Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 98: Một hàng tượng đá đứng chỉnh tề




Chuyện suy nghĩ của các trí thiên sứ ngựa chạy thoát cương, là chuyện mà Lucifiel dự liệu không kịp.

Hắn cho rằng Demol hiểu ý của hắn, đợi đối phương cầm đồ đặt may trở về, còn ôn hòa nói một câu: “Ngươi làm không tồi, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài.”

“… Vâng.”

Demol ngẩng đầu nhìn điện hạ một cái, chột dạ cúi đầu.

Hắn ta quả thật chưa nói.

Nhưng mà trí thiên sứ Hằng Tinh thiên nên biết thì đều đã biết.

Nhìn theo người hầu trưởng rời khỏi cung điện, Lucifiel trở lại tẩm điện, nhìn nguyên lý ma pháp viết rậm rạp trên quyển da dê. Hắn kiểm tra lại một lần cuối cùng, xác định ma pháp này không có lỗ hổng, sẽ không dẫn đến việc không cách nào biến về, hắn liền cởi quần áo trước gương, trang sức bảo thạch nặng trịch trên người cũng đều theo thứ tự dỡ xuống.

Thân thể tiểu thiên sứ rất mềm mại yếu ớt, không thích hợp đeo loại đồ vật này, trang sức hắn kêu Demol tạo ra đều là vàng bạc loại nhẹ, chỉ cần cho thấy thân phận địa vị là được.

Lucifiel bỗng nhiên cười nói: “May mà trình độ ma pháp không tồi, không cần thỉnh cầu thần tới giúp.”

Ánh sáng ma pháp bao phủ thân thể trần trụi của hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ khép, tóc dài vàng kim như cuộn sóng di chuyển trong gió. Ở sau lưng hắn, mười hai chiếc cánh như cánh hoa tuyệt đẹp mở ra, cánh chim nhuộm thánh quang từng sợi trắng nõn, tựa như mây trắng, lại như tuyết trắng không tỳ vết.

Không ai có thể hình dung sự hoàn mỹ của Lucifiel.

Dần dần ——

Cánh chim ngắn dần, càng ngày càng tinh xảo.

Thân thể thon dài của thiên sứ bao phủ dưới ánh sáng ma pháp chói mắt, chỉ còn lại một bóng dáng be bé.

Chạng vạng qua đi.

Ban đêm đúng hẹn tới.

Xa ở tầng thứ chín, thần linh tóc bạc buông tay chống má xuống, từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại. Động tác của y đánh thức sách Sáng Thế ngủ khò khò trên đầu gối y, sách Sáng Thế mờ mịt nhìn y.

A, là mặt hắc ám tỉnh!

Sách Sáng Thế chậm nửa nhịp hàm hồ nói: “Mặt hắc ám, ngươi tỉnh rồi.”

Ánh mắt thần linh tóc bạc như trời đông, lạnh lẽo dị thường.

Sách Sáng Thế sợ run cả người, bìa sách cau có, giống như một gương mặt buồn rầu. Nhìn thấy ánh mắt của mặt hắc ám, nó mới nhớ lại việc mình làm hại mặt hắc ám lâm vào hôn mê trên ngự tọa như thế nào.

“Thôi.” Hắc thượng đế lạnh nhạt nói rằng, “Lần trước là ngươi vô tâm, nếu có lần sau, ngươi liền theo giới luật thất mỹ đức đến vũng bùn ở địa ngục lăn một vòng đi.”

Sách Sáng Thế cười gượng, “Nhất định không có lần sau.”

Hắc thượng đế lập tức hỏi từng chữ một: “Lucifiel ở nơi nào?”

“Hằng Tinh thiên!”

“Tiểu thánh đường Hằng Tinh thiên?”

“Không phải, là cung điện sí thiên sứ trưởng Hằng Tinh thiên.”

“Hắn ở lại tẩm điện hả?”

Hắc thượng đế có chút kinh ngạc, để phòng ngừa lại nhìn thấy thiên sứ chướng mắt, y lại hỏi: “Trong cung điện có thiên sứ khác không?”

Sách Sáng Thế thề, “Tuyệt đối không có, chỉ mình điện hạ!”

Hắc thượng đế buồn bực.

Tối hôm nay Luci ngoan vậy à?

Đang lúc y chuẩn bị đi thị sát trước một chút, sách Sáng Thế bay đến trước mắt y, chặn tầm mắt của y. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của hắc thượng đế, sách Sáng Thế dùng một loại ngữ điệu khoái trá nói rằng: “Không cần nhìn điện hạ, ngài trực tiếp hạ giới đi tìm điện hạ đi, điện hạ nhất định sẽ gặp ngài.”

Hắc thượng đế: “Các ngươi đang bày trò gì?”

Sách Sáng Thế không phủ nhận điểm này, nghiêm túc nói: “Đi sẽ có niềm vui bất ngờ.”

Hắc thượng đế: “…”

Bị niềm vui bất ngờ này câu lên khẩu vị, hắc thượng đế liền trực tiếp hạ giới đi tìm sí thiên sứ trưởng.

May mắn lúc này là ban đêm, hắc thượng đế lại đi ra từ khu vực chính giữa Hằng Tinh thiên, cũng chính là trong thần điện đi ra, cho nên không có một trí thiên sứ nào phát hiện tin tức “Yahveh điện hạ đêm khuya đi tìm Lucifiel điện hạ”.

Nhưng Beelzebub nửa đêm ở trong cung điện ngắm phong cảnh, lại nhìn thấy cảnh này.

Đáy lòng hắn nghẹn lại.

Kéo rèm lên, không nhìn tới tên kia.

Cung điện sí thiên sứ trưởng cách thần điện rất gần, ban đêm sau khi đóng cửa điện, kết giới đều bảo trì trạng thái phong bế, cũng chỉ có người mang thực lực của thần linh như hắc thượng đế, mới có thể không nhìn tới kết giới, trực tiếp đẩy cửa điện ra.

Vừa đi vào bên trong, đèn ma pháp trong cung điện mở lên từng ngọn từng ngọn.

Hắc thượng đế nhịn không được mà nghĩ nhiều, có phải là Luci ám chỉ đêm nay hắn thực hoan nghênh mình hay không?

Trước kia mình cũng không có loại đãi ngộ này!

Tâm tình đột nhiên cực tốt, hắc thượng đế nhanh chóng đi tới tẩm điện tâm tâm niệm niệm, muốn lập tức nhìn thấy thiên sứ tâm tâm niệm niệm. Để bảo đảm Lucifiel sẽ không nhớ lại những hồi ức không tốt trước đó, hắc thượng đế tạm thời không đẩy cửa tiến vào, mà là điều chỉnh một chút cảm xúc, bảo đảm lực hắc ám trên người mình đã ẩn nấp đi.

Thuận tiện y lại sờ sờ má, xác định trên mặt không có để lại vết đỏ khi ngủ.

Ai bảo thượng đế luôn thích chống má ngủ chứ.

Cuối cùng, y lấy tư thế bình tĩnh nhất đi đẩy cửa, hoàn toàn không biết hết thảy đều bị lưu ảnh ma pháp cầu ghi lại.

Ánh sáng trong tẩm điện mờ tối.

Bức rèm bằng nhung tơ bị kéo lên, xây dựng ra bầu không khí nghỉ ngơi yên tĩnh cho tẩm điện xa hoa. Rèm giường cũng chặn tầm mắt nhìn về phía trên giường, vừa giẫm lên thảm trải sàn, liền có một loại cảm giác thoải mái mềm mại đến tận đáy lòng.

Hắc thượng đế bỗng nhiên nghĩ tới lúc Lucifiel còn chưa sinh ra.

Vầng sáng kia, cũng an tĩnh mềm mại như thế.

Khi nâng trong lòng bàn tay, thậm chí thượng đế còn không cho phép y lộn xộn, sợ động tác hơi lớn, khiến vầng sáng linh hồn này tan mất. Có thể nói là Lucifiel từng chút một chậm rãi lớn lên dưới cái nhìn chăm chú của y và thượng đế.

Thiên sứ này là đặc biệt nhất…

Đáng tiếc, trước khi Lucifiel sinh ra, mình không có thắng được thượng đế.

Trong đôi mắt vàng kim của hắc thượng đế hiện ra cảm xúc không thể diễn tả, đó là cảm xúc tên là không cam lòng. Đi đến bên giường, ngón tay trắng nõn vươn ra dưới áo bào trắng, nhẹ nhàng vén rèm giường thanh lịch mông lung lên.

Y cho là mình sẽ nhìn thấy một thiên sứ tóc vàng mở mắt ra, mỉm cười nhìn y.

Nhưng mà…

Y nhìn thấy cái gì!

Dưới đệm chăn, một cái đầu nhỏ chui ra, con ngươi tròn vo nhìn y.

“Thiên phụ?”

Tiểu thiên sứ trẻ con nói.

Trong tích tắc, hắc thượng đế giống như bị cái gì đó miểu sát.

Tiểu thiên sứ này có mái tóc vàng, cùng với màu mắt giống như Lucifiel, giống như bản thu nhỏ sao chép ra từ Lucifiel. Bé con còn có ngũ quan cực kỳ xinh xắn, mũi tinh xảo, môi hồng nhuận, cực kỳ xinh đẹp. Cánh chim thánh quang sau lưng có cái dài bằng cánh tay, có cái chỉ ngắn bằng một bàn tay, nhìn qua không có một chút lực uy hiếp nào

Thiên sứ nhỏ tuổi này, vốn nên học trong học viện thiên sứ, chứ không phải ở trong cung điện sí thiên sứ trưởng.

Nhưng bé con lại cố tình chính là sí thiên sứ trưởng Lucifiel.

Giọng hắc thượng đế lơ mơ, tựa như từ trong mộng phát ra: “… Luci… fi… el…”

Tiểu thiên sứ cười thiên chân vô tà, “Thiên phụ.”

Hắc thượng đế bị tiếng xưng hô này khiến cho da đầu tê rần, “Vì sao ngươi lại biến thành như vậy?”

“Thiên phụ không thích ta như vậy sao?” Tiểu thiên sứ ôm đệm chăn, con ngươi màu xanh lam vừa có ánh sáng trẻ con, lại có sự rực rỡ của sao trời thuộc về Lucifiel, “Ta cho rằng thiên phụ sẽ thích ta.”

Hắc thượng đế im lặng quỷ dị.

Thích?

Nhìn thấy Lucifiel như vậy, toàn bộ thiên sứ thiên đường đều sẽ biến thành cây si đi.

“Ngươi đang tránh né ngô.” Tay hắc thượng đế bao trùm trên đỉnh đầu hắn, sau khi nhỏ đi, tóc vàng càng thêm nhẵn nhụi mềm mại, như bé dê con mới vừa sinh ra không lâu, toàn thân không có chỗ nào không mềm mại.

Lucifiel ngẩng đầu, hưởng thụ y vuốt ve, “Thiên phụ, ngài là thần sáng thế của ta.”

Hắc thượng đế: “Đúng vậy.”

Tâm trí giống như thoái hóa về kỳ ấu niên, hắn lộ ra cánh tay ôm lấy hắc thượng đế, thẳng thắn nói ra tiếng lòng: “Ta không muốn e ngại ngài, nhưng ngài lại khiến ta không dám tới gần, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này —— ”

“Thiên phụ, để cho ta tới làm bạn với ngài ban đêm đi.”

Lấy thân hài đồng, giống như trẻ con sùng kính thần sáng thế, không cần nghĩ những chuyện khác.

Lucifiel nghĩ như vậy, hôn một cái lên má hắc thượng đế.

Hắc thượng đế cứng đờ.

Lập tức nghe thấy tiểu thiên sứ giòn tan nói rằng: “Ta vừa sinh ra đã là sí thiên sứ trưởng, sống dưới ánh mắt tất cả thiên sứ, chưa bao giờ đi dạo phố vào buổi tối, ngài bằng lòng theo ta đi ra ngoài một chút không?”

Hắn chờ đợi nhìn thần.

Lời mời này, trực tiếp khiến hắc thượng đế mềm lòng, nghĩ tới cố gắng của đối phương nhiều năm qua.

“Được.”

Trên đời này sẽ không bao giờ có Lucifiel thứ hai đáng giá với thần như thế.

Trên đường phố Hằng Tinh thiên.

Ngọn đèn chiếu xuống khiến đường phố phồn hoa sáng thêm không ít, tựa như ban ngày, mà ánh sáng ma pháp đủ màu rực rỡ, càng tăng thêm cảm giác ban ngày không có cho đường phố.

Ở trên đường có tiệm may đồ, tiệm trang sức, tiệm tạp hóa, còn có tiệm chuyên môn buôn bán vũ khí vân vân, ngoại trừ thiên sứ, còn có thể nhìn thấy một vài tinh linh cấp cao hiếm thấy, hoặc là long tộc ở bên trong dạo phố. Tiền nơi này đều là lấy Hằng Tinh tệ kết toán, nếu muốn đổi tiền tệ, thì phải đến nơi giao dịch chuyên môn.

Tối hôm nay, các thiên sứ đi dạo phố đều nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng hít không khí kỳ quái.

Từ xa đến gần.

Sau đó, như là bị mạnh mẽ ấn dừng tất cả âm thanh.

Các trí thiên sứ tò mò nhìn lại, cho dù là nhân viên trong cửa hàng cũng đều từ cửa ló đầu ra, xem náo nhiệt.

Chỉ thấy thiên sứ tóc bạc ôm một tiểu thiên sứ chậm rãi đi tới.

Khí chất thiên sứ tóc bạc bình tĩnh như nước lặng, lộ ra sự thanh lãnh, dung nhan hoàn mỹ đến độ khiến trí thiên sứ không rời mắt được, ánh mắt đăm đăm. Tiểu thiên sứ trong lòng ngực y không có ngẩng đầu, chôn mặt trước ngực y, dưới sợi tóc vàng còn có thể nhìn thấy da thịt tuyết trắng, lỗ tai phấn nộn, y bào trên người lại làm cho trí thiên sứ đột nhiên bừng tỉnh.

Ba đường kim văn, hai đường ngân văn, loại hoa văn áo choàng đặc biệt này, là phẩm cấp sí thiên sứ trưởng!

“Sí thiên sứ” mới xuất hiện bị nghị luận, đêm nay đã tới!

Hắc thượng đế vỗ nhẹ lưng Luci, “Ngươi không nhìn sao?”

Là không dám ngẩng đầu đi.

Thú vui ác liệt khác với mặt quang minh của hắc thượng đế nhảy ra, thúc giục Lucifiel đến xem những cửa hàng đó. Không biết làm thế nào, tiểu thiên sứ trong ngực chỉ có thể chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Đây là một dung nhan khiến thiên sứ tuyệt đối không quên được.

Xinh đẹp đến không cách nào hình dung.

Trong tức khắc, trên đường phố Hằng Tinh thiên có thêm không ít tượng đá, bao gồm cả tinh linh, long tộc.

Lucifiel nghiêng đầu, “ Đường phố tối hôm nay thật yên tĩnh.”

Hắc thượng đế: “Ưm.”

Dễ bị doạ cháng váng như vậy, lực thừa nhận của thiên sứ quá yếu, một chút cũng không bằng ác ma.

Hết chương 98