Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 133-1: Cãi nhau




Edit: Graycat2411

Khoảnh khắc Hoàng Húc bước chân ra ga tàu hỏa, chợt nảy lên nhiều loại cảm xúc khác nhau. Hắn rời khỏi nơi đây đã 6 -7 năm, cái huyện Quảng Tây hẻo lánh như vậy, qua biết bao lâu rồi nhưng hắn vẫn nhớ như in từng chuyện nhỏ từng diễn ra năm đó.

Lúc ấy, hắn và Kinh Sở đều là cảnh sát hình sự ở Trạch Sơn, vốn nằm ở phía tây nam của Nam thành. Là nơi có nền kinh tế rất phát triển lúc ấy. Sau, chính phủ sáp nhập Trạch Sơn vào Nam thành, trở thành huyện Trạch Sơn.

Nhưng khi sự kiện kia phát sinh, Trạch Sơn vẫn là một huyện nhỏ vùng núi chưa được sáp nhập. Hoàng Húc bấy giờ đã là phó đội trưởng, tương lai có thể thành phó cục trưởng cũng không chừng. Nói chung, tiền đồ vô lượng.

Không ai nghĩ sự việc ấy sẽ xảy ra, không một ai.

Tổng cộng có đến 9 phụ nữ trẻ bị sát hại trong nhà của họ. Không chút khác biệt, họ đều đang mặc trên người trang phục đỏ. Nhất thời, khắp huyện thành đều bị bao trùm bởi nỗi lo sợ, không một người phụ nữ nào dám ra đường khi trời nhá nhem tối.

Cuối cùng có người, là em gái của một trong số các nạn nhân bị thảm sát, xung phong, nguyện ý lấy thân mình giúp cảnh sát bắt hung thủ. Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, chẳng những không tóm được hung thủ, mà cô gái kia cũng đánh mất cả tính mạng.

Hoàng Húc nản lòng thoái chí, phía trên đối với biểu hiện của hắn đầy bất mãn, điều hắn đến huyện Quảng Tây, chớp mắt cái, hóa ra đã nhiều năm như vậy.

Nhưng Kinh Sở biết, sở dĩ Hoàng Húc chịu đả kích lớn như vậy, không chỉ vì hung thủ chạy thoát ngay dưới tay hắn, mà vì cô gái kia và hắn đã bí mật qua lại.

Nhiệm vụ không hoàn thành, lại mất đi tình yêu. Hai đẩ kích lớn đến cùng lúc khiến hắn không cách nào gượng dậy, nhưng hắn đã thề, thề sẽ bắt được hung thủ, chính tay giết chết kẻ đó.

Mà tên hung thủ kia như thể đọc được suy nghĩ này, sau khi giết hại mười cô gái liền biến mất không chút dấu vết, cũng chưa từng xuất hiện.

Hồi ức như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, Hoàng Húc ngẩng đầu nhìn lên trên, Nam thành, trời xanh mây trắng, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn đánh xe đến cục cảnh sát, rồi đến khách sạn gần đấy đặt phòng, sau đó gọi điện chi Kinh Sở hỏi anh đang ở đâu, anh nói muốn mời hắn đi ăn một bữa.

Nhưng rồi Hoàng Húc lại không có tâm tình muốn ăn cơm, thấy Kinh Sở đến, hắn nói luôn: " Tôi không tới để ăn cơm."

Hắn gắt gao nhìn thẳng vào mắt Kinh Sở: "Cậu gọi tôi tới đây chắc cũng không phải vì lý do này đâu nhỉ!"

“Nhưng cơm vẫn phải ăn, anh đợi cũng đợi lâu vậy, còn sợ mất thời gian cho một bữa cơm à?” Kinh Sở mở thực đơn gọi món ăn, nhớ rõ gọi cho hắn một phần thịt kho tàu đại tràng, “Đây là tiệm lúc trước chúng ta hay ghé đấy, giờ dọn đến đây.”

Những lời này gợi lên hồi ức của Hoàng Húc, khi ấy lúc đi tra án, có bao giờ bận tâm thời gian, ngày hay đêm đâu, lại cực kì vất vả, lúc rảnh chút thời gian đi ăn cơm đều vào lúc khuya khoắt, hoăch có thể là rạng sáng. Hai người sẽ mang theo đám hậu bối đến tiệm cơm, và luôn gọi lên một phần thịt kho tàu đại tràng.

Đồ ăn được bưng lên, hương vị vấn vương lượn quanh chóp mũi, Hoàng Húc nếm một miếng liền cười: "Vị vẫn như cũ." Gương mặt đang căng như dây đàn của hắn thoáng buông lỏng, vài phần ủ rũ hiện lên, nhìn như già đi vài tuổi.

Kinh Sở hỏi hỏi hắn tình hình gần đây, biết được hắn vẫn chưa kết hôn, luôn độc lai độc vãng, một thân một mình. Năm nay hắn mới tầm 40, mà trông như một người đã ngoài 50 vậy.

“Chuyện lần trước, cảm ơn.” Kinh Sở phải lái xe, không tiện uống rượu, chỉ cầm ly trà cùng hắn cụng một cái.

Hoàng Húc nhớ tới cũng cảm thấy buồn cười: “Cậu sao lại tìm một bạn gái còn nhỏ tuổi thế?”

Đối với vấn đề này, Kinh Sở chỉ có thể cười cười, trả lời: “Duyên phận.”

Hoàng Húc cũng không phải loại hứng thú đối với chuyện riêng của người khác, chỉ hỏi sơ rồi đi đến đề tài mà hắn quan tâm nhất bây giờ: "Cậu tìm tôi tới, là có manh mối gì sao?"

“Chuyện này phải nói từ vụ án từ năm năm trước.” Kinh Sở nói cho hắn nghe về vụ đồ tể đêm mưa, Hoàng Húc yên lặng, nghiêng đầu cẩn thận nghe vụ án.

Nhưng hắn không rõ vì cái gì mà Kinh Sở lại muốn nói về vụa án này trước: “Tuy rằng đều xuống tay với nạn nhân nữ mặc trang phục đỏ, nhưng thủ pháp gây án thủ pháp hoàn toàn khác biệt, hẳn không phải do một người làm.”

“Tôi biết.” Kinh Sở cũng không phủ nhận điểm này, hắn cũng tin tưởng Chu Đại Chí chính là người đã giết hại Vương Lộ, nhưng là sở dĩ nhắc tới chuyện này tới, anh cũng có suy xét riêng của chính mình, “Hai ngày trước, trong hồ ở đại học Nam thành tìm thấy một thi thể nữ, bị xiết chết, mặc đồ đỏ.”

Hoàng Húc cũng là một cảnh sát hình sự lão làng, tất nhiên có thể hiểu được ý đối phương muốn nói: "Chỉ nhắm vào mấy cô gái trẻ tuổi mặc đồ đỏ sao, cậu cảm thấy ba vụ án này có liên quan đến nhau? Chứng cứ!”

“Trực giác.”

Trực giác là một thứ rất kỳ diệu, mà trực giác của cảnh sát phối hợp với kinh nghiệm phá án,quan sát mà nói, mười người thì hơn 2/3 là chuẩn.

Kinh Sở tin tưởng trực giác của anh, Hoàng Húc cũng vậy.

“Hiện tại chưa thể lập tức có kết luận, tôi muốn xem qua hồ sơ trước kia và thi thể nạn nhân lần này.”

“Được”

Phòng chứa xác, Vệ Hàn nghiêng dựa vào ngăn tủ giải thích cho hai người: “Ngạt thở cơ học, trước khi chết bị xâm phạm, thủ pháp gây án của hung thủ rất quen thuộc, không có giá trị manh mối.”

Nói xong, Vệ Hàn nhướng mày nhìn Kinh Sở, ý bảo anh giới thiệu về người đàn ông mang vẻ thâm cừu đại hận bên cạnh là ai. một chút cái này vẻ mặt khổ đại cừu thâm nam nhân là ai.

“Lát nữa họp sẽ nói.”

Trong văn phòng, Hoàng Húc lại nhìn hồ sơ vụ án Chu Đại Chí, sau khi xem xong hắn không hề nói lời nào, rất lâu sau mới xoa xoa thái dương, hỏi: "Cậu có nắm chắc không?”

“Không.” Anh thừa nhận dứt khoát, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy giữa ba vụ án có liên hệ.”

Hoàng Húc hung hăng hít môth ngụm thuốc lá, nửa ngày sau mới chậm rãi gật đầu: “Chu Đại Chí ở đâu, tôi muốn gặp hắn ta.”

“Để tôi sắp xếp cho anh.” Kinh Sở trong lòng cũng có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đáp ứng.

Nhưng trực giác lại một lần nữa nói cho anh, nếu muốn lật lại vụ án Chu Đại Chí, như vậy không thể tránh được sẽ liên lụy đến Dương Miên Miên, nhưng Chu Đại Chí là hung thủ duy nhất bị bắt trong ba vụ án, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

Thậm chí rất có khả năng có thể từ Chu Đại Chí tìm ra manh mối đột phá.

Buổi chiều, trong cục mở cuộc họp thương thảo vụ án mới, Hoàng Húc đến phòng giam thăm hỏi Chu Đại Chí, một ngày rất nhanh đã trôi qua, đến khi Kinh Sở nhận được điện thoại của Hoàng Húc gọi đến, trời đã tối đen, anh không kịp nói kĩ càng: “Anh tới cục trước đi, chúng ta nói trước vài điều, tôi có việc gấp cần ra ngoài một chuyến.”

“Có manh mối gì?” Hoàng Húc chấn động.

Kinh Sở ho khan một tiếng: “Tôi đi đón bạn gái, muộn rồi không thể để cô ấy về một mình.”