Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 218: Tại sao lại là anh




- Bà nó, còn dám đánh người à? Bắt hắn đến cục cảnh sát!

Tay đội trưởng đội bảo vệ vung lên, một đám người định đến vây công Tần Xuyên.

Nhưng Tần Xuyên làm gì có lòng dạ chơi với đám tạp nham này, hắn bước lên tung một cước quét gió, đạp bay ba tên bảo vệ như lá rơi mùa thu.

Lại đi bước nữa, hai tay biến thành dao, nhanh chóng đánh một đòn vào sau gáy hai người bao gồm cả người đội trưởng đội bảo vệ, trực tiếp đánh ngất hai người ngã xuống đất.

Một loạt động tác của Tần Xuyên cũng chỉ trong thời gian hai giây, hai gã nhân viên phục vụ vừa mới chớp mắt một cái đã phát hiện những bảo vệ khí thế ngút trời đều bị đánh ngã rồi!

- Chết rồi, xảy ra chuyện rồi, mau đi thông báo cho lão đại!

Người bảo vệ ngã xuống đất hô lên.

Tần Xuyên cũng mặc kệ chúng gọi ai đến giúp, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Diệp Tiểu Nhu.

Nửa phút đồng hồ sau, Tần Xuyên đi vào phòng bao mà nhân viên phục vụ nói, trực tiếp mở cửa xông vào.

Một đám người đang vừa hát vừa uống, nịnh hót Phó giám đốc Lương Thần, nhìn thấy Tần Xuyên đột nhiên xông vào đều sắc mặt kinh ngạc.

Vẻ mặt của Lương Thần lập tức trở nên khó coi, ánh mắt âm trầm.

Chủ nhiệm Ngô thì thầm kêu không ổn, trong lòng nghĩ sao đã phái người đi trông coi rồi mà vẫn bị Tần Xuyên tìm đến đây chứ.

- Anh Tần, anh vào mà cũng không chào hỏi gì cả, có vẻ không phù hợp lắm nhỉ.

Chủ nhiệm Ngô vội đứng dậy nói.

Tần Xuyên quét mắt qua, nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu đang hôn mê trên ghế sô pha, trong lòng vừa thở phào một hơi vừa lo lắng bước qua đó.

Sau khi ôm Diệp Tiểu Nhu lên, Tần Xuyên bắt mạch qua cho cô, từ mạch tượng đoán ra tình hình đại khái, mắt lóe lên tia sắc bén…

- Anh Tần, anh có nghe thấy tôi nói gì không? Nếu muốn tìm Diệp Tiểu Nhu thì ít nhất anh cũng phải chú ý đến phép lịch sự cơ bản chứ?

Chủ nhiệm Ngô vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn.

Tần Xuyên lại ánh mắt lạng băng lướt qua những người có mặt:

- Là ai hạ thuốc bạn gái tôi…

Lời này vừa nói ra, một đám thực tập sinh ở đây đều rất kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng theo bản năng nhìn về phía Lương Thần.

Trước đó bọn họ còn thấy buồn bực, sao Diệp Tiểu Nhu vừa uống chút bia đã lập tức say đến ngủ đi mất vậy, chẳng lẽ thật sự là rượu bị động tay động chân sao?

Không hề nghi ngờ, những thực tập sinh này đều có chút kinh nghiệm xã hội, trước đó bọn họ còn chưa nghĩ đến, Tần Xuyên vừa nhắc như vậy, mọi người liền bắt đầu nghi ngờ Lương Thần.

Chủ nhiệm Ngô cũng sốt ruột, mắng to:

- Nói bừa! Ngậm máu phun người! Tên họ Tần kia, đừng tưởng nể mặt anh thì anh lại được nước lấn tới nhé. Chẳng lẽ anh nghi ngờ Phó giám đốc Lương của chúng ta là loại người xấu xa bỉ ổi đó sao?

Tần Xuyên vừa nhìn ánh mắt của những người có mặt liền gần như hiểu rõ là ai cho Diệp Tiểu Nhu uống rượu có vấn đề.

- Tôi cảm thấy cô hình dung không tệ, đúng là xấu xa bỉ ổi, cộng thêm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga…

Tần Xuyên cười lạnh nói.

Sắc mặt Lương Thần đen như sơn đen, là cậu chủ của công ty ăn uống, trước giờ đều được nâng trong lòng bàn tay, như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, chưa từng có ai dám nói với anh ta như vậy.

Anh ta ném ly rượu trên tay xuống đất, cương quyết ngẩng đầu nói:

- Tiểu tử thối, nếu mày cảm thấy có thực lực chơi với tao thì Lương Thần tao không ngại chơi đến cùng đâu!

Tần Xuyên không để ý tới anh ta, một tay đặt sau gáy Diệp Tiểu Nhu, lặng lẽ dùng chân khí xua đi dược tính trong cơ thể Diệp Tiểu Nhu.

Một chút thuốc chất lượng kém nếu để lâu trong cơ thể người thì sẽ gây không ít ảnh hưởng xấu, đặc biệt là về mặt thần kinh, Tần Xuyên không nỡ để cơ thể cô bị tổn thương.

Chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ chuyện ngày hôm nay chắc không thể kết thúc một cách tốt đẹp rồi, lập tức thúc giục những thực tập sinh kia ra ngoài trước.

Một đám thực tập sinh thấy thế cục không đúng, thật ra đều biết có đến hơn nửa là Lương Thần có vấn đề nhưng vẫn chạy trước là hơn.

Đợi khi trong phòng bao trống rỗng, chủ nhiệm Ngô mới gọi điện nói:

- Phó giám đốc Lương, tôi lập tức gọi bọn anh Triệu đến đây!

Lương Thần dáng vẻ thoải mái chẳng lo lắng gì, bắt chéo hai chân:

- Tiểu tử, thức thời chút đi, mày để bạn gái ở đây, chơi với tao một đêm, nếu không… Tối nay mày không cần rời khỏi đây nữa.

Lúc này Tần Xuyên đang giúp Diệp Tiểu Nhu hóa giải dược tính trong cơ thể, mặt không cảm xúc nhìn anh ta:

- Tôi lại muốn nghe xem anh có chiêu độc ác nào để tôi học với?

Lương Thần cười cười, tựa hồ cảm thấy rất hoang đường:

- Ha ha… Lương Thần tao thích nhất là loại người tự cho mình là xuất chúng như mày đấy…

Tiểu tử thối, mày không phải người địa phương đúng không… Tao là người địa phương, tôi có hàng trăm cách để khiến mày không thể ở lại thành phố Đông Hoa nữa, còn mày thì lại không thể làm gì.

Tần Xuyên nhướng mày, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nói lời độc ác mà buồn cười như vậy, sao giống diễn thế.

- Anh nói thế là xong rồi à?

- Xong rồi, nếu mày sợ thì có thể quỳ xuống cho tao.

Ngón tay Lương Thần chỉ xuống đất.

Tần Xuyên thở dài, lắc đầu, trực tiếp đứng dậy, đang chuẩn bị uốn nắn thằng này một trận thì nghe thấy bên ngoài ồn ào một đám người đi đến.

Một người đàn ông trung niên người hơi thấp nhưng rất cường tráng đem theo một đám đàn em hung thần ác sát, hơn chục người xông vào trong phòng bao!

- Mọi chuyện là thế nào? Là ai dám làm phiền đến cậu chủ Lương của chúng ta vậy?

Tên đàn ông dẫn đầu mặt lộ ra ánh mắt hung ác nói.

Chủ nhiệm Ngô hô lên với giọng the thé:

- Anh Triệu! Sao giờ anh mới đến! Tên khốn kiếp không thức thời này sắp đánh Phó giám đốc Lương của chúng ta rồi!

Lương Thần khoát khoát tay, ra hiệu đừng hoang mang, vẻ mặt đắc ý nói với Tần Xuyên:

- Tiểu tử, mày thấy chưa? Ở đây tao là khách quen, hậu đài của quán này là Đằng Long hội, mà hội trưởng của của Đằng Long hội quen với ông nội tao…

Đúng rồi, chắc mày cũng không biết Đằng Long hội là gì đúng không. Dù sao thì mày cũng thấp cổ bé họng quá… Thôi, mày chỉ cần nhớ kĩ tao tên là Lương Thần, người chơi bạn gái mày chính là tao.

Tần Xuyên mỉm cười:

- Tôi còn tưởng anh có bối cảnh gì, hóa ra chỉ là một cái Đằng Long hội thôi à…

- Bà mẹ nó! Tên khốn kiếp này gan không nhỏ nhỉ?

Gã đàn ông họ Triệu vừa nghe xong, nhận lấy gậy từ đám đàn em xung quanh, đang định cho Tần Xuyên một gậy thì ánh mắt bỗng sững lại, nhìn Tần Xuyên ngây cả người!

Lúc này Tần Xuyên cười mà như không cười nhìn tên này, nói với giọng cổ quái:

- Anh Triệu, thật uy phong quá, anh mắng tôi là cái gì?

Anh Triệu trước mặt rõ ràng là đại ca trong số anh em họ Triệu từng xảy ra tranh chấp với Tần Xuyên, Triệu Hằng!

Lúc trước anh em họ Triệu vì ăn trộm tiền công, sau khi bị Tần Xuyên vạch trần cũng khiến cha con Ôn Văn Viễn cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng Triệu Hằng theo nhà họ Ôn đã nhiều năm, đuổi thẳng đi cũng hơi quá nhẫn tâm nên Ôn Văn Viễn liền cách chức quản lý của anh ta, trực tiếp để anh ta đến hộp đêm này làm đội trưởng.

Nói là đội trưởng, thật ra cũng chỉ là tên bảo vệ nếu ai gây chuyện thì đuổi đi mà thôi.

Có thể nói là Triệu Hằng nằm mơ cũng sợ mơ thấy Tần Xuyên, ai ngờ được tên ôn thần này lại xuất hiện trước mặt anh ta!

- Anh… anh Tần?

Triệu Hằng khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm tại sao lại là anh?

Tần Xuyên híp híp mắt:

- Hóa ra anh còn chưa cút khỏi Đằng Long hội à… Chậc chậc, Lão Ôn chẳng thật thà gì cả, theo ý tôi thì có làm thịt anh em các anh cũng chẳng sao cả.

Dù sao thì cũng là hai anh em suýt chút nữa thì hại chết Diệp Đông Cường, Tần Xuyên chẳng có chút ấn tượng tốt nào với họ.

Triệu Hằng nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hai đầu gối trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khóc lóc:

- Anh Tần tha mạng! Tôi… tôi đã sửa chữa lỗi lầm rồi! Bây giờ tôi chỉ là một con chó trông cửa! Vừa nãy vô tình mạo phạm anh Tần, anh Tần đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân lần này đi!