Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P3)

Chương 417




Tôi dành thời gian nghiên cứu người trước mắt mình. Nhịp tim tôi tăng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Có thứ gì đó đã chạm vào chiếc hộp ký ức không nên chạm vào, và những từ ngữ bắt đầu thoát ra từ chiếc hộp được chôn sâu trong bóng tối.


["Arondight đang ở đâu? Ngươi có phải là người đã giấu nó không?"] 


Đó là lần đầu tiên tôi chạm trán với anh ta. Trong khi giữ chặt cổ áo tôi, anh ta hỏi tôi câu đó.


["Nếu ngươi không định trả lời, thì ta sẽ dùng vũ lực để tìm ra nó."]


Thiên nhãn màu vàng kim sáng lấp lánh như trong quá khứ đang ở ngay kia, chờ đợi.


Cơn đau nửa đầu tấn công tôi, tầm nhìn của tôi bị bóp méo như một bức tranh trừu tượng. Giọng nói từ ký ức tiếp tục vang lên.


["'Thế giới' mà ngươi đã cho ta thấy, nó có thực sự tồn tại không?"]


....


......


.......


[Cá nhân được áp dụng không phải là 'Nhân vật'.]


Có những ký ức nhất định không thể quên cho dù ta có muốn, và có lẽ những ký ức của lần hồi quy đó chính là như vậy đối với tôi.


Tôi đã thất bại trong việc cứu Yoo Jonghyuk ở vòng đó. Anh ta đi đến lượt tiếp theo, vẫn mặc chiếc áo khoác trắng.


Tôi chưa bao giờ quên cảnh tượng bóng lưng của anh ta, được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ và để tôi cùng Han Sooyoung của vòng 1863 ở phía sau hoàn toàn tự do.


"Anh là..."


Trong một thời gian dài, tôi bần thần nhìn chằm chằm vào 'Yoo Jonghyuk' đang ngồi trên ngai vàng. Vết sẹo trên má hóp, đôi mắt đen sâu thẳm - mọi thứ đều thuộc về Yoo Jonghyuk lượt 1863 mà tôi nhớ.


Tuy nhiên, cú sốc của tôi không dừng lại ở đó.


[Chòm sao 'Kẻ mưu phản Bí mật' đang nhìn vào bạn.]


...Kẻ mưu phản Bí mật??


Chỉ sau đó, tôi mới phát hiện ra luồng ác khí đáng sợ tỏa ra từ toàn bộ hình dáng Yoo Jonghyuk. 'Cái ác' này khác với của Quỷ Vương. Không, đây là Hỗn mang mà Star Stream không thể nhận ra là 'Thiện' hay 'Ác'.


Tôi định nói điều gì đó, nhưng rồi, một ánh sáng rực rỡ phát ra từ túi trong của tôi.


[Thuộc tính độc nhất, 'Trình thông dịch kịch bản' được kích hoạt!]


[Câu chuyện khổng lồ 'Mùa của Ánh sáng và Bóng tối' đang phản ứng với thuộc tính của bạn.]


Như thể nó đang chờ đợi giây phút này, câu chuyện bắt đầu kể. Hai Yoo Jonghyuk đang ở một nơi nào đó.


[ [Quay lại đi, ngươi không thể cứu bất kỳ ai cả.] ]


["...Kẻ mưu phản Bí mật?"]


Như thể bị tua nhanh, các cảnh quay cứ thế trôi qua trong tâm trí tôi. Chúng là những thông tin rời rạc, nhưng đủ để tôi hiểu được tình hình hiện tại.


...Vậy, đó là những gì đã xảy ra.


Tôi dần dần hiểu được những gì đang diễn ra ở đây.


Tiếp theo là cảnh Yoo Jonghyuk rơi xuống, Lee Jihye bắt được anh ta, và cuối cùng, Con tàu rời hòn đảo. Có vẻ như Kim Dokja Company đã thoát khỏi Đảo Luân hồi một cách an toàn.


[Câu chuyện 'Mùa của Ánh sáng và Bóng tối' đã ngừng.]


Tôi khẽ thở dài và đưa mắt nhìn lên tồn tại ở trên ngai vàng. Kẻ mưu phản Bí mật cùng lúc nhìn xuống tôi.


['Bức tường thứ tư' đang được kích hoạt mạnh mẽ!]


Trái tim tôi bình tĩnh và lý trí của tôi trở lại từng chút một. Tôi hít vài hơi thở nhanh nhưng sâu và mở miệng, "Nếu anh định làm tôi hoảng sợ bằng vẻ ngoài đó, thì xin chúc mừng, anh đã thành công rực rỡ."


[Chẳng phải ngươi đã sử dụng cách nói lịch sự với ta trước đó sao?]


"Tôi chỉ ứng xử phù hợp với lựa chọn 'xuất hiện với tư cách là Yoo Jonghyuk' của anh mà thôi."


Tôi hoàn toàn không bị che lấp bởi ánh hào quang của anh ta, và như thể thích thú với điều đó, đôi môi của Kẻ mưu phản khẽ giật. Không quan tâm anh ta cảm thấy thế nào, tôi chỉ đơn giản là tiếp tục, "Kẻ mưu phản Bí mật, tôi đề nghị chúng ta thực hiện 'Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh'."


[Tại sao ta phải đồng ý làm điều đó?]


"Không đời nào mà anh lại là Yoo Jonghyuk vòng 1863 được. Thực ra là không thể."


[Điều gì khiến ngươi nghĩ vậy?]


"Anh muốn biết ư? Có ba lý do, anh thấy đấy."


Một tia sáng yếu ớt le lói trong mắt Kẻ mưu phản Bí mật.


"Vậy, anh có hứng thú hay không?"


[Mặc dù rất hấp dẫn, nhưng nó không phải một cuộc trao đổi công bằng.]


Kẻ mưu phản Bí mật nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt trầm ngâm. Dường như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, và cũng có thể có một chút tức giận.


Đã bao lâu trôi qua rồi? Lông mày trái của anh ta run lên khá nhiều. Tôi chợt nhớ lại một đoạn nào đó trong Con đường sinh tồn.


[Bất cứ khi nào Yoo Jonghyuk đưa ra một quyết định nghiêm túc, lông mày trái của anh ấy sẽ run lên.]


Kẻ mưu phản Bí mật nói, [Ta sẽ đưa ra một điều kiện.]


"Như thế nào?"


[Ta chắc rằng ngươi đang tò mò tại sao ta lại đưa ngươi đến đây.]


Tôi gật đầu. Tất nhiên là tôi tò mò.


[Tuy nhiên, ngươi không thể hỏi ta điều đó. Vì ta không thể nói cho ngươi biết. Có một số câu trả lời chỉ có thể được giải quyết bằng cách chủ động tìm kiếm câu hỏi phù hợp trước.]


"Anh nói cứ như Đức Phật ấy??"


[Ta đồng ý với 'Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh'. Ngươi có thể hỏi ta ba điều, nhưng ngươi không thể hỏi câu liên quan đến 'tại sao ngươi được đưa đến đây'.]


"Đó có phải là điều kiện của anh không?"


[Một điều nữa. Khi ngươi đã xong Ba câu hỏi, ngươi cần tìm ra 'lý do ngươi phải được đưa đến đây'.]


Đó là điều tôi hoàn toàn không ngờ đến và tôi hoảng hốt trong giây lát. "Nếu tôi không làm được thì sao?"


Kẻ mưu phản Bí mật không trả lời. Thay vào đó, anh ta giơ ngón tay dài của mình lên và đặt nó trên tay vịn của ngai vàng.


Chỉ hành động đơn giản đó thôi đã khiến tôi lạnh sống lưng.


'Có thể đánh bại anh ta trong tình trạng hiện tại của mình không?'


Tôi bắt đầu kiểm tra tất cả các câu chuyện mà tôi sở hữu, từ cấp huyền thoại cho đến câu chuyện khổng lồ...


"Tốt hơn hết là đừng làm điều gì ngu ngốc."


Chính kkoma Yoo Jonghyuk số [999] đứng cạnh tôi đã nói điều đó. Tôi nhếch mép và nhìn xuống anh ta. "Anh đang lo cho tôi đấy à?"


"Rất phiền phức khi dọn một xác chết, vậy thôi."


"...Chính xác thì anh là gì vậy?"


[Ngươi đang sử dụng câu hỏi của mình sao? Được.]


"Không, chờ ch..."


Tuy nhiên, trước khi tôi có thể nói hết câu, các tin nhắn bắt đầu hiện lên.


['Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh' đã bắt đầu.]


[Cả hai bên có thể trao đổi ba câu hỏi và ba câu trả lời.]


[Cả hai bên có thể từ chối trả lời một câu hỏi.]


[Câu hỏi và câu trả lời sẽ không kết thúc cho đến khi cả hai bên đặt câu hỏi và trả lời đúng cách.]


[Bạn đang sử dụng quyền hỏi câu hỏi đầu tiên.]


Tôi bắt gặp kkoma Yoo Jongyeok số [666] cười ranh mãnh ở bên cạnh. Mẹ kiếp.


Tuy nhiên, mọi thứ đã đi như thế này, tôi nghĩ rằng cũng không tệ lắm khi nghe câu chuyện của họ.


[Họ là những người phụ thuộc của ta.]


"Tôi hy vọng anh sẽ không kết thúc câu trả lời của mình như vậy. Tôi muốn anh hiểu sâu hơn một chút vì dù sao thì anh cũng định nói với tôi mọi thứ. Tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu anh ân cần giải thích một cách đúng đắn về định nghĩa người phụ thuộc của anh là gì, cho dù nó giống như Avatar hay là thứ gì đó tương tự như những người phụ thuộc của các Quỷ Vương."


Tôi nói một cách thận trọng nhất có thể để đảm bảo rằng những gì tôi nói không giống với câu hỏi thứ hai. Điều đó khiến kkoma Yoo Jonghyuk số [777] phải thở dài thán phục và lên tiếng, "Cậu ta hẳn phải nói rất nhiều nhỉ."


"Tôi không nói chuyện với anh."


[Họ là những sinh vật nhận được ký ức của ta.]


[Bạn đã nhận được câu trả lời đầu tiên.]


"Vậy, nó tương tự như kỹ năng Avatar."


[Đến lượt ta. Hãy cho ta biết lý do đầu tiên khiến ta không thể là 'Yoo Jonghyuk vòng 1863'.]


"Nếu anh thực sự là Yoo Jonghyuk từ vòng 1863, thì không đời nào anh lại mặc chiếc áo khoác trắng đó."


[....Tại sao không?]


"Dấu ấn 'Hồi quy' chỉ gửi lại linh hồn của một người. Nó không gửi lại các vật phẩm mà anh sở hữu. Chiếc áo khoác mà tôi đưa Yoo Jonghyuk lượt 1863 đã bị phá hủy khi anh ta hồi quy. Vì vậy, nếu anh thực sự đến từ vòng 1863, anh sẽ không mặc chiếc áo khoác đó."


[Thú vị đấy. Tuy nhiên, đây chỉ đơn thuần là một vật phẩm mà ta đã mua.]


"Yoo Jonghyuk thường không mặc màu trắng."


[....Hỏi câu hỏi thứ hai của ngươi đi.]


[Bạn đang sử dụng quyền hỏi câu hỏi thứ hai.]


Tôi không do dự và lên tiếng, "Câu hỏi thứ hai của tôi. Anh có phải là 'Yoo Jonghuyk vòng 1863' không?"


Câu hỏi của tôi khiến nét mặt của Kẻ mưu phản Bí mật hơi dao động. [...Ngươi đang cố chọc tức ta sao?]


"Không, tôi đang rất nghiêm túc."


[Ta là Yoo Jonghyuk, người đã trải qua vòng 1863.]


"Ở thì quá khứ, đúng không."


[Bây giờ ta chỉ đơn thuần là Kẻ mưu phản Bí mật.]


[Bạn đã nhận được câu trả lời thứ hai.]


Trừ khi đặt một điều kiện đặc biệt, ta chỉ được nói sự thật trong 'Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh'. Nếu không, sẽ ngay lập tức bị cuốn vào cơn bão hậu quả của xác suất.


Tuy nhiên, tôi không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của cơn bão xung quanh Kẻ mưu phản Bí mật.


[Bây giờ, hãy nói lý do thứ hai khiến ta không thể là 'Yoo Jonghyuk của vòng 1863'.]


"Có quá nhiều điểm mâu thuẫn để anh có thể là Yoo Jonghyuk từ vòng 1863."


[Mâu thuẫn như thế nào?]


"Nếu anh thực sự là anh ta từ vòng 1863, vậy tại sao anh lại gửi tôi đến đó để tự sát? Nói một cách logic, nó không có ý nghĩa, phải không?"


[Bởi vì hành động đó sẽ tạo ra ta. Nó là một nghịch lý thời gian đơn giản. Ta là Yoo Jonghyuk từ vòng 1863, và chỉ khi ngươi giết ta ở đó, ta mới có thể tái sinh thành Kẻ mưu phản Bí mật.]


"Có vẻ như anh đã luyện tập câu trả lời đó một thời gian. Nó cũng quá tự nhiên. Ngay cả khi tôi cho rằng anh đang nói thật, thật không may, dường như anh không hài lòng cho lắm sau khi tôi thành công trong nhiệm vụ của mình. Ngoài ra, anh trông cũng khá ngạc nhiên."


[...Câu hỏi tiếp theo của ngươi.]


"Không, anh hỏi trước đi. Tôi sẽ hỏi cuối cùng."


Kẻ mưu phản Bí mật nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi mở miệng, [Được thôi. Lý do cuối cùng khiến ta không thể là 'Yoo Jonghyuk từ vòng 1863' là gì?]


"Tôi có một phương pháp đặc biệt để tìm ra điều đó. Tôi sở hữu một kỹ năng cho phép tôi đọc được suy nghĩ bên trong đối phương, anh thấy đấy."


[Vậy nên?]


"Nhưng Yoo Jonghyuk của vòng 1863 đã trở thành một tồn tại mà tôi không thể đọc được nữa."


Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc Yoo Jonghyuk rời đi để đến lượt tiếp theo. Khoảnh khắc anh ta thoát khỏi vai trò là một 'nhân vật', và thậm chí là kỹ năng độc quyền của tôi, 'Quan điểm của Độc giả Toàn trí' không còn đọc anh ta được nữa.


[Điều đó nghĩa là ngươi có thể đọc những suy nghĩ riêng tư của ta?]


"Không, tôi cũng không đọc được của anh."


[Vậy thì sao?]


"Tuy nhiên, lý do tại sao tôi không thể đọc được thì khác."


[Kích hoạt kỹ năng 'Quan điểm của Độc giả Toàn trí' đã bị hủy bỏ!]


[Độ hiểu biết của bạn về cá nhân được áp dụng còn thiếu rất nhiều!]


[Độ hiểu biết của bạn không thể bắt kịp trạng thái của cá nhân được áp dụng!]


Tôi lặng lẽ nhìn lên những dòng tin nhắn lơ lửng trên không trung.


Kẻ mưu phản Bí mật cau mày. [Ta không thể chấp nhận lý do của ngươi. Ngươi đang....]


"Tôi sẽ hỏi câu hỏi cuối cùng của mình." tôi nói, không cho anh ta bất kỳ cơ hội lên tiếng. "Ở hành tinh nơi tôi từng sống, tình cờ có một cuốn tiểu thuyết tên là 'Ba cách để sống trong một thế giới đổ nát'."


Gần như ngay lập tức, bầu không khí xung quanh thay đổi. Biểu cảm trên khuôn mặt Kẻ mưu phản Bí mật chìm xuống đáy. Đôi mắt anh ta trở nên máu lạnh, như thể anh ta sẽ có thể giết tôi bất cứ lúc nào.


Tôi tuyệt vọng chống lại hào quang đó và tiếp tục. Đây là câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi. "Kẻ mưu phản Bí mật, anh có phải là người biết phần kết của cuốn tiểu thuyết đó không?"


__________


Yoo Jonghyuk có một giấc mơ.


Đó là một giấc mơ rất cũ và nhập nhòe.


Vì lý do nào đó, anh đang mặc một chiếc áo khoác trắng.


Anh cầm thanh Phá Thiên Kiếm vừa vặn với anh như một chiếc găng tay. Trong khi nắm chặt vũ khí nặng nề, anh đang chiến đấu chống lại ai đó. Khi nhìn kỹ hơn, anh nhận ra rằng người trước mắt sở hữu diện mạo y hệt anh.


Đó là một Yoo Jonghyuk khác, nhưng thay vào đó đang mặc một chiếc áo khoác đen.


Anh không chắc tại sao mình lại trải qua một giấc mơ như vậy.


'Lượt 1863.'


Có lẽ là bởi vì anh đã tình cờ gặp tên đó. Có lẽ đó là lý do tại sao anh lại mơ về thứ như thế này.


Yoo Jonghyuk nghiến răng. Khoảng cách trạng thái áp đảo mà anh cảm nhận được giữa anh và Kẻ mưu phản Bí mật vào thời điểm họ đụng độ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.


Tuy nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của anh, những ký ức vẫn tiếp tục ngấm vào anh. Anh đã trở thành Yoo Jonghyuk vòng 1863 và đang vung kiếm xung quanh.


'Mình sẽ chết.'


'Mình sẽ hồi quy.'


Mỗi khi hai thanh kiếm va chạm, Yoo Jonghyuk lại cảm nhận được sự tuyệt vọng và nỗi cô đơn của vòng 1863. Thật kỳ lạ, mọi thứ đều rất tự nhiên với anh.


Như thể những cảm xúc đó đã là của anh từ rất lâu rồi.


'Phập!'


Cuối cùng, hai thanh kiếm đâm sâu vào bụng hai người.


'Câu chuyện này sẽ kết thúc tại đây.'


'Ngay cả vậy, mọi thứ sẽ bắt đầu lại một lần nữa.'


Yoo Jonghyuk mặc chiếc áo khoác đen tan biến trước,