Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 127: Nếu như ta chết, ngài sẽ rơi nước mắt vì ta chứ?




Sau khi Samael nhận thức được sai lầm, hoàn toàn tỉnh ngộ, mà còn thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho bất cứ sinh linh nào, ý đồ đến của Lucifiel đã đạt thành. Nếu chỉ dựa vào mình mình, thì ngay cả khi Samael phục tùng, đáy lòng cũng sẽ có bất mãn, nhưng mà dẫn theo thần linh đến liền khác.

Thần đứng ở bên phía hắn.

Phần lập trường này, đủ để cho bất cứ thiên sứ nào của thiên đường, bao gồm cả Metatron ngoan cố nhất cũng chịu thua.

Sau khi Samael nhìn ra, cũng cam tâm tình nguyện giữ bí mật.

Tuy rằng từ đầu tới đuôi hắn ta vẫn không rõ ——

Điện hạ vì sao lại theo đuổi thần!

Hắn ta chết lặng nhìn chỗ ngồi trống rỗng, điện hạ và thần tới đột ngột, đi cũng sạch sẽ lưu loát. Hắn không khỏi nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, người có thể ở bên cạnh điện hạ mà không ảm đạm thất sắc… sợ là chỉ có thần.

Lucifiel điện hạ quá mức chói mắt, cũng quá quá tôn quý, trong tam giới ngoại trừ thần, không có ai địa vị cao hơn điện hạ.

Samael xoa xoa trán, lấy ra một quyển sách trong phòng, trên đó là số liệu thống kê mấy năm nay, tổng kết lý do các thiên sứ yêu đương.

Một, cô đơn.

Điện hạ lập tức phù hợp tiêu chuẩn.

Hai, quá mức cấm dục, khát vọng thân cận.

Điện hạ rất ít khi tiếp xúc gần gũi với ai, cùng với bất cứ thiên sứ nào cũng giữ một khoảng cách… Không xong, sớm biết vậy liền biểu đạt thân cận với điện hạ nhiều hơn.

Ba, bị đối tượng ưu tú hơn mình đả động.

Được rồi, thần quả thật dung mạo đẹp, khí chất cao, vấn đề là loại hình như thần linh, đã vượt khỏi trình độ mà sinh linh bình thường khao khát rồi! Mỗi một lần hội nghị thánh đường, không có thiên sứ nào không nhũn chân dưới thần uy!

Bốn, đời sống tình cảm trống rỗng, dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.

Samael nhìn tới chỗ này, mãnh liệt đóng sách lại, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh thượng đế khen sí thiên sứ trưởng, sủng ái sí thiên sứ trưởng.

Nếu mấy cái đó tính là lời ngon tiếng ngọt…

Như vậy, thượng đế dường như mỗi lần đều đang thả thính điện hạ.

Samael che mặt.

Từ bên cạnh lấy ra một cây bút lông chim, hắn nhanh chóng tăng thêm một “nguyên nhân” mới ở cuối sách.

[ Tín ngưỡng, cũng có khả năng biến thành tình yêu say đắm. ]

Nhưng mà hắn tin tưởng, cơ hội có thể dùng cái này để tham khảo không nhiều lắm, toàn thiên đường biết hình dáng thượng đế chỉ có hắn và Lucifiel điện hạ, những thiên sứ khác có điên cuồng hơn nữa cũng sẽ không yêu một cục thánh quang.

Từ ngục giam thiên sứ đi ra, Lucifiel phát hiện thượng đế không có dẫn hắn về đại thánh đường, mà là đứng trong một rừng rậm.

Lucifiel nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc, “Vườn địa đàng.”

Giống như nghe được âm thanh của hắn, vài tiểu Griffin đã lớn lên không ít từ bên cạnh chạy tới, ngao một tiếng, đánh về phía Lucifiel.

Lucifiel theo bản năng muốn tiếp lấy chúng nó, nề hà thần linh bên cạnh nhanh hơn hắn một bước, thần lực hóa thành một nửa vòng tròn bảo hộ, trực tiếp chụp trên người Lucifiel, tiểu Griffin muốn nhào vào ôm ấp của hắn trực tiếp bị đánh văng ra.

Bốn nhóc Griffin bị ngã đến choáng đầu hoa mắt.

Lucifiel ngạc nhiên, “Thần, chúng nó còn nhỏ…”

Thượng đế nói rằng: “Không nhỏ, xương cốt chúng nó phát triển thành thục, chỉ là thể trạng còn chưa tăng thôi, không thì ngô đã trực tiếp ném bọn nó vào trong hồ rồi.”

Lucifiel: “…”

Nhìn ngoại hình đáng yêu như vậy, ngài sẽ không mềm lòng sao!

Đáp án của thượng đế là không.

Nhóm Griffin con thê thảm ngao ngao, rất nhanh liền khiến mẫu thân Asha của chúng nó chạy tới. Griffin thành niên thể trạng cường tráng, tứ chi hữu lực từ một bên đi ra, da lông tuyết trắng dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên, uy nghiêm mà xinh đẹp, nhưng mà phần uy nghiêm này không có duy trì được vài giây đồng hồ, Asha nhìn thấy chủ nhân của mình, ánh mắt sáng lên, nhất thời xem nhẹ thượng đế bên cạnh.

Nó sải chân chạy vội qua.

Vì thế, Asha bước lên vết xe đổ của tiểu Griffin.

Sau khi thượng đế bỏ qua nó, còn cố ý nói với Lucifiel rằng: “Con này thành niên, còn là cái, nếu nhào lại đây sẽ làm dơ y phục của ngươi.”

Lucifiel cười thực giả tạo, “Đa tạ ngô thần.”

Đó là thú cưng của hắn!

Ở trước mặt chủ nhân, ăn hiếp thú cưng của đối phương, cũng chỉ có thượng đế làm ra được. Cố tình y còn đúng lý hợp tình mà làm loại chuyện này, Lucifiel còn không có cách nào nổi giận với y, chỉ có thể hít một hơi, đi trấn an Griffin đáng thương của mình.

“Không có việc gì chứ, Asha.” Hắn vuốt đầu nó.

Asha sợ hãi nhìn thoáng qua thượng đế, lập tức làm nũng với chủ nhân.

Tay chủ nhân thật là ấm áp.

“Luci?” Thượng đế khó hiểu.

Vì sao Luci đối với thiên sứ và đối với Griffin lại là hai loại thái độ, nếu có thiên sứ nào làm như vậy, Luci đã sớm phát hỏa.

Dưới cái nhìn của y, Griffin có đầy đủ trí tuệ cấp cao, không khác gì nhiều so với thiên sứ trí tuệ cấp cao giống thế, nhiều nhất là chủng tộc khác biệt thôi. Thượng đế đối xử bình đẳng với chúng nó, cho rằng chúng nó chiếm tiện nghi của Luci.

Lucifiel nghiêm túc giải thích: “Chúng nó là thú cưng của ta, không phải thiên sứ, sẽ không sinh ra ái mộ với ta, sẽ không sinh ra dục vọng với ta, lại càng không có ý tưởng chiếm tiện nghi của ta.”

Thượng đế cảm thấy những lời này nghe ra sao quái quái.

Ngay sau đó, Lucifiel cười như không cười, như có ám chỉ, “Thần, dục vọng chiếm hữu của ngài đối với ta quá mạnh mẽ.”

Thượng đế phủ nhận: “Không có.”

“Nếu lúc này đem ta đổi thành Meta, Michael, hoặc là Samael, Beelzebub, ngài còn làm như vậy sao?”

“Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi.”

“Cho nên thần không làm như vậy, thần chỉ không thể chịu đựng được ta có tiếp xúc chặt chẽ với sinh linh khác thôi.”

Sau khi Lucifiel hiểu bản tính thượng đế, tự động xem nhẹ những “lời tâm tình” hư hư thực thực đó, chỉ ra chỗ thượng đế xem nhẹ.

Cũng không phải là hắn không thể chịu đựng được, mười vạn năm qua, hắn đã sớm quen loại đãi ngộ đặc biệt này, nếu không thể chịu đựng được, đã sớm đề xuất kháng nghị với thượng đế. Hắn nói ra những lời này, là để khiến thượng đế hiểu rõ tình cảm chân thực của mình.

Thần có tình cảm với hắn.

Có lẽ không đậm, có lẽ không sâu, nhưng vẫn có dấu hiệu ở phương diện này.

Lucifiel định làm y ý thức được điểm này, “Thần, một ngày kia, nếu ta ở cùng với một thiên sứ khác, ngài sẽ làm thế nào?”

“Đuổi thiên sứ kia đi.”

“Ta thì sao?”

Đầu ngón tay Lucifiel chỉ về phía mình, vẻ mặt tò mò.

“Đến ngục giam thiên sứ cảnh tỉnh, không tỉnh ngộ lại thì khỏi cần đi ra.” Thượng đế vì ví dụ này mà không vui, lời nói ra lại vô cùng khẳng định, “Nếu ngươi không quên được thiên sứ kia, ngô liền xóa đi ký ức đoạn thời gian đó của ngươi.”

“Phì —— ”

Lucifiel bỗng nhiên cười cong eo.

Asha không rõ lí do nhìn hắn, đuôi vẫy vẫy, giống như đang nói “Chủ nhân đang vui vẻ cái gì? Asha cũng giúp ngài vui vẻ.”

Dưới ánh mắt gần như nhìn chằm chằm của thượng đế, Lucifiel ho nhẹ một tiếng.

“Mất trí nhớ đại pháp của ngài thật sự là thuốc hay vạn năng.”

“…”

Thượng đế vẫn cứ không cho là Luci đang khen y.

Sau khi tâng bốc một câu, Lucifiel thu lại tươi cười, ánh mắt sắc bén, “Thần, ngài muốn ta giữ vững không thay đổi, tình cảm trung trinh, vẫn luôn làm ngôi sao sớm ngài sủng ái, nhưng ngài từng nghĩ qua chưa? Yêu cầu của ngài đối với ta đã vượt qua yêu cầu đối với bất cứ một tạo vật nào.”

Thượng đế nghẹn.

Một lúc lâu, y đáp lại câu chất vấn ấy: “Ngươi không bằng lòng sao?”

Lucifiel nhẹ giọng nói: “Ta bằng lòng.”

Trên mặt thượng đế không lộ vẻ gì, chỉ riêng đôi mắt vàng kim nổi lên gợn sóng, trong suốt sáng bóng cực kỳ giống sắc thái hân hoan.

“Chuyện tới bây giờ, ngài vẫn không thể thừa nhận ngài thích ta sao?” Lucifiel chú ý vẻ mặt của y, ý cười bên khóe môi dịu dàng lại, “Đừng lấy thích đối với thiên sứ lừa gạt ta, thần, ngài thích ta, thậm chí là yêu thích… đều không phải cái loại đó.”

Thượng đế trầm ngâm một khắc, thản nhiên nói: “Có lẽ đi.”

Tay Lucifiel vuốt ve Asha khựng lại, gần như túm chặt lông nó, Asha nhe răng, đau đến hai mắt đẫm lệ.

Lucifiel lãnh tĩnh nói rằng: “Ta không cần ‘có lẽ’.”

Thượng đế hỏi: “Nói cho ngô biết, ngươi muốn cái gì?”

Lucifiel đối diện tầm mắt y, “Ta muốn ngài nói thật lòng, nói cho ta biết, ngài thích ta thật sự có khó như vậy sao?”

Thượng đế nhăn mày, “Loại chuyện này, chính ngô cũng không xác định.”

Lucifiel không có dây dây dưa dưa việc yêu thích nữa.

Một câu.

“Nếu ta chết trước mặt ngài, ngài sẽ vì ta mà bi thương, vì ta mà rơi nước mắt chứ?”

“…”

Thượng đế nửa ngày không nói chuyện.

Vấn đề này khiến vườn địa đàng rơi vào không khí yên lặng.

Không cách nào lấy kinh nghiệm để tiến hành suy đoán, đối với chuyện chưa xảy ra, ánh mắt thượng đế luôn bị vây trong một loại trạng thái lạnh băng mà mờ mịt. Đối diện thần linh yên lặng, Lucifiel lắc lắc đầu, xoay người cưỡi trên người Griffin.

“Asha, dẫn ta đi.”

“Ngao!”

Griffin tuyết trắng mở cánh ra, bay về phía không trung Hằng Tinh thiên.

Thượng đế bị hắn bỏ lại.

Đôi mắt vàng kim trợn to, thượng đế không dám tin nhìn trên bầu trời chỉ còn lại một điểm đen nhỏ, Luci cứ như vậy mà đi hả?

Buổi tối, trong đại thánh đường, hắc thượng đế cảm giác được tinh thần thượng đế dao động không ổn định, theo bản năng hỏi một câu: “Ngươi làm sao vậy?”

Lời đáp của thượng đế cách một hồi lâu mới xuất hiện.

“Nếu Luci chết… ngươi sẽ như thế nào…”

“Không biết.”

Hắc thượng đế đáp một hơi.

Thượng đế cũng suy nghĩ như vậy, thầm nghĩ: hỏi mặt hắc ám quả nhiên vô dụng.

Kết hợp với hướng đi trong một thế giới tương lai khác, ý thức của thượng đế ở chỗ sâu trồi lên mặt nước, “Ban đêm có chút nhàm chán, không bằng ngô với ngươi tiếp tục thôi diễn chuyện phía sau, ngô muốn biết một ngô khác sẽ làm như thế nào.”

Hắc thượng đế do dự một chút liền đồng ý.

Theo nội dung đã thôi diễn tiếp tục đi xuống, lực lượng hao phí không lớn, dù sao thì kế tiếp chỉ cần thôi diễn vài năm mà thôi.

Huống hồ, y cũng cảm thấy rất hứng thú.

“Lần này hời cho ngươi, lần sau ngô phải thu cái giá đắt.”

“Ừm.”

Thần lực quang minh và thần lực hắc ám lại xuất hiện!

Thôi diễn lấy tốc độ nhanh chóng tiến hành, trục thời gian đã xem rồi bị lướt qua, tận đến khi trong thế giới thôi diễn, thượng đế mang Lucifer về thiên đường mới dừng lại.

Kế tiếp, thượng đế nhìn thấy vị thần kia có ý đồ hồi sinh Lucifer.

“Cũng đúng, ngôn linh của ngô tương đối vạn năng.”

Trong hình ảnh, thần linh tóc bạc an trí Lucifer ở đại thánh đường, mỗi ngày không ngừng sử dụng thuật ngôn linh, cạn kiệt thần lực cũng muốn hoàn thành “kỳ tích” ngưng tụ linh hồn.

Lúc này duy trì vài năm ——

Hắc thượng đế ở bên cạnh khe khẽ ngáp một cái, “Rất phiền toái.”

Thượng đế bình luận: “Hồi sinh đọa thiên sứ đã triệt để tử vong vốn dĩ phiền toái, huống chi Lucifer dung hợp với hỗn độn hắc ám, muốn hồi sinh hắn, thì phải đoạt linh hồn từ trong căn nguyên hắc ám.”

Hết chương 127