Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 128: Hoắc Nghiêu dạy con (2).




Edit by: KlaraJa1314

~~~~~~~~~~~~~~~


"Ba ba ba ba mở cửa ra ~~" tiểu gia hỏa lắc đầu, không biết vận mệnh tiếp theo của mình là gì, thậm chí còn vô tâm không phổi cong đôi mắt mèo ngọt ngào lên, nhìn rất ngây ngô đáng yêu.

Hoắc Nghiêu hít sâu một hơi nhìn bàn tay của mình, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại. Anh gộp ba bước thành hai bước đi tới cửa, sau đó mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Sơ Trần.

Hoắc Nghiêu: "......" Anh phản xạ có điều kiện muốn đem cửa đóng lại.

Kết quả ý thức được con gái mình còn nằm trong tay tên cẩu này, anh đột ngột kiềm chế sự nóng nảy này, hơi đứng qua một bên nhường chỗ nói.

"Con còn biết trở về?" Anh lạnh lùng mở miệng, ngữ khí không tốt.

Diệp Tang quơ quơ chùm tóc, nhìn anh chằm chằm không lên tiếng.

"Ba ba ~"

Hoắc Nghiêu đau đầu xoa huyệt Thái Dương.

Anh đã dành cả đêm để giải quyết các vấn đề ở bên M quốc.

Bởi vì tiểu gia hỏa âm thầm chạy loạn nên đêm qua Hoắc gia suýt chút nữa rung chuyển.

Ngay cả người luôn bình tĩnh như Hoắc Nghiêu cũng thiếu chút nữa điên lên.

Cuối cùng nếu không phải Hoắc Thần Du tới nói một câu: Em gái đi qua nhà Thẩm thúc thúc chơi, anh hiện tại đã lật cả cái Đế Đô này lên để tìm người.

Anh lạnh lùng liếc Thẩm Sơ Trần một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu mang con gái của tôi đi mà bây giờ còn dám vác xác lại đây à?"

"Mấy ngày không gặp hình như mặt của Thẩm gia chủ lại dày hơn đúng không."

Thẩm Sơ Trần nhướng mày, cười một tiếng, "Anh vẫn là xử lý xong chuyện ở M quốc rồi nói."

Anh lười biếng nhét một tay vào túi, nghiêm túc nhìn quanh phòng làm việc, khẽ cười một tiếng nhìn rất thiếu đánh, "Nếu không thì anh cứ để Tang Tang ở nhà tôi, tôi giúp anh nuôi mấy tháng cũng được."

Dừng một chút, anh nghiêm trang nói: "Dù gì cũng là anh em với nhau."

"Con gái của anh sau này chính là con gái của tôi......" Thẩm Sơ Trần dừng lại, đang muốn nói tiếp thì thoáng thấy vẻ mặt sắp giết người của Hoắc Nghiêu.

Anh sờ cằm, vẫn là đem suy đoán của mình yên lặng nuốt vào trong bụng.

Quên đi.

Nếu Hoắc Nghiêu biết sự thật tàn khốc này, tên này phỏng chừng sẽ tàn nhẫn bóp chết mấy người cha mà nhóc con chưa kịp nhận từ trong nôi mất.

Xét cho cùng, tên Hoắc cẩu này cũng không phải là tín nam thiện nữ gì.

Mặc dù...... Thẩm Sơ Trần cũng có ý định muốn loại bỏ một vài người trước.

Tuy nhiên, hoàng đế ở xa, cũng không tiện động thủ.

...... Hơn nữa mấy người kia, bây giờ không cần anh làm gì, sống cũng đủ thảm rồi.

Hoắc Nghiêu lạnh nhạt tặng anh một chữ "Cút".

Anh nếu có đi công tác cũng không bao giờ đem gửi ở nhà tên này.

Sau cuộc trò chuyện không dinh dưỡng với Thẩm Sơ Trần, ánh mắt của anh liền hướng về cô nhóc.

"A." Hoắc Nghiêu nhớ con nhóc này ngày thường không an phận, lúc này càng thêm ngứa tay.

Anh tiến lại gần Diệp Tang, hỏi, "Tang Tang muốn một cái tuổi thơ hoàn chỉnh hả?"

"Ba ba, ba ba......" Tiểu gia hỏa chấn kinh vài giây, thấy Hoắc Nghiêu muốn động thủ thật.

Mắt mèo của bé mở to, ngay sau đó không kịp phòng bị bị xách lên.

Diệp Tang hơi ô oa một tiếng, giãy giụa vài cái như con cá chạch mà trượt xuống, thừa dịp Hoắc Nghiêu không nắm chặt, vội vàng quay đầu liền chạy.

Thẩm Sơ Trần kinh ngạc vài giây, tiếp theo có chút buồn cười cong môi.

-- anh không nghĩ rằng quan hệ của hai cha con này còn tệ hơn ở Thẩm gia.

Tiểu gia hỏa thất tha thất thểu một bên chạy, một bên còn không quên khóc nức nở, thút tha thút thít thành khẩn nhận sai với Hoắc Nghiêu, "Xin, xin lỗi, con không nên chạy theo Thẩm ba ba."

"Hoắc Nghiêu thực xin lỗi ô ô ô......"

Huyệt thái dương của Hoắc Nghiêu giật giật vài cái: "...... Cái con này, con kêu ba là gì?"

"Diệp, Tang, Tang!" Anh nhếch môi, gằn từng chữ một nói: "Ba cho con cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ một lần nữa."

"Ô......" Trả lời anh chỉ có tiếng tiểu gia hỏa khóc thút thít, cùng với tiếng đóng cửa không thèm quay đầu nhìn lại.

......

Sự thật chứng minh xin tha thứ trước mặt kẻ không có tâm như Hoắc Nghiêu chính là vô dụng.

Hoắc Nghiêu hơi cười lạnh một tiếng, lần này quyết tâm muốn cho tiểu gia hỏa này biết cái gì gọi là tình thương của cha ấm áp dạt dào.

Vì thế Hoắc Nghiêu không thèm để tâm đến hình tượng cao lãnh thường ngày trước mặt thuộc hạ, tiến lên đuổi kịp duỗi ra chân dài đuổi theo Diệp Tang.

Chân của tiểu gia hỏa thật sự rất ngắn, bé ủy khuất khóc lóc, hoàn toàn không hiểu mình đã gặp phải đau khổ dân gian gì nữa.

Ô ô ô.

Ba của người ta đều là người tốt.

Vì cái gì đến lượt bé lại không làm người.

......

"Ơ, bạn nhỏ chạy đi đâu vậy?" Thư ký đang ngồi trước máy tính còn chưa kịp định thần lại, liền nhìn thấy cô gái nhỏ hốc mắt đỏ hồng nghiêng ngả lảo đảo chạy như "Điên".

Như sau lưng có thú dữ đang đuổi theo.

Sau đó thì những nhân viên còn đang ngỡ ngàng, bàng hoàng khi thấy vị chủ tịch "Anh minh thần võ" của mình không nhanh không chậm đang đuổi theo một đứa nhỏ.

Vẻ mặt lạnh lùng của anh cùng dáng vẻ khẽ nhếch môi, làm cho những người ở đây không hẹn mà cùng cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo.

Phải biết rằng.

Boss của bọn họ ngày thường sẽ không cười, một khi cười thì chẳng có chuyện tốt gì.

"Con bé này là thần thánh phương nào mà có thể chọc cho boss tụi mình tức thành như vậy?" Có người thấp giọng thảo luận.

"Boss không cười còn tốt, cười làm tôi cảm thấy cả người đều khó chịu."

"Đúng là chủ tịch tốt, nói điên là điên." Mọi người ở xung quanh đều đang cảm khái.

Tiểu gia hỏa lau nước mắt một bên chạy một bên khóc nức nở, nước mắt lưng tròng đứt quãng mà xin lỗi: "Ba ba thực xin lỗi, Hoắc Nghiêu thực xin lỗi ô ô ô......"

"Đừng đánh Tang Tang ô ô ô."

"Oa --" Tiểu gia hỏa chạy ở phía trước, đầu tóc rối bù, khóc lóc thảm thiết.

Hai cha con kẻ đuổi người chạy, cảnh tượng đặc biệt vui nhộn này làm cho mọi người bật cười.

"OMG, cười chết tôi."

"Phụt ha ha ha, cô nhóc này hài hước quá đi."

"Thực xin lỗi, con sai rồi, con lần sau còn dám ha ha ha, đáng yêu đến mức mặt tôi đỏ rồi nè."

"Nhìn kìa, boss của tụi mình bị tức điên rồi." Cả đám nhân viên ôm bụng cười đến thở hổn hển, thiếu chút nữa bị cảnh tượng này làm cho cười xỉu.

Đây là cái phong cách quỷ quái gì vậy?

Hoắc Nghiêu đuổi theo ở phía sau, liền nhìn thấy tiểu gia hỏa bước chân ngắn nhỏ chạy lên lầu.

Anh đột nhiên bị tức cười.

Anh lui về phía sau một bước, nhìn cô nhóc kia chạy lên trên lầu, gắt gao ôm lấy cây cột, tiện tay cầm lấy folder của nhân viên, chỉ vào Diệp Tang cười lạnh nói: "Con bước xuống đây cho ba."

"......"

"Ta không ~" tiểu gia hỏa nhìn "Hung khí" trong tay anh tựa như bị điện giật, gắt gao ôm chặt lấy cây cột trên lầu, nước mắt lưng tròng phản bác, "Nhân gia đi xuống ngươi sẽ đánh nhân gia."

Đừng tưởng rằng bé không biết, Hoắc Nghiêu kỳ thật đã muốn đánh bé từ lâu.

Nhóm nhân viên nghe được liền gắt gao che miệng nghẹn cười: "......"

Hoắc Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, vẻ mặt âm trầm uy hiếp: "Diệp Tang Tang, con có bản lĩnh xuống đây cho ba."

Tiểu gia hỏa lộ ra khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, ủy khuất ô oa một tiếng, mắt mèo phiếm nước mắt ngây ngô hét lên với anh: "Ngươi có bản lĩnh thì bước lên đi."

Hoắc Nghiêu: "......" Tức chết anh!!!

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://truyen3s.com/author/KlaraHa1314