Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 43




Nhưng đối với loài linh trưởng, trẻ con sinh ra đều mang hình dạng người, gia tộc Kình Thiên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng trong quá trình mang thai đứa trẻ sẽ mọc ra hai túi xúc tua, nhưng túi xúc tua sẽ bị ẩn đi, khi bọn họ trưởng thành, sẽ từ từ phát triển ra xúc tua to khỏe.

Không ít nhân viên y tế đang bận rộn, Kình Trạch lại nhíu mày nhìn Đan Kỳ đang mê man, không hiểu ra sao trong lòng lại có từng trận đau đớn. Cứ cảm thấy Đan Kỳ hôn mê có liên quan tới giấc mơ không vui kia của hắn.

Từ khi hắn năm tuổi đã bị một giấc mơ tra tấn. Người trong ngực cũng bị hôn mê như vậy, sau đó liền biến mất trước mặt hắn.

Sau khi cùng Đan Kỳ ở bên nhau, thời gian giấc mộng này quấy rầy hắn càng ngày càng ít. Cho tới khi Đan Kỳ vừa mới hôn mê, hắn mới lại nhớ tới giấc mơ này một lần nữa. Hắn tóm lấy bác sĩ vẻ mặt lo lắng hỏi: “Đan Kỳ thế nào? Vì sao cậu ấy lại hôn mê?”

Bác sĩ nói: “Ngài yên tâm, thân thể phu nhân rất tốt, hôn mê là vì thể lực tiêu hoa quá nhiều. Nghỉ ngơi một lúc là được. Chúng tôi đang bổ sung năng lượng cho phu nhân, trong hai giờ có thể tỉnh lại.”

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Kình Trạch hơi nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vẫn luôn ở bên cạnh Đan Kỳ, chờ cậu tỉnh  lại.

Biết được Đan Kỳ binh an sinh được một bé trai, cha mẹ Kình Trạch cuối cùng đã trở về. Bọn họ ở bên ngoài khoảng nửa năm, vốn dĩ đã muốn về từ sớm, sau đó lại nghe ngóng thấy con trai ở chung với Đan Kỳ thì ít mà xa cách thì nhiều. Vì thế bọn họ liền quyết định ở ngoài thêm một khoảng thời gian nữa.

Cho tới khi ngày dự sinh của Đan Kỳ càng tới gần, bọn họ mới cưỡi phi thuyền về vương cung.

Kình An và phu nhân đầu tiên tới thăm Đan Kỳ, thấy vẻ mặt cậu cũng không tồi, liền đi xem cháu trai của bọn họ.

Ở đai lục tinh tế, những đứa trẻ được sinh ra phải được đưa đi kiểm tra đo lường, cho nên tiểu Kình Hoa được bác sĩ ôm đặt vào trong thiết bị dò xét để kiểm tra đo lường.

Tiểu Kình Hoa vừa mới sinh hơn phân nửa giống Đan Kỳ, có một khuôn mặt nhỏ rất thanh tú, quả thực là từ một khuôn đúc với Đan Kỳ. Nếu không phải bởi vì túi xúc tua phát triển hoàn chỉnh kia, thật sự là một tiểu Đan Kỳ khỏe mạnh.

Kình An và phu nhân chờ ở bên ngoài phòng kiểm tra, rất nhanh, kết quả đo lường đã có.

Vẻ mặt bác sĩ rất vui sướng nói với Kình An: “Chúc mừng tộc trưởng tiên sinh, thể chất bắt đầu của tiểu thiếu gia là cấp A, thật sự là khó có được! Cho dù có chểnh mảng thì cũng sẽ dễ dàng đạt được cấp SSS. Chúc mừng thiếu tộc trưởng, chúc mừng thiếu phu nhân. Thật là một chuyện đáng ăn mừng!”

Vợ chồng Kình An rất bất ngờ gật đầu liên tục, ôm cháu trai cười không khép được miệng.

Đan Kỳ cũng từ từ tỉnh lại, cậu từ từ mở to mắt, nhìn thấy Kình Trạch đang ngồi bên mép giường cậu. Thấy cậu tỉnh lại liền nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

Đan Kỳ cảm thấy cổ họng rất khô liền nói: “Nước.” Lời vừa ra khỏi miệng, Đan Kỳ liền cảm thấy giọng của mình không giống tiếng người.

Kình Trạch lập tức bưng nước tới cho cậu, Đan Kỳ vội vàng uống mấy hớp. Sau khi uống xong nước, cổ họng cậu mới tốt hơn một chút, lúc này mới mở miệng hỏi: “Tiểu Hoa đâu?”

Tiểu Hoa là tên lúc trước Đan Kỳ tùy tiện đặt, không nghĩ tới Kình Trạch cứ như vậy mà đồng ý. Sau đó Đan Kỳ lại thử đọc mấy lần, thấy họ Kình này ghép với bất cứ chữ nào cũng thấy dễ nghe. Vì thế đứa bé đầu tiên của bọn họ có tên là Kình Hoa.

Kình Trạch dịch góc chăn cho cậu nói: “Ôm đi kiểm tra rồi, em không cần lo lắng, ba mẹ đang ở bên cạnh nó.”

Đan Kỳ gật đầu nói: “Bọn họ đã trở lại rồi sao?”

Kình Trạch ừ một tiếng hỏi: “Muốn ăn cái gì không?”

Đan Kỳ gật đầu: “Trong bụng trống trơn, muốn ăn chút cháo.”

Kình Trạch kêu người làm một ít sữa lắc cho cậu, cậu vừa mới sinh xong, hắn không dám để cậu ăn đồ ăn không dễ hấp thu. Đan Kỳ cũng không kén ăn, ngoan ngoãn uống xong sữa lắc, thân thể rất nhanh khôi phục được chút sức.

Cậu thử ngồi dậy hỏi: “Tiểu tám trảo có đáng yêu hay không?”

Kình Trạch cười vuốt ve ót cậu nói: “Rất đáng yêu, lớn lên giống em.”

Đan Kỳ rất bất ngờ nói: “Hả, thế mà lại giống tôi sao? Tôi cứ nghĩ là giống anh cơ.”

Kình Trạch nói: “Cũng không phải con của mình tôi, sao có thể giống một mình tôi được? Đặc thù của nó thì giống tôi, cũng không thể hoàn toàn giống tôi được.”

Đan Kỳ cười nói: “Rất muốn nhìn thấy nó nha.”

Rất nhanh tiểu gia hỏa kia đã được vợ chồng Kình An ôm về. Thấy cậu đã tỉnh, Kình phu nhân liền đi lên thăm hỏi: “Đan Kỳ cảm giác thấy thế nào? Nhìn sắc mặt con cũng không tốt lắm, đã ăn cái gì đó chưa? Ăn một chút thì thể lực có thể hồi phục nhanh hơn.”

Đan Kỳ gật đầu nói: “Con ăn rồi, đã uống sữa lắc rồi ạ, cảm ơn mẹ quan tâm.”

Kình phu nhân ôm tiểu gia hỏa ngồi xuống trước giường Đan Kỳ nói: “Đừng khách sáo với mẹ như vậy, mau tới xem tiểu bảo bảo của chúng ta.” Nói xong liền đưa tiểu Kình Phong cho Đan Kỳ ôm.

Tiều gia hỏa này đã mở mắt, mặc vào quần áo trẻ con rộng thùng thình. Hai nắm tay nho nhỏ nắm chặt, còn bỏ một ngón tay vào miệng, còn rất chăm chỉ mút ngón tay.

Đan Kỳ mở to mắt nhìn nó hỏi: “Nói đói bụng phải không? Nên đút nó ăn cái gì đây?” Sinh sản giả cho con bú sữa sao? Cậu theo bản năng cúi đầu nhìn bộ ngực bình thường của mình, nhưng mà không có sự thay đổi gì mà.

Kình Trạch hơi không biết nói gì nhìn cậu nói: “Sẽ có chuyên gia nuôi nấng tiểu tám trảo, em không nên bận tâm.”

Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn Kình Trạch nói: “Này, sao anh cũng…. kêu nó như vậy?”

Kình Trạch nhéo nhéo nắm tay nhỏ của nhóc con nói: “Kỳ thật, tiểu tám trảo cũng rất đáng yêu không phải sao? Có thể dùng làm tên trên mạng cho nó.” Nói xong hắn vươn tay nắm lấy nắm tay của tiểu tám trảo nói tiếp: “Dũng sĩ tương lai của chúng ta, tôi tin nó sẽ giống chúng ta, trở thành người ưu tú nhất trên thế giới này.”

Đan Kỳ ngại ngùng cười nói: “Tôi cũng không phải người ưu tú gì, hiện giờ tôi cũng không phải. Nếu nói là sinh sản giả ưu tú nhất, tôi cũng cảm thấy đây không phải là vinh quang.”

Kình Trạch sờ sờ đỉnh đầu cậu nói: “Em đương nhiên là người ưu tú nhất, ở trong lòng tôi, em chính là người ưu tú nhất.”

Có thể tự nhiên nói ra lời âu yếm như vậy, Đan Kỳ nghe thấy cũng hơi ngại ngùng. Cậu nhìn về phía Kình Trạch nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ trở thành người ưu tú nhất, nhất định sẽ.”

Kình Trạch gật đầu nói: “Tôi tin tưởng em.”

Là Linh Chiến Sĩ xếp hạng thứ 97, Đan Kỳ sẽ đại diện cho đại lục Kình Thiên, cùng hai trăm linh chiến sĩ ở tinh thế thi đấu với nhau.

Trận đấu chung kết lần này, người đứng đầu của đại lục Đông Phương đương nhiên là Đông Phương Y. Đan Kỳ còn cố ý đi xem video thi đấu của y, video đều kết thúc trong mười phút, y đều tốc chiến tốc thắng. Nói về tốc độ thì không ai bằng được Đông Phương Y. Nhưng Đan Kỳ lại thấy kỳ quái, vì sao y nhất định phải rút ngắn thời gian thi đấu trong mười phút?

Cậu cảm thấy nhất định có vấn đề. Nhưng cậu cũng không dám xác định, nếu có cơ hội gặp y nhất định phải thử xem.

Cậu đoán là chắc có liên quan tới loại thuộc mà y dùng, thời gian có hiệu lực của thuốc kia chắc chỉ trong mười phút, vượt qua mười phút thì không còn tác dụng nữa. Thử nghĩ xem một Linh Chiến Sĩ ban đầu chỉ là cấp A, linh lực lại bỗng nhiên tăng mạnh. Linh dược có mạnh đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng hữu hiệu trong thời gian dài.

Kình Trạch thấy cậu đang suy nghĩ cái gì liền hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Đan Kỳ không muốn dựa vào năng lực của Kình Trạch để bảo vệ mình, hắn bảo vệ cậu đã quá nhiều. Cậu lắc lắc đầu nói: “Không có gì, a…. y, hình như là nó tiểu rồi.”

Một bàn tay của Đan Kỳ nâng mông của tiểu tám trảo, kết qủa cậu sờ thấy thứ gì đó nóng hôi hổi.

Kình phu nhân bên cạnh thấy thế lập tức đi lên đón lấy, cởi bỏ quần áo của tiểu tám trảo, lấy miếng dán ngăn nước tiểu trên mông bé xuống.

Đan Kỳ cảm thấy rất thần kỳ, vừa rồi cậu không nhìn thấy cái gì trên mông tiểu tám trảo, lúc này trên mông bé lại xuất hiện một miếng dán ngăn nước tiểu. Sản phẩm công nghệ cao của tinh tế thật là thuận tiện cho sinh hoạt.

Sau khi đổi miếng dán nước tiểu xong, Kình phu nhân liền đưa tiểu tám trảo đi ăn gì đó. Ánh mắt của Đan Kỳ vẫn luôn đuổi theo tiểu tám trảo, từ sau khi tiểu gia hỏa này chui ra khỏi bụng cậu, cậu cảm thấy có nhiều thứ phải lo lắng hơn.

Thì ra cảm giác có thêm một sinh mệnh lại kỳ diệu như vậy.

Kình Trạch nhìn ra tâm tư của cậu liền hỏi: “Sau này sẽ xây phòng nuôi trẻ ở bên này nhé? Để em có thể lúc nào cũng được ở cạnh tiểu tám trảo.”

Đan Kỳ nâng gương mặt tươi cười lên nói: “Được!”

Vẻ mặt của Kình Trạch cùng mềm mại hơn, trước giờ hắn chưa bao giờ thấy trên mặt Đan Kỳ nở nụ cười xinh đẹp như vậy. Từ khi có đứa nhỏ này, tâm tình Đan Kỳ liền tốt lên, hắn rất cảm ơn đứa  nhỏ này.

Vì thế Kình Trạch định cùng hắn nuôi tiểu tám trảo, hy vọng có thể thông qua đứa nhỏ bồi dưỡng một ít tình cảm với Đan Kỳ.

Chờ vợ chồng Kình An rời đi xong, Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn mới đi vào chơi một lát với tiểu tám trảo. Bọn họ phát hiện thể lực của Đan Kỳ khôi phục rất nhanh, khi vừa mới sinh xong thì hôn mê một lát, nhưng tới buổi tối là có thể xuống giường rồi.

Lăng Phong Hàn làm cháo rau dưa cho cậu, Nhuyễn Nhuyễn nướng bánh quy nhỏ cho cậu. Đan Kỳ ăn hai chén cháo, một đĩa bánh quy nhỏ, thể lực liền khôi phục về trạng thái trước khi sinh, thậm chí so với trước khi sinh còn tốt hơn.

Vẻ mặt Lâm Uyên Kỳ kinh ngạc nói: “Đan Kỳ thể lực của cậu hình như không giống với sinh sản giả, ngược lại càng giống Linh Chiến Sĩ.”

Nhuyễn Nhuyễn nói: “Đan Kỳ của chúng ta vốn dĩ là Linh Chiến Sĩ ưu tú, hơn nữa hai người đừng quên, hắn chính là Linh Chiến Sĩ xếp hạng trước một trăm.”

Lăng Phong Hàn phân tích càng khách quan hơn: “Tôi cảm thấy thể lực của Đan Kỳ tăng lên là từ lúc trên đầu Đan Kỳ mọc ra túi mầm kia. Năng lực khống linh của cậu ấy tăng lên cũng là từ khi có túi mầm trên đầu kia. Sức chiến đấu của Đan Kỳ hẳn là có liên quan tới thể chất thân thể của cậu ấy. Nếu là chúng ta, hẳn là không đạt được năng lực như vậy.”

Lâm Uyên Kỳ và Nhuyễn Nhuyễn cũng không phải rất để ý, bọn họ ồn ào tỏ vẻ: “Có thể có năng lực khống linh, chúng ta đã rất may mắn rồi, không dám mong được giống như Đan Kỳ. Thế nhưng tôi cảm thấy năng lực phòng ngự của chúng ta có thể kêu gọi được hai chiến sủng hệ phòng ngự. Ví dụ như khi chúng ta kêu gọi ma thực rau chân vịt đồng thời cũng kêu gọi ma thực khoai tây, như vậy khả năng chúng ta bị công kích cũng sẽ giảm đi rất nhiều.”

Mọi người nhìn về phía Nhuyễn Nhuyễn vừa mới phát biểu, giơ ngón tay cái lên với cậu.

Đan Kỳ cũng nói: “Ừ, kỳ thật ma thực của chúng ta ngày càng nhiều, mọi người có thể sắp xếp đội hình chiến đấu đa dạng hơn. Tôi đã thử qua hạn mức tối đa cao nhất của chiến sủng là năm con, nếu nhiều hơn năm con, sẽ không thể kêu gọi được. Thế nhưng năm con cũng đủ, tương đương chúng ta sáu đánh một, như vậy đã nghịch thiên rồi.”