Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 101: Hắc ám xinh đẹp




Lucifiel đã có thể đoán được ngày mai thiên đường sẽ nổi lên gió lốc.

Một thiên sứ nếu như câu kết làm bậy với địa ngục, nhiều nhất là bị biếm thành đọa thiên sứ, sau đó đè áp lực ảnh hưởng của hắn xuống. Nhưng mà từ cổ chí kim, còn chưa có một thiên sứ cấp bậc sí thiên sứ nào sa đọa, dù cảm giác tồn tại của “Yahveh” ở thiên đường thấp, nhưng loại chuyện này vừa xuất hiện, tuyệt đối là gièm pha lớn nhất của thiên đường, chứ không phải một trong những!

Hơn nữa chuyện này còn có hắn tham dự… hắn nên giải thích với thiên đường như thế nào?

Vẻ mặt hắn chết lặng bị hắc thượng đế ôm vào địa ngục, hắc thượng đế còn hỏi hắn: “Phong cảnh nơi đây thế nào?”

Như thế nào?

Ha hả, quả thực hắc ám xuyên khắp!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lucifiel miễn cưỡng mỉm cười, “Địa ngục so với thiên đường, khoáng vật phong phú, nhưng mà vật tư bần cùng, thường xuyên phát sinh chuyện tranh đoạt tài nguyên, tại địa ngục, chân chính giàu có chỉ có vài ác ma vương cấp ở tầng đỉnh.”

Ít ỏi mấy lời, hắn liền nói rõ ràng tình trạng địa ngục, giống như tận mắt nhìn thấy.

Hắc thượng đế tán thưởng: “Luci, ngươi thích hợp với địa ngục.”

Lucifiel: “… Thần, ta là thiên sứ.”

Hắn không có khả năng đổi nghề!

Vì sao thần luôn xui khiến hắn đến địa ngục?

Hắc thượng đế nói sang chuyện khác, nhắc tới cửa địa ngục, “Ngươi có biết vừa rồi khi ngô đi qua cửa địa ngục, nhìn thấy cái gì không?”

Lucifiel đáp có lệ, “Luci không biết.”

“Ngô nhìn thấy tương lai.” Ánh mắt hắc thượng đế lướt qua thâm ý, “Một ngô khác hẳn là đã nói với ngươi, tương lai có vô số loại, thông qua thôi thúc, thần linh có thể nhìn thấy tương lai khác nhau. Ngay vừa rồi, ngô nhìn thấy chính là dấu vết của một loại tương lai kỳ diệu trên cửa địa ngục, cho nên hơi thở bị cửa địa ngục phát hiện.”

Trong lòng Lucifiel căng thẳng, thần thế mà lại dùng “kỳ diệu” để hình dung tương lai?

“Ngô nhìn thấy mấy hàng chữ viết trên cửa địa ngục.”

Thượng đế rất tốt bụng đọc cho tiểu thiên sứ trong ngực y nghe, “Thông qua ta tiến vào tòa thành vô tận thống khổ, thông qua ta tiến vào hố đen trọn đời đau đớn, thông qua ta tiến vào tai họa vạn kiếp bất phục…”

Bỗng nhiên cả người Lucifiel cứng đờ.

Lạnh lẽo nói không nên lời từ đáy lòng hắn tràn ra, từng chút xâm chiếm linh hồn hắn.

Những lời này…

“Tín ngưỡng thôi thúc thần sáng thế thần thánh, tội ác đảo điên hắc ám dưới màn đêm.”

Giọng hắc thượng đế không hề ngừng lại, khóe môi nổi lên ý cười. Y bước đi trên cánh đồng hoang vu, lực hắc ám im hơi lặng tiếng tụ quanh bốn phía y, ma thảo khô héo dưới đất khôi phục sinh cơ, giống như được tưới tiêu, bồng bột trưởng thành.

“Trước ta, những thứ sáng tạo ra đều không có gì khác biệt, chỉ có vật muôn đời bất hủ, mà ta cũng muôn đời bất hủ, trường tồn với đời.”

“Vứt bỏ hết thảy hy vọng đi, những người tiến vào đây—— ”

Ngắn ngủn mấy câu, như sấm sét động trời nổ vang trong đầu Lucifiel.

Hắc thượng đế cảm nhận được hắn chết cứng, dùng cánh môi hôn lên má hắn một chút, lưu lại dấu vết ướt át, “Luci, những lời này tuyệt vời cỡ nào, ngoại trừ thần, trên đời này thế mà còn có kẻ mưu toan vĩnh hằng. Là người nghịch thần, người nghịch thần oán hận thần linh, ngô từ trong những lời đó nghe ra rõ ràng điểm này…”

Lucifiel thả lỏng khớp hàm cắn chặt, dùng âm thanh vô hại nói rằng: “Thần, chữ viết là trên cửa địa ngục.”

Đôi mắt vàng kim của hắc thượng đế gần gũi theo dõi hắn, giống như muốn xem thấu linh hồn.

“À?”

“Cho nên những lời này là miêu tả cửa địa ngục, chứ không phải một người.”

Hắn từ từ mỉm cười, trấn định tự nhiên ở trạng thái thành niên, dưới dáng vẻ trẻ con lại có thêm một chút mị lực khác thường.

Cánh tay hắc thượng đế ôm chặt Lucifiel, đầy hứng thú nói rằng: “Vì sao Luci không biết rằng những lời này, là nội dung mà ngươi viết ra ở một tương lai nào đó vậy?”

Thân thể Lucifiel run rẩy.

Sóng to gió lớn cũng không cách nào hình dung hành trình địa ngục lần này của hắn, hắn làm sao có thể sa đọa!

Hắc thượng đế giống như không cảm giác được tâm tình của hắn, “Luci, theo ngô đến chỗ sâu của địa ngục đi, có lẽ ngô còn có thể nhìn thấy chuyện thú vị khác.”

Lucifiel gục đầu xuống, răng cắn ra dấu vết trên môi dưới.

Tương lai như vậy, thật là đáng sợ.

Từ tầng thứ nhất địa ngục U Minh, đến tầng thứ chín địa ngục Phản Bội, hắc thượng đế chỉ đi không đến nửa giờ, phong cảnh trên đường đều là dáng vẻ y đã từng nhìn thấy ở đại thánh đường, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, vẫn là khác biệt.

Địa ngục do y sáng tạo ra, ác ma lấy lực lượng của y sinh ra, nhưng mà trong lòng chúng sinh, sáng tạo toàn bộ thế giới là Jehovah cố chấp quang minh tới trình độ nhất định kia. Trước đây hắc thượng đế chưa từng cảm thấy không cam lòng, nhưng mà trong ngực ôm Lucifiel ngưỡng mộ thượng đế, y có thêm hứng thú kể ra.

Y nói với thiên sứ, địa ngục là thế giới y sáng tạo.

Y chỉ vào những ác ma kinh nghi bất định nhìn bọn họ, nói đây là sinh linh y sáng tạo.

Y lại nhìn vầng trăng máu duy nhất trên bầu trời, nói năm đó thượng đế không dành quang minh cho địa ngục, bản thân mình dùng một luồng ý niệm ngưng kết ra vầng trăng rằm này, dùng huyết quang mông lung âm u chiếu sáng địa ngục.

Làm người nghe duy nhất, Lucifiel không thể nghi ngờ là bị đảo điên nhận thức.

“Điều này sao có thể…”

“Jehovah chán ghét hắc ám, đã bất trị.”

Trong lúc âm thầm, hắc thượng đế thuận miệng kêu mặt quang minh là “thượng đế”, nhưng mà trước mặt Lucifiel, y cảm giác xưng hô như thế rất không được tự nhiên, liền sửa thành gọi tên thần.

Dù sao thì cái tên không thường dùng nhất của thượng đế chính là “Jehovah”.

Lucifiel chớp chớp mắt, lông mi dài mảnh giấu đi phức tạp không thuộc về con nít nơi đáy mắt.

Sự thật lại là như vậy.

Các ác ma chưa từng biết rằng thần sáng thế là một vị thượng đế khác.

Hắc thượng đế nói rằng: “Ngô mang ngươi đến địa ngục, là để cho ngươi nhìn thấy hắc ám chân chính, chứ không phải nhìn thấy ngươi từng chút biến thành cái bóng của Jehovah.”

Lucifiel nâng mặt trẻ con lên, “Hắc ám chân chính?”

Hắc thượng đế biết hắn sinh ra hứng thú, liền đi về phía trước một bước, dắt Lucifiel đến một cung điện.

Cung điện địa ngục tràn ngập méo mó dữ tợn, nhất là địa bàn của Baal, thô cuồng mà đại khí, mặt đất xung quanh cung điện đều là gập ghềnh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đầu lâu và xương cốt.

Hắc thượng đế tìm được Baal.

Khi Baal đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mắt trợn tròn, “Sí thiên sứ?”

Mẹ, chạy đến cung điện của gã? Cửa địa ngục là ăn cơm trắng hả!

Hắc thượng đế lạnh nhạt liếc Baal không mặc quần áo trên giường một cái, sau đó nói với Lucifiel: “Cái này không phải điển hình, hắn không thể đại diện cho tất cả ác ma.”

Lucifiel nộn nộn nói: “Ta nhớ rõ Baal là ác ma đầu tiên sinh ra của địa ngục.”

Hắc thượng đế: “…”

Baal là lịch sử đen tối của y! Ngay từ đầu y không định sáng tạo loại này, nhưng không biết vì sao não co rút một chút, liền sáng tạo ra một thằng cả người cơ bắp, đầu đầy lông cứng!

Baal không hiểu ra sao bị hắc thượng đế liếc mắt lạnh.

“Ngươi không phải Yahveh ở thiên đường sao? Thế nào, sí thiên sứ một người tiếp một người chạy tới địa ngục chơi hả? Là cảm thấy địa ngục rất tốt, tính toán tới nơi này ở lâu dài sao?” Vua ác ma thực phẫn nộ, hơn nữa thêm hiệu quả tức tối khi rời giường, gã xốc chăn trần truồng đứng lên, không hề che lấp khoe khoang thân thể cường tráng của mình.

Hắc thượng đế trực tiếp dùng tay che khuất mắt Lucifiel, lông mi đảo qua lòng bàn tay y, ngứa.

“Baal, mặc quần áo.” Hắc thượng đế dùng giọng nói từng âm thầm giao dịch với Baal mở miệng.

“Là ngươi!” Baal sợ hãi.

Chính là chủ nhân giọng nói này, bảo gã làm vật thí nghiệm!

Baal không quan tâm thực lực chênh lệch, cuồng nộ nhào qua, “Ngươi nói giúp ta giải trừ nguyền rủa, nhưng ta chờ nửa ngày cũng không nhìn thấy ngươi thành công!” Nhìn thấy gã hành động, hắc thượng đế ngay cả nhích cũng không nhích một chút, một thứ vô hình chắc ở giữa bọn họ, khiến Baal đụng đến nổ đom đóm mắt.

Lucifiel không thấy rõ bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắc thượng đế lạnh lùng nói: “Một tên ngu xuẩn muốn nhào lại đây.”

Baal bi phẫn vô cùng, thực lực mạnh giỏi lắm hả!

Bị hiện thực đánh đến khuất phục, cuối cùng Baal thành thành thật thật hỏi: “Ngươi tìm lão tử có chuyện gì không?”

Hắc thượng đế nhét Lucifiel vào trong ngực gã, “Dẫn hắn, đi xem hắc ám chân chính.”

Baal phùng má bĩu môi, sống nhiều năm như vậy, còn chưa nghe nói qua loại yêu cầu này. Gã không thấy rõ ràng dung mạo tiểu thiên sứ, chỉ suy tính trọng lượng, “Ngươi nói là trực tiếp bán đi hả?”

Lucifiel cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xoạt một cái bịt kín khí lạnh.

Baal, ngươi dám bán ta thử xem!

Hắc thượng đế mặt không đổi sắc nói: “… Không phải.” Y chỉ vào Lucifiel bé nhỏ, “Chỉ có thời gian một buổi tối, ngô muốn ngươi xoay chuyển thái độ của hắn với hắc ám, không còn bài xích như vậy nữa.”

Baal buồn rầu gãi gãi đầu, “Một buổi tối hả.”

Gã cúi đầu hỏi tiểu thiên sứ thần bí, “Ngươi có cánh không?”

Lucifiel nhỏ giọng nói: “Có.”

Hỏi xong, Baal liền khiêng hắn lên trên bả vai, đi ra cung điện, lại sau đó, gã làm ra một chuyện khiến hắc thượng đế cũng nghi hoặc. Chỉ thấy Baal đứng ở trên đất trống, xua đuổi những tôi tớ tới hầu hạ gã, gã nhìn nhìn vầng trăng máu trên không trung, hít sâu, cơ bắp hai tay phồng lên, làn da giống như đang run rẩy.

Bắt lấy thắt lưng Lucifiel, gã tức khắc phát huy ra lực lượng bùng nổ!

Ném tiểu thiên sứ vào không trung!

Ma lực bàng bạc thổi quét lên, phá tan dòng khí, xé mở mây đen, giống như vua ác ma đang gào thét với không trung. Lucifiel bị gió thổi đến không mở mắt ra được nghe thấy ma lực gào thét, cảm giác được một chút an tâm khó tin.

Baal đang dùng lực lượng của mình bảo vệ hắn!

Chuyện gã đã đáp ứng thần, liền nói được thì làm được, không có ý đồ giết chết tiểu thiên sứ đối địch là hắn!

Khi thân thể đạt tới một điểm cao tận cùng, Lucifiel tò mò mở mắt ra, nhìn thấy vầng trăng máu chiếu sáng địa ngục. Vầng trăng máu rất lớn, ánh sáng cũng rất mỏng manh, một chút cũng không bằng luân diệu nhật của thiên đường

Sau khi thân thể khựng lại, bắt đầu rơi xuống.

Lucifiel đã từng thấy cảnh tượng rơi xuống hắc ám ở trong ác mộng, cho đến hôm nay, hắn lại phát hiện kỳ thật đây không phải một chuyện đáng sợ.

Bởi vì, hắn nhìn thấy địa ngục.

Chầm chậm, địa ngục diện tích đất đai bần cùng triển lộ trong tầm nhìn của hắn, giống như một bức hoạ chưa từng bị thiên sứ mở ra, tràn ngập phong thái dị vực, mà các ác ma, lại là sinh mệnh sống động điểm tô trên đó.

Ác ma tầng dưới chót giãy dụa với “sinh tồn”, ác ma thức tỉnh trí tuệ theo đuổi sự mạnh mẽ.

Còn có rất nhiều ác ma cấp cao sống tùy ý, bọn họ cất tiếng cười to, không chỗ nào cố kỵ, trong lòng không có tín ngưỡng, không có theo đuổi với quang minh, sinh hoạt trên mảnh đất chứa đựng huyết tinh này.

Vô cùng độc đáo…

Đây là thứ không thể nào có ở thiên đường.

Tức khắc, Lucifiel lại về trên vai Baal.

Chặt chẽ tiếp được tiểu thiên sứ, Baal đắc ý nói: “Có phải rất đẹp hay không? Muốn bay đến nơi cao như vậy, không có thực lực ác ma vương cấp là làm không được đâu.”

Lucifiel im lặng.

Hắn mãnh liệt hoài nghi có phải Baal thích khiến địch nhân ngã chết hay không!

Baal nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện thiên sứ tóc bạc khiến linh hồn gã run rẩy không thấy bóng dáng đâu. Gã thầm mắng một tiếng, sau đó vỗ vỗ mông tiểu thiên sứ, cười to nói: “Đi, lão tử mang ngươi đi xem những thứ xinh đẹp, nếu không phải lão tử thiếu tên khốn đó một món nợ, lão tử mới không chăm trẻ cho y đâu, chậc chậc —— ”

Lucifiel phẫn nộ nhìn về phía gã, “Không cho vỗ loạn!”

Baal ngây người.

Khuôn mặt này… ta thao, đây không phải là mặt Lucifiel sao? Thiên đường bắt đầu sản xuất hàng loạt hả?

Hết chương 101