Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 22: Ra điều kiện




Diêu Thiên Thiên gấp gáp gửi tin nhắn Wechat cho Mạc Dật.

Đào chi Diêu Diêu: Học trưởng, anh ở đâu?

Mạc Dật: Quả nhiên không đến sao?

Đào chi Diêu Diêu: Sao có thể? Em đã ra tay đâu?

Mạc Dật: Học muội lợi hại!

Đào chi Diêu Diêu: Chuyện này còn phải nói?

Diêu Thiên Thiên cất điện thoại, đánh vào tay phải của mình, vừa đánh vừa mắng: "Cái tay phá rối, sao phải nói dối như vậy, mày bị bệnh tâm thần sao!"

Mắng xong, cô lại bắt đầu tức giận bất bình, cái gì gọi là "Quả nhiên không đến" chứ? Hoá ra ngay từ đầu, tên họ Mạc đó đã nghi ngờ năng lực của cô rồi sao, hoàn toàn không xem nhân vật nhỏ như cô ra gì phải không?

Nhất định hôm nay phải hẹn Ngô Song ra cho bằng được, cho tên Mạc Dật kia thấy được bản lĩnh của Diêu Thiên Thiên cô. Sự việc phát triển đến như vậy, không chỉ là vấn đề chung thân đại sự nữa rồi, mà còn liên quan đến tôn nghiêm của cô!

Vì bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt Mạc Dật, Diêu Thiên Thiên quyết định tự mình thúc ngựa ra trận (tự mình ra tay), dù có khiêng cũng phải khiêng Ngô Song đến chỗ hẹn.

.........

"Song Song, không phải chị ăn cái gì bậy rồi chứ?" Đột nhiên Phương Thiếu Tắc hỏi.

"Cậu nói cái gì?" 

Phương Thiếu Tắc: "Từ nãy đến giờ chỉ mới có hai giờ đồng hồ trôi qua, mà chị đã vào toilet 5 lần rồi,trung bình 24 phút một lần. Tôi thấy chị uống nước không nhiều, không phải bữa sáng lúc nãy có vấn đề chứ? Chính tôi cũng có ăn, sao không có phản ứng?" 

Mặt Ngô Song đen lại, đi đến trước sô pha, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đi toilet mấy lần thì kệ tôi, ai cần cậu quản, Cậu có thể về được rồi!"

"Không được!" Phương Thiếu app lập tức cự tuyệt, "Sao tôi có thể để một người bệnh như chị ở nhà một mình, tôi phải ở lại chăm sóc cho chị!"

"Tôi rất khoẻ, không cần cậu chăm sóc."

"Bình thường người say rượu đều sẽ nói mình không hề uống rượu, tôi hiểu mà!" Phương Thiếu Tắc vừa nói vừa nhìn chằm chằm TV, trong tay còn cầm khoai tây lát nhai rồm rộp, quả thật hắn xem nơi đây như nhà của mình rồi.

Chỉ khi đi vào toilet mới làm Ngô Song bình tĩnh lại. Cố kìm nén, cô nói: "Phương Thiếu Tắc, cậu nhìn cho kỹ, đây là nhà của tôi."

"Tôi biết, tôi còn lấy chìa khóa mở cửa là từ trong túi xách của chị mà. Không sai được." Phương Thiếu Tắc vẫn ăn khoai tây lát, không để ý nói.

"Vậy mời cậu ra khỏi nhà tôi, đây là quyền lợi của chủ nhà là tôi!"

Căn bản Phương Thiếu Tắc không xem lời cô nói ra gì, chăm chú xem bóng đá trên TV, nói: "Đợi lát nữa nói tiếp, tôi xem bóng đá cái đã. Ô, chị đứng tránh ra một chút, tôi thấy không rõ, sút đi sút đi.....Giỏi lắm, vào rồi! Này, sao chị lại tắt TV? Trận bóng còn chưa hết mà!" Hắn từ trên sô pha bật dậy, kháng nghị với Ngô Song.

"Thích xem bóng đá phải không? Hay là chúng ta tự đá đi, cậu làm trái bóng, tôi là cầu thủ, được không?"

Phương Thiếu Tắc vừa nghe, lập tức nằm hình chữ X trên sô pha, mặt dày mày dạn mà nói: "Chị sai rồi, tôi là cầu môn, không phải trái bóng....Ai, chị không thể đá hư cầu môn nha! Đừng túm tôi, cầu môn không được chuyển động....." 

Ngô Song mặc kệ hắn nói gì, túm lấy hai chân của hắn kéo ra ngoài.

"Này, chị bị thương sao sức lực còn lớn như vậy, cẩn thận chút a....." Phương Thiếu Tắc gắt gao ôm lấy sô pha.

"Rốt cuộc cậu có đi hay không?"

"Không đi!"

"Cậu phải đi!"

"Tôi là một người có nguyên tắc, nói không đi thì sẽ không đi!"

............