Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 112: Đi WC tập thể?




Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~


Đôi mắt của Hoắc Thần Du tối đi.


Lại là Triệu gia.


Thật đúng là không sợ chết.


Trước đó không lâu cậu còn thử công phá tường lửa của Triệu gia, kết quả mới tiến hành được một nửa đã bị cô nhóc chặn ngang.


Bây giờ thử lại...... Cũng chưa chắc không thể. Dù sao bí mật thương nghiệp, ai ra giá cao thì được.


Cho nên đạo đức ở trong mắt vai ác bọn họ căn bản chính là chê cười.


......


Hoắc Thần Du nghĩ, "Em gái hôm nay ngủ cùng con đi."


Hoắc Nghiêu cười lạnh, liếc xéo tiện nghi nhi tử này một cái, "Mơ đẹp thế con*?"


(*Nguyên tác: Ngươi tưởng còn rất mỹ.)


Tiểu thiếu niên mỉm cười: "Bây giờ ba mới phát hiện sao? Kỳ thật con lớn lên cũng khá xinh đẹp."


Hoắc Nghiêu: "......"


Người tới.


Kéo nghịch tử này ra ngoài cho lão tử.


Hoắc Nghiêu mím môi, ôm chặt tiểu đoàn tử trong lòng ngực, thanh âm bình tĩnh nghe không chút gợn sóng: "Hôm nay con bé......"


Anh hơi hắng giọng ói nói, "Hôm nay con bé quá mệt nhóc, chắc là không muốn rời khỏi ba. Dù sao ngày mai cũng không cần đi công ty, ba trước mang Tang Tang ngủ đây."


Dứt lời, Hoắc Nghiêu mặt không đổi sắc xoay người liền đi.


Bóng dáng của anh đĩnh bạt, tây trang giày da. Ánh sáng rọi lên cái bóng chính là một người đàn ông thành công.


Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Thần Du, Hoắc lão gia tử không tiếng động chen chân vào nói.


"Từ từ."


"Ngày mai con không phải tăng ca sao? Ngốc ở nhà làm gì?"


"Công ty bên kia ba đã uỷ quyền cho con, con làm việc không đàng hoàng như vậy, sau này lấy cái gì cho cháu gái bảo bối nhà ba?"


Ông nói câu này xong chỉ thấy "Người đàn ông thành công" kia hơi lảo đảo bước chân, tiếp theo mặt không đổi sắc nói: "Ngày mai toàn công ty nghỉ."


"Đêm đoàn viên mà tăng ca thì cực kỳ không có đạo đức, người sếp quan tâm nhân viên như con cũng không nhiều lắm."


Đám người trợ lý Triệu rưng rưng: "......" Tôi thật đúng là nên cám ơn ngài quan tâm!!


Người ngày ngày áp bức bọn họ cũng không biết là ai.


......


Nói thật, đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiêu ngủ cùng người khác. Mặc dù người này là con gái của anh, anh vẫn là có chút không thích nghi được.


Tiểu gia hỏa bị một ném lên trên giường liền tự giác lăn vào một góc, giường lớn mềm mại lõm sâu thành một cái hố, cô nhóc mặc áo ngủ như củ cải trắng chôn ở trong chăn. Cũng không sợ bị ngộp thở.


Khóe môi của Hoắc Nghiêu cong một cái, khẩy thân thể cô nhóc, tiểu gia hỏa bất mãn ngao ô một tiếng, khuôn mặt hoàn toàn chôn ở trong chăn.


Hoắc Nghiêu: "......"


Nhìn không ra. Con nhóc này cũng dữ thật.


Anh hơi cười nhẹ, thuận thế nằm ở trên giường, để ngừa Diệp Tang bị ngộp chết, anh dứt khoát kéo người lại đây, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực Hoắc Nghiêu, hô hấp dài, ngủ cực kỳ ngon lành.


Nguyên bản Hoắc Nghiêu còn chưa buồn ngủ lúc này cũng nheo đôi mắt, có chút lười biếng ngáp một cái.


Anh thuận tay tắt đèn, trong phòng một mảnh an tĩnh. Diệp Tang quơ quơ đầu nhỏ, ngủ đến có chút mơ mơ màng màng: "Ngươi, ngươi không thể đưa Tang Tang đến cục cảnh sát cục nha......"


Tiểu gia hỏa lẩm bẩm lầm bầm nói, "Ông nội của con nói, Tang Tang là bảo bối......"


Thực hiển nhiên, lần đầu tiên gặp mặt anh hung dữ nói muốn đem người đưa đến cục cảnh sát, chuyện này để lại cho Diệp Tang ám ảnh không nhỏ.


Ý cười nơi đáy mắt, anh xoa đầu cô nhóc: "Nghĩ cái gì đâu." Sao có thể đưa con đi thật.


Trên thế giới này, không có gì so với con càng quan trọng.


Tiểu gia hỏa mềm mại trong lòng ngực như đền bù lại ấm áp mà anh thiếu hụt mười mấy năm qua.


Hoắc Nghiêu nhẹ nhàng hôn bé một chút, cười: "Ngủ ngon." Bảo bối.


*


Tới rạng sáng hai ba giờ, tiểu gia hỏa ôm bụng bị đói tỉnh.


Bé lười nhác như chó con lăn ở trên giường một cái, phát hiện vai ác ba ba ngủ rất ngon, không có dấu hiệu tỉnh lại.


Diệp Tang hơi nhẹ nhàng thở ra. Nếu là Hoắc Nghiêu tỉnh lại thật, chỉ sợ cô nhóc này chắc không dám đi mở tủ lạnh.


Tiểu gia hỏa lăn một cái, trực tiếp từ trên giường lăn xuống dưới.


Cô nhóc phồng quai hàm, quỳ rạp trên mặt đất còn chưa có phản ứng lại, chó con đã sớm trốn ở dưới giường nhào tới.


"Uông."


Nó cọ khuôn mặt mềm mại của Diệp Tang.


Đói chết lão tử.


Diệp Tang cúi xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Cậu gần nhất ăn cái gì vậy."


Quá béo...... Bé ghét bỏ.


Diệp Tang khom lưng như ăn trộm không có cùng nó bất mãn kêu to, bước chân ngắn nhỏ liền chạy xuống dưới lầu.


Trước kia bé còn có thể lạc đường một lần, hiện giờ đã ngựa quen đường cũ.


Hoắc Nghiêu không cho phép bé ăn đồ ăn vặt, lo lắng cô bé ăn sẽ đau bụng.


Vẫn luôn đem những thứ đó giấu đi, muốn tìm cũng tìm không thấy.


Chính cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.


Hoắc Nghiêu tuyệt nhiên là đã quên mất bên người của cô nhóc còn có chó con.


Chó con quơ quơ cái đuôi, chạy loạn ở trong phòng khách một vòng, gót chân nhỏ của Diệp Tang từ từ bò theo khắp nơi theo nó.


Một lớn một nhỏ tìm đồ ăn vặt phá lệ vui sướng.


Căn bản không chú ý tới Hoắc Thần Du ngồi trong phòng khách thần sắc đang âm trầm.


Cậu lạnh lùng nhìn hai con chuột đang chạy loạn khắp nơi, khóe môi cong lên.


Hoắc Thần Du nhìn trình tự đã hoàn thành hơn phân nửa, hít vào một hơi thật sâu, nói: "Diệp Tang Tang."


"Em xuống đây làm gì?"


Diệp Tang: "!!!"


Cậu không mở miệng còn tốt, một khi mở miệng làm chùm tóc của tiểu gia hỏa nháy mắt dựng thẳng lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm cậu vài giây, đầu hơi ngốc.


"Oa, oa oa......"


Diệp Tang nhỏ giọng kêu lên.


"Anh, anh dọa Tang Tang."


Hoắc Thần Du ôm notebook, chậm rãi nhìn cô nhóc, vẻ mặt cười như không cười kia làm Diệp Tang có một loại cảm giác như đang đối mặt với cha ruột.


Ô ô ô...... Làm gì vậy.


Tưởng bé chạy một chuyến kiếm chút đồ ăn dễ dàng sao?


"Em ở chỗ này làm gì?" Rốt cuộc, tiểu thiếu niên thờ ơ mở miệng.


Diệp Tang phản xạ có điều kiện ôm chặt chó con, sau đó cúi đầu phát hiện đối phương đã tìm được một túi khô bò cùng kẹo que, bé lập tức mở túi ra nhét vào trong miệng của mình, hàm hàm hồ hồ giải thích: "Người ta, người ta đây là đi WC."


Tiểu gia hỏa mở to mắt tròn xoe, quai hàm ăn đến phình to, hỏi: "Oa oa, anh muốn đi WC với Tang Tang không?"


Hoắc Thần Du hơn phân nửa đêm không ngủ mà còn xuất hiện ở phòng khách, hành động còn lạ hơn với mình.


Tiểu gia hỏa chậm rì từ trên mặt đất bò dậy, tưởng vươn cổ nhìn về phía máy tính của cậu.


Tiểu thiếu niên dứt khoát khép notebook lại, xem đều không cho xem.


Diệp Tang trầm mặc không lên tiếng nhai khô bò trong miệng, chó con trong lòng ngực cũng thuận thế ngậm một cái.


Một lớn một nhỏ lấy được đồ ăn vặt xong đang chuẩn bị công thành lui thân, lúc này Hoắc Nghiêu ở phía sau yên lặng lên tiếng:


-- "Hai đứa đang làm gì?" Nhẹ nhàng không tiếng động, như ma như quỷ hiện hồn.


Hoắc Thần Du bình thản ung dung khép notebook lại, đứng ở bên cạnh đứa em gái nhà mình, nói: "Con đi WC."


Hoắc Nghiêu: "......"


Anh lại liếc về phía Diệp Tang, nhìn khô bò trong miệng tiểu gia hỏa, hừ lạnh một tiếng.


Bày ra tư thế cha hiền: "Vậy còn con?"


Diệp Tang vốn dĩ chột dạ, lúc này lại bị dọa đến mức mắt mèo nháy mắt mang theo sương mù, bé quỳ rạp trên mặt đất, mắt mèo đen láy chớp chớp, ngây ngô nói: "Người ta, người ta đi WC với oa oa ~"


Hoắc Thần Du, Hoắc Nghiêu: "......"


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com


Link Wattpad: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314