Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 160: Thần nói, địa ngục phải có ánh sáng




Dưới sự vây xem đầy phức tạp rối rắm của đông đảo ác ma, Lucifiel một đường thông thuận không bị ngăn cản đi vào tầng thứ chín địa ngục.

Về phần chướng ngại vật Baal đụng phải trên đường… đó là cái gì.

Hắn muốn làm gì, địa ngục chỉ có thể tiếp nhận, huống chi lần này hắn mang thiện ý mà tới, trên thế giới này, có thể ngăn cản hắn chỉ có thần linh. Qua chốc lát, Lucifiel đi tới điểm đến, nhìn thấy tòa cung điện mình xây cho hắc thượng đế.

Hắn kinh ngạc mỉm cười, “Thế mà lại không bị ác ma hủy đi.”

Ác ma vương cấp quanh đó cắn nát răng, nếu không phải ám ảnh tâm lý với thượng đế quá lớn, bọn họ đã sớm đập cái cung điện này vỡ nát. Cung điện dù sao cũng là làm từ tâm huyết, Lucifiel thấy nó bình yên vô sự, cảm quan với đám ác ma tốt hơn một ít. Hắn không để ý tới những ánh mắt âm thầm nhìn trộm, đầu ngón tay thon dài trắng thuần điểm nhẹ trên hư không, đề tên cho tòa cung điện này.

Đại điện lóe ra kim quang, cuối cùng ngưng kết ra chữ thông dụng của địa ngục, trên đó viết —— Ám Thần điện.

Lucifiel nghĩ nghĩ, lại duỗi tay ra, khiến mấy chữ vàng đều bao trùm một tầng tối tăm, màu vàng tối khiến cung điện thêm cảm giác áp lực và nặng nề.

Ác ma vương cấp đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc vì cái tên, sau nữa là cảm thấy chết lặng vì Lucifiel tinh thông ác ma ngữ, chỉ thấy thể chữ trước mắt tuyệt đẹp, cho dù là ác ma bác học nhất địa ngục đến viết, cũng chưa chắc có thể viết đẹp như Lucifiel.

Thiên sứ Lucifiel này, rốt cuộc còn có cái gì không biết!

Làm xong chuyện này, Lucifiel công khai bước vào cung điện, kết giới cung điện không có một chút bài xích với hắn. Phát hiện sau khi mình đi vào, các ác ma vương cấp còn ở bên ngoài như hổ rình mồi, Lucifiel mở không gian trữ vật, lấy lễ vật cho các tiểu thiên sứ sa đọa ra.

Mưa kẹo đầy trời đổ xuống tại tầng thứ chín địa ngục.

Ác ma vương cấp dại ra.

Đọa thiên sứ thì lại vui mừng liên tục, nhặt kẹo từ dưới đất lên, “Có thể cho mấy đứa nhóc kia.”

Một cuộc chiến không có khói súng, đã bị mưa kẹo ngọt ngào đánh vỡ.

Thấy mọi người đều trợn mắt há mồm, còn có ác ma lén ăn một viên kẹo hiệu thiên đường, ma long Behemoth vô lực nói rằng: “Lucifiel đến địa ngục là muốn làm gì? Chẳng lẽ là thượng đế bảo hắn tới địa ngục phát kẹo cho ác ma?”

Một ác ma vương cấp khác nhai kẹo chua ngọt, bình tĩnh nói rằng: “Vậy thượng đế nhất định là điên rồi.”

Behemoth đỡ trán.

Trước đó còn ghét bỏ Lucifiel đến địa ngục, hiện tại ngươi ăn cái gì hả!

Giải quyết xong vấn đề bên ngoài, Lucifiel bắt đầu bắt tay cải tạo bên trong cung điện, trước đây cung điện này là cho hắc thượng đế chơi, nhưng để truyền đạo, sớm hay muộn hắn cũng phải kéo thượng đế chân chính đến địa ngục —— cho nên cung điện còn nhất định phải phù hợp thẩm mỹ quan của thượng đế.

Lucifiel đau đầu nhìn sắc điệu hắc ám xung quanh, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, “Nếu có thể tự động thay đổi màu sắc thì tốt rồi.”

Nghĩ liền làm, Lucifiel khắc họa ma pháp trận thay đổi màu sắc.

Vài giờ qua đi, phàm là vật phẩm trong điện đều bị nhét vào phạm vi thay đổi màu sắc, Lucifiel khởi động chốt mở trận pháp, bốn phía xuất hiện ánh sáng màu trắng hoa mắt, giây tiếp theo, cả tòa cung điện tràn ngập màu sắc thuần trắng, thánh khiết, giống như đại thánh đường thứ hai.

Lucifiel vừa lòng nói rằng: “Đại công cáo thành.”

Thượng đế đến, hắn liền biến thành dạng này, hắc thượng đế đến, hắn liền nghịch chuyển trận pháp, khôi phục cung điện thành phong cách hắc ám.

Trong lòng hắn nghĩ: trên đời này nhất định không có thiên sứ nào biết ứng phó với thần linh tinh thần phân liệt hơn hắn.

Thượng đế: “…”

Luci, nội tâm ngươi hoạt động thật sự là hoạt bát.

Trong lúc cạn lời, đồng thời, thượng đế nhìn Lucifiel vì chuyện của y mà bận rộn, trong đôi mắt vàng kim nổi lên gợn sóng nhu hòa. Y không muốn tiếp xúc hắc ám, cho nên Lucifiel thay thế y đến địa ngục, y không muốn phù hộ ác ma, Lucifiel liền giúp y khống chế thiên đường và địa ngục phân tranh.

Trong một thế giới tương lai khác, nếu y muốn Lucifiel đọa thiên, chỉ sợ đối phương cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà đọa thiên.

Bởi vì Luci của y vĩnh viễn thật lòng kính yêu y.

Thượng đế ngưng mắt nhìn thiên sứ tóc vàng, sách Sáng Thế trên đầu gối bỡn cợt nói: “Ở đây nhìn rất không có ý nghĩa, hạ giới tìm điện hạ đi.”

Thượng đế trầm ngâm, trên mặt có thêm ý cười lạnh như băng.

“Nói cũng đúng.”

Trong sự kinh ngạc của sách Sáng Thế, thần linh tóc bạc cầm lấy nó, đi ra khỏi đại thánh đường.

Lucifiel ở địa ngục nhìn thấy thượng đế, phản ứng đầu tiên chính là hắc thượng đế đến sao? Sau đó hắn yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng kim của thần linh, vui sướng nói rằng: “Thần?” Hắn đi lên nghênh đón, lại sửa miệng dưới ánh mắt thượng đế, “Jehovah…”

Thượng đế nói ra ý đồ mình đến, “Ngô đến thăm ngươi.”

Lucifiel kéo y đến ngự tọa ngồi xuống, mày thượng đế giật giật, cảm giác được ngự tọa tràn ngập lực hắc ám.

Thôi, không có gì không thể nhẫn nhịn.

Thượng đế ngăn chặn ý kiến với hắc ám, đối diện hai mắt tràn ngập hiểu rõ của Lucifiel.

“Luci, trong kế hoạch của ngươi có gì cần ngô phối hợp không?”

“Có.”

Lucifiel vòng ra sau ngự tọa, ôm lấy thần linh cho mình quang minh và ấm áp, “Thần, cho địa ngục một phần quang minh đi.”

Thượng đế thản nhiên nói rằng: “Mắt ma vật cấp thấp không thừa nhận được kích thích của ánh sáng.”

Lucifiel cực kỳ tín nhiệm nói rằng: “Thần nhất định có thể cho được ánh sáng mà sinh linh hắc ám có thể tiếp nhận.”

Thượng đế nghẹn lại.

Nếu có thể, y muốn trực tiếp ném một mặt trời lại đây.

Con đường đơn giản thô bạo này bị ngăn chặn, thượng đế chỉ có thể vận dụng thần niệm phân tích đặc thù đất đai địa ngục và tình huống thân thể ác ma, cuối cùng thôi diễn xem “ánh sáng” thế nào mà sinh linh địa ngục có thể tiếp nhận. Lucifiel cứ như vậy an tĩnh chờ đợi đáp án của y, con ngươi màu xanh lam nửa khép, hưởng thụ an bình khi ở chung với thần linh.

Qua một lúc lâu, thượng đế tỉnh lại từ trong suy tính, nhìn thấy mặt nghiêng tốt đẹp dịu dàng của Lucifiel.

“Luci ——” bỗng nhiên, thượng đế không khỏi nói ra một chuyện, “Ngươi biết không? Trong một tương lai khác, ngươi dùng một phương pháp thắp sáng cho địa ngục.”

Lucifiel cọ cọ tóc bạc của thượng đế, hiếu kỳ nói: “Làm thế nào?”

Thượng đế mặt không đổi sắc nói: “Lucifer đào tâm hạch thiên sứ ra, chế tạo ra một mặt trời nhân tạo mà ác ma có thể tiếp nhận.”

Nụ cười của Lucifiel thoáng khựng lại, con ngươi mơ hồ, “Cái đó không liên quan tới ta.”

Hắn tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy!

Đây là lỗi của Lucifer!

Thượng đế gật đầu, “Đúng là không liên quan tới ngươi, nhưng mà làm như vậy cho ta một chút linh cảm.” Y nói chuyện luôn thực sự khách quan, cho dù Lucifer dùng thủ đoạn tàn khốc đạt được quang minh, y cũng không phủ nhận năng lực của đối phương, “Một khi lấy tâm hạch thiên sứ ra, sẽ mang theo ánh sáng nhu hòa, loại ánh sáng đó vừa vặn có thể được ác ma tiếp nhận.”

Lucifiel có chút lo lắng, “Ý của ngài là…”

Thượng đế nói rằng: “Đó là tín ngưỡng với ta, là ánh sáng tín ngưỡng.”

Lucifiel bỗng nhiên có chút phát lạnh, một bản thân mình khác thế mà lại chuyên môn tìm thiên sứ tín ngưỡng thành kính để xuống tay, đào tâm hạch bọn họ.

“Hắn” của lúc đó, rốt cuộc tinh thần đã vặn vẹo thành cái dạng gì.

Thượng đế đưa tay xoa xoa đầu Lucifiel, “Ngươi không cần lo lắng, một ta khác không để cho mặt trời nhân tạo đó tồn tại quá lâu, y có thể hủy diệt mặt trời, để tín ngưỡng trở về thiên đường.”

Lucifiel một chút cũng không vui vẻ nổi.

Một bên đối nghịch với thần, một bên không chút khách khí phá hoại, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

Nhìn thần linh ôn hòa khoan dung với mình, Lucifiel vứt bỏ những ý nghĩa phiền não kia, sắc bén phân tích lời thượng đế muốn nói: “Ngài muốn dùng lực tín ngưỡng, để tạo ra ánh sáng cho địa ngục sao?”

Thượng đế nói rằng: “Đại khái cần lực tín ngưỡng của mười vạn thiên sứ.”

Lucifiel dịu dàng nói: “Ngài đang phiền não sao? Chỉ sợ thiên sứ sẽ không cam tâm tình nguyện để tín ngưỡng của mình sống ở địa ngục.”

Thượng đế hiểu rõ điểm này, lắc lắc đầu, “Mệnh lệnh của ngô, bọn họ không dám phản kháng.”

Sau khi Lucifiel từ bỏ thân phận sí thiên sứ trưởng, đứng ở lập trường ngoài cuộc, lại một lần nữa cảm giác được thần tính lý trí và lãnh khốc. Ngay cả khi hành động như vậy sẽ khiến thiên sứ hiểu lầm, sẽ khiến tín ngưỡng của thiên sứ đối với thần linh giảm xuống, thượng đế vẫn muốn hoàn thành dự tính.

Nhưng mà, lần này Lucifiel không định để thiên sứ hiểu lầm thần.

Lucifiel nắm tay thượng đế, làm cho lòng bàn tay đối phương cảm nhận được tâm hạch mình nhảy lên, “Thần, dùng tín ngưỡng của ta thế nào?”

Đôi mắt vàng kim của thượng đế trợn to.

Lucifiel hôn lên má thượng đế một cái, “Tín ngưỡng của ta hẳn là bằng được mười vạn thiên sứ.”

Dưới tín niệm ngang nhau, thiên sứ địa vị càng cao, hiệu quả của lực tín ngưỡng càng lớn mạnh. Thiên sứ giống như Lucifiel, lực tín ngưỡng của hắn thậm chí có thể tác động đến lực lượng đại thánh trì, thay thế thần linh dùng ra thần quyền nhất định. Nếu nói hắn không cách nào thay thế ánh sáng tín ngưỡng của mười vạn thiên sứ, đó mới là trò cười lớn nhất.

Thượng đế còn chưa nói gì, sách Sáng Thế nhịn không được thét chói tai, “Điện hạ!”

Ánh sáng tín ngưỡng đặt ở địa ngục, sẽ dễ dàng bị hắc ám trong địa ngục làm bẩn!

Lucifiel nhẹ nhàng liếc sách Sáng Thế một cái, sách Sáng Thế co rúm lại, hạ giọng: “Ngài không sợ sa đọa sao?”

Lucifiel nhướn mày, “Ngươi cảm thấy ta sẽ biến thành đọa thiên sứ ư?”

Sách Sáng Thế nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, “Không.” Nhưng ngay sau đó nó nói: “Chỉ là gánh vác sự ăn mòn của hắc ám sẽ rất đau khổ đó.”

Thượng đế ngưng thần, không quá đồng ý.

Lucifiel nắm chặt tay thượng đế, cười nói: “Jehovah, chỉ cần ngài còn thích ta, ta sẽ vĩnh viễn không sa đọa.”

Thượng đế giật mình nói rằng: “… Sẽ đau khổ.”

Lucifiel nghĩ đến mười vạn thiên sứ, lại nhìn thần linh do dự trước mắt, trong lòng ấm áp dạt dào.

“Không đâu.”

Thấy y vẫn không yên lòng, Lucifiel nhỏ giọng nói rằng: “Jehovah, mặt hắc ám của ngài cũng thích ta.”

Sắc mặt thượng đế xoạt một cái biến thành màu đen.

Hắc ám nghe mệnh lệnh của hắc thượng đế, chỉ cần hắc thượng đế không cố ý tra tấn hắn, thì ăn mòn đối với hắn có thể sẽ giảm xuống cực lớn. Huống hồ Lucifiel có tin tưởng, cho hắn đầy đủ thời gian, hắn có thể tìm được cách chuyển hóa và cân bằng quang minh hắc ám.

Hắn là ngôi sao sớm, tự nhiên có thể đánh vỡ trói buộc của hắc ám, cho thế gian quang minh.

“Cứ quyết định như vậy đi, Jehovah.”

“… Ừm.”

Thượng đế không cam không nguyện mà đồng ý chuyện này, cũng hiểu rõ mặt hắc ám của mình sẽ không tận lực tra tấn Luci.

Ánh sáng của địa ngục, do ánh sáng tín ngưỡng trong lòng Lucifiel thay thế.

Ngày hôm sau khi địa ngục còn mờ tối, thượng đế mang theo Lucifiel đi ra khỏi cung điện, những ác ma ở bên ngoài theo dõi cung điện tức khắc tỉnh táo từ trong mệt mỏi, trợn mắt há mồm nhìn hai người dung mạo xấp xỉ đi ra khỏi cung điện.

Dưới sự chứng kiến của ác ma vương cấp, thượng đế xoay người, ngón trỏ điểm một chút ngay ngực Lucifiel.

Lucifiel mỉm cười đứng ở tại chỗ.

Một luồng sáng bị lấy ra từ chỗ tim hắn, không phải màu vàng kim xán lạn, mà là sắc thái sáng nhẹ thanh lãnh như sao trời. Sự dịu dàng của Lucifiel chung quy là dành cho rất ít người, đa số thời điểm, hắn là thiên quốc phó quân, là sí thiên sứ trưởng kiêu ngạo chói mắt trong mắt tất cả thiên sứ.

Thượng đế nhìn tín ngưỡng của Lucifiel đối với quang minh, đối với y, “Rất xinh đẹp.”

Biểu tình hoàn mỹ tao nhã của Lucifiel đổi đổi, trên mặt có thêm một chút ngại ngùng, “Loại chuyện này cũng không cần đánh giá đâu.”

Bị thần đánh giá ánh sáng tín ngưỡng, giống như là bị cởi hết quần áo đánh giá có xinh đẹp hay không vậy.

Thượng đế nhìn hắn một cái.

Ngay sau đó, tay phải thượng đế nâng lên, ánh sáng tín ngưỡng lơ lửng trên không trung, “Ta nói —— ”

“Địa ngục phải có ánh sáng.”

Trong phút chốc, vầng trăng máu ảm đạm thất sắc, mây đen thật dày trên bầu trời bị một luồng sáng xuyên phá, ánh sáng tín ngưỡng trong lòng Lucifiel bay lên tầng mây.

Ánh sáng của sao trời thay thế vầng trăng máu mang điềm xấu.

Trước khi sáng sớm vừa đến, ánh sao phá vỡ bóng tối của địa ngục, tạo ra đầy trời tinh quang.

Giọng nói lạnh như băng của thượng đế vang lên trong chín tầng địa ngục, chấn kinh tất cả sinh linh địa ngục, “Trong một ngày, 12 giờ tại địa ngục là ban ngày, 12 giờ tại địa ngục là đêm tối, ban ngày, vầng trăng máu không ra, ban đêm, sao trời ẩn đi.”

Nếu địa ngục không thích hợp với mặt trời quá mức chói mắt, như vậy liền dùng ánh sao tới thay thế mặt trời, cho địa ngục ánh sáng!

Hết chương 160