Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 387: Khúc ca của băng và lửa




Hiện nay, tuy Liễu Anh mới đạt tới trung cấp tiên thiên và luyện môn đó tới tầng thứ tám, nhưng cũng đã đầy sức hủy diệt, như một mặt trời nhỏ màu tím, bùng cháy sáng rực!

Nhất Dương Trùng Thiên Chỉ là một chỉ pháp cơ bản nhất của Tam Dương Vô Cực Thủ, như một ngọn lửa nóng tàn khốc bay thẳng tới, muốn xuyên thủng và đốt cháy địch thủ.

Tuy nói đây là cuộc tỷ thí điểm tới là dừng, nhưng hiển nhiên là vừa bắt đầu, Liễu Anh đã ra chiêu thẳng tay.

- Vù! Vù vù!

Từng luồng Tử Dương chân khí như chùm tim laser bắn về phía Liễu Hàn Yên, để lại những vệt cháy đen sì ở những nơi cô từng đứng!

Liễu Hàn Yên thi triển thân pháp Vân Sơn Vụ Nhiễu của Thủy Vân Tĩnh Trai, trông cô như một nàng tiên, tay áo tung bay phất phới, chạy nhảy qua lại như thoi đưa giữa rừng núi trùng điệp, dáng người mềm mại, đầy linh khí.

Cuộc đọ sức giữa cương và nhu đã bắt đầu.

- Ha ha ha! En họ Hàn Yên, sao em chỉ né tránh không vậy? Chẳng lẽ Thủy Vân Tĩnh Trai không có tuyệt học nào khác!?

Sau khi bắn ra ba mươi mấy chỉ, Liễu Anh ngạo mạn cười ha hả.

Liễu Hàn Yên im lặng, lúc này thấy Liễu Anh dừng lại, cô liền vòng qua, liên tục đánh ra mười mấy chưởng!

- Băng Vân Loạn!

Băng Ngưng chân khí như tuyết bay đầy trời, như từ đỉnh núi sụp xuống, tạo thành một trận tuyết lở mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc, trong sân gió lạnh nổi lên, nhiệt độ không khí hạ xuống.

Liễu Anh không chút e sợ, song chưởng mở ra, hai luồng Tử Dương chân khí như hai ngọn lửa hừng hực bao quanh hai tay y.

- Song Long Thôn Nhật Quyền!

Hai bàn tay y như cuồng long xé mây, cứng rắn nghênh tiếp tầng tầng lớp lớp Băng Ngưng chân khí.

Nắm đấm được Tử Dương chân khí bao quanh, liên tục vung ra phía trước với khí thế mạnh mẽ mà linh hoạt.

Từ xa nhìn lại, trông như hai con rồng màu tím, không ngừng chạy qua chạy lại như con thoi, liên tục chộp, cắn, thanh thế kinh người.

Chưa tới vài giây, Băng Ngưng chân khí của Liễu Hàn Yên đã bị bốc hơi toàn bộ.

Đám trưởng bối đứng xem đều hơi vui mừng, có thể luyện Tam Dương Vô Cực Thủ tới trình độ này, rõ ràng Liễu Anh đúng là nhân tài trong số những người trẻ tuổi.

Những người trạc tuổi Liễu Anh đều lộ vẻ lo lắng, cảm thấy trình độ của Liễu Anh so với mình, chênh lệch càng lúc càng lớn.

Ngược lại, Tần Xuyên không cảm thấy quá bất ngờ, Liễu Anh có thực lực cỡ này, là nằm trong dự liệu của hắn.

Trong luyện võ trường, Liễu Anh thừa cơ truy kích, Song Long Thôn Nhật Quyền đan xen qua lại như hai con cường long, khiến Liễu Hàn Yên liên tục thối lui.

Liễu Hàn Yên nhận thấy, Băng Ngưng chân khí của mình dường như khó thể ngăn cản Tử Dương chân khí với sức hủy diệt kinh người kia, mỗi lần chân khí của cô đánh ra, đều một đi không trở lại, không thấy chút hiệu quả nào!

Sau ba mươi mấy chiêu qua lại, Liễu Hàn Yên đã rơi vào tình thế hết sức nguy hiểm, mà Liễu Anh thì càng đánh càng hăng, không cho cô chút cơ hội nào.

Những người xem xung quanh đều yên lặng lắc đầu, lại nhìn về phía Tần Xuyên với với vẻ giễu cợt.

Rõ ràng là trung cấp tiên thiên hoàn toàn áp đảo rồi.

- Em gái ngoan, dù em né tránh như thế nào, cũng đến lúc sẽ trúng chiêu, chi bằng em chịu thua đi, kẻo lại bị chấn thương gân cốt.

Liễu Anh cười to, nói.

Liễu Hàn Yên vẫn không lên tiếng, sự kiêu ngạo và quật cường trong lòng cô đã được kích phát đến mức cao nhất.

Cô vốn có sức lực dẻo dai, do nhận nhiệm vụ trong quân đội một thời gian lâu dài, cũng đủ sức thích ứng với rất nhiều tình thế không thuận lợi, tuy đang rơi vào thế hạ phong, nhưng không chút hoảng hốt.

Ngược lại, những lời châm chọc của Liễu Anh, càng làm cho một cô gái ngoan cường từ trong máu như cô rất không phục, dần dần càng trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn.

Đôi mắt Liễu Hàn Yên mơ hồ lóe ra những tia sáng màu lam sẫm, chân khí của cô bất tri bất giác càng thêm lạnh lẽo thấu xương, ngưng tụ càng lúc càng vững chắc.

Thấp thoáng trong đó, như có từng luồng sáng màu lam chạy tán loạn trên người Liễu Hàn Yên, vô cùng rực rỡ.

- Ồ?

Có trưởng bối bắt đầu kêu lên một cách nghi hoặc.

- Sao vậy?

- Sao tôi có cảm giác...hình như độ nóng đang giảm xuống...Chân khí của Hàn Yên có vẻ khác biệt so với lúc trước.

- Điều đó sao có thể? Trong lúc chiến đấu mà chân khí vẫn đột phá ư?

Những người khác cũng không quá chú ý.

Trên thực tế, Liễu Anh là người có cảm nhận rõ ràng và trực tiếp nhất, y nhận ra, quyền của mình càng lúc càng khó công phá tuyến phòng ngự của Liễu Hàn Yên.

Hơn nữa, tốc độ và sự nhanh nhạy của Liễu Hàn Yên đều dần dần nhanh hơn, như thể cô đang tiến vào một trạng thái mới.

Đôi mắt sắc bén của Liễu Anh lóe lên, y đã có chút bất an, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

Sau mấy đường quyền không hiệu quả, Liễu Anh lập tức tức biến chiêu, một cước vung lên, đá ra một luồng Tử Dương chân khí thật dài, giống như một ngón sóng lớn dâng lên.

- Thập Vạn Hỏa Cấp!

Đôi chân Liễu Anh như cuồng phong, Tử Dương chân khí như ngọn lửa cháy trong gió, liên tục tấn công Liễu Hàn Yên, những nơi ngọn lửa đi qua, một ngọn cỏ cũng không còn!

- Hay lắm! Thập Vạn Hỏa Cấp này thi triển ra rất gọn gàng và linh hoạt, cước lực mạnh mẽ, xem ra là đã lĩnh hội sâu sắc tinh túy của Tam Dương Vô Cực Thủ.

Liễu Trung Hưng không khỏi tán thưởng, mấy chú bác khác cũng không gật gù liên tục.

- Xem ra Hàn Yên lành ít dữ nhiều rồi!

Ngay cả Liễu Trung Kình chưa từng luyện cổ võ, cũng nhìn ra là Liễu Hàn Yên có vẻ thất thế.

Trong sân, trông Liễu Hàn Yên như ảo ảnh, ngọn lửa từ đôi chân Liễu Anh liên tục tấn công về phía cô, mọi góc độ có thể né tránh, đều bị khống chế.

Nhưng đột nhiên ánh mắt cô ngưng tụ, đứng lại tại chỗ, song chưởng liên tục hoán vị trên dưới, một luồng chân khí càng lạnh lẽo hơn trước, hình thành một khối không khí như một cái cối xay lớn.

- Lãnh Nhược Băng Tâm!

Song chưởng Liễu Hàn Yên mở ra hai bên, khối không khí tạo thành một tấm thuẫn trông như một vòng nước xoáy ngay trước mặt cô.

- Rầm rầm rầm!

Tử Dương chân khí như một ngọn lửa lớn điên cuồng, xông thẳng tới tấm thuẫn hàn khí bảo vệ Liễu Hàn Yên.

Khi mọi người cho rằng, Liễu Hàn Yên chỉ như nỏ mạnh hết đà, thì kinh ngạc phát hiện, sau hàng loạt tiếng nổ mạnh, ngọn lửa hừng hực kia đã hoàn toàn bị dập tắt!

- Sao có thể như vậy được?

Liễu Anh phát hiện hai chân của mình suýt nữa bị hút vào và đóng băng, vội vàng lui về phía sau.

Không để y kịp ngẫm nghĩ, Liễu Hàn Yên đưa về phía y, hơi xoay tròn, tấm thuẫn lớn Băng Ngưng chân khí kia lập tức được cô thu hồi vào lòng bàn tay.

Đôi mắt cô như hai viên ngọc lam rực rỡ nhất, toàn bộ những người của Liễu gia có mặt rốt cuộc nhận ra, chân khí và phong thái của cô đều có vẻ khác trước.

Vẻ mặt không chút thay đổi, trông cô như một nữ thần được tạc bằng băng.

- Hay cho Thiên Huyễn Băng Ngưng! Tiếp tục thử Tam Dương Liệt Thiên chưởng xem!

Người của Liễu gia nghe vậy, đều thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.

Tam Dương Liệt Thiên chưởng có uy lực còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Tam Dương Vô Cực Thủ, sau khi kết hợp ba loại chân khí một cách khéo léo, sẽ xuất hiện một hình thái không ổn định.

Chưởng pháp này giống như một quả bom nổ chậm, sau khi phóng ra, có thể tạo ra một vụ nổ mãnh liệt, nếu không có thâm cừu đại hận, hầu như không ai dùng tới.

- Anh nhi! Dùng chiêu này phải thận trọng!

Liễu Trung Hưng kêu to, các chú bác khác cũng muốn khuyên can.

Nhưng tất cả đều đã muộn, giữa hai lòng bàn tay của Liễu Anh đã xuất hiện một ngọn lửa bao gồm ba ngọn màu đỏ thẫm, màu trắng và màu tím, trong chớp mắt đã hợp lại làm một, sau khi ngưng tụ thành một uy lực như sấm vang chớp giật, liền đánh về phía Liễu Hàn Yên.

Y không muốn cho Liễu Hàn Yên bất cứ cơ hội nào, dù có cảm giác mình sẽ không thua, y cũng không muốn mạo hiểm.

Đối mặt với đoàn tấn công điên cuồng từ pháíaLiễu Anh, Liễu Hàn Yên lại nhắm mắt lại, quay đầu sang phía khác.

Chỉ có điều, tay phải của cô cử động theo một quy tắc kỳ diệu mà phức tạp, khiến Băng Ngưng chân khí và khối không khí trước đó hòa lẫn vào nhau.

- Thiên Trọng Băng Tuyết Bạo!

Một chưởng của Liễu Hàn Yên cuồn cuộn đánh từ trên xuống, như dồn tất cả tuyết đọng trên đầu núi vào một chưởng này mà đánh ra!

Trong quá trình lăn xuống, hàng nghìn, hàng vạn bông tuyết va chạm nhau kịch liệt, nổ tung.

Băng Ngưng chân khí như dời núi lấp biển, vòng xoáy chân khí màu xanh và trắng bao trùm lên Liễu Anh phía đối diện.

Tam Dương Thiên Liệt chưởng mãnh liệt kia hoàn toàn không có tác dụng trong băng tuyết, như một quả bom trở thành pháo lép, chỉ tạo thành những tiếng nổ “bốp, bốp” trầm đục.

Liễu Anh nhận ra hai tay hai chân của mình nhanh chóng bị đông cứng lại, Tử Dương chân khí của mình cũng đã bị Băng Ngưng chân khí dập tắt mất rồi!

Một trận băng tuyết ngập trời qua đi, Liễu Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt như sương lạnh.

Mà Liễu Hàn Yên đã xuất hiện trước mặt y không biết từ khi nào, thủ đao (tay chụm lại thành đao) đã đặt ở cổ họng của Liễu Anh!

Mọi người ở luyện võ trường, ngoại trừ Tần Xuyên, đều kinh ngạc ngẩn người!

Kết quả của trận đấu này thật bất ngờ, vậy mà Liễu Hàn Yên lại thắng!?

Sơ cấp tiên thiên chân khí lại có thể áp đảo trung cấp tiên thiên chân khí!

- Sao có thể...Nó...nó thật sự là sơ cấp tiên thiên ư?

Liễu Trung Kỳ thấy con mình thua, nghiến răng nghiến lợi:

- Hay là con bé che giấu thực lực?

- Không, lão Tứ, Hàn Yên thật sự là sơ cấp, tôi có thể bảo đảm.

Liễu Trung Hưng nghiêm nghị nói.

Ngay cả Liễu Trung Nguyên cũng không có cách nào hiểu được, thấy con gái mình giành được phần thắng, ông ta nhìn về phía Tần Xuyên, hỏi:

- Con đã biết trước là chân khí của nó sẽ không rơi vào tình huống không thuận lợi? Như thế là thế nào?

Tần Xuyên đang muốn chạy tới ôm lấy Liễu Hàn Yên, chúc mừng cô, nghe cha vợ hỏi vậy, liền nhếch miệng cười:

- Chân khí quả thật có phân loại mạnh yếu, nhưng phân loại theo chất lượng cao thấp, chứ không phải chỉ đánh giá thực lực tuyệt đối của một người một cách đơn giản qua trình độ trung cấp hay sơ cấp?

- Cũng như khi võ giả trung cấp tiên thiên gặp phải kiếm khách sơ cấp tiên thiên, thì chất lượng kiếm khí của kiếm khách đủ để ngang hàng, thậm chí vượt qua trung cấp tiên thiên chân khí.

- Băng Ngưng chân khí của vợ con đã đạt tới chất lượng cao, tuy là vẫn ở mức độ sơ cấp tiên thiên, nhưng xét về bản chất, đã vượt qua phạm vi sơ cấp rồi!