Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 15-3: Trò chơi chọn người




Ngày hôm sau, An Cách Nhĩ và Mạc Phi chuẩn bị một ít hành lí, mang theo Ace và Cửu Dật, dựa theo địa chỉ Emma đưa, đi tới giáo đường ở một thành phố hẻo lánh ở ngoại ô.

“Không nghĩ tới ở đây lại có một tòa giáo đường nằm độc lập thế này.” An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn bốn phía, hơi giật mình nói, “Ân, xem ra đã nhiều năm rồi.”

“Cha xứ Phùng Á kia không biết bao nhiêu tuổi rồi?” Mạc Phi cùng Cửu Dật xuống xe, Ace vẫy vẫy đuôi, lắc lắc người, nó ở trong xe ngủ rất thoải mái.

Trong giáo đường đột nhiên có tiếng chuông vang lên.

Mạc Phi nhìn đồng hồ, “Mười hai giờ rồi.”

“Vào hỏi cha xứ xem có thể mời chúng ta ăn cơm trưa không.” Cửu Dật đút tay vào túi, bước tới đẩy cánh cửa đang khép hờ, mọi người cùng tiến vào trong.

Giáo đường này thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa, hàng cây cùng tượng đá hai bên có chút mang kiểu dáng Tây Âu, không giống một toà giáo đường bình thường.

“Hắc.” Cửu Dật nở nụ cười, hỏi, “Cái này thuộc về tư nhân đi? Nếu như là do nhà nước xây dựng, thì sao xung quanh lại chẳng có ai sinh sống, không thể dùng a.”

Lúc đang nói chuyện thì mọi người cũng đã bước tới trước cửa chính, cánh cửa được điêu khắc phức tạp khép chặt, Mạc Phi vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa. ‘Két’ một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kĩ truyền ra thanh âm.

Bên trong giáo đường có khí phái nghiêm trang, tuy rằng vẫn có hơi chút cổ xưa.

“Có ai không?” Mạc Phi vào trước.

Bên trong trống rỗng, không có ai trả lời.

An Cách Nhĩ chậm rãi bước vào, khẽ nhíu mày nói, “Nơi này hẳn là đã lâu rồi không ai tới.”

“Ân.” Cửu Dật gật đầu, “Dưới đất bám đầy bụi, một dấu chân cũng không có.”

“Gâu gâu!” Ace phía sau hướng về một căn phòng sủa to.

Cái phòng đó nhìn giống như một buồng điện thoại công cộng.

“Là phòng sám hối.” Cửu Dật nói, “Nơi được dung tới nhiều nhất trong giáo đường.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Có mùi gì đó rất lạ!”

Mạc Phi bước tới, đẩy cánh cửa ra. Trước cửa phòng có một miếng vải màu đen che phủ, Mạc Phi nhẹ nhàng vén lên, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền nhíu mày.

An Cách Nhĩ cũng bước tới, bên trong có một người chết, xác thực mà nói, là một xác chết khô, thi thể này cơ hồ đã bị sấy tới khô.

“Hô…” Cửu Dật nhìn trái nhìn phải, “Là hiện trường của một vụ án quỷ dị.”

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Hắn mặc quần áo của cha xứ.”

“Anh cảm thấy, hắn chính là cha xứ Phùng Á?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Bên cạnh hẳn là không còn ai khác.” Cửu Dật hơi mất hứng nói, “Nếu dựa vào cái xác khô này thì chắc đã chết nửa năm rồi.”

“Chết trong giáo đường, sao lại không có ai phát hiện ra?” An Cách Nhĩ hỏi, “Trừ phi, giáo đường này cả nửa năm nay không có ai tới.”

“Nơi này chắc là của tư nhân?” Cửu Dật đột nhiên nói, “Tôi vừa mới ra ngoài xem, bên ngoài có trạm canh gác nhưng không ai cản chúng ta vào đây.”

“Có báo cảnh sát không?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, dù sao Oss cũng đang tới.

“Xem ra phi vụ làm xác chết này rất thành công.”



Ngay tại lúc Mạc Phi định báo cảnh sát, đột nhiên lại truyền đến một thanh âm khàn khàn.

Mọi người xoay đầu lại, trước cửa chính cong cong có một người đang đứng.

Người nọ dáng người cao gầy, mặt tây trang đẹp đẽ mà tinh tế, hai tay đút vào túi quần, ánh sáng đằng sau chiếu vào người thoạt nhìn rất có sắc thái thần bí.

“An Cách Nhĩ, chúng ta lại gặp nhau.” Người nọ vô cùng đặc biệt, An Cách Nhĩ lập tức nhận ra, lúc trước bọn họ đã từng gặp mặt, cũng ở trong một giáo đường — Black JK.

“Black JK?” Mạc Phi nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía xác chết, trong lòng nghi hoặc — Làm xác chết?

Cửu Dật bước tới cái xác khô cẩn thận xem xét, lắc đầu, nói, “Thi thể này không phải giả, là người thật.”

“Tôi cũng đâu nói đây là xác giả.” Black JK cười cười, “Tôi chỉ nói hắn đã được giữ gìn rất hoàn hảo, vì thế tôi cố ý biến hắn thành xác khô. An Cách Nhĩ, tôi giữ hiện trường cho cậu rất tốt đúng không? Có thể tìm ra manh mối hay hung thủ không?”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, không nói gì, mà là vươn tay sờ sờ cằm, tựa hồ đang lo lắng.

Sau một lúc lâu An Cách Nhĩ mới lên tiếng, “Ân… Thì ra là thế, anh muốn tháo gỡ điểm đáng ngờ của vụ án năm đó, cho nên mới tốn nhiều công sức như vậy, vụ án năm đó chết rất nhiều người, có liên quan tới anh sao?”

“Tôi và mẹ tôi cùng nhau trốn đi.” Black JK nói, “Nghe nói hung thủ bị chôn sống kia chính là ba tôi.”

Mạc Phi cùng Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau một cái, đều mở to hai mắt, nhưng An Cách Nhĩ tựa hồ không hề kinh hãi, chỉ gật gật đầu, hỏi, “Vậy qua bao nhiêu năm điều tra, có kết quả gì không? Anh có thu hoạch được gì chưa?”

“Tôi nghe nói năm đó có một vị thám tử đã điều tra vụ án này vài lần.” Black JK nói, “Nhưng mà kết quả vẫn không đủ làm tôi hài lòng.”

“Anh muốn tìm hung thủ sát hại ba mình?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Cũng không phải.” Black JK nói, “Tôi muốn biết vụ án năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại không nhớ gì hết.”

“Còn quá nhỏ không nhớ được là chuyện bình thường.” An Cách Nhĩ nói, “Cũng đâu phải chuyện gì kì lạ.”

“Đối với tôi mà nói đó là một chuyện hết sức kì lạ.” Black JK nói, “Tôi lớn hơn cậu không ít. Khi đó tôi đã mười tuổi rồi, nhưng những ký ức trước năm mười tuổi đều rất vụn vặn và rời rạc, đây là chuyện mà tôi không thể chấp nhận.”

“Ân…” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Nói như vậy thì đúng là… Bất quá anh nhìn còn rất trẻ nha.” An Cách Nhĩ không quên khen một câu.

“Nga, cám ơn, cậu cũng rất anh tuấn.” Black JK lễ phép hơn nữa còn rất hữu hảo trả lời.

An Cách Nhĩ cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Mạc Phi cùng Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút không biết nói gì.

“Mặt khác…” Black JK nói tiếp, “Lúc tôi bắt đầu cuộc sống mới, tôi liền trở nên rất giàu có.”

“Nga?” An Cách Nhĩ hứng thú hỏi, “Giàu có?”

“Tóm lại là giàu tới mức tôi có thể mua bất cứ thứ gì mà tôi thích.” Black JK nói, “Nhưng mà trong kí ức của tôi, dựa vào những đoạn rời rạc, lúc trước gia đình tôi rất nghèo, điều này làm tôi cảm thấy rất khó hiểu, tại sao sau khi mất trí nhớ, tôi lại trở nên giàu có như vậy.”

“Anh không hỏi mẹ mình sao?” An Cách Nhĩ hỏi.

Black JK lắc đầu nói, “Thân thể mẹ tôi không được khỏe. Trong trí nhớ của tôi, lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi đã không khỏe rồi, lúc tôi hiểu ra và bắt đầu tìm hiểu thì bà đã qua đời.”

An Cách Nhĩ gật đầu, tỏ vẻ rất tiếc nuối.

“Còn thị trấn này? Anh là người bí mật năm đó bỏ tiền ra mua?” An Cách Nhĩ hỏi, “Hơn nữa còn đem nó tới đây?”

“Đúng vậy.” Black JK nói, “Cậu cũng biết, tôi thích những thứ thần bí, bất quá đến bây giờ, thứ làm cho tôi không thể lý giải chính lại là quá khứ của mình. Tôi cần một người đủ thông minh giúp tôi tìm ra chân tướng.”

“Cho nên anh chọn tôi?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Cậu phù hợp với tất cả yêu cầu của tôi.” Black JK nói, “Nhưng mà quan trọng nhất chính là, cậu cũng có chút liên quan tới vụ án này, điều này thật sự rất tốt. Bởi vậy, tôi không tìm được ai khác tốt hơn cậu.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cha xứ này tại sao lại chết?”

“Nga, đây là một phần lễ vật tôi để lại cho cậu.” Black JK nói.

“Lễ vật?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Có ý gì?”

“Vị này là cha xứ Phùng Á, là tôi ngẫu nhiên tìm được, tôi cùng hắn trao đổi một chút, hắn tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú với vụ án năm đó.” Black JK nói, “Vì thế chúng tôi đã nói chuyện thỏa thuận, để hắn ở đây, còn ở rất lâu, hơn nữa còn thật sự đi điều tra vụ án năm đó. Thẳng đến nửa năm trước, hắn đột nhiên chết.”

“Hắn chết tự nhiên sao?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Tôi không biết.” Black JK nói, “Điều này làm tôi ý thức được, có thể vụ án kia vẫn chưa chấm dứt.”

An Cách Nhĩ không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, nhưng cũng bắt đầu suy nghĩ.

“Mạc Phi, gần đây khỏe không?” Black JK đột nhiên đổi đề tài.

Mạc Phi đang lo lắng lần này Black JK và An Cách Nhĩ có thể sẽ hợp tác, Black JK đột nhiên gọi, làm hắn có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn, hỏi, “Hả?”

“Thần sắc của cậu thoạt nhìn cũng không tồi.” Black JK nở nụ cười, “Sống quen rồi nhỉ?”

Mạc Phi không rõ Black JK có ý gì, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, còn có chút nghi hoặc gật đầu, “Ân.”

“Tôi rất thích cậu.” Black JK tựa hồ rất có hứng thú với Mạc Phi, An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, kéo Mạc Phi tới, có chút không kiên nhẫn nhìn Black JK, “Anh còn chưa nói xong, Phùng Á không phải do anh giết?”

“Tất nhiên!” Black JK gật đầu, “Tôi làm sao có thể giết người làm việc cho chúa chứ?”

Trong mắt An Cách Nhĩ mang theo nghi hoặc.

“Bất qua tôi nghi ngờ hắn biết một bí mật gì đó, bởi vậy mới mất mạng.” Black JK nói, “Cho nên tôi mới nghi ngờ, vụ án năm đó, vẫn chưa chấm dứt, có vài người đáng chết vẫn còn sống, bởi vậy tôi càng muốn tìm ra chân tướng, tôi hy vọng cậu có thể hỗ trợ.”

“Anh muốn tôi giúp thế nào?” An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Anh hoàn toàn không có lý do biến sự tình trở nên phức tạp, sau khi phát hiện xác chết, chỉ cần trực tiếp báo cảnh sát là được, cần gì phải giữ tới nửa năm, hao tốn công sức.”

“Tôi đã thấy biểu hiện của bọn cảnh sát năm đó, cho nên tôi không tin tưởng bọn họ sẽ có thể phá được vụ án này.” Black JK nói, “Tôi đã điều tra về cảnh quan Oss, nhưng mà… Đương nhiên, ban đầu tôi xem bản ghi chép về hắn, tôi vô cùng khoái trá, nghĩ tới có một thần thám trong giới cảnh sát. Bất quá sau đó, thông qua đủ mọi đường, tôi phát hiện ra không phải vậy, thế rồi cậu lọt vào mắt tôi, cũng chính từ một khắc kia, tôi liền bày ra trò chơi thú vị này.”

“Trò chơi?” An Cách Nhĩ nhíu mày.

“Hoan nghênh giá lâm tới hung sát lạc viên của tôi.” Black JK nói, “Các thành viên của ám dạ cuồng hoan hội đã dựng lại hiện trường vụ án năm đó. Nói cách khác, chúng ta sẽ trở về quá khứ và lịch sử sẽ bị đảo ngược, An Cách Nhĩ, cậu sẽ trở thành một vị khách không mời mà đến tiến vào thôn trang, mời cậu mau chóng tìm ra hung thủ.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Tôi không có hứng thú với trò chơi ngu ngốc này.”

“Nếu cậu không tham gia, chỉ sợ cậu sẽ phải trả một cái giá rất đắt.” Black JK tiếc hận nói.

“Có ý gì?” An Cách Nhĩ khó hiểu hỏi.

“Bởi vì trò chơi đã bắt đầu, không điều tra ra được chân tướng sẽ không kết thúc… Đương nhiên, cũng sẽ tái hiện lại hung án năm đó, người bị hại cũng xuất hiện.”

“Ý tưởng này không phải quá điên cuồng sao.” Cửu Dật nhịn không được nói, “Chơi một trò chơi chết người?”

“Ha hả.” Black JK nói, “Bốn phía đã bị phong tỏa, mọi người sẽ không ra khỏi đây được đâu.”

An Cách Nhĩ nhíu mày.

“Mặt khác…” Black JK nói, “An Cách Nhĩ, để tạo cơ hội cho cậu diễn xuất hết mình, tôi đã chọn ra người diễn vai ba tôi năm đó, thời gian chỉ có vài ngày thôi, nếu cậu không tra ra được thì người đó sẽ bị chôn sống.”

Sắc mặt An Cách Nhĩ bắt đầu khó coi, Black JK lại cười tới thoải mái, vươn tay chỉ Mạc Phi, “Hắn chính là người được chọn!”