn chán như vậy, mau suy nghĩ thêm ý kiến đi!” Tương Thiểu Nhứ không nhịn được nói ra.

“Thực ra mà nói, nguyên tắc cơ bản của khuẩn trùng sinh trưởng, là cần một thực thể động vật sống có nhiệt lượng. Mạc Phàm, ta không biết người tìm được thông tin gì liên quan đến đảo nông trại này, nhưng nó rất không thể làm môi trường dung môi để phát tán được. Rất xin lỗi phải nói rằng chúng ta đang tốn thời gian vô ích!” Mục Bạch cúi người xuống, lấy tay sờ sờ mấy củ hồng sâm trên mặt ruộng.”

Ngay khi hắn dứt lời, Mạc Phàm hai mắt bỗng lóe lên chút hi vọng gì đó, đột nhiên quay sang Mục Bạch nói: “Khoan đã, ngươi vừa cái khuẩn trùng sinh trưởng sống cần gì cơ?”

“Cơ thể động vật mang nhiệt lượng". Mục Bạch theo bản năng trả lời lại.

Đúng rồi, là nhiệt lượng a!!

Nhiệt lượng chính là mấu chốt vấn đề, tại sao ta không nghĩ ra sớm hơn!!

Tại trong thùy não, Mạc Phàm hoàn toàn hợp thức hóa được nhiều luồng manh mối lại với nhau, miệng không giấu được nụ cười vểnh.

“Ngươi làm sao nét mặt rất giống nghĩ ra điều gì?” Tương Thiểu Nhứ liền nói. Nàng dĩ nhiên nhận ra cái dáng vẻ này, trong quá khứ, chính mỗi lần hắn như vậy nở nụ cười, liền thật giống như sẽ có cảm giác tội nghiệp cho một ai đó.

“Nhiều lúc ta cảm thấy, nếu mình không phải bận tậm làm một pháp sư toàn năng trừ gian diệt bạo, cứu độ cho thế giới này, rất có thể sẽ mở một văn phòng thám tử thợ săn, liền vài năm đều có thể vang danh thiên hạ không kém a!” Mạc Phàm biểu hiện có phần đắc ý khoa trương lên.