Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 109-2




Nếu như chết đi rồi, làm gì có ai thích cô nữa chứ?

Ở trên lưng Kinh Sở, cô mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, không biết khi nào thì mất đi ý thức.

Kinh Sở cõng cô, biết cô đã chịu đựng tới cực hạn của bản thân rồi, tình huống hiện tại so với những điều anh từng đoán có chút sai lệch, tuy rằng đại khái phương hướng đoán là không sai, nhưng tóm lại vẫn có điều lệch lạc, khoảng cách so với trong tưởng tượng của anh có phần xa hơn.

Dương Miên Miên tuy không có nghĩ tới, nhưng anh biết, hai người đi cùng nhau khả năng thoát khỏi sa mạc không lớn.

Cùng lắm thì cứ đi trên sa mạc thêm vài ngày như vậy nếu không thể rời khỏi chắc cũng có thể gặp được lữ nhân, vậy thì bọn họ sẽ được cứu trợ.

Chờ đến lúc tri giác của Dương Miên Miên khôi phục, cô vẫn một hồi lâu không phục hồi tinh thần, theo bản năng mà liếm liếm miệng, cư nhiên lại không phải cảm giác khô cằn, mà là một vị rỉ sắt tràn ngập ở trong môi lưỡi.

Dương Miên Miên dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, màu đỏ xuất hiện trên tay tức khắc làm mắt cô đau đớn, cô lập tức tỉnh táo, nhìn quanh bốn phía, thật sự là một người cũng không có.

Cô luống cuống: "Kinh Sở, anh đi đâu rồi?"

Một cái chai nhựa nghe thấy cô nói liền bật khóc: "Miên Miên......"

Nó là lọ nước duy nhất mà tên bắt cóc kia mang theo trên xe, bọn họ mang theo uống ở trên đường, ngày hôm qua cũng đã uống hết rồi, nhưng hiện tại, bên trong nó lại đang chứa một thứ chất lỏng đỏ tựa máu huyết.

Thật sự là máu!

Hóa ra thứ cô vừa mới uống ở trong miệng, chính là máu.

Máu của Kinh Sở....

Dương Miên Miên đầu ong ong một tiếng, tức khắc trống rỗng một mảnh. Một hồi lâu sau mới nghe thấy di động của mình nói: "Tiểu Dương, Kinh Sở vừa nãy để lại lời nhắn."

Tiểu Hoàng Cơ của cô tuy rằng khá "cổ", nhưng nói về năng lực thật không tồi, cư nhiên vẫn còn pin.

Dương Miên Miên vội vàng mở ra, mỗi lần thao tác ngón tay đều run rẩy, trong lòng thầm khẩn cầu, hi vọng Kinh Sở chỉ là đang đi tìm đường ra, tìm được rồi anh sẽ lập tức quay lại bên cô, chỉ cần anh quay về cô không trách anh, cũng không tức giận, anh không được làm cô sợ.

Mở ra bản ghi, giọng Kinh Sở so với ngày thường có vẻ ôn nhu hơn rất nhiều.

"Tiểu Dương, đi về hướng đông, sống sót."

Anh chỉ để lại một câu này, còn người đã không thấy bóng dáng.

Dương Miên Miên oa một tiếng khóc thật thảm: "Gạt người gạt người! Vì sao lại làm vậy, Kinh Sở anh trở về đây, sao có thể đi như vậy, anh đi đâu rồi, Kinh Sở.... Các người, các người nói cho tôi anh ấy đi nơi nào rồi, còn để nhiều máu thế này, anh ấy sẽ chết mất."

Không ai trả lời cô.

Dương Miên Miên muốn khóc thật lớn, lại phát hiện nước mắt cũng không thể chảy ra, chỉ có thể gào khan: "Nói! Kinh Sở đi hướng nào! Các ngươi không nói tôi sẽ chết ở đây cho các ngươi xem, tôi không đi đâu hết!"

Miên Miên cứ như vậy uy hiếp một hồi, Tiểu Hoàng Cơ lập tức liền đầu hàng: "Anh ta đi về hướng bên kia, vừa đi không bao lâu......"

Chai nhựa thút tha thút thít nức nở, nhưng lời nói ra rất có đạo lý: "Miên Miên, cô uống trước đi, bằng không cũng không sức lực tìm anh ta đây, máu đã chảy ra cũng không thể quay về mà."

Nó nói có đạo lý. Dương Miên Miên muốn vặn mở nắp bình, nhưng tay không có lực, căn bản làm không được.

"Miên Miên, máu sẽ đông lại, không uống sẽ lãng phí, hai người các người đều phải chết."

Dương Miên Miên cắn chặt răng, vặn nắp bình ra liền hướng tới trước môi uống, máu tươi đang uống tựa như nước mắt cô chảy ra, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, nước mắt cô lại lần nữa mơ hồ dâng trào nơi khóe mi.

Đây là một lọ máu anh dành lại, là sinh mệnh của anh, là hy vọng duy nhất để anh tồn tại, nhưng trong hoàn cảnh sinh tử này, anh không chút do dự liền đem bản thân bỏ qua mà nhường cho cô.

Rõ ràng mới biết nhau một năm, rõ ràng mới yêu nhau nửa năm, si tình như vậy làm gì chứ? Sao không nhân lúc cô hôn mê giết chết cô đi, cô cũng sẽ không biết, dẫu có biết cũng không trách anh nửa chữ mà.

Đồ ngu ngốc, đại ngu ngốc! Dương Miên Miên mạt mạt miệng, đem nắp bình vặn lại, đứng lên bước về hướng anh rời đi ban nãy bước đi.

Uống máu của Kinh Sở, cô cảm thấy dạ dày một trận lại một trận khó chịu như bị lửa đốt,cắn chặt răng, cô không dám chậm trễ một phút thời gian.

Đi được hơn nửa giờ, cô tìm được anh.

Kinh Sở hôn mê ở nơi đó, sắc mặt trắng bệch, trên cổ tay buộc sơ sài một miếng vải thô màu trắng, giờ đây đã bị máu đỏ thấm đẫm.

Dương Miên Miên thất tha thất thểu đi qua đi, bổ nhào về bên anh, thăm dò từng hơi thở. Cô sợ, rất sợ anh sẽ mất đi.

Hô hấp còn, nhưng lại cực kì mỏng manh, cô bất chấp rất nhiều, miệng đối miệng đem máu trả về cho anh, nhưng mà hiệu quả cực nhỏ, anh mất máu quá nhiều, nếu trị liệu chậm trễ, nhất định sẽ chết.

Cô mang theo anh sẽ không có khả năng rời khỏi nơi này, cái gì cũng không còn kịp rồi.

Dương Miên Miên ngơ ngác suy nghĩ, ngồi ở chỗ kia thật lâu, đột nhiên nghĩ thông suốt, một khi đã như vậy, liền cùng chết đi, nếu anh ở âm tào địa phủ muốn trách cô không nghe lời, vậy anh cứ trách.

Cô không hối hận, một người tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ, không có anh bên cạnh, thà chết cùng anh còn tốt hơn.

Dương Miên Miên xoa xoa mũi, nằm xuống cạnh bên Kinh Sở, giống mỗi ngày vào buổi tối lúc đi ngủ cô thường gối đầu lên ngực anh, hai người đan mười ngón tay vào nhau.

"Thực xin lỗi, tiểu Dương không ngoan, nhưng em hứa, em chỉ không ngoan lúc này thôi, về sau đều sẽ ngoan ngoãn." Cô bắt lấy hắn tay, đưa lên môi hôn một cái, máu tươi giống như son môi tốt nhất, ở trong lòng bàn tay anh để lại mộdấu môi.

Một trận gió thổi tới, kéo lên muôn vàn hạt cát vàng, rơi xuống trên người cô, như là hoàng kim mưa phùn.

Dương Miên Miên nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt cô nghe thấy được âm thanh của gió, âm thanh của hạt cát lúc rơi xuống, sau đó tất cả lại quay về an tĩnh như ban đầu.

Miên Miên ở trong khoảnh khắc yên tĩnh nhỏ nhoi ấy lại nghe thấy có người buông nhẹ một tiếng thở dài.

Thở dài...... Dương Miên Miên nhanh chóng mở mắt, cô ngồi dậy, hô lớn: "Có phải anh hay không, tôi nghe thấy âm thanh của anh thanh, tôi biết anh đang có mặt ở đây!"

Không có bất kì một thanh âm nào đáp trả lời cô.

Nhưng Dương Miên Miên chưa từ bỏ ý định, đây là hy vọng duy nhất: "Nghe thấy được đúng không? Tôi có thể nghe thấy thanh âm của anh, anh đưa chúng tôi đi cùng với, cầu xin anh, tôi cầu xin anh, đưa chúng tôi đi theo."

Gió lại bắt đầu cuốn cát sỏi phiêu tán ở không trung, ở trước mắt Dương Miên Miên sa loan bị gió thổi cát bay tán loạn, mang đến một nơi xa không biết rõ tên, chỉ có mặt trời chói chang treo ở cao lại bàng quan không tiếng động.

Dương Miên Miên nức nở nói: "Tôi cầu xin anh, đưa chúng tôi đi với, tôi biết anh có thể làm được, chỉ cần anh có thể cứu chúng tôi ra khỏi nơi này, anh làm cái gì tôi mặc anh, nếu anh không muốn cứu tôi, vậy tôi cầu anh chỉ cần đem anh ấy đi ra khỏi nơi đây cùng cũng được rồi, tôi có thể lưu lại nơi này bồi anh.

Chưa từng có người cùng ngươi nói chuyện qua đúng hay không, tôi là người thứ nhất cùng anh nói chuyện, tôi có thể nghe thấy thanh âm của anh, anh ấy cùng những người khác không có khác gì, anh lưu lại anh ấy cũng vô dụng, tôi sẽ ở lại nơi này bồi anh, vẫn luôn bồi anh, anh đem anh ấy đi khỏi đây đi, tôi cầu xin anh."

Cuồng phong đến cùng tiếng gào thét, từng tảng lớn cát sỏi hỗn loạn, đem cô hoàn toàn vùi lấp.

Chạng vạng, hướng sa khu, một đôi tiểu tình lữ đang ở khắp nơi chụp ảnh.

Đột nhiên, cô gái kia bị thứ gì vướng ngã, cô ta quay đầu liền thấy, hét lớn: "Nơi này có người!"

Ba mươi phút sau, một người nam mất máu quá nhiều lại mất nước hôn mê bị đưa lên xe cứu thương, hắn hôn mê, trong lòng bàn tay lại có vết máu khô khốc, là một dấu môi.

Mặt trời sắp hoàn toàn đi vào đường chân trời, cảnh tượng mĩ lệ làm các lữ khách hoan hô nhảy nhót, không ngừng chụp ảnh lưu niệm, có gió có cát giơ lên, đất bằng nổi lên thành dãy núi, dãy núi thành sơn cốc, sa mạc tuyên cổ bất biến, lại cũng không có chuyện trong một khoảnh khắc nào đó phát sinh biến hóa.

Duy nhất bất biến trước nay chính là nó vẫn trước sau không nói gì. An an tĩnh tĩnh ở đấy!

QUYỂN THỨ NHẤT HOÀN••

11:22 - 10/12/18