Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 18-3: Vọng tưởng (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thủy Trình ra ngoài tùy tiện mua một cái điện thoại mới, sau đó xác thực bằng thẻ ID, rồi đi đến phòng thí nghiệm.
Hôm nay là ngày cuối cùng quân đội kêu gọi đấu thầu, cũng là ngày để tham quan những nơi quan trọng của Số viện.
Lâm Thủy Trình hẹn Từ Mộng Mộng đến cuộc đấu thầu xem thử một chút.
Đến phiên Số viện của họ lên sàn, các nhà thầu ở đây là những đối tác rất chuyên nghiệp, hiện tại trên thị trường đang thiếu các nhà phân tích lượng tử, đều là trạng thái cung không đủ cầu, tính chủ động của nhóm sinh viên tương đối mạnh.
Từ Mộng Mộng một hơi gửi liền sáu bảy cái sơ yếu lí lịch, lập tức có ba cái thông qua, nàng vô cùng vui, muốn hẹn Lâm Thủy Trình đi ăn mừng: "Tốt quá! Rốt cuộc chị có thể có tiền rồi, Lâm sư đệ lần này chị mời em đi ăn cơm!"
Lâm Thủy Trình mỉm cười đáp ứng.
Trong toà nhà văn phòng rộng lớn, mỗi cửa sổ đều là biển người tấp nập. Giống như Tô Du từng nói, quân đội đưa ra kêu gọi đầu tư cơ bản là mấy nơi Nhị Xử, Thất Xử và Công an hành chính, bọn họ rất thiếu các chuyên gia trong lĩnh vực này.
"Tiểu Lâm sư đệ, sao em không thử gửi sơ yếu lý lịch của mình, với trình độ của em chắc chắn vừa gửi là trúng tuyển ngay?" Từ Mộng Mộng nhìn cậu xoay vòng vòng một buổi trưa, không làm gì hết, nhỏ giọng hỏi cậu, "Em xem Thất Xử nơi đó còn tuyển người, bạn trai em không phải ở Thất Xử sao, sao không qua nhìn một chút?"
Lâm Thủy Trình hơi ngẩn ra, rồi nói: "Không cảm thấy hứng thú lắm."
Từ Mộng Mộng nhìn cậu, cười hì hì nói: "À à ~ muốn tránh hiềm nghi, có phải không Tiểu Lâm sư đệ?" Nàng biết Lâm Thủy Trình cũng đã chuẩn bị một bản lý lịch, nhưng không biết nên chọn bên nào, cậu đi cùng nàng trưng cầu ý kiến của các chuyên gia, chắc còn đang cân nhắc.
Lâm Thủy Trình cúi đầu cười cười.
Trong hội trường hơn hai mươi cửa sổ quân đội làm việc, Lâm Thủy Trình đã đi qua hết một lần, vẻ mặt trở nên có phần thất vọng.
"Không phải hạng mục của Tổng cục Cảnh sát đã mở à?" Cậu đi hỏi nhân viên hướng dẫn phòng làm việc. Thư ký trong hội trường kiểm tra một lúc, nói: "Chào cậu, bạn học đang hỏi về các hạng mục của Tổng cục Cảnh sát sao? Hiện tại tất cả hạng mục đã báo hết không còn tuyển người nữa."
"Đó là hạng mục thẩm định danh họa* đó, chắc sẽ không báo hết." Lâm Thủy Trình nói.
(*)Danh họa: bức tranh nổi tiếng.
Thư ký ở hội trường kinh ngạc nhìn cậu, Từ Mộng Mộng cũng thấy hơi kỳ quái —— mỗi năm quân đội tới Tinh Đại mở hạng mục đấu thầu, hạng mục đứng đầu và hạng mục ít được chú ý nhất vừa nhìn là biết ngay. Mấy ngày nay sinh viên ở hội trường thông báo tuyển dụng chạy tới chạy lui, thường xuyên qua lại nên đã biết bên kịch liệt nhất là Nhị Xử và cơ cấu hạng mục của Thất Xử. Không giống bên phía hạng mục của Tổng cục Cảnh sát không có ai đến, trên cơ bản có thể nói là trước cửa giăng lưới bắt chim.
Tổng cục Cánh sát xuất hiện tình huống như vậy thật ra cũng không đáng kinh ngạc. Có một trường đại học cảnh sát Tinh Thành chuyên biệt trong Liên minh, định hướng cho nhân tài, điều tra, tâm lý tội phạm, kiểm tra dấu vết, pháp y,... Đều là trực tiếp tìm những đối tác chuyên nghiệp, cho nên những hạng mục này sẽ không tới Tinh Đại tuyển người.
Điều duy nhất hấp dẫn sinh viên Tinh Đại, chính là Hóa viện dùng để kiểm tra dấu vết, cao nhất là hạng mục giải phẫu chuyên nghiệp, nhưng tương đồng, nếu có tình huống như vậy, dùng sinh viên Tinh Đại không bằng đến thẳng khoa hóa học của đại học Cảnh sát tuyển chọn. Trừ những thứ này ra chính là so sánh số liệu lớn ở Số viện, cùng với phân tích tâm lý tội phạm ở khoa Tâm lý học.
Hai hạng mục sau, cũng đã sớm bị sinh viên Số viện và sinh viên Y khoa cướp sạch mấy ngày trước, dư lại là một ít hạng mục không ai quan tâm, thường được sinh viên Tinh Đại gọi là "Hạng mục nước khoáng", bởi vì mỗi lần đi ngang qua cửa sổ, nhân viên công tác bên trong thậm chí còn không ở đó, chỉ có mấy thùng nước khoáng được nhà trường phân phối.
Năm nay giám định danh họa của sở hành chính tổng hợp chính là "Hạng mục nước khoáng" đấy.
Hạng mục này là giám định hai bức tranh theo trường phái ấn tượng* giống như đúc của một họa sĩ nổi tiếng, được biết là sau khi bị trộm, đã được một nhóm tội phạm sao chép bằng công nghệ cao. Sau đó được cảnh sát truy tìm về, nhưng không có cách nào phân biệt thật giả. Chỗ cảnh sát chắc cũng không có biện pháp, nên coi như một thông báo tuyển dụng hạng mục, đầu tư lớn nhét nó vào một trong những hạng mục đấu thầu.
(*)Ấn tượng: là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỷ 19. Trường phái ấn tượng đánh dấu một bước tiến quan trọng của hội họa. Cái tên "ấn tượng" do các nhà phê bình gọi theo một bức tranh nổi tiếng của Claude Monet: Impression, soleil levant (Ấn tượng mặt trời mọc). (Theo wiki)
Tinh Đại không có khoa giám định đồ cổ, cả Liên minh chỉ có duy nhất một khoa giám định ở trường đại học thứ bảy của phân bộ Bắc Mỹ cũ Liên minh, là ngành học truyền thống, loại sư phụ truyền cho đồ đệ. Bởi vì theo công nghệ AI hiện có, gần như tất cả các công nghệ làm giả trước đó đều không qua mặt được nó.
Cảnh sát có thể treo hạng mục này, điều đó có nghĩa là họ đụng phải một vấn đề không thể giải quyết bằng phương pháp AI thông thường. Nếu có thể phá giải, đó sẽ là một bước đột phá lớn trong phương diện kỹ thuật AI, nhưng mà rõ ràng các sinh viên của học viện máy tính không có hứng thú đối với giám định cổ họa*.
(*)Cổ họa: bức tranh cũ,xưa
Bây giờ Lâm Thủy Trình nói, cậu muốn hỏi về hạng mục này?
Từ Mộng Mộng liên tục khiếp sợ.
Thư ký trong hội trường lật vài tài liệu, rất tiếc mà nói cho Lâm Thủy Trình: "Bởi vì không có ai đăng ký, cho nên hạng mục này đã ngừng lại trước thời hạn, rất đáng tiếc."
"Ồ......" Lâm Thủy Trình như có điều suy nghĩ, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, "Cũng không sao, cảm ơn anh."
Từ Mộng Mộng mời Lâm Thủy Trình đi ăn. Lần trước nàng đã biết khẩu vị Lâm Thủy Trình thiên về cay, vì thế không đi nhà hàng Hàng Châu kia nữa, mà kéo cậu đi ăn nồi hầm nấu cay*.
Nàng hỏi: "Sư đệ, em hỏi giám định danh họa làm gì vậy? Đừng nói tới chuyên ngành chúng ta không khớp, dù có học hóa học cũng không phù hợp!"
Lâm Thủy Trình cười cười nói: "Em khá muốn tham gia vào hạng mục của sở cảnh sát, so sánh với những hạng mục khác, em không có khả năng cạnh tranh, nhìn tới nhìn lui chỉ có cái hạng mục này kỳ lạ nhất, chắc sẽ có khả năng."
Từ Mộng Mộng tò mò hỏi: "Em nắm chắc bao nhiêu phần?"
Lâm Thủy Trình nghĩ nghĩ: "Tình huống cụ thể em còn chưa hiểu biết, hơn nữa hạng mục đã đóng rồi, nhưng đại khái em có thể đoán được bọn họ gặp vấn đề gì, nếu em làm, tỷ lệ thành công là 50%."
Từ Mộng Mộng trợn tròn đôi mắt: "Đã có thể đoán được vấn đề, mà chỉ 50% à?"
Lâm Thủy Trình chớp chớp mắt với nàng: "Đó là cách nói khiêm tốn. Nhưng mà lần này bỏ lỡ cơ hội, chờ lần sau cũng được."
Kiểu kết nối hạng mục như vậy là không định kỳ, cũng không được chia thành mùa xuân và mùa thu như cuộc tuyển dụng phổ biến của trường.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Thời gian em tiếp xúc cùng Tổng cục Cảnh sát về sau còn rất dài."
Cậu nói quá nhỏ, Từ Mộng Mộng không nghe rõ.
*
Lúc những người trong nhóm biết Dịch Thủy xảy ra chuyện, thì đã là sáng hôm sau.
Hiếm khi sáng sớm Đổng Sóc Dạ nhận được một cuộc gọi trước khi đi làm, anh nhìn nhìn ghi chú điện thoại và khu vực nguồn, không nhúc nhích, chờ thông báo tin nhắn rung một lúc lâu mới ngừng lại, anh mới lần nữa cầm lấy di động.
Trượt vào giao diện trò chuyện nhóm, hàng chục ngàn tin nhắn đang thảo luận về vấn đề này.
Hóa ra sau cái ngày Âu Thiến khóc lóc kể lể, Dịch Thủy cảm giác sâu sắc rằng bạn gái mình bị bắt nạt, lập tức ngồi xe không gian lại đây, đến khuôn viên Tinh Đại giành thắng thua với Lâm Thủy Trình. Kết quả không nghĩ tới không thể chặn người, còn vì áo khoác Lâm Thủy Trình có thẻ quyền hạn của Phó Lạc Ngân, trực tiếp trở thành gián điệp bị nhốt lại! Người đang ở Thất Xử, sống chết không rõ, Âu Thiến sắp điên rồi, gọi điện thoại khắp nơi cầu cứu, nhưng Thất Xử là một tấm thép, ai cũng không cạy nổi.
Hầu hết trong vòng tròn thế hệ bọn họ đều ở Thất Xử và chấp hành đúng luật hành chính bình thường, Phó Lạc Ngân là người duy nhất được đề bạt đến Thất Xử, chỉ có bản thân Phó Lạc Ngân mới nhúng tay vào chuyện này được.
Trong nhóm.
【 Bạch Nhất Nhất: Phụ nhị bị sao vậy! Hắn không biết Dịch Thủy là bạn trai Thiến Thiến sao!! Dịch Thủy cũng là tên không có đầu óc, sao lại trực tiếp đi chặn người, dù không quen nhìn thằng bạch liên hoa đó, cũng không thể lỗ mãng như vậy! 】
【 Thu Trì: Chuyện tới nước này cũng không giúp ích được gì, vấn đề chính bây giờ là ai có thể đưa người ra? Trong nhóm có ai nói chuyện được với Phó Lạc Ngân không? 】
【 Thu Trì: @ Đổng Sóc Dạ 】
Trong nhóm lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người biết rằng thật ra Đổng Sóc Dạ không phải là người trong nhóm, nhưng anh là người duy nhất ở đây nói chuyện được với Phó Lạc Ngân. Vào lúc này không có bất kỳ ai không biết xấu hổ đi khoanh tròn tên người khác.
Đổng Sóc Dạ đang chơi game, rồi quay lại giao diện nhìn, phát hiện Thu Trì nói: "Đổng Sóc Dạ hình như không có ở đây, chắc là đang bận việc."
Âu Thiến sắp hỏng mất: "Xin đó, tại sao lại là tôi, bây giờ tôi chưa bị đuổi học, nhưng không có giáo sư nào nguyện ý nhận tôi, các trường khác không thể nộp đơn, không có tạp san nào nguyện ý chấp nhận luận văn tôi gửi, dưới tình huống tôi không thể nào tốt nghiệp, tương lai cũng không tìm được công việc mất!! Dịch Thủy bị nhốt ở Thất Xử, tôi không biết tình hình thế nào, hôm qua gọi điện thoại tới cũng chỉ khóc, mắng tôi nói muốn chia tay với tôi, tôi sắp chết mất, rốt cuộc còn biện pháp nào hay không?"
Đổng Sóc Dạ hờ hững dời đi tầm mắt, vừa mới chuẩn bị đánh ván khác, dãy số mới này gọi tới lần nữa.
Lần này anh nhận.
Sau khi Đổng Sóc Dạ tiếp, thấy bên kia im lặng một lát mới hỏi: "Alo?"
Đối diện chậm chạp không lên tiếng, Đổng Sóc Dạ mới nhẹ giọng kêu tên của y: "Hạ Nhiên, cậu tìm tôi làm gì?"
"...... Muốn tìm cậu cứu Thiến Thiến, tôi không biết Tinh Thành bên kia đã xảy ra chuyện gì, Thiến Thiến là bạn của tôi, tình cảm với Dịch Thủy cũng rất tốt, tôi hy vọng cô ấy được hạnh phúc." Hạ Nhiên nói. "Chuyện này, tôi có thể xin cậu giúp được không?"
"Xin tôi giúp cũng không chắc chắn lắm, nói cho cùng vẫn là do Phụ nhị nhả ra mới được." Đổng Sóc Dạ nói, "Chuyện này cậu tìm tôi cũng không có biện pháp, nhưng tôi có thể giúp cậu giải quyết một người khác."
Hạ Nhiên sửng sốt một chút: "Ai?"
"Lâm Thủy Trình, tình nhân hiện tại của Phó Lạc Ngân. Cậu cũng biết, bây giờ bọn họ sống chung tình cảm rất tốt, thậm chí Lâm Thủy Trình ra cửa còn mặc áo khoác của hắn, áo khoác có thẻ quyền hạn của hắn ......"
Lắng nghe những cảm xúc từ từ bị đè nén phía bên kia, ngược lại Đổng Sóc Dạ dần dần lộ ra một chút tươi cười, như là bất đắc dĩ, lại như là thở dài.
Hạ Nhiên tiếp tục trầm mặc.
"Cậu có muốn thử không?" Đổng Sóc Dạ hỏi y. "Cậu ở phân bộ Bắc Mỹ cũ nhiều năm như vậy, vẫn luôn chưa có bạn trai mới, những người Phụ nhị tìm kiếm đều giống cậu. Cậu đừng cảm thấy lương tâm bất an, tất cả mọi người chúng tôi cảm thấy các cậu phải nên ở bên nhau, mâu thuẫn mười năm trước bây giờ nói rõ ra, sẽ không trở thành mâu thuẫn. Tôi sẽ không làm gì thật với Lâm Thủy Trình, chỉ là tôi có một điều kiện."
Hạ Nhiên theo bản năng hỏi: "Điều kiện gì?"
"Đoạn tuyệt quan hệ cùng họ Âu, đây là yêu cầu của tôi, cũng là yêu cầu của Phó Lạc Ngân." Đổng Sóc Dạ nói, "Tự cậu suy xét một chút đi, cuối cùng, chuyện của Dịch Thủy, cậu chỉ có thể tự mình đi tìm Phụ nhị nói."
Hạ Nhiên hoảng hốt một lát, cắt đứt điện thoại.
Đổng Sóc Dạ xoa xoa đầu, nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại miêu tả một bức chân dung ở trong đầu—— người bình thường rất khó ở trong đại não miêu tả ra hình ảnh, nhưng anh đã gặp qua là không quên được, đại não giống như cơ sở dữ liệu, có thể chính xác điều động tất cả tin tức.
Anh ở trong đầu thấy một bức ảnh, đúng là bức ảnh Tô Du đưa anh xem qua, thần thái.
Cặp mắt đào hoa, nốt ruồi đỏ, cười rộ lên đẹp như ánh nắng, đáy mắt lại mang theo lạnh lẽo và hờ hững mà bất kỳ người nào cũng không thể nhìn thấu.
"Lâm Thủy Trình, để tôi nhìn xem hàng giả như cậu...... Đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh?"
Anh cười nhẹ lên, tiện tay gọi thông một cú điện thoại: "Alo? Hạng mục thẩm định bức tranh nổi tiếng trước đó vẫn chưa kết án đã đóng lại chưa? Khoai lang phỏng tay, ném cho Tinh Đại là được. Bây giờ tôi chỉ định một người phụ trách, cậu đi tìm khoa phân tích lượng tử Tinh Đại, trong vòng bảy ngày nếu không ra kết quả, trực tiếp điều tra toàn bộ ngành học bọn họ. Quốc gia dành rất nhiều tiền để đào tạo họ, không phải để họ ăn mà không làm."
"Đúng vậy, tôi xác định, chính là khoa phân tích lượng tử không sai. Không làm xong vụ án này, đến lúc đó vị nhân vật lớn trên kia muốn hỏi trách*, để sinh viên đội nồi đi."
(*)Hỏi trách: hỏi tội và trách cứ
......
Buổi tối Lâm Thủy Trình đóng gói rau trộn và nồi hầm cay chưa ăn hết về, định dùng mấy thứ này cho Phó Lạc Ngân ăn. Nếu Phó Lạc Ngân nói ăn không đủ no, cậu làm thêm một chút cho hắn.
Đêm nay Phó Lạc Ngân ở nhà. Người này lại rất vui sướng mà tiếp nhận cơm thừa canh cặn cậu mang về, không phát biểu ý kiến gì.
Cuối cùng Phó Lạc Ngân phát hiện ra Lâm Thủy Trình thích ăn những món thiên về cay: "Em ăn cay như vậy?"
Lâm Thủy Trình không để ý tới hắn, chuyên tâm vuốt thủ trưởng.
Vuốt một hồi, cậu bị Phó Lạc Ngân nắm cổ áo xách trở về, ôm đặt lên đầu gối.
Phó Lạc Ngân nói: "Tối qua không thấy rõ, hôm nay kiểm tra xem em có bị thương không."
Lâm Thủy Trình nhỏ giọng nói: "Không có, anh buông tay ra đi."
Phó Lạc Ngân nhéo cằm cậu, nhẹ nhàng hôn, đem cả người gây khó dễ trong tay, hơi xấu xa hỏi: "Không có thật à? Không có chính là không muốn chồng đau đau em?"
Lâm Thủy Trình nhìn hắn một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "...... Vậy anh, vậy anh xem đi. Muốn...... Muốn chồng đau."
......
Lúc hai người "Kiểm tra vết thương", màn hình điện thoại Phó Lạc Ngân đang sạc ở xa xa sáng lên một cái.
【 ' Hạ ' gửi lời mới kết bạn có chấp nhận hay không? 】
......
Cùng lúc đó, nơi giam giữ ở một thành phố cách Thất Xử không xa.
Dịch Thủy nằm trên giường bệnh nghe điện thoại.
Gã được cho phép gọi điện thoại, bởi vì gã nộp đơn kháng cáo, nói với sĩ quan Thất Xử mình muốn tìm luật sư, đây cũng là cách duy nhất để gã liên lạc với bên ngoài.
Gã đã không cách nào cử động —— do bị Phó Lạc Ngân đánh. Phó Lạc Ngân đánh từng quyền vào thịt, mỗi một cước hung ác tàn nhẫn mà đạp, gã bị đạp gãy hai xương sườn, xương bả vai nứt nhẹ, não còn bị chấn động, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, chờ đợi phán quyết sau đó.
"Alo, Thiến Thiến à? Em tìm được người chưa? Mau cứu anh!! Anh không muốn ngồi tù!" Điện thoại gọi thông, gã vừa nghe thấy giọng nói cô gái bên kia liền khóc ra.
Âu Thiến hơi khẩn trương, nhanh chóng nói: "Anh trước tiên đừng hoảng sợ, mọi người đã biết việc này, Nhiên Nhiên đi tìm Phó Lạc Ngân kêu hắn hỗ trợ điều động, chắc là không có việc gì đâu......"
"Em nói ai?" Trong nháy mắt nghe thấy ba chữ kia, cả người Dịch Thủy run lên, phản xạ có điều kiện co quắp, tựa như phản ứng sau khi bị đánh bầm dập.
Gã trực tiếp đánh gãy lời nói Âu Thiến.
Âu Thiến hơi sửng sốt: "...... Phó Lạc Ngân đó, là bạn trai cũ Nhiên Nhiên, hiện tại đang ở Thất Xử, vụ án của anh là hiểu lầm, chỉ cần tìm hắn nói rõ, nhất định có thể giải quyết!"
Trước mắt Dịch Thủy tối sầm.
_______________________________
*Nồi hầm nấu cay