Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 123: Thần, ta có thể hôn ngài không?




Thượng đế rốt cuộc đã đánh giá sai số lần Lucifiel chuyển hóa thành đọa thiên sứ, đại thánh trì không chỉ không cách nào giải quyết lực hắc ám ngoan cường lưu lại, còn khiến hai mắt Lucifiel trực tiếp mù.

Thượng đế đợi một ngày một đêm, lúc thật sự không đợi được Lucifiel xuất hiện, y quyết đoán mệnh lệnh sách Sáng Thế xuống nước vớt Lucifiel.

Sách Sáng Thế hoảng sợ nói: “Lấy cái hình thể nhỏ xíu như ta, làm sao có thể kéo nổi điện hạ chìm trong đại thánh trì?”

Thượng đế không biết làm thế nào, vận dụng thần lực muốn Lucifiel tự nổi lên mặt nước, chỉ là lực hắc ám trong cơ thể Lucifiel phá lệ xao động bất an, vừa chạm vào thần lực quang minh của thượng đế, liền giống như đụng phải đối thủ một mất một còn hận không thể chém giết, liều mạng phản kháng.

Lucifiel không nhìn rõ xung quanh, che mắt, đau khổ rên rỉ.

“Đôi mắt của ta…”

Thượng đế cách khoảng cách xa xôi nghe được âm thanh của hắn, nhất thời cả kinh, muốn ném sách Sáng Thế vào trong đại thánh trì.

Sách Sáng Thế ra sức chống cự, kết quả lại thật sự để nó thoát ra từ trong bàn tay thượng đế, thượng đế hoàn toàn không ngờ sách Sáng Thế dám phản kháng y, đôi mắt vàng kim hơi hơi ngạc nhiên. Sau đó sách Sáng Thế lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, bổ nhào lên sau eo thượng đế, thượng đế đứng không vững một cái, ngã vào trong đại thánh trì.

Ào một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Trên ao vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của sách Sáng Thế.

“Thượng đế, ngài để ta bơi lội trong đại thánh trì nhiều lần như vậy, bản thân mình cũng hưởng thụ một lần đi, hừ!”

Về phần kết cục sau đó, nó cự tuyệt tự hỏi.

Quá sung sướng!

Ha ha ha ha ha!

Sách Sáng Thế giống như xoay người làm chủ nhân, chỉ thiếu nước cất cao tiếng ca trong đại thánh đường.

Thượng đế bị bắt xuống nước cứu Lucifiel, hung hăng ghi sổ trong lòng. Không có thời gian quay đầu lại xử lý sách Sáng Thế chết tiệt, thượng đế giữ thân hình đứng thẳng ở trong nước, sau đó chọn chuẩn phương hướng, mở dòng nước ra, đi đến chỗ Lucifiel.

Ở chỗ sâu trong đại thánh trì, Lucifiel dựa vào cảm giác theo sóng mà đi. Tầm nhìn hắn một mảnh tối đen, không nhìn thấy nước gợn kim sắc khắp mọi nơi trong đại thánh trì, cũng không thấy rõ cửa ra vào.

Thần trí hắn có chút vô tri vô giác.

Quang minh và hắc ám xung đột quá mức mãnh liệt, thân thể hắn giống như một chiến trường, lực hắc ám còn lại dùng hết toàn lực chống cự bốn phía.

Lucifiel gặp thoáng qua một cái lại một cái lối ra, cuối cùng bị một dòng nước đẩy, lảo đảo một phát, bị dạt vào một nơi xa lạ.

Bước chân thượng đế vốn dĩ không nhanh không chậm, nhưng vừa nhìn thấy hướng đi của Luci, tốc độ tức khắc tăng lên, giống như vượt qua không gian, đi tới vị trí lối ra kia. Thượng đế nhìn sang chỗ lối ra, liền đoán được bên kia là chỗ nào —— tầng thứ năm.

Trong lòng thượng đế căng thẳng, tầng thứ năm là nơi rất nhiều thiên sứ lập công chuộc tội, thiên sứ đến tiểu thánh đường cầu nguyện lại càng nhiều không kể xiết!

Lúc này quần áo Luci đều bị dòng nước ăn mòn rồi!

Thượng đế đẩy nước tín ngưỡng quấn quanh, tiến về phía Lucifiel. Lần đầu tiên y cảm thấy mấy thứ này thực phiền, trở ngại y tìm kiếm Luci. Làm thần sáng thế tối cao, cái thứ như tín ngưỡng đối với y có thể có có thể không, nếu y thật sự cần tín ngưỡng của hàng triệu sinh linh, thì sẽ không ở trong Thủy Tinh thiên cả ngày.

“Luci!”

Thượng đế lợi dụng liên hệ với thiên sứ, nhanh chóng hô một tiếng.

Bên phía Lucifiel không đáp lại.

Lời y nói như đá chìm đáy biển, việc này không phù hợp tác phong thường ngày của Lucifiel.

Khẳng định đã xảy ra chuyện!

Thượng đế trực tiếp vận dụng thần lực, giam cầm không gian, phòng ngừa Lucifiel đến tầng thứ năm trước.

Tầng thứ năm Hỏa Tinh thiên, thiên sứ cầu nguyện trong tiểu thánh đường đều phát hiện cảnh tượng đáng sợ. Thân thể của bọn họ không cách nào nhúc nhích, ánh mắt không cách nào chuyển động, ngay cả ao nước ở tiểu thánh đường cũng đọng lại, giống như một cái ao dùng thủy tinh tạo hình.

Một giây trước khi Lucifiel nổi lên tiểu thánh trì, bị giam cầm ở trong nước.

Vẻ mặt hắn yên bình, hai mắt mờ mịt.

Thân thể trần trụi mà thon dài càng làm cho hắn giống như pho tượng trong nước, không! Cho dù là điêu khắc sư lợi hại nhất thiên đường, cũng không cách nào sáng tạo ra ngôi sao sớm chân chính!

Hắn là kiệt tác tối cao của thần linh!

Hình ảnh đẹp đẽ không gì sánh kịp này, không có bất cứ thiên sứ nào có duyên nhìn thấy, bởi vì thượng đế đã đi tới phía sau Lucifiel, bọc ngôi sao của mình lại chặt chặt chẽ chẽ, không cho hắn lộ ra bất cứ chỗ nào không nên lộ, cuối cùng, thượng đế mang theo Lucifiel đi tới tiểu thánh đường.

Phòng trong tiểu thánh đường luôn có thể lựa chọn, thượng đế cố ý tránh được những phòng có thiên sứ, đi tới một căn phòng cầu nguyện quét tước sạch sẽ, bố trí nhẹ nhàng khoan khoái.

Dòng nước theo tóc vàng của Lucifiel chảy xuống, thấm ướt quần áo, trường bào tuyết trắng bày ra màu sắc nửa trong suốt, trên cơ bản dán vào da thịt, phác họa ra đường cong thân thể.

Đầu hắn nghiêng qua tựa vào trong ngực thượng đế, thân thể một trận lạnh, một trận nóng.

Sắc mặt tái nhợt có chút không xong.

Thượng đế đặt hắn bên bờ ao, đầu ngón tay chạm đến mắt đối phương. Thân thể Lucifiel run lên, cuộn mình trong ngực y, chôn mặt ở chỗ eo thượng đế.

Thượng đế dò hỏi: “Đau lắm hả?”

Lucifiel khe khẽ gật gật đầu, tinh thần tốt hơn một chút dưới trấn an của thần lực.

“Thần, ta nhìn không rõ…”

“Không sao.”

Thượng đế nhìn bộ dạng yếu ớt hiếm thấy của Lucifiel, phẫn nộ gì cũng biến mất, khiến Lucifiel bị lây dính hắc ám, mà còn đau khổ thế này chính là mặt hắc ám!

Sao y có thể vì chán ghét hắc ám, liền xử phạt thiên sứ của mình chứ.

Luci là vì y mới đến địa ngục…

Thượng đế bỗng nhiên nghĩ đến một Lucifer khác, cũng là đi đến địa ngục, cũng là thân mang hắc ám, trong thế giới tương lai kia, “y” vẫn đón Lucifer về thiên đường, việc này chẳng phải nói rõ so với vấn đề quang minh và hắc ám, “y” lại càng để ý Lucifer hơn sao.

Giống như tâm linh tương thông với thượng đế, Lucifiel ở trong ngực y thấp giọng nói rằng: “Nếu ta biến thành đọa thiên sứ, thần sẽ chán ghét ta sao?”

Tay thượng đế đặt ở sau lưng hắn, “Không.” Đã nhìn thấy Lucifiel tương lai biến thành Lucifer, sao thượng đế lại do dự chứ.

“Luci vẫn là Luci.”

Một câu đơn giản nhất, cũng là việc lớn nhất thượng đế hiểu ra sau khi thôi diễn tương lai.

Ngay cả khi thân là ác ma, lòng vẫn mang cả thế giới.

Ác ma như vậy còn có thể gọi là ác ma sao? Không thể, cho nên Luci vẫn là Luci, thiên sứ của y bất luận đã trải qua biến cố thảm thống như thế nào, thì vẫn có một trái tim y yêu thích.

Trái tim kia, kiên định mà kiêu ngạo.

Nghe lời thần linh nói, đôi mắt thấy không rõ ánh sáng của Lucifiel chảy ra nước mắt.

Trên thiên đường, chuyện mỗi một thiên sứ sợ hãi nhất chính là sa đọa, chính là cánh chim nhiễm hắc ám, bởi vì việc đó có nghĩa là bất luận trước kia địa vị ngươi có bao nhiêu cao thượng, thân phận làm người ta tôn kính cỡ nào, tương lai cũng sẽ bị thiên đường vô tình đuổi đi, vĩnh viễn bị thiên sứ phỉ nhổ.

Thượng đế yêu thích quang minh, chán ghét hắc ám.

Thiên đường mới xuất hiện giá trị quan cố chấp như thế.

Nhưng vì hắn, thượng đế tình nguyện buông bỏ thành kiến, tiếp nhận một mặt hắc ám của đối phương.

Lucifiel chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng như thế.

Hắn bầu bạn, nỗ lực của hắn, đều được thần tán thành, còn được thần yêu thích.

“Thần có thể tinh lọc đôi mắt của ta không?”

“Có thể.”

“Ta có thể khôi phục thị lực không?”

“Có thể.”

“Ta có thể hôn ngài không?”

“Có thể… chờ chút! Ngươi đang nói gì?”

Đối với Lucifiel, thượng đế luôn có thể đáp ứng thì đều đáp ứng, chuyện không thể đáp ứng rất ít, dẫn đến việc y chậm nửa nhịp mới nghe rõ ràng thiên sứ nói cái gì.

Lucifiel đã sớm cười đến xán lạn.

Thượng đế phát hiện dường như mình chưa từng thấy Luci vui vẻ như vậy.

Chỉ là một cái hôn mà thôi…

Y đem cả thiên đường giao cho Luci chưởng quản, cũng chưa từng thấy Luci mừng rỡ như điên.

Khi thượng đế sửng sốt vì chưa bao giờ tiếp xúc với tình cảm quá phức tạp, Lucifiel ôm lấy cổ thượng đế, hôn lên. Đây tất nhiên là viên kẹo ngọt ngào nhất từng hưởng qua, chẳng sợ sau lưng viên kẹo đại biểu cho “dĩ hạ phạm thượng”, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Trong lòng nhảy nhót, hắn không còn vì thân phận tạo vật mà giẫm chân tại chỗ nữa.

Thượng đế gặp phải lần cưỡng hôn thứ hai trong cuộc đời.

Biểu tình lạnh lùng nổ tung, bên tai tựa như có tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của sách Sáng Thế.

[ Thượng đế à, ngài không chủ động, điện hạ liền chủ động đó. ]

[ Chậc chậc, yêu thương nhung nhớ… ]

Sách Sáng Thế được thượng đế mở ra tầm nhìn, có thể quan sát tam giới, vào cái ngày thành công giải trừ lệnh cấm, thưởng thức được cảnh tượng Lucifiel điện hạ anh dũng hiến hôn.

Thượng đế không có dư thời gian phát hỏa, cảm quan hoàn toàn bị thứ ấm áp trên môi chiếm cứ.

Gần trong gang tấc chính là đôi mắt dính nước của Lucifiel, con ngươi không thấy rõ, lại tràn đầy vui sướng và tình yêu. Tình cảm đó chân thành như thế, ngay cả thần cũng bị động lòng. Trước kia y không rõ vì sao sinh linh nhân gian thích làm loại chuyện này, hiện tại đã có chút hiểu ra.

Khoảng cách gần như thế, giống như tình cảm gì cũng nồng nhiệt hơn không chỉ gấp đôi.

Đó là ——

Một thứ y đã từng nghiêm lệnh cấm.

Tên là tình yêu.

Thượng đế không cần bất cứ ai chỉ dạy, bản năng mặt hắc ám để lại, làm y dễ dàng cạy mở răng Lucifiel, nhấm nháp được hương vị trong veo ngon miệng bên trong.

Lucifiel cảm giác đầu lưỡi bị mút vào đến run lên, trên mặt đỏ hơn.

Thần còn nói không có cảm giác với hắn!

Lừa ai hả!

Chờ đến khi thượng đế tỉnh hồn lại từ trong trạng thái tán tỉnh vô sự tự thông, đã phát hiện y đặt Lucifiel ở dưới đất, mà ở đáy lòng y, mặt hắc ám cũng đã thức tỉnh lại, khiếp sợ nhìn hai người bọn họ.

Ánh mắt như vậy, quả thực là giống như nhìn thấy thế giới mới sinh ra.

Nội tâm thượng đế cũng hơi quẫn.

Hắc thượng đế rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy xem ra là thật sự tranh không lại đối phương.

Y nói rằng: [ Jehovah, thôi, ta không đoạt Lucifiel với ngươi, ngươi nhớ để con của Lucifiel lại cho ngô là được, những thứ khác ngô đều không muốn, nhưng mà cái này nhất định phải thuộc về ngô… ] [Cút.]

Thượng đế trấn áp mặt hắc ám xuống, hít sâu, trước mắt lại nhìn thấy Lucifiel. Thiên sứ của y nằm dưới thân y, hô hấp dồn dập, ánh mắt một mảnh mờ mịt, lúc này thượng đế mới ảo não nhớ rằng mình phải khôi phục thị lực cho hắn, chứ không phải làm ra loại hành động hỏng bét thế này.

Cúi người xuống, thượng đế nhìn Lucifiel ngừng thở, nhẹ giọng nói rằng.

“Không cần nhắm mắt lại, ngô giúp ngươi khôi phục thị lực.”

“… Vâng.”

Cặp mắt bị nhuộm đen kia, mở thật lớn, rõ ràng là màu sắc hắc ám, lại sạch sẽ khác thường.

Thượng đế hôn mắt phải Lucifiel, đem lực lượng bên trong tinh lọc. Lucifiel mặt đỏ tim đập, nhịn không được cười ra tiếng, “Thần, thật ngứa, ta sợ ngứa.”

Thượng đế nghĩ thầm rằng, còn có chuyện ngươi sợ hãi ư?

Y thả chậm thời gian tinh lọc, sau khi Lucifiel triệt để xụi lơ, đáy lòng quỷ dị mà dâng lên một chút cảm giác thỏa mãn. Thiên sứ của y có đôi khi luôn thoát khỏi tầm khống chế của y, làm đối tượng Lucifiel tín ngưỡng, y vẫn hy vọng Luci có thể bớt một chút tâm tư, tính tình đừng bướng bỉnh như vậy.

Sau đó, y lạnh lùng nói rằng: “Còn mắt trái.”

Lucifiel nức nở một tiếng, nghiêng đầu, có chút kháng cự.

Thượng đế bị hành động của hắn chọc cười, “Trước đó không phải ngươi muốn ngô hôn ngươi sao? Hiện tại ngô cũng là hôn, ngươi xác định muốn cự tuyệt ngô sao?”

Lucifiel do do dự dự dâng mắt trái ra.

“Nhẹ một chút…”

Hắn tựa như ý thức được sai lầm, nhanh chóng sửa miệng: “Không, mạnh một chút!”

Thượng đế cúi đầu, vừa lòng khôi phục màu xanh lam cho một con mắt khác, cái loại quá trình tiêu trừ hắc ám này, vẫn khiến y tương đối vui vẻ. Đương nhiên, càng vui vẻ chính là mặt hắc ám của y dường như đã buông tha Lucifiel, không tranh quyền sở hữu Luci với y nữa, còn con cái gì đó… y làm như không nghe thấy.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Thượng đế và Lucifiel đều biết ai đến, lại đều không nhìn sang bên kia.

Samael mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua, sau đó đóng cửa.

Phó quan của hắn là Hetty, từ bên cạnh bước nhanh đi tới, bẩm báo: “Không kiểm tra được vấn đề, giam cầm không gian đột nhiên giải trừ.”

Nói xong, nàng hoang mang hỏi: “Điện hạ, ánh mắt ngài sao lại hoảng hốt như vậy.”

Samael chết lặng nói rằng: “Không có gì.”

Phải, không có gì…

Hắn chỉ là nhìn thấy thứ không nên thấy thôi, sau đó tiêu hủy ký ức là được.

Nghĩ như vậy, Samael đi ra ngoài tiểu thánh đường, một chút cũng không muốn truy cứu vì sao tiểu thánh đường bị giam cầm không gian. Đi theo thủ trưởng ra bên ngoài vài bước, Hetty không kịp ngăn cản, kinh hô một tiếng, “Điện hạ, ngài đụng phải cây cột!”

“Rầm —— ”

Trán Samael đỏ lên một vòng.

Hết chương 123