Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 166: Đại điển thần cưới




Sau khi dung hợp mặt hắc ám, thượng đế liền biến mất ở chỗ sâu trong địa ngục. Lucifiel không quá yên tâm mà về thiên đường hỏi sách Sáng Thế, sách Sáng Thế hưng phấn nói rằng: “Không cần lo lắng, thượng đế hấp thu lực lượng của hỗn độn hắc ám, tương lai sẽ nâng cao một bước.”

Lucifiel nhắc nhở: “Thần vốn đã cực mạnh.”

Sách Sáng Thế bay tới bay lui, “Y đúng là cực mạnh không sai, nhưng mà sau khi mạnh thêm, y sẽ không bị vấn đề của thế giới làm phức tạp nữa, không gì không làm được!”

Nó xem xét đến quyển sách trong ngực Lucifiel, “Đây là cái gì?”

Lucifiel cúi đầu đọc sách, nhu hòa nói rằng: “Là «sách Tận Thế» mà hắc thượng đế lưu lại, trên đó có các loại tương lai thôi diễn ra, cùng với các loại phương pháp có thể thay đổi tận thế.”

Thế giới là trân bảo của thượng đế, cũng là trân bảo của hắc thượng đế.

Sách Sáng Thế ngây người, “Y cũng yêu thế giới này à…”

Hiểu rõ nguyện vọng của hắc thượng đế, thần khí phấn khởi vì thượng đế mạnh lên đột nhiên im lặng. Thượng đế có thể đạt được ngai vàng của thần quang và ám, là kết quả mà hắc thượng đế dùng cái giá là hy sinh mình để đổi lấy, trên đời này sẽ không bao giờ có hắc ám thứ hai vì quang minh mà làm được một bước này.

Mặt hắc ám của thần, cùng sáng ngời vĩnh hằng.

“Ta định xây một thần điện hắc ám ở địa ngục dùng để thăm viếng, đặt «sách Tận Thế» trong đó, chỉ có ác ma thật lòng yêu địa ngục, yêu thế giới mới tìm đọc được.”

Lucifiel không cầu ác ma hiểu được chân thiện mỹ, chỉ cầu bọn họ có thể hiểu rõ giá trị và ý nghĩa của việc còn sống, đừng để trả giá của hắc thượng đế trở thành phí công.

Sách Sáng Thế bội phục, “Điện hạ suy xét thực chu toàn.”

Lucifiel không có kiêu ngạo, mỉm cười, cao quý trời sinh.

“Chỉ là tận một phần lực.”

Hắc thượng đế chỉ điểm hắn, hắn tình nguyện giúp hắc thượng đế giữ gìn dấu vết tại thế giới này, chứng minh đã từng có một vị thần như vậy giáng xuống thế gian, mang đến vô số hắc ám và náo nhiệt.

Một năm sau, thượng đế từ trong địa ngục đi ra, lực hắc ám nồng đậm lộ ra trên người, cửa địa ngục cả kinh lạnh run.

Y đến đại thánh đường một chuyến, dời hắc thánh trì xuống hạ giới, trong thần điện mà Lucifiel xây cho hắc thượng đế, hắc thánh trì xuất hiện, dừng ở phía dưới dàn tế cung phụng «sách Tận Thế», cực hợp với thần điện hoàn toàn mang phong cách hắc ám.

Lucifiel tới thần điện, vui sướng nhìn thấy dòng nước tăng vọt trong hắc thánh trì, điều này đại biểu độ tán thành của ác ma đối với thần càng ngày càng tăng.

Hắn nhìn về phía thần linh tóc bạc đứng ở bên cạnh hắc thánh trì, hạ mắt chăm chú nhìn bóng mình.

Thần yên tĩnh, hờ hững.

Thân kiêm nét đẹp của quang minh rực rỡ và hắc ám thâm thúy.

Một chút cảm giác xa lạ dâng lên từ trong lòng, Lucifiel dừng lại ở ngoài ba bước, “Jehovah, ngươi biến mất tròn một năm, ta rất lo lắng.”

Giọng nói của hắn như là cái chốt mở ra thứ gì đó, bóng dáng thần linh dường như hơi biến đổi, làn gió yên lặng trong thần điện bắt đầu lưu động, hắc thánh trì nhộn nhạo từng vòng gợn sóng, thần trước mặt Lucifiel, từ sự tồn tại vĩ đại siêu thoát vạn vật biến trở về bộ dạng hắn quen thuộc.

Thượng đế dời tầm mắt nhìn mặt nước đi, đôi mắt vàng kim thuần triệt, phản chiếu ra vạn vật.

Y đối diện với con ngươi lo lắng của Lucifiel

Mắt chớp chớp, trong đôi mắt vàng kim dần dần có thêm Lucifiel, thượng đế tựa như đã lâu chưa nói chuyện, chậm rãi nói rằng: “Ngô dường như lại trải qua một lần… hỗn độn.”

“Hỗn độn lần này, thực tốt đẹp.” Thượng đế lặp lại, “Thực tốt đẹp, hắc ám che chở quang minh, quang minh chậm rãi trưởng thành, không cần châm ngọn lửa mỏng manh đến độ tùy thời đều có thể dập tắt, ngô và hắc ám dung hợp thành một, hợp làm hỗn độn.”

Sau khi y nói xong, Lucifiel chỉ chỉ trái tim y, “Thần vui vẻ không?”

Ý lạnh trên mặt thượng đế hòa tan, ôn hòa mà chân thật.

“Ừm.”

Không còn nhiệt độ giả dối tạo ra cách một tầng thánh quang, cho dù không có thánh quang, y cũng có thể đánh nát băng hàn mà năm tháng dài lâu tích lũy, cười từ tận đáy lòng.

Thần có dung nhan hoàn mỹ nhất, cũng có tươi cười đẹp nhất.

Đó là vui sướng của thần.

Lucifiel kinh diễm trong khoảnh khắc, cùng y nhìn nhau cười, tự đáy lòng cảm thấy vui mừng vì thần buông bỏ chấp niệm.

“Luci, đợi sau khi trở về, hôn lễ mà ngô thiếu ngươi nên làm rồi.”

“Kỳ thật ta không vội…”

Bên tai Lucifiel ửng đỏ, theo bản năng duy trì mặt mũi.

Thượng đế trước sau như một chọt rách vỏ bọc: “Trong lòng Luci rõ ràng muốn kết hôn, vì sao phải nói dối trước mặt ngô, ngô muốn nghe lời nói thật của ngươi.”

Lucifiel hơi ấm ức, “Không phải ngài đều nghe thấy tiếng lòng của ta rồi sao?”

Thượng đế thản nhiên, “Ngô muốn ngươi tự mình nói ra khỏi miệng.”

Quá đáng!

Lucifiel cam chịu nói rằng: “Được rồi, ta vẫn luôn ảo tưởng ngài có thể cầu hôn ta, xem ra đều là ta đơn phương tình nguyện.”

Thượng đế bị những lời này đả động một chút.

Hóa ra là thiếu bước cầu hôn, trách không được Luci nói không nên lời.

Ở thần điện hắc ám, cùng với không ít ác ma ngoài điện dán tường nghe lén, thần linh tóc bạc đánh vỡ hạn chế ba bước khoảng cách, vươn tay đến trước mặt thiên sứ tóc vàng y yêu nhất, “Luci, ngươi nguyện làm thần hậu của ngô, cùng ngô chứng kiến tương lai của thế giới này không?”

“Ta đồng ý.”

Lucifiel nhìn thẳng y, hai mắt như bảo thạch xinh đẹp.

Trong mắt hắn, tình yêu và tín ngưỡng đan chéo, khó rời khó bỏ, mới đầu hắn xem thần là cha, ngưỡng mộ đối phương, sau lại xem thần là người dẫn đường, kính yêu đối phương, cuối cùng xem thần là người yêu —— đem nơi quan trọng nhất trong trái tim đều cho đối phương.

Có thần ở đây, hắn vĩnh viễn sẽ không đi theo hắc ám.

Ngôi sao sớm sẽ vĩnh viễn không rơi xuống.

Lời thề của thần linh được ghi lại vào «sách Tận Thế», trên đó viết, ở kỷ nguyên thứ ba, niên đại Thánh Quang, thượng đế cầu hôn Lucifiel, Lucifiel đồng ý, thần và hắn sáng tạo ra quan hệ hôn nhân đầu tiên mà thiên sứ ký kết.

Thế giới cứ như vậy đi về hướng phồn vinh và hưng thịnh, thiên đường và địa ngục ngưng chiến.

Tầng thứ chín Thủy Tinh thiên.

Đại điển thần hôn cử hành ở thế giới yên tĩnh nhưng xinh đẹp này, hoa tươi chất đầy đại thánh đường, mùi hoa tràn đầy, tăng thêm một phần sức sống cho thần điện lãnh tình, thảm trải sàn tuyết trắng trải một đường từ đại điện đến cửa cung điện ở một đầu khác.

Cách đó không xa, truyền tống trận không ngừng lóe lên, đại biểu cho thỉnh thoảng có sí thiên sứ đến Thủy Tinh thiên. Trong lúc chờ đợi, thượng đế đi đến bồn hoa chỗ cửa đại điện, bẻ một nhánh hoa thủy tinh mềm mại, đưa cho chim nhỏ xanh biếc khoan khoái kêu to.

“Ngươi thay ngô đưa cho hắn.”

Chim nhỏ ngậm hoa thủy tinh tinh xảo từ đại thánh đường bay ra, dọc theo thảm trải, đi đưa cho chủ nhân sáng tạo mình.

Sách Sáng Thế phát ra tiếng cười ngẩng cao, “Ngài thế mà lại học được cách tặng hoa, nếu đặt ở ngàn năm trước, ta khẳng định xem hôm nay như nằm mơ!”

Tay thượng đế đặt trên cửa điện, “Sau khi ngô và mặt hắc ám dung hợp, chung quy sẽ kế thừa một phần sở thích của y, y cũng đã nói với ngô, đối đãi với bạn lữ duy nhất của mình, phải biết chia sẻ tất cả những thứ yêu thích, làm cho đối phương cảm nhận được chân tâm thành ý của ngô.”

Sách Sáng Thế luôn cảm thấy quái quái, “Tất cả những thứ… yêu thích?”

Thượng đế có rất nhiều thứ yêu thích sao?

Thượng đế không giải thích gì, nhìn cung điện Lucifiel xa xa, ở bên kia, sí thiên sứ đã đến đều đang làm bạn với Lucifiel.

Trong cung điện.

Beelzebub khóc tí ta tí tách, “Điện hạ, chúc ngài hạnh phúc.”

Asmodeus cũng hốc mắt hồng hồng, nhưng mà so với Beelzebub thì không chịu thua kém hơn nhiều, chỉ đứng ở bên cạnh, thân hình cao ngất, giống như bảo vệ Lucifiel.

Lucifiel mặc lễ phục thanh lịch trắng noãn, tóc vàng xử lý cực kỳ cẩn thận, lúc tới gần hắn, còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt. Nghe thấy lời Beelzebub nói, hắn dùng đôi mắt màu xanh lam đã giấu đi lực uy hiếp nhìn đối phương, “Đa tạ lời chúc phúc của ngươi.”

Michael sờ sờ cằm, không biết sau khi qua hôm nay, cao thấp thiên đường có bao nhiêu thiên sứ tan nát cõi lòng.

Ai nha, fan điện hạ đầy ngập.

Hắn đẩy Beelzebub quấn lấy Lucifiel điện hạ đi, cợt nhả xáp lại, “Điện hạ, còn nửa giờ nữa liền đưa ngài đến đại thánh đường, hẳn thần cũng đợi lâu rồi, không biết ngài có gì muốn nói với chúng ta không?”

Hôn lễ của điện hạ với thần, đây là chuyện được chú ý nhất tam giới hôm nay.

Michael vô cùng muốn biết tâm tình hai bên.

Không có gan hỏi thần, nhưng hỏi một câu với điện hạ thì vẫn không thành vấn đề.

Theo lời đồn bên phía địa ngục thì, thần chủ động cầu hôn Lucifiel điện hạ, sau khi cầu hôn thành công liền dẫn Lucifiel điện hạ về thiên đường, hạ thần dụ cho tất cả thiên sứ, tuyên bố với bọn họ hôn lễ cử hành vào bảy ngày sau chính là hôm nay.

Đến tột cùng là tình cảm như thế nào, mới khiến cho thần liên tiếp ngoại lệ, khiến thiên đường không còn cấm dục, khiến thiên sứ có khả năng giải phóng tâm linh và tình yêu.

Lucifiel chọt chọt trán Michael, “Quả thật có.”

Michael không lui về phía sau, nửa quỳ trước mặt hắn, tươi cười xán lạn, tùy ý Lucifiel ngồi ở trên ghế chọt trán hắn.

“Các ngươi đều là đồng bạn của ta.” Từ đầu đến cuối thái độ Lucifiel không thay đổi, loại hư danh như thần hậu không kích lên nổi nửa điểm ngạo mạn của hắn, ngược lại, địa vị của hắn lúc làm thiên quốc phó quân mới là cao nhất, “Thiên đường tương lai đều dựa vào các ngươi, ta với thần sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện hạ giới nữa, mà các ngươi nhớ kỹ, tam giới cùng tồn tại, thiếu bên nào cũng không thể.”

Michael dẫn đầu nói rằng: “Nhớ rồi ạ!”

Metatron khiêm tốn cười nói: “Chúng ta sẽ cố gắng.”

Beelzebub, Samael, Asmodeus, Berial, Gabriel cũng gia nhập trả lời, trong mắt mỗi sí thiên sứ tràn ngập tin tưởng, bồng bột hướng về phía trước.

Đây là mị lực chỉ thiên đường có.

Không có phân tranh, không có khoảng cách, cùng nhau cố gắng.

Lucifiel thấy thế, yên tâm phó thác thiên đường cho bọn họ, từ nay về sau, hắn có thể triệt để thoát thân khỏi việc này, cùng thần thưởng thức thế giới.

Ngoài cửa sổ bay tới một con chim nhỏ xanh biếc, “Chiêm chiếp —— ”

Dưới sự trợ giúp của thần lực, nó như ảo ảnh xuyên qua cửa sổ thủy tinh, líu ríu vây quanh bên người Lucifiel. Dưới con mắt ngạc nhiên của các sí thiên sứ, Lucifiel tiếp nhận hoa thủy tinh chim nhỏ đưa tới, đóa hoa trong suốt sáng ngời, đẹp tựa như ngón tay hắn.

“Thần đang giục ta.”

Lucifiel hạ mắt nhẹ ngửi hoa thủy tinh, mùi hoa ngọt ngào thấm vào lòng người, hắn chưa bao giờ rõ ràng mà minh bạch, rằng mình hạnh phúc đến khó tin như thế.

Michael cầm lấy đồng hồ quả quýt, “Không được, thời gian còn chưa tới.”

Trong đám sí thiên sứ chỉ Michael có lá gan nói như vậy, các sí thiên sứ khác sôi nổi lấy ánh mắt trách cứ nhìn Michael, Michael kiên định nói rằng: “Đúng giờ mới viên mãn.”

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ.

Cửa cung điện rộng mở, Lucifiel đi trên thảm trải sàn mềm mại, tóc vàng tới đầu gối, mười hai cánh tuyết trắng ở phía sau, thánh quang tràn ngập.

Con đường này không tính là dài, nhưng phá lệ trịnh trọng trang nghiêm, lúc hắn đi qua, hoa tươi bốn phía nở rộ cùng với hắn, mây trắng vì hắn mà tan đi, thánh ca từ hạ giới vang tận mây xanh, ánh sáng trên Thủy Tinh thiên dường như cũng rơi trên con đường này.

Hắn bước qua hạn chế của tạo vật, đi qua chênh lệch cách xa trước ngự tọa thần linh, nâng mắt liền thấy thần linh tóc bạc khiến hắn tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm.

Cả đời này rất dài, hạnh phúc cũng sẽ rất dài.

“Jehovah, ta là Lucifiel, vĩnh viễn là Lucifiel.”

“Ngô biết.”

Thượng đế vì sự bướng bỉnh của hắn mà cảm thấy mềm mại, mình cũng không phải mặt hắc ám thích Lucifer, Lucifiel đương nhiên là Lucifiel.

“Hôm nay không có ngai vàng của thần hậu, ngươi chỉ có thể cùng ngô ngồi ở ngự tọa.”

“Được.”

Lucifiel nhìn vị trí để lại cho hắn, trên mặt nổi lên màu hồng nhuận, hắn thu cánh lại, thân mật ngồi ở bên cạnh y.

Thượng đế giống như thiên kinh địa nghĩa, đặt sách Sáng Thế trên đầu gối Lucifiel. Sách Sáng Thế tâm linh tương thông với chủ nhân, tự động nằm yên, mở ra, nhưng cái gì cũng không lộ ra cho Lucifiel, suy diễn ra bầu không khí cấu kết với nhau làm việc xấu.

Lucifiel nghĩ đến một việc, tay run lên.

Trang đầu tiên sách Sáng Thế, ghi chép toàn bộ quá trình bảy ngày sáng thế, trên đó cũng kỹ càng tỉ mỉ ghi chép sự tham dự của hắc thượng đế.

Trang thứ hai sách Sáng Thế, mở đầu viết «Sách Thánh Linh», hội tụ tên thật của tất cả thiên sứ thiên đường. Căn cứ lực lượng mạnh yếu mà sắp xếp, càng về trước, tên càng sáng.

Xếp hạng đầu tiên chính là tên Lucifiel, phía sau là chức vụ.

“Luci, xóa nó đi.”

Thượng đế nhìn ra hắn khẩn trương, nắm tay Lucifiel, một cây bút lông chim vàng kim xuất hiện ở đầu ngón tay Lucifiel.

Dưới sự dẫn dắt của thượng đế, ngón tay Lucifiel lướt qua tên và chức vụ, bỗng nhiên, mối liên hệ chặt chẽ giữa linh hồn và thiên đường đứt mất. Giống như hàng vạn hàng nghìn áp lực không còn, lực quang minh trong không khí vì hắn mà hân hoan, nghênh đón hắn giống như nghênh đón thần.

Thoát ly nhân quả thế gian, độc lập bên ngoài trần thế, đây là bước đầu tiên để siêu phàm nhập thánh, khó nhất cũng không dễ vượt qua nhất, chỉ vì nó đại diện cho lĩnh vực của thần.

Lucifiel không cách nào kể ra kích động, mắt tràn ra ánh nước.

Rốt cuộc ——

Không cần nhìn lên vị thần mình yêu nữa.

Hắn nghe thượng đế nói với mình: “Đây là món quà ngô tặng cho ngươi, rõ ràng là sách Sáng Thế nói ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Thần khó hiểu, “Nhưng vì sao ngươi lại khóc.”

Sách Sáng Thế bị nghi ngờ, vì EQ của thượng đế mà che mặt.

Lấy cái gì cứu vớt ngươi đây!

Ý nghĩ như vậy không tồn tại bao lâu, nó mờ mịt nhìn thấy thượng đế ôm Lucifiel, hôn lên nước mắt trên lông mi, thuận thế áp đảo Lucifiel không kịp phản ứng trên ngự tọa, một loạt động tác này tự nhiên đến đáng sợ.

Đại não sách Sáng Thế trống rỗng, ngã xuống trên ngự tọa.

Thần, ngài học xấu rồi!

Dưới đáy lòng thượng đế chết sống không thừa nhận, y chỉ là cảm thấy hôm nay Lucifiel hết sức mỹ vị, nhất thời không lưu ý liền ăn sạch Lucifiel.

“Luci, ngô thích ngươi.”

Trên ngự tọa, Lucifiel mất đi quần áo che lấp vẻ mặt khiếp sợ.

“Ngài… Ngài…”

“Đến tẩm điện đi.”

Thượng đế ôm lấy thần hậu của mình, đi đến tẩm điện, ban đêm còn dài, ở trên ngự tọa làm loại chuyện này không quá thoải mái.

Ngươi cứ nói đi, Luci.

———HOÀN CHÍNH VĂN———