Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 51: Bức màng vô hình




"Chú? Chú của cậu không phải Lão Du sao?" Diêu Thiên Thiên kinh ngạc hỏi.

"Lão Du?" Mạc Dật nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, "Sao anh lại không biết họ hàng thân thích còn có họ Du vậy?"

Phương Thiếu Tắc vẻ mặt xấu hổ: "Cái này...... Nói ra có hơi dài dòng......"

Diêu Thiên Thiên càng hồ đồ, hỏi Mạc Dật: "Rốt cuộc có chuyện gì, sao hắn gọi anh là chú, hai ngươi là họ hàng?"

"Không phải anh đã nói với em, Mạc gia và Phương gia là họ hàng xa sao? Luận vai vế, Phương thiếu gia quả thật phải gọi anh một tiếng chú." Mạc Dật đúng sự thật trả lời.

"Anh kêu hắn là gì? Phương thiếu gia?" Diêu Thiên Thiên thét chói tai, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Phương Thiếu Tắc hỏi: "Cậu...... Rốt cuộc cậu là ai?"

Không chờ Phương Thiếu Tắc trả lời, Ngô Song nảy giờ vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên đã mở miệng nói trước: "Hắn là cháu trai của Phương chủ tịch, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phương Tín."

Diêu Thiên Thiên há hốc mồm, cả người đều hóa đá, thật lâu sau mới phản ứng lại: "Không phải cậu nói với mình, hắn là cháu trai Lão Du sao, bỗng nhiên lại biến thành cháu của chủ tịch? Phương Thiếu Tắc, cậu đúng thật là thiếu gia của Phương gia?"

Phương Thiếu Tắc gật đầu.

Diêu Thiên Thiên vẫn không tin, quay đầu lại hỏi Mạc Dật: "Hắn nói là sự thật?"

Mạc Dật cũng gật đầu.

"Ba người các ngươi, không phải hợp nhau tới để chơi tôi chứ?" Diêu Thiên Thiên cả người đều phát hoả.

"Là sự thật, mình không nói cho cậu biết là vì giám đốc Du đặc biệt căn dặn, không thể đem thân phận của hắn nói cho bất kỳ ai." Ngô Song thành thật trả lời.

"Nhưng mình không phải là người khác, mình là bạn thân nhất của cậu! Sao cậu có thể không đem thân phận của hắn nói cho mình biết?" Diêu Thiên Thiên chất vấn.

"Em nói cái gì?" lần này, đến phiên Mạc Dật kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng mà nhìn Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắc, "Hai người đang ở bên nhau?"

Ngô Song thật đau đầu, chuyện này là cái quái gì vậy, bốn người đã quen biết từ trước, hôm nay lại bại lộ hết bí mật của mình sao?

"Chú, để tôi trịnh trọng giới thiệu với người một chút, vị này chính là bạn gái của tôi, cũng chính là cháu dâu tương lai của người, tên là Ngô Song." Phương Thiếu Tắc hào phóng giới thiệu.

"Ta biết cô ấy là Ngô Song." Mạc Dật một đầu đầy vạch đen, "Cô ấy là học muội của ta. Ngoài ra, nói cho cậu một tin không vui, ta còn theo đuổi cô ấy."

Nụ cười Phương Thiếu Tắc đông cứng lại, quay đầu nhìn về phía Ngô Song.

Ngô Song không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại gật đầu.

Bên kia, Diêu Thiên Thiên đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vào Mạc Dật nói, "Anh là chú của Phương Thiếu Tắc, mà Phương Thiếu Tắc là thiếu gia của  Phương gia, Ngô Song là bạn gái Phương Thiếu Tắc, cũng chính là cháu dâu tương lai của anh. Mà anh vừa mới cầu hôn với em, vậy sau này Ngô Song chẳng phải cũng là cháu dâu của em sao? Nhưng rõ ràng chúng tôi là bạn nối khố (bạn thân chơi với nhau từ nhỏ) mà! Mệt quá, cái này là quan hệ gì a, tôi loạn cả lên rồi!" Diêu Thiên Thiên nói xong, liền hắt xì vài cái.

Mạc Dật lập tức cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô: "Xem ra ở chỗ này là nói không rõ, nên tìm một chỗ ngồi xuống nói đi."

Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắc nhìn thoáng qua: "Được."

Cứ như vậy, bốn người có mối quan hệ thập phần rắc rối phức tạp này, cùng nhau đi đến biệt thự bên bờ sông của Mạc Dật, tiếp tục thảo luận về mối quan hệ rối rắm kia.

.............

Tới biệt thự, mọi người ngồi xuống, cuối cùng tâm trạng của Diêu Thiên Thiên cũng bình tĩnh một ít, quyết định đem chuyện mình và Mạc Dật thẳng thắn nói với Ngô Song: "Thật ra bọn mình ở bên nhau đã được một đoạn thời gian, chỉ là mình không dám nói với cậu."

"Vì sao?" Ngô Song hỏi.

Diêu Thiên Thiên kinh ngạc: "Cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao, lúc trước người Mạc Dật theo đuổi chính là cậu, kết quả mình và anh ấy lại ở bên nhau!"

"Chuyện này có cái gì kỳ quái, kia đều là chuyện quá khứ, mình đã sớm quên rồi." vẻ mặt Ngô Song vẫn bình thường.

"Thật sao?" Diêu Thiên Thiên vui mừng.

"Thật mà, hai người ở bên nhau chẳng những mình không ngại, ngược lại mình còn cảm thấy vui thay cho cậu."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......" Diêu Thiên Thiên như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, sự áy náy trước kia giờ tan biến đâu mất.

Nhưng thật ra Mạc Dật nghe hai người bọn họ vừa nói chuyện này, cảm thấy có chút thất bại, nhịn không được hỏi Ngô Song: "Anh từng theo đuổi em, thật sự em đã quên sao?"

Phương Thiếu Tắc nghe không nổi nữa, xen miệng vào: "Chuyện này có cái gì đáng nhớ, người chỉ là từng theo đuổi cô ấy, cũng không phải đã quen nhau." Dứt lời, bỗng nhiên có chút không yên tâm, quay đầu hỏi Ngô Song, "Hẳn là em không chấp nhận chú ấy chứ?" 

Ngô Song lắc đầu, lại không muốn nói chuyện.

Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, quan hệ đã rõ ràng."

"Rõ ràng cái đầu cậu đó!" Diêu Thiên Thiên rất bực bội: "Hiện tại không phải là vấn đề quan hệ nữa, mà là vấn đề của cậu."

"Tôi có vấn đề gì chứ?" Phương Thiếu Tắc buồn bực.

"Vấn đề của cậu rất lớn, lúc trước tôi cho rằng cậu là cháu trai Lão Du, cậu cùng Song Song ở bên nhau, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại cậu trở thành cháu đích tôn của Phương chủ tịch, tôi phải hỏi cậu, việc cậu và Song Song ở bên nhau, người nhà cậu có biết không?"

Lời chất vấn của Diêu Thiên Thiên vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Ngô Song liền thay đổi, cái hay không nói, lại nói cái dở. Việc cô không muốn đối mặt nhất, Diêu Thiên Thiên cố tình muốn làm cho rõ ràng.

"Tạm thời còn chưa có nói." Phương Thiếu Tắc thản nhiên.

"Tạm thời là có ý gì?" Diêu Thiên Thiên ép hỏi.

"Tôi sẽ tìm một cơ hội nói với ông nội." Phương Thiếu Tắc nói thật.

"Quan trọng là chuyện sau đó, liệu chủ tịch có thể đồng ý?" Hỏi thừa, Diêu Thiên Thiên nhìn về phía Mạc Dật, "Anh nói thử xem, chuyện này ông nội hắn có thể đồng ý sao?"

Mạc Dật trực tiếp lắc đầu: "Không có khả năng."

"Em biết mà." Diêu Thiên Thiên một lần nữa nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, "Tôi nói cho cậu biết, hai chúng ta ở bên nhau, đó là vì đã gặp qua người nhà, mới có thể suy xét bàn đến chuyện cưới hỏi, còn hai người phải làm sao bây giờ?

"Nếu như ông nội không đồng ý, tôi cũng sẽ cùng Song Song ở bên nhau." Phương Thiếu Tắc trả lời rất kiên định.

Diêu Thiên Thiên trợn mắt: "Cậu đùa à, cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao, hào môn nào dễ vào như vậy? Chủ tịch có rất nhiều biện pháp chia rẽ các người! Cậu đừng nói với tôi, cậu có thể vì Song Song mà cắt đứt quan hệ với người nhà đó. Dù cậu nguyện ý, Ngô Song cũng không muốn. Ngô Song nguyện ý, tôi cũng không muốn cậu cùng cậu chịu khổ đâu!"

Diêu Thiên Thiên nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, lại nói những câu đánh trúng điểm yếu. Bất luận thời điểm bắt đầu tình yêu có bao nhiêu lãng mạn, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực, mà hiện thực trước mặt Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắc, lại quá mức tàn khốc.

Phương Thiếu Tắc không thể trả lời, có chút xấu hổ, lúc này Ngô Song mới mở miệng: "Chuyện này, mình sẽ nghĩ thoáng một chút."

"Thoáng cái gì mà thoáng, cậu đây là đang trốn tránh!" Diêu Thiên Thiên nói.

"Mình quyết định cùng cậu ấy ở bên nhau, đã không có nghĩ tới muốn trốn tránh gì cả. Chỉ là bọn mình mới bắt đầu không bao lâu, so với suy xét chuyện về sau, mình muốn hai người nên vun đắp tình cảm ở hiện tại trước."

"Nhưng mà......"

"Được rồi, Thiên Thiên, có một số việc chỉ chúng tôi mới có thể giải quyết." Ngô Song cắt ngang lời nói của cô.

Diêu Thiên Thiên không còn lời nào để nói, xua xua tay: "Thôi, mình không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, chuyện hai người, tự trong lòng các người rõ ràng đi. Tóm lại, mình vẫn đứng về phía hai người, về sau có cái gì muốn mình giúp, cứ việc nói, chúng ta nhất định sẽ trợ giúp các người chống lại thế lực hung bạo của chủ tịch! Đúng không?" cô nhìn về phía Mạc Dật.

"Anh là chú của nó." Mạc Dật nhắc nhở.

Diêu Thiên Thiên cười cười: "Chú, chú còn muốn em làm thím của hắn nữa hay không?"

Mạc Dật trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc: "Yên tâm đi, tuyệt đối chú sẽ ủng hộ hai người!"

"......"

...........

Tuy rằng tình yêu được bạn tốt ủng hộ, nhưng mà lời nói kia của Diêu Thiên Thiên, vẫn là gây thêm áp lực cho tình cảm của Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắ. Nó làm xuất hiện thêm một lớp ngăn cách vô hình giữa hai người, khiến cho mỗi lần hai người tiếp xúc đều trở nên mẫn cảm hơn.

Càng không ổn chính là, hai ngày sau, bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc nhận một cuộc điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng mà rời khỏi công ty, chỉ gửi Wechat cho Ngô Song, nói là trong nhà có việc phải trở về xử lý một chút, mấy ngày sau sẽ trở về.

Nhưng trong nhà rốt cuộc có chuyện gì, Phương Thiếu Tắc cũng không nhiều lời, Ngô Song cũng không có hỏi nhiều, chỉ trả lời một câu "Được", liền bận rộn với công việc.

Hắn đi lần này đến tận một tuần.

Một tuần này, ban đầu Ngô Song bởi vì bận công việc mà không cảm thấy gì, nhưng buổi tối hôm đó, cô tan làm xong, đêm khuya về đến nhà, nhìn phòng khách trống rỗng, bỗng nhiên, một loại cảm giác cô độc chưa từng có mãnh liệt dội vào lòng cô.

Rõ ràng mọi sinh hoạt của cô vẫn giống như trước đây, một mình nấu cơm, ăn một mình, một mình quét dọn phòng, một mình đọc sách tiêu khiển......Nhưng mà, bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của cô lại bỗng nhiên rời đi, trở về cuộc sống sinh hoạt như trước, làm cho cô cảm thấy gian nan như thế.

Lần đầu tiên sau khi trưởng thành, Ngô Song nằm ở trên giường, mất ngủ.

Đêm lặng lẽ trôi, cô suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của mình và Phương Thiếu Tắc. Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nhận hắn vào tổ a, lần đầu tiên đánh hắn, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên hắn nấu món nào đó, lần đầu tiên vui buồn vì hắn.......

Thì ra bất tri bất giác, cô đã cùng một người đàn ông nhỏ hơn mình bảy tuổi trải qua nhiều chuyện như vậy từ bao giờ.

Nghĩ vậy, rốt cuộc Ngô Song nhịn không được, buông bỏ sự rụt rè, gửi đi một cái tin cho Phương Thiếu Tắc, hỏi hắn ngủ rồi sao.

Thời gian trôi qua đã lâu, Phương Thiếu Tắc mới trả lời cô: Tôi còn có chút việc, em nên ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Nhìn tin nhắn trả lời của hắn, ngực Ngô Song giống như bị cái gì đó đè lên, nghẹn đến mức không thở nổi.

Tình cảm đáng sợ nhất không phải những lúc cãi nhau, mà là rõ ràng không có cãi nhau vì bất kỳ điều gì, lại bỗng nhiên cắt đứt mối liên hệ nào đó, càng lúc càng xa.

___________...___________