Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 27: Động tâm




Ngô Song vội vàng đem Phương Thiếu Tắc giấu vào phòng, sau đó ra ngoài mở cửa. Bốn thành viên tổ a, người cầm hoa tươi, người cầm đồ ăn thức uống xuất hiện ở cửa nhà cô.

Đi theo Ngô Song ở tổ a làm nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên họ tới nhà cô, trong lòng tràn ngập sự tò mò.

Ngũ Hoa rất tự nhiên, mang dép lê vào, bắt đầu đánh giá mọi nơi: "Ôi, chị Ngô Song, đây là nhà chị sao? Chị ở một mình thôi à? Nơi này rất lớn a, trang trí thật đẹp, chắc rộng tới một trăm hai trăm ba mét vuông phải không?"

"Không lớn vậy đâu, trừ đi diện tích ban công, còn không đến một trăm."

"Nhìn không giống a!"

"Có thể do cách bài trí, nên nhìn qua khá lớn." Ngô Song không chút để ý mà giải thích, lực chú ý đều dồn cả vào phòng ngủ rồi. Cô rất sợ Phương Thiếu Tắc lại đột nhiên nhào ra giống như lần trước, tạo sự "bất ngờ" cho bọn họ thì nguy.

"Phải rồi, chị Ngô Song, vết thương chị sao rồi? Nghe giám đốc Du nói, chị té nên bị thương ở chân?" Cái Lẩu quan tâm hỏi, "Có đi bệnh viện chưa? Nghiêm trọng lắm không?"

"Không nghiêm trọng, nếu nghỉ ngơi điều trị tốt, sẽ mau khỏi thôi. Tôi định ngày mai sẽ đi làm."

Cô vừa dứt lời, Cái Lẩu với Tiểu Trà liền phản ứng, vây quanh Ngô Song.

"Như vậy sao được? Các cụ có nói, bị thương gân cốt phải dưỡng trăm ngày, nhưng chị mới nghỉ có mấy ngày thôi mà?" Tiểu Trà nói.

Cái Lẩu gật đầu phụ hoạ, "Đúng rồi đó chị, chị đừng thấy nó không nghiêm trọng mà tuỳ ý như vậy, dưỡng không tốt sẽ có di chứng về sau đó. Mẹ em đang rất hối hận, ngày đó bị thương không biết dưỡng cho kỹ, hậu quả bây giờ mỗi ngày thắt lưng, khớp gối đều đau."

"Tôi không sao thật mà, cảm ơn mọi người quan tâm." Đối mặt với sự quan tâm bây giờ này của các tổ viên, Ngô Song có chút bối rối.

"Thôi thôi" Cái Lẩu nóng nảy, "Không sao không sao, chị cứ nói không sao. Năm kia chị phát sốt, vì kịp tiến độ của hạng mục chị cũng nói không có sao, kết quả thiếu chút nữa ngất xỉu. Chị cứ ngồi xuống đó đi, em có nhờ mẹ hầm giúp một ít xương, chị cũng chưa ăn cơm chiều phải không? Ngồi xuống uống đi, còn nóng đó."

Cái Lẩu vừa nói, vừa kéo Ngô Song đi đến bàn ăn.

"Ụa?" Cái Lẩu ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Chị Ngô Song, chị nấu cơm sao? Còn dọn đến hai phần, nhà chị còn có ai nữa sao?"

Sắc mặt Ngô Song lúc xanh lúc trắng: "Cái này là....là....Thiên Thiên nói muốn tới đây, kết quả lại không đến......" Cô vừa nói vừa hấp tấp thu dọn chén đũa của Phương Thiếu Tắc.

"Vậy à." Cái Lẩu vô tâm vô tư, không suy nghĩ gì thêm.

Lúc này, Tiểu Trà lại đây thăm dò, kinh ngạc hỏi: "Ồ, chị Ngô Song, đồ ăn này đều do chị nấu sao?"

Trước giờ Ngô Song ít khi nói dối, mồ hôi trến trán bắt đầu đổ rồi, chột dạ nói: "Ừ, nấu đại thôi."

"Tuỳ tiện nấu mà hoành tráng như vậy, nếu chị nấu nghiêm túc, vậy chắc đem đãi tiệc được rồi? Chị Ngô Song, chị là chân nhân bất lộ tướng nha, không những lên được phòng khách, mà còn xuống được phòng bếp nữa. Ai mà cưới chị, là phúc phận tám đời của người đó!" 

"Đúng vậy, đúng vậy!" Cái Lẩu nhìn bàn thức ăn, nước miếng chảy xuống ròng ròng, gật mạnh đầu, "Đáng tiếc em là phụ nữ, nếu không, em cưới chị thì tốt biết mấy."

Tiểu Trà cười to: "Yên tâm đi, tổ chúng ta còn Phi Đao mà, đúng không Phi Đao?"

Ngày thường Phi Đao ít nói, đến nãy giờ cũng chưa nói câu nào, nghe Tiểu Trà hỏi đến mình, rầu rĩ "Ừm" một tiếng.

Tiểu Trà lập tức vươ vẻ: "Phi Đao, năm nay anh 27 phải không? "Nữ lớn ba ôm khối vàng"* hay là anh theo đuổi Ngô Song đi, tôi sẽ làm quân sư, dạy anh vài chiêu!"

*Đại khái là nữ lớn hơn nam ba tuổi thì làm ăn sẽ khắm khá.

"Được đó, tôi làm phó quân sư!" Cái Lẩu ở một bên ồn ào.

Luôn luôn trầm mặc như Phi Đao, thế nhưng mặt có chút đỏ.

Sao đề tài lại phát triển theo hướng kỳ quái như vậy? 

Ngay lập tức, sự chú ý của Ngô Song từ phòng ngủ chuyển hướng lại đây, nghiêm mặt nói: "Hai người các ngươi, đừng náo loạn, trò đùa này không buồn cười chút nào."

Hai người nọ lập tức ngưng cười.

Tiểu Trà nhìn Cái Lẩu: "Nói cô đó, Phi Đạo nhỏ hơn chị Ngô Song đến ba tuổi, cô nghĩ cái gì vậy?"

Cái Lẩu uỷ khuất nhìn Tiểu Trà, bĩu môi oán giận: "Không phải cô nói trước sao?"

.... 

Nhìn hai người này, Ngô Song thực bất đắc dĩ. Trước kia, mấy cô gái này đâu dám nói hươu nói vượn như vậy, sao bỗng nhiên lại thay đổi thế này? Chẳng lẽ cô không đủ uy nghiêm sao? Nếu là như vậy, có khi nào bọn họ sẽ được nước lấn tới không, ảnh hưởng đến công việc sau này?

Ngô Song đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên mất, còn có một người khi vừa vào cửa đã tràn ngập tò mò với căn nhà của cô. Đó là Ngũ Hoa.

Trước kia Ngũ Hoa có học qua thiết kế, tuy rằng sớm đã bỏ nghề cũ, nhưng mà với những thiết kế trong nhà, cô chưa từng hết hứng thú bao giờ.

Từ khi Ngô Song nói với cô, căn phòng này rộng không đến một trăm mét vuông, Ngũ Hoa đã ngạc nhiên rồi. Trong lòng rất muốn làm rõ, rốt cuộc "đại thần" đã thiết kế căn nhà này như thế nào, mà có thể làm cho diện tích như rộng hơn nhiều như vậy?

Để làm rõ vấn đề này, thậm chí Ngũ Hoa không tham gia vào việc thảo luận về những món ăn kia. Mà vẫn luôn nhìn đông ngó tây ở nhà Ngô Song, nhìn nhìn, cuối cùng đến cửa phòng của Ngô Song.

"Chị Ngô Song, đây là phòng của chị sao? Em vào xem một chút nha?" Cô nói, tay đã duỗi về phía tay nắm cửa.

Ngô Song lấy lại tinh thần, vội vàng nói không được, nhưng không kịp nữa rồi.

Ngũ Hoa mở cửa phòng Ngô Song ra, đứng ở cửa, "A!" hét to một tiếng.

Xong đời rồi!

Ngô Song cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng đã dự đoán được lát nữa sẽ phát sinh ra chuyện kinh thiên động địa gì.

"Chuyện này sao có thể? Có phải lầm rồi không?" Ngũ Hoa trừng lớn hai mắt, trong miệng không ngừng cảm thán.

Ba người còn lại cảm thấy tò mò, sôi nổi đi qua. 

Ngô Song đi sau cùng, tâm rối như tơ vò, hoàn toàn không biết giải thích thế nào chuyện Phương Thiếu Tắc xuất hiện trong phòng của mình.

"Mọi người đừng hiểu lầm, thật sự chúng tôi....." Nói đến một nửa, Ngô Song ngây ngẩn cả người, nhìn căn phòng trống rỗng, buồn bực.

Phương Thiếu Tắc đâu?

Ngũ Hoa tiếp tục cảm thán: "Căn phòng này nhìn qua quá lớn, hoàn toàn không giống một trăm mét vuông. Phòng ngủ chính thiết kế thật khéo, còn có cái cửa sổ to như vậy!"

Thừa dịp mọi người đi đến xem cửa sổ, Ngô Song nhìn khắp căn phòng một lượt, cả một cọng tóc của Phương Thiếu Tắc cũng không thấy đâu.

Một người lớn như vậy, chẳng lẽ bốc hơi rồi sao? Ngô Song nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Bởi vì bỗng nhiên không thấy Phương Thiếu Tắc, Ngô Song bị phân tâm, nói chuyện hay làm việc gì cũng mắc lỗi.

Thật vất vả mới đến 9 giờ, rốt cuộc bốn người cũng phải đi.

"Chị Ngô Song, canh xương hầm kia, nhất định chị phải uống nha, mẹ em nói nó rất tốt cho người bị thương ở chân như chị!" Cái Lẩu dặn dò.

Tiểu Trà cũng nói theo: "Nếu chị chưa khỏi hẳn, thì ngày mai đừng đi làm, chúng tôi sẽ làm mọi việc thật tốt, phải không Phi Đao?"

"Ừ." Phi Đao có chút xấu hổ.

"Được rồi, bọn em về đây, chị nghỉ ngơi sớm một chút!" Ngũ Hoa nói, cùng ba người kia rời đi.

Thấy bọn họ đã đi khỏi tầm mắt, Ngô Song nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người chạy vào phòng.

Phương Thiếu Tắc, rốt cuộc hắn trốn ở đâu vậy?

Ngô Song gấp không chờ nổi, vọt vào phòng tìm Phương Thiếu Tắc. Cô khẳng định tên tiểu tử này không ra khỏi phòng nửa bước. Nhưng nhìn qua, trong phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Chẳng lẽ.....hắn nhảy cửa sổ?

Ở đây là lầu 6 nha! Trong lòng Ngô Song cả kinh, chạy nhanh đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài xem. Tỉ mỉ nhìn thật lâu, cả một bóng người cũng không có, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Vậy hắn đi đâu? Đúng rồi, còn tủ quần áo!

Một người sống sờ sờ, không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tủ quần áo là có thể giấu người.

Cô đi đến trước tủ quần áo, gọi: "Phương Thiếu Tắc!"

Không có tiếng hắn đáp lại.

"Tôi biết cậu ở bên trong, đừng giả thần giả quỷ, mau ra đây!"

Trong phòng im ắng, vẫn như cũ, không có ai trả lời cô.

Ngô Song có chút bực bội: "Cậu không ra đúng không, được, tôi sẽ lôi cậu ra!" Dứt lời, cô mở cửa tủ quần áo ra.

Quả nhiên, Phương Thiếu Tắc ở bên trong, gương mặt tươi cười, còn chào hỏi Ngô Song.

Ngô Song tức sôi máu: "Phương......"

Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc vươn tay, giữ chặt cánh tay cô, dùng sức một chút, kéo cả người cô vào túi ủ quần áo, hơn nữa còn đóng cửa tủ lại.

Sự việc quá đột ngột, căn bản Ngô Song không nghĩ tới, Phương Thiếu Tắc sẽ hành động như vậy. Chờ khi cô phản ứng lại, xung quanh đã là một mảng tối đen, không gian nhỏ hẹp, hai người dính sát vào nhau, có thể nghe rõ tiếng tim đập và hô hấp của nhau.

Thậm chí Ngô Song có thể ngửi được hơi thở trên người Phương Thiếu Tắc, mang theo một vị cỏ xanh nhàn nhạt. Cùng với mùi long não trong tủ quần áo, hoà trộn lại thấy với nhau rất hợp.

Có tia một ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, đan xen trên gương mặt Phương Thiếu Tắc, mà ánh mắt hắn lại chuyên chú, trầm lặng như mặt hồ, trong veo mà thâm thuý, thật biết cách làm say lòng người.

Hô hấp Ngô Song ngưng trệ, thân thể cứng đờ, hai mắt không chớp nhìn Phương Thiếu Tắc, đầu óc trống rỗng.

Bộ dáng cô mê mẩn kinh ngạc, thật đúng là mỹ nhân động tâm. Một mỹ nhân tốt đẹp như vậy xuất hiện trong cuộc đời của mình, sao có thể không nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương thật nhiều?

Phương Thiếu Tắc nâng mặt Ngô Song lên, cúi đầu, không chút do dự hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt, hai đôi môi chạm nhau, giống như có thứ gì đó gõ mạnh vào trái tim Ngô Song, nháy mắt phá tan lớp phòng tuyến mỏng manh sau cùng.

Ngô Song nhắm mắt lại, ý thức được mình đã không thể khống chế được con tim nữa rồi. Hơn nữa, trong tương lai, sẽ mang đến cho cô vô số những sai lầm phiền toái.

Cô, động tâm rồi.