Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 153: Hắc thượng đế đột nhiên xuất hiện




Ngay cả Leviathan đơn thuần cũng đoán được ý đồ đến của Ulysses, Samael sao lại không rõ. Nhìn trên việc Ulysses giao nộp thủy tinh tệ làm tiền phạt, Samael mở một mắt nhắm một mắt với việc này, để Leviathan dẫn long vương đi thăm ngục giam thiên sứ.

Dọc theo đường đi Leviathan thoát khỏi buồn thương trước đó, nhảy nhót đi lên cầu thang trong ngục giam thiên sứ, giới thiệu cho Ulysses hoàn cảnh nơi này.

“Bên này là nơi nhốt thiên sứ cấp thấp!”

“Phía trên là địa bàn của ba cấp trung, trên nữa mới là ba cấp cao.”

“Nghe nói tầng cao nhất là cho sí thiên sứ.” Leviathan nói, “Nếu Ulysses cũng phạm tội, phỏng chừng sẽ bị nhốt ở nơi đó.”

Ulysses run rẩy khóe miệng.

Thật sự là cám ơn ngươi nhắc nhở, về sau ta khẳng định sẽ không đến nữa đâu!

Đi thăm ngục giam có thể giam cầm lực lượng một lần, Ulysses liền thoát khỏi Leviathan dán lấy hắn ôn chuyện, đi đến Nhật Tinh thiên.

Trong Nhật Tinh thiên, Ulysses gặp được người bạn thối mặt của mình.

Được rồi, dùng thối mặt để hình dung cũng không đúng ——

Đây rõ ràng là sắc mặt xanh trắng luân phiên!

“Tên khốn, cái gì mà xanh trắng luân phiên!” Nghe thấy lời hắn nói, một chân thon dài của Atrios liền đạp về phía hắn.

Ulysses né tránh, đi tới chỗ Berial, “Đã lâu không gặp, lực thiên sứ trưởng, hôm nay ngươi vẫn chói mắt mà xinh đẹp như trước.”

Berial hữu khí vô lực nói: “Đã lâu không gặp.”

Đối với lời đùa giỡn của long vương, hắn đã thấy nhưng không thể trách, phong tục hạ giới chính là như vậy, nhìn thấy mỹ nhân không nói thêm mấy câu, thì sẽ giống như bị lãnh cảm.

“Ngươi ngồi đi, khuyên nhủ Atrios, hiện tại hắn còn chưa tin lời của ta.” Mới vừa rồi Berial bị dexibel cao của Atrios oanh tạc một đoạn thời gian, Ulysses đã đến, vừa lúc để lỗ tai mình được giảm bớt.

Ulysses cười đồng ý, “Không thành vấn đề.”

Vừa quay đầu lại, hắn nhìn Atrios, trêu ghẹo: “Tử địch, đối thủ lớn nhất trong cuộc đời ngươi, vị Lucifiel điện hạ kia đã ở bên thần, việc ấy ta đã nhận được xác minh từ chỗ Leviathan và Samael.”

Atrios phát điên nói: “Ta không rõ! Không phải thần ghét nhất là tình yêu sao? Sao lại đột nhiên nhìn trúng Lucifiel?”

Ulysses kinh dị nói: “Ý, Atrios là muốn tự tiến cử sao?”

Sau khi nói ra lời như thế, hắn ta nhất thời bị Berial đánh một quyền.

Ngay giữa bụng!

Berial thổi thổi nắm tay, uy hiếp: “Nơi này là thiên đường, không phải nhân gian, nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, long vương Ulysses.”

Thảm trạng của Ulysses khiến Atrios dễ chịu một ít.

Atrios hừ lạnh một tiếng, “Xứng đáng.”

Không mắng tên đáng ghét kia nữa, Atrios hỏi Berial: “Ta có thể đến Thủy Tinh thiên không?” Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lucifiel, đương nhiên… nguyện vọng càng bí ẩn là hắn muốn xem thượng đế chân thật một lần.

Berial dùng giọng điệu cổ quái nói rằng: “Ngươi có dũng khí đi yết kiến thần hả?”

Thiên đường ai cũng biết tinh linh vương quang minh nhìn thấy thượng đế liền nhũn chân.

Atrios cắn răng, “Lần này ta tuyệt đối không nhũn chân, không run, cam đoan lấy lễ nghi giống như thiên sứ các ngươi để yết kiến thượng đế!”

Berial nhún vai, “Vậy ngươi tự đi đi.”

Tinh linh vương quang minh trước mắt hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà uể oải xuống.

Lỗ tai đối phương đỏ bừng, xoay đầu, nhỏ giọng nói: “Berial, mang ta đi đi, một mình ta… không dám.”

Berial và Ulysses đều cười đến đau sốc hông.

Nhất là Ulysses, chỉ vào Atrios cười to, “Ngươi như vậy còn đi gặp thần? Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi dám nói với thần là ‘ta muốn gặp Lucifiel, xin ngài cho phép’ không? Không dám nói, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng về nhân gian đi!”

Bạn xấu!

Atrios căm tức, “Có gì không dám!”

Dưới sự kích thích, Atrios quay đầu liền đến truyền tống trận bên Nhật Tinh thiên.

Berial khẽ nhếch môi, “Không, không thành vấn đề đi?”

Ulysses chần chờ, “Đại khái?”

Một rồng, một sí thiên sứ lần lượt im lặng, đồng thời nện bước đi theo.

Tầng rhứ chín, Thủy Tinh thiên.

Thế giới vĩnh viễn sạch sẽ sáng ngời nghênh đón một người xa lạ tới chơi.

Atrios đi ở nơi này, có loại cảm giác thở không nổi. Hắn là lần đầu tiên tới Thủy Tinh thiên, lại chưa bao giờ nghĩ rằng độ dày quang minh nơi đây sẽ cao đến mức này!

Còn chưa đi đến đại thánh đường, từ rất xa hắn liền nhìn thấy một cung điện nguy nga.

Thần thánh, trang nghiêm.

Giống như ngoại trừ thần linh, ai cũng không có tư cách cư trú.

Lúc Atrios vừa đi đến cửa đại thánh đường, vừa cố gắng thích ứng áp lực không gian, cửa điện đại thánh đường im hơi lặng tiếng rộng mở.

Tóc gáy hắn dựng thẳng lên, sợ tới mức lưng dán trên trụ thần ở cửa cung điện.

“Thần, thần?”

Giọng hắn đều đang run lên.

Thượng đế đang ở tẩm điện đại thánh đường một trận im lặng.

Dưới tầm mắt thú vị của Lucifiel, y hỏi: “Ngô có dọa người như vậy sao?”

Sí thiên sứ kính sợ y, cũng sẽ không kính sợ đến loại tình trạng này.

Nếu là trước kia, Lucifiel sẽ châm chước cho ra một đáp án, nhưng mà sau khi chân chính hiểu biết thượng đế, biết rõ thượng đế thích nghe lời thật lòng, hắn quyết đoán nói: “Ngài quên trước kia đã từng dọa Atrios sao? Hắn chỉ là sinh ra ám ảnh tâm lý với ngài thôi.”

Thượng đế nghi hoặc nói: “Chuyện lúc nào?”

Y hẳn là không có nhàm chán như vậy mới đúng.

“Để ta suy nghĩ, lần gần đây nhất là lễ mừng thiên sứ ——” ngón tay Lucifiel điểm điểm cằm, nhớ lại, “Lần đó ngài giáng xuống thiên đường, Atrios vừa vặn đang biểu diễn thụ cầm, ngài xuất hiện khiến hắn hoảng sợ.”

Thượng đế nghĩ tới lần đó, “Sau đó hắn lại đàn sai âm điệu.”

Lucifiel khoái trá nói: “Nói đúng ra, phía sau đều đàn lạc nhịp hết, lúc ấy Atrios xấu hổ giận dữ vô cùng, may mà ngài khoan hồng độ lượng, cho phép hắn đàn lại lần nữa.”

Thượng đế lên tiếng, vẫn thấy kỳ quái như trước, “Đây cũng tính là ám ảnh tâm lý sao?”

Lucifiel cười nói: “Không.”

Hắn nói từng chữ một: “Chỉ là vào lần thứ hai hắn diễn tấu, ngài nghe xong tiếng lòng của hắn, cảm thấy rất có hứng thú đọc ra, còn bảo hắn làm việc gì phải chuyên tâm, từ đó về sau, dẫn đến Atrios nhìn thấy ngài liền hai chân phát run.”

Thượng đế: “…”

Sự thật chứng minh, đụng tới người biết thuật đọc tâm rất đáng sợ, đụng tới thượng đế thích nghe tiếng lòng lại càng đáng sợ, bởi vì người trước sẽ làm bộ như không nghe thấy, người sau sẽ nói thẳng ra.

Thần chưa bao giờ cố kỵ vấn đề mặt mũi gì đó.

Lucifiel nhẹ nhàng đẩy thượng đế, “Ngài nên đi ra ngoài rồi.”

Thượng đế cảm nhận được thân thể ấm áp trong chăn, còn có hai chân giao nhau, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn mặt hắn, “Luci đang đuổi ta đi sao?”

Lucifiel mặt không đổi sắc nói: “Sao lại vậy, Luci rất vui khi ở bên ngài.”

“Nhưng mà —— ”

Giọng điệu của hắn biến đổi, răng nanh hơi hơi cắn chặt, “Lần sau hắc thượng đế xuất hiện, xin ngài thông báo trước một tiếng!”

Đêm qua không khí vừa vặn, hắn liền xảy ra quan hệ với thần, thượng đế vẫn luôn thấy mới lạ, toàn dựa vào hắn dẫn đường. Đáng tiếc nửa đường, ý thức hắc thượng đế đột nhiên chạy ra, khống chế hành vi của thượng đế, hung hăng đụng trong thân thể hắn mấy lần.

Dường như đang phát tiết bất mãn với hắn.

Tận đến hiện tại, Lucifiel cảm thấy nơi nào đó của mình còn có chút đau nhức.

Trong mắt thượng đế nhất thời hiện lên một tia xấu hổ.

“Không có lần sau.”

Lucifiel sâu kín nói rằng: “Ngài dám dùng ngôn linh cam đoan không?”

Thượng đế nói rằng: “Không dám.”

Lucifiel tuyệt vọng nhìn thần thành thật, cảm thấy đối phương đang phát triển theo hướng càng ngày càng mặt dày như hắc thượng đế! Đây nhất định là ảo giác của hắn!

Hết chương 153