Tôi Có Một Bí Mật

Chương 64: Đừng khóc




Tám chín giờ đêm, đám người từ bốn phương tám hướng tuôn ra ngã tư đường, lại hướng bốn phương tám hướng tản đi, trong không khí giống như có những ngọn lửa nhỏ đang tháo chạy, một chút gió cũng không có, người nóng đến muốn bò lên tường.

Trên trấn có rất nhiều khách sạn đông một cái tây một cái, có gần ngã tư đường cũng có nơi tương đối yên lặng, trang trí đều đặc sắc, giá cả khác nhau, phục vụ chủ yếu có một dạng, lộ ra khó chịu của ban đêm mùa hè.

Ban đêm, trong lòng yên tĩnh cũng chưa hẳn sẽ mát mẽ, huống chi trái tim trong ngực lại rối loạn không ngừng.

Khách sạn Tư Niệm cách phố xá sầm uất tương đối xa, ở gần vùng ngoại thành, kế bên có một ao nước, tiếng côn trùng liên tiếp kêu vang, một chốc đều không kết thúc công việc, một chút không có giác ngộ “Ngủ sớm dậy sớm là bé ngoan”.

Trên hành lang tầng ba, bác gái đẩy xe vệ sinh đi qua, bà ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn một chút bảng bên cạnh phòng 302.

“Kì quái, vừa rồi hình như nghe được có người đang khóc thì phải?”

Bác gái lầm bầm lầu bầu, bà ta vừa muốn đi, tiếng khóc lại xuất hiện, là từ trong phòng truyền ra, nghe tiếng khóc đang rất đè nén, không giống như cô gái đang khóc.

Đẩy xe đến sát tường, bác gái đi đến cửa phòng 302, bà ta dán lỗ tai lên cửa, cách gần mới phát hiện trong phòng truyền ra đến không chỉ có tiếng khóc mà còn có tiếng kêu đau đớn đang khóc kêu cái gì “Chú ơi,anh nhẹ một chút””Đau quá”, khiến người ta mà cũng cảm thấy đau lòng.

Trong tiếng khóc xen lẫn tiếng người đàn ông gầm nhẹ “Khóc khóc khóc, làm cho em khóc”, sau nữa nghe không thấy, tám phần là “Đánh chết mày nè” Linh tinh gì đó, bởi vì tiếng khóc càng lớ sau đó cả hai tiếng đều im rồi.

Bác gái lộ ra biểu cảm giật mình, xem ra ở bên trong là một đôi chú cháu, bà ta thở dài, muốn chết rồi.

Không biết đã ra chuyện gì, tranh cãi, còn đánh nhau nữa.

Trong đầu các gái hiện ra hình ảnh một đứa nhỏ đang bị bề trên quát lớn, động thủ dạy bảo, cả người đứa bé đều là vết thương, vừa khóc vừa kêu đau, ra sức xin tha.

Thật đáng thương.

Nếu không có người quan tâm, làm không tốt sẽ bị đánh cho tàn phế luôn.

Tưởng tượng như vậy, tình thương người mẹ của bác gái tạch tạch tạch dâng lên, nháy mắt liền lôi bệnh cũ lo chuyện người khác ra, không chút nghĩ ngợi đưa tay gõ cửa.

“Cọc cọc” Tiếng đập cửa thình lình đến, luồng nhiệt lưu động trong phòng đều ngưng trong chớp mắt.

Thích Phong không chú ý, Hoàng Đan bị hắn đẩy vào dưới gầm bàn.

“……”

Thích Phong vớt người ra, nghẹn họng cười vuốt ve mặt ướt sũng của cậu vài cái, bàn tay mò đến sau đầu cậu,”Có đụng vào đầu không?”

Hoàng Đan lắc đầu, mặt bị lòng bàn tay thô ráp người đàn ông sờ, vừa đau vừa thoải mái, giọng cậu khóc khàn khàn nói,”Có người gõ cửa.”

Thích Phong ôm người vào trong lòng, vùi đầu cắn cổ cậu, thở thô,”Mặc kệ.”

Hoàng Đan sờ sờ lưng dày rộng ướt mồ hôi của người đàn ông, cậu cọ mồ hôi trên chóp mũi lên đầu vai đối phương, tính cả nước mắt nữa,”Đi xem đi, lỡ như có chuyện gì thì sao?”

Hô hấp Thích Phong nặng nhọc, đáy mắt có thâm trầm tình dục, nhìn người da đầu run lên,”Hiện tại chúng ta làm mới là chuyện quan trọng, cái khác đều bỏ qua một bên đi.”

Hắn vừa nói xong, tiếng đập cửa lại vang.

Hoàng Đan lui về phía sau, phần lưng dựa vào mép giường, nhân cơ hội thở gấp mấy hơi, đau muốn chết, mệt quá sức.

Thích Phong nhịn đến gân xanh đều vọt ra, hắn rống một tiếng,”Ai?”

Bác gái ngoài cửa bị dọa nhảy dựng, giọng nói so với bình thường thấp xuống tám độ, thời điểm mấu chốt, bác gái nhanh trí một chút, nói mình là nhân viên vệ sinh khách sạn, hỏi có cần đổi túi rác hay không.

Huyệt thái dương Thích Phong đau,”Không cần.”

Bác gái là người có ý chí kiên định, có khó khăn cũng không sợ, bà ta nhanh chóng xuống lầu, khi trở về mang thêm một người, là bà chủ khách sạn.

Bà chủ xuất chiến, cửa phòng mở.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trong cửa, nửa người trên mặc áo sơmi màu lam không cài nút, rất tùy ý mở ra hai bên, lộ lồng ngực tráng kiện, nửa người dưới là quần dài màu đen, không cài dây lưng, rộng rãi thoải mái treo ở phần eo.

“Có chuyện gì?”

Thích Phong đánh giá hai người phụ nữ trung niên ở cửa, một mặc trang phục lao công, một trang điểm xinh đẹp.

Đối với người đàn ông như vậy, bác gái và bà chủ có chút ăn không tiêu.

Khi Thích Phong thở cơ bụng hơi hơi phập phồng, một giọt mồ hôi rơi xuống, lăn vào trong lưng quần, hắn còn phải làm việc, không có thời gian hao phí ở chỗ này,”Có chuyện sao?”

Bác gái nhìn vào bên trong, thấy trên có người đang nằm trên giường đắp chăn kín mít, mơ hồ còn có tiếng ngáy, bà ta thu hồi tầm mắt xem xem người đàn ông trước mặt, không quá giống sẽ đánh đứa trẻ đến khóc như vậy.

Bà chủ như có chuyện lạ nói,”Có khách phản ứng, nói trong phòng cậu có tiếng khóc, ảnh hưởng đến giấc ngủ bọn họ.”

Bác gái cho bà chủ nháy mắt, đúng, phải nói như vậy!

Trên mặt Thích Phong xẹt qua một tia vui vẻ, giọng hắn khàn khàn, giọng điều giống như cũng có chuyện lạ,”À cái đó sao, tôi vừa xem TV.”

“Trong TV có người bạn nhỏ bị mất đồ, bị người trong nhà đánh đến khóc kêu trời trách đất, ồn ào dữ dội, vậy là ảnh hưởng đến người khác sao? Ngại quá, để tôi điều chỉnh âm lượng nhỏ một chút.”

Người đàn ông rất lễ phép, thái độ tốt vô cùng.

Bà chủ nhìn bác gái một chút, bác gái lúc này không xác định, dù sao cũng là cách cửa nghe, người đàn ông thoạt nhìn cũng không giống như đang nói dối.

Chẳng lẽ mình nghe lầm?

Bác gái ngờ vực nói,”Không đúng, tôi giống như nghe được có người kêu chú ơi mà.”

Khóe môi Thích Phong thoáng co lại, chị à thính giác của chị thật không tệ nha, hắn cười cười, nói giống như sự thật,”Có ông chú rất hư hỏng lừa một anh bạn nhỏ đi.”

“Sau khi lừa anh bạn nhỏ đi thì bắt đầu ức hiếp cậu ấy, anh bạn nhỏ khóc thực đáng thương, khóc kêu xin tha nữa.”

Nói nói, Thích Phong liền hít một hơi, mẹ nó, càng cứng hơn rồi.

Hắn không đợi hai người phụ nữ trung niên ở cửa nói cái gì thì lập tức mặc kệ đóng khóa của lại.

Tiếng đóng cửa rất lớn, lộ ra sự vội vàng và không kiên nhẫn.

Lúc này bác gái xem như đã hiểu, thì ra thật sự là TV nha, bà aiii một tiếng, tuổi lớn, lỗ tai không còn tốt, còn tưởng rằng chú cháu xảy ra xung đột chứ.

Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bà chủ và bác gái không có lý do lại đứng đó, hai bà vừa rời khỏi, trong phòng vang lên tiếng khóc.

Bước chân dừng một chút, cảm giác mơ hồ người đàn ông vừa rồi làm cho bà có chút quen thuộc, giống như dáng vẻ con ma chết nhà bà mỗi lần xong việc, nhưng mà hình như lại không quá giống, bà chần chờ một chút lại không quay đầu.

Được rồi, mặc kệ nó, chỉ cần không có xảy ra việc gì là được.

Cốt truyện trong TV đang hâm nóng phấn khích lan truyền, ông chú xấu xa lại bắt đầu ăn hiếp anh bạn nhỏ.

Thích Phong sợ Hoàng Đan chịu không nỗi đau đến ngất đi, trong lòng để lại một bóng ma không tốt nên chỉ làm hai lần, khi suy nghĩ làm lần thứ bà thì tự cho mình một bạt tai, tỉnh táo không ít.

Sau này họ còn rất nhiều thời gian,hai lần đã không tồi rồi

Hoàng Đan khóc nhiều, mắt đau, cậu nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm, đầu óc hỗn loạn.

Thích Phong tắm rửa xong trở lại trên giường, liếm mí mắt thanh niên,”Ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”

Lông mi Hoàng Đan giật giật, cậu nằm sấp ngủ, nằm ngửa ngủ, hay là nghiêng ngủ, mặc kệ tư thế nào, mông eo đều đau muốn chết, từ mông trở xuống chân cũng đau, duy nhất chỉ có chổ kia không đau, một chút cảm giác cũng không có.

Giống như có một lực lượng không gian song song trong cái mông trong vài giờ kia vậy.

Thích Phong nhận ra, hắn một bên ấn cơ thịt chân của thanh niên, một bên thở dài chậc chậc,”Xem ra lúc này chú đã nhận được một bảo bối rồi.”

Hoàng Đan tâm nói, cúc hoa linh đích xác là bảo bối, ai cũng sẽ thích.

Cái chân cậu bị ấn co rút đau đớn,”Nhẹ chút.”

Thích Phong bắt lấy chân mới rụt về, tiếp tục chầm chậm ấn bóp,”Kiên nhẫn một chút, qua một lát sẽ thoải mái.”

Hoàng Đan đau muốn chết,”Đừng ấn, thật rất đau đó.”

Thích Phong xem thanh niên khóc đầy mặt nước mắt, hắn lắc lắc đầu, dùng giọng điệu cưng chiều nói,”Yếu ớt.”

Nhíu mi tâm Hoàng Đan lại chầm chậm hít không khí, tính dẻo dai của thân thể này không tốt, lúc chân nâng lên trên sẽ không thuận lợi, kiên trì một lát chết sống cũng không được, kết quả trong quá trình duỗi chân không cẩn thận kéo theo cơ thịt bị thương.

Đau quằn quại, đau không riêng gì đau, còn có eo, mặt Hoàng Đan nháy mắt trắng bệch.

Thích Phong lau nước mắt trên mặt cậu, bất đắc dĩ mím môi mỏng,”Không nên lộn xộn, chú xoa eo cho em.”

Hoàng Đan khóc nói,”Anh xoa nhẹ càng đau thêm.”

Thích Phong tức giận đưa tay, đem tóc ướt trên trán cậu đẩy ra,”Vật nhỏ không biết tốt xấu.”

Khi bàn tay nóng ướt của người đàn ông dán lên, Hoàng Đan run run một chút, cảm giác chính mình eo muốn đứt đoạn, cậu nghiêng đầu, mặt vùi vào trong gối.

Thích Phong vỗ vỗ mông cậu, không dùng sức lực gì,”Đừng khóc nữa, hai gối đầu đều bị em khóc ướt cả rồi.”

Gối dưới mặt Hoàng Đan bị lấy đi, cậu cũng bị lật lại, nằm ngửa mặt lên.

Thích Phong lấy khăn mặt xoa xoa mắt cho thanh niên, sau lại đem khăn mặt vặn vặn khoác lên trên thắt lưng của hắn,”Thế nào, so với vừa rồi có dễ chịu chút nào không?”

Hoàng Đan khàn giọng không còn hình dáng,”Anh xoa hai cái lại lần nữa cho em đi.”

Thích Phong hoang mang nhíu mày,”Trên mạng nói làm lần đầu, mông bị đau nhất, sẽ bị sốt, còn không xuống giường được, cũng đi không được, sao em lại đau chổ khác?”

Hoàng Đan nhíu nhíu khóc mũi đỏ,”Tùy người mà khác nhau.”

Thích Phong đem môi ghé vào bên lỗ tai thanh niên, hắn thở ra một hơi nóng, giọng khàn khàn cười,”Không ngờ em lợi hại như vậy, làm chú thoải mái muốn chết.”

Hoàng Đan,”……”

Thích Phong không đùa thanh niên, sờ một vết bầm tím trên bắp chân,”Đừng sợ, ngày mai chú về tiệm tạp hóa với em.”

Hoàng Đan khóc mệt mỏi, mơ hồ ừ một tiếng.

Thích Phong không ngủ, hắn ngồi tựa ở đầu giường, khi có khi không vuốt ve sợi tóc đen thanh niên, khớp xương ngón tay rõ ràng, mấy vết chai trong lòng bàn tay bị đối phương cắn rất nhiều cái, để lại dấu răng thâm thâm nhợt nhạt.

Thanh niên than thở câu cái gì, Thích Phong ghé sát vào nghe một chút, hắn bật cười,”Vật nhỏ, sao em đến ngay cả nằm mơ cũng không muốn chú hút thuốc vậy hử?”

Nhìn hộp thuốc lá và bật lửa một chút trên tủ đầu giường, Thích Phong nhéo nhéo mi tâm, một tay còn lại sờ sờ trên mặt thanh niên, giờ khắc này bỗng nhiên nhớ đến trước đó không lâu lời Trương Dao nói với mình, nói hắn thiếu một người có thể khiến hắn bỏ thuốc.

Thích Phong lúc ấy cười nhạo, nói thuốc có thể khiến hắn thành tiên, là mạng hắn, ai sẽ ngay cả mạng cũng không cần chứ?

“Thuốc cùng chú đi qua vài chục năm rồi, em không để chú hút thuốc, đổi lại mấy chục năm về sau em phải ở cùng chú đó, được không nào?”

Thích Phong nắm mũi thanh niên, khi hắn khẽ nhếch miệng đem đầu lưỡi thò vào, một lát sau rời khỏi nói,”Không nói lời nào thì đã đồng ý rồi nha.”

Ngày hôm sau buổi sáng tám giờ hơn, Hoàng Đan bị nghẹn tiểu tỉnh dậy, cậu xoa xoa mắt hơi sưng, ngáp đi WC trở về thì cùng người đàn ông trên giường bốn mắt nhìn nhau.

Thích Phong râu ria xồm xàm, hai mắt phủ đầy tơ máu đỏ, dưới mắt có một mảnh màu xanh, một dáng vẻ tinh thần uể oải.

Mi tâm Hoàng Đan vặn,”Anh làm sao vậy?”

Thích Phong không nói một lời nhìn thanh niên, trong ánh mắt tràn ngập uất ức.

Hoàng Đan đá rơi xuống dép lê lên giường, ghé vào trước mặt người đàn ông ngửi ngửi, không có mùi khói, đây là lên cơn nghiện thuốc lá sao? Cậu xem xem thuốc trên tủ đầu giường, bên trong không phải còn vài điếu thuốc à?

Thích Phong biết ý cậu, bản thân không phải lên cơn nghiện thuốc lá.

Xác thực đến nói, là khi cơn nghiện thuốc lá gian nan qua đi, lúc này đơn thuần chính là không nghỉ ngơi tốt.

Đêm hôm qua Thích Phong muốn hút thuốc, chịu đựng không hút, hắn đem thanh niên đến trước người, sờ sờ mặt sờ sờ tóc, miệng cũng hôn lên.

Kết quả cơn nghiện thuốc lá bị áp chế, dục vọng lại dâng lên.

Thích Phong nhìn người trong lòng ngủ ngon, hắn không đành lòng làm đối phương tỉnh, đành phải cắn răng tắm nước lạnh vài lần, đem mình hòa lẫn đến bị tiêu chảy, buổi sáng mới đỡ lại một chút.

Thấy người đàn ông trầm mặc, Hoàng Đan lại hỏi,”Là muốn hút thuốc sao?”

Thích Phong gãi đầu, đầu lưỡi để trên răng,”Không phải chuyện thuốc, là bụng chú không thoải mái, xối nước tắm.”

Hoàng Đan nhíu mi hỏi,”Sao lại xối nước tắm?”

Thích Phong nghiêng mắt,”Em nói đi?”

Hoàng Đan không rõ tác dụng của xối nước lắm, cậu nghiêm túc nói,”Em ngủ của em, anh làm của anh cũng được mà.”

Thích Phong,”……”

Hắn dở khóc dở cười bóp trán, cảm giác mình thật đáng thương, cũng đau khổ bức bách, nhịn trắng một đêm, lúc nhịn đến hừng đông thì bệnh bao tử lại tái phát.

Sau đó trong nháy mắt, Thích Phong nhướn cao lông mi,”Lúc tôi làm, em còn có thể ngủ à?”

Hoàng Đan liếc liếc nhìn người đàn ông, suy nghĩ làm sao mới khiến mình không đau, cũng không làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông,”Ngủ không được.”

Thích Phong hài lòng nhếch môi.

Nếu một đôi tình nhân làm tình, một làm hăng say, một cái khác ô ô ngủ say, một chút phản ứng cũng không có, người làm kia có thể nhận đả kích rất nặng, kết quả nghiêm trọng sẽ là không dựng nổi.

Thích Phong thở dài,”Tối hôm qua khổ cho ông bạn già của tôi, đóng băng đến bị cảm luôn rồi.”

Hoàng Đan nhấc chăn lên, người nằm đi vào, cậu lật người hướng mặt người đàn ông, cánh tay khoát lên trên đùi đối phương, ngáp một cái nói,”Không sao, về sau anh nhớ kỹ là được.”

Cả người Thích Phong bị ôm lấy một phen,”Còn chờ cái gì về sau chứ, hiện tại chú lại muốn.”

Hoàng Đan ló ra đầu,”Không còn kịp rồi.”

Thích Phong nói còn kịp, hắn hôn lên mặt thanh niên vài cái, ánh mắt cực nóng,”Giữa trưa mười hai giờ trả phòng là được, cùng lắm thì ở lại một đêm.”

Chờ khi hai người rời khách sạn, còn kém mười phút nữa mới đến mười hai giờ.

Nếu không phải bụng Hoàng Đan ùng ục kêu, Thích Phong nhất định sẽ làm luôn đến hơn hai giờ.

Vẫn chưa ăn sáng nên phải ăn hai bữa cùng một lúc.

Hoàng Đan và Thích Phong ngồi trong tiệm cơm, gọi ba món một canh.

Thích Phong để menu dính đầy mỡ sang một bên, theo thói quen lấy ra hộp thuốc lá rút một điếu thuốc để trong miệng, đầu lưỡi chạm đến đầu thuốc lá, hương vị Nicotine tan vào trong nước bọt, dây thần kinh hắn đều kích động run lên một chút.

Với sự run rẩy này, động tác Thích Phong ấn bật lửa cũng ngừng lại, hắn khụ một tiếng, đem điếu thuốc lá trên miệng đặt về trong hộp thuốc lá, để lại bật lửa ở phía trên.

Hoàng Đan hỏi,”Anh cai thuốc sao?”

Thích Phong dưới gầm cọ cọ chân cậu,”Nếu không thì sao?”

Hoàng Đan không né tránh, ống quần bị cọ dính bụi,”Sao lại đột nhiên muốn cai thuốc?”

Thích Phong chống đầu,”Ăn no rửng mỡ.”

Hoàng Đan co rút miệng,”Anh còn chưa ăn.”

Chân Thích Phong dùng lực một chút, ái muội cười rộ lên,”Sao lại chưa ăn, tôi ăn ở khách sạn no luôn rồi.”

Nhắc tới cái này, Hoàng Đan liền nhíu mi một chút,”Lần sau phải mang bao.”

Cậu nói ra một cách nghiêm trang, giống một tầng mỏng manh kia chính là bao tay đeo trên tay, không có tác dụng sử dụng nào khác.

Thích Phong thấp giọng, tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên người thanh niên,”Mang thứ đó làm cái gì, không có tí sức lực nào.”

Hoàng Đan nói,”Không vệ sinh.”

Thích Phong trêu đùa,”Hôn chú cũng hôn rồi, không ghét bỏ em đâu.”

Hoàng Đan nhỏ giọng nói thầm câu,”Được rồi, nói anh cũng không nghe, mỗi lần đều như vậy.”

Thích Phong không nghe rõ, hắn thấy phục vụ bưng đồ ăn lại đây nên chuyển vị trí bát đũa, dành ra chỗ trống để dĩa đồ ăn.

Ba món hai mặn một chay, hai món mặn là thịt bò và xương, món chay là đậu phụ phơi khô thái sợi xào, canh cà chua trứng gà, rất tô một chén.

Hoàng Đan ăn mấy miếng đậu phụ, ăn vào trong miệng hương vị không tệ, chỉ có điều bột ngọt hơi nhiều, còn không bằng đồ ăn mẹ nguyên chủ là, ít nhất bà sẽ không bỏ nhiều bột ngọt như vậy.

Thích Phong đưa bao tay dùng một lần cho Hoàng Đan,”Xương lớn ăn lúc còn nóng, lạnh sẽ bị tiêu chảy đó.”

Hoàng Đan đeo bao tay, cầm xương lớn trong dĩa cắn, cậu cắn một nửa thì buông, nhiều dầu quá, trái lại người đàn ông đối diện, một miếng cũng không cắn.

Thích Phong thấy thanh niên nhìn qua thì nói,”Sợ em ăn không đủ nên để lại cho em.”

Hoàng Đan nói,”Em ăn không hết.”

Thích Phong ăn xương cậu vừa mới ăn, giọng nói mơ hồ nói,”Mau ăn đi, đừng ngồi ngốc.”

Hoàng Đan cầm môi múc cơm, cho mình một chén, cũng cho người đàn ông một chén.

Mi mắt Thích Phong cụp xuống, ném khối xương mới gặm xong lên trên bàn, hắn kéo khăn giấy xoa xoa miệng, sâu sắc cười nói,”Ôi chao, đảm đang như vậy à.”

Hoàng Đan lùa hai miếng cơm,”Có một số việc em vốn sẽ làm được nhưng hiện tại lại không được, anh dạy em thì em sẽ nghiêm túc học, còn dạy thêm vài lần sau đó thì em nhất định sẽ nhớ rõ.”

Thích Phong nghe sửng sốt,”Chuyện gì?”

Hoàng Đan nâng giương mắt, nói là việc nhà,”Em có nghĩ tới, phát hiện mình vẫn không giết gà được, em quên cách cầm dao cắt cổ gà thế nào rồi, nấu đồ ăn cũng không ăn ngon, nấu cơm không phải rất cứng thì lại rất nát, em không nhớ rõ nấu cần bao nhiêu gạo bao nhiêu nước nữa……”

Cậu nói nói rồi bất giác thở dài, cảm giác mình thật sự rất ngốc, người đàn ông dạy một đời, cậu học một đời, đổi một thế giới khác bắt đầu một lần nữa thì biến thành học quên bấy nhiêu.

Sau khi Thích Phong nghe xong càng sửng sốt, đáy mắt hắn thêm dịu dàng, ngoài miệng trêu tức cười,”Em muốn chăm sóc chú sao?”

Hoàng Đan nói,”Anh lớn tuổi hơn em nên sẽ già trước em.”

Mặt Thích Phong thoáng co,”Nghe lời này không dễ chịu tý nào?”

Hoàng Đan nói,”Phần lớn lời nói thật nghe vào tai đều không dễ chịu.”

Thích Phong,”……”

Hoàng Đan nghiêm túc nói,”Chờ anh già đi, anh sẽ rất cần em.”

Thích Phong nghe ra được ý khác từ trong những lời này, đứa bé này muốn đi cùng hắn đến già, hắn vừa cảm động lại cảm thấy ấm áp, trái tim không kiềm chế được mà nhảy lên, kịch liệt đến có chút đau, lần đầu tiên trong cuộc đời có người nói với hắn chuyện già đi của sau này.

Cái này có tính là một loại hứa hẹn không?

Được rồi, nếu không tính thì cái gì có thể tính chứ, Thích Phong đè lại vị trí trái tim, chỉ là tương lai rất xa xôi, xa đến khiến người ta bối rối, bản năng hắn lựa chọn xóa đi vài dấu vết không ổn định.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Thích Phong khôi phục như thường, hắn nhếch môi cười cười,” Hiện tại chú cũng rất cần em.”

Hoàng Đan không rõ ràng lắm,”Hử?”

Thích Phong đứng lên, đè thấp âm lượng nói,”Theo tôi đến buồng vệ sinh.”

Hoàng Đan vừa đi buồng vệ sinh thì bị một đôi rắn chắc cánh tay ôm lấy từ phía sau,sau đó là âm thanh cửa đóng lại.

Mấy người bên ngoài buồng vệ sinh bị kẹp chặt chân đến đau bàng quang.

Có tính tình nóng giận tiến lên mắng thô tục, đập cửa ầm ầm vang lên,”Ai ở bên trong hả? Còn chưa xong nữa sao? Đi tiểu thả phân thì đóng cửa bên ngoài làm gì?”

Cũng có tính cách ôn hòa, hòa khí ở ngoài cửa nói,”Bạn hữu xin thương xót, mọi người đều chờ dùng WC đó.”

Chờ ngồi xổm nhịn sắp chết, từ trong quần phóng độc ra ngoài thì không nói, còn thả luôn ở bên trong cố tình muốn kéo thêm mối hận thù.

Mấy người đứng tại chỗ mồ hôi đầy đầu, nghẹn đến nhanh nhỏ nước tiểu.

Một lát sau, Thích Phong mở cửa đi ra ngoài, mấy người kia vốn một bụng lửa, nhưng vừa nhìn thấy dáng người hắn đặc biệt cao lớn, cơ thịt trong quần áo căng cứng, nhìn thật không dễ chọc, một đám lập tức liền sợ, cái gì cũng không nói, chỉ chạy bước nhỏ lắc mình vào buồng vệ sinh.

Bên cạnh cách gian bên trong, Hoàng Đan ngồi ở trên bồn cầu khóc.

Miệng cậu bị rách, môi dưới bị cắn ra một vết thương nhỏ, chảy một chút máu thì bị người đàn ông hút hết, hiện tại chẳng những rách mà còn sưng, rất đau.

Trong phòng vệ sinh nhóm người trước sau rời đi, một chàng trai vào cách gian, cậu ta vừa kéo quần xuống thì liền dọa run run, thiếu chút nữa không phát triển mạnh mẽ được rồi,”Mẹ kiếp, ai đang khóc?”

Chàng trai xách quần đi ra, bắt một người khác hỏi,”Anh đẹp trai, anh có nghe được tiếng khóc không?”

Người đó nghe được, miệng tiện nói không có nghe thấy.

Mặt nhất thời trắng bệch, một dáng vẻ muốn khóc, một khắc cậu ta cũng không dám chờ, kéo quần lên rồi nhanh chân chạy.

“Ngu ngốc, sao không cúi đầu xem có chân dưới cách gian không, rõ ràng không phải chỉ có hai……”

Tiếng ngưng bặt, tròng mắt người nọ trừng lớn, chân ở dưới cách gian đâu? Vừa rồi rõ ràng thấy kia mà, sao lại không có? Đi đâu rồi?

“Anh đang nhìn cái gì?”

Sau lưng đột nhiên vang lên cái gì, người kia cũng không quay đầu mà chạy ra, vừa chạy vừa la,”Quỷ kìa –“

Hoàng Đan mới vừa ra,”……”

Cậu đi đến trước gương vặn mở vòi nước rửa tay,”Hệ thống tiên sinh, mi nói trên đời có quỷ không?”

Hệ thống,”Khó mà nói, tại hạ chỉ biết, trong hệ thống có người làm việc phụ trách quản lý khu linh dị 120, ở thế giới đó đều có oan hồn, lệ quỷ.”

Hoàng Đan a một tiếng, không hỏi tiếp.

Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, tại hạ muốn xin nghỉ để đi thi, trong lúc tại hạ rời thì lãnh đạo sẽ cử một người khác đến tiếp đãi Hoàng tiên sinh.”

Hoàng Đan hỏi,”Lúc trước sao mi không đề cập đến?”

Hệ thống,”Tại hạ cũng mới vừa nhận được thông báo.”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ hỏi,”Tôi nhớ mi từng nói, kỳ thực tập còn hơn bảy năm, sao nhanh như vậy đã thi rồi?”

Hệ thống,”Bảy năm sau là kỳ thi cuối, trước đó tháng sáu mỗi năm đều sẽ có một  kỳ thi nhỏ”

Hoàng Đan nghĩ, cơ cấu công tác hệ thống tiên sinh thật nghiêm khắc, một thực tập sinh vậy mà mỗi năm đều phải thi,”Mi sẽ không ở thế giới này chưa xong mà xin nghỉ đó chứ?”

Hệ thống,”Sẽ không, tại hạ chờ Hoàng tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ thế giới này xong mới rời đi.”

Hoàng Đan sửng sốt,”Hệ thống tiên sinh, mi có phải đang gián tiếp nhắc nhở tôi, đây không phải lần xuyên việt cuối cùng, tôi còn có tiếp theo, lại một lần sau nữa?”

Hệ thống,”……”

Hoàng Đan đối với xuyên việt ngược lại không nhiều suy nghĩ như vậy, chỉ là giống như trước đó, mỗi lần đều sẽ lo lắng còn có thể gặp được cùng một người hay không, nhưng mỗi lần kết quả đều rất tốt.

Tâm tính vẫn nên thay đổi rồi, lạc quan một ít, không thể miên man suy nghĩ nhiều, như vậy sẽ khiến mình rơi vào bên trong vũng bùn.

Hoàng Đan đi ra ngoài buồng vệ sinh:”Hệ thống tiên sinh,mi sẽ rời đi bao lâu?”

Hệ thống,”Sẽ không lâu lắm,thi xong tại hạ sẽ trở lại.”

Hoàng Đan nói,”Vậy tốt rồi.”

Cậu vừa nói xong thì nghe một tiếng “Đinh” vang lên.

[ Hoàng tiên sinh, người giám hộ gửi cho ngài một thuyền nhỏ hữu nghị, ngụ ý theo gió vượt sóng, có đồng ý tiếp nhận không?]

“Đồng ý.”

Trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một con thuyền nhỏ, giống như màu sắc của biển, cậu rất thích, nói hệ thống tiên sinh bỏ vào bên trong tủ con ruồi của cậu.

Hôm nay là thứ bảy, Hoàng Đan không đi làm, Thích Phong phải giám sát, nhưng hắn chẳng những không nóng lòng mà còn lề mề.

Hai người ở trên trấn đi dạo đông đi dạo tây, hơn mười giờ mới trở về.

Ba Trương ở chổ quầy lấy tiền tính tiền, thuốc trên miệng nhiều lên một nhúm khói bụi, nói vài câu thì gảy khói bụi, ông thoạt nhìn giống như bình thường không có gì khác biệt cả.

Mẹ Trương đang để đồ uống trong tủ lạnh, bà béo nhưng lại cao, còn trắng, thở hổn hển, thỉnh thoảng kéo tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Hai cụ đều là trạng thái thường ngày.

Hoàng Đan và Thích Phong cùng nhau vào tiệm tạp hóa, cái loại bình thản này cũng không có bị đánh vỡ.

Thích Phong chào hỏi ba Trương mẹ Trương, một chút cũng nhìn không ra dấu vết “Tôi đã làm thịt con trai hai người rồi”.

Mẹ Trương đóng cửa tủ mát lại, nghe người bên cạnh con trai,”Thích đốc công, sao cậu lại cùng về với con trai tôi?”

Thích Phong mặt không đỏ tim không nhảy nói bừa,”Là ngày hôm qua tôi dẫn cậu ấy lên trấn tìm khách sạn.”

Hắn chỉ nói đến nơi đây, phía sau toàn giao cho mẹ Trương và ba Trương tự suy đoán.

Ví như con trai khóc dữ dội, lại không dám về nhà nên yêu cầu đối phương giúp đỡ dẫn lên trên trấn tìm khách sạn, đối phương xuất phát từ lòng tốt nên ở lại đó một đêm.

Mẹ Trương trừng liếc nhìn ba Trương,”Hiện tại Chí Thành trở về rồi, ông còn dám đánh nó, những ngày sau tự mình ông qua đi.”

Ba Trương không phản ứng một tiếng, ông đợi đến tiệm tạp hóa không ai mua đồ, mới banh mặt đối với Hoàng Đan nói,”Con vào đây cho ba.”

Hoàng Đan trao đổi ánh mắt Thích Phong một chút, cùng ba nguyên chủ vào phòng.

Trước khi trở về Thích Phong đã nói với thanh niên, có tình huống thì kêu, hắn không đi, tùy ý đến trước cái giá tìm đồ ăn vặt, muốn xác định đối phương thuận lợi qua một cửa này.

Dọc theo đường đi tầng hai, ba Trương mới dừng bước chân lại,”Là Tiểu Dao nói cho con biết.”

Ông dùng giọng điệu bình tĩnh.

Hoàng Đan không nói chuyện, xem như cam chịu.

Nhà người khác là trọng nam khinh nữ, còn nhà này ngược lại, ba nguyên chủ ba thích em gái nguyên chủ.

Có đôi khi nổi nóng, nói chuyện sẽ rất khó nghe, nói nguyên chủ cái gì cũng không được, vô dụng, nguyên chủ nghe nhiều, tuy ngoài miệng không nói nhưng đều ghi tạc trong lòng.

Đối em gái nguyên chủ thì lại khác, ba nguyên chủ càng quan tâm hơn, lo lắng, hi vọng cô chỗ nào cũng đừng đi chỉ nên ở trong nhà, đến phụ cận đi làm, không cần phải chạy loạn xung quanh.

Thấy con trai trầm mặc, ba Trương chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hình như đang do dự cái gì.

Hoàng Đan không quấy rầy, chờ ba nguyên chủ đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho cậu nghe, như vậy vừa đúng lúc, đối với tiến độ nhiệm vụ nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

“Lúc trước không phải con đã hỏi ba rồi sao? Đúng, buổi tối ngày đó trong nhà mất không chỉ có thuốc và tiền mặt.”

Ba Trương mở miệng nói chuyện, lưng cũng hơi còng, mới đầu năm mươi, lại già nua giống ông lão bảy tám mươi tuổi,”Còn có một ít danh sách trong túi.”

Hoàng Đan bày ra biểu cảm giật mình,”Ba, sao ăn trộm lại lấy mấy thứ kia?”

Ba Trương đột nhiên không nói nữa.

Hoàng Đan cố gắn không lộ ra cảm xúc giật mình và nghi hoặc ra ngoài.

Qua một hồi, ba Trương lại mở miệng,”Chí Thành, ba thực ra không muốn nói chuyện này với con, bởi vì dù con biết cũng không có tác dụng gì cả.”

Hoàng Đan,”……”

Ba Trương nặng nề hừ một tiếng,”Nhưng mà, ba thật không ngờ con sẽ lén lút lấy chìa khóa đến lục văn phòng như vậy.”

“Cho dù hoá đơn thật có mất đi, đó cũng là chuyện của ba cần phải giải quyết, không cần con để tâm đến, hơn nữa con đối với những chuyện này không biết gì cả, biết thêm thêm phiền thôi.”

Hắn nghiêm khắc nói,”Lần sau đừng tự ý như vậy nữa!”

Hoàng Đan làm ra dáng vẻ biết sai lầm,”Hiểu được, lần sau sẽ không.”

Ba Trương thở gấp hai hơi,”Ba nghi ngờ đêm đó người tiến vào tiệm tạp hoá không phải muốn trộm thuốc và tiền mặt, mà là mấy tờ danh sách kia.”

Hoàng Đan ngẩng đầu,”Vậy ba có nghi ngờ ai không?”

Ba Trương nheo mắt, không nói chuyện.

Hoàng Đan nói,”Người đồn công an biết được càng nhiều thì tỷ lệ bắt được ăn trộm càng lớn.”

Ba Trương lắc đầu,”Không đơn giản như vậy, bên trong liên lụy nhiều lắm, nếu không cẩn thận, ba con cũng phải rớt luôn một lớp da.”

Trong mắt Hoàng Đan hiện lên một tia cổ quái,”Chính phủ có phải có công trình……”

Cậu còn chưa nói xong thì bị ba Trương đánh gãy,”Con nghe ai nói? Là mẹ con hay là Tiểu Dao?”

Không đợi con trai trả lời, ba Trương đen mặt nói,”Việc này con phải giữ bí mật, cũng không được hỏi thăm sau lưng ba.”

Hoàng Đan nói biết.

Cậu nhếch miệng,”Ba, năm nay có phải ba mượn công ty một khoảng tiền hay không?”

Cơ thịt trên mặt ba Trương run run,”Con nhìn thấy?”

Hoàng Đan ừ một tiếng,”Có tờ biên lai vay mượn năm mươi vạn.”

Ba Trương cảnh cáo cậu,”Đừng nói một chữ với mẹ con, có nghe thấy không?”

Hoàng Đan nói nghe thấy được,”Ba, vậy khoản tiền kia đi đâu vậy?”

Ba Trương nói hùn vốn cùng với người khác để làm công trình,”Được rồi, cứ như vậy đi.”

Hoàng Đan không muốn kết thúc như vậy, cậu tiếp tục hỏi,”Mấy tờ danh sách bị mất là về mặt nào?”

Ba Trương không nói.

Hoàng Đan nói,”Có phải biên lai vay mượn linh tinh không?”

Ba Trương trừng qua, Hoàng Đan nuốt ngụm nước miếng.

Hai cha con giằng co một lát, ba Trương lau mặt,”Con trai, ba nói với con, sao con lại nghĩ là mặt kia không vậy?”

Hoàng Đan nói,”Trừ cái đó, con không nghĩ ra cái nào khác cả.”

Ba Trương,”……”

Ông đốt điếu thuốc hút,”Đúng, trong đó có biên lai vay mượn, còn không chỉ có một tờ.”

Hoàng Đan ngạc nhiên,”Lúc đó chắc không phải là người vay trộm chứ ạ?”

Ba Trương nói,”Ba cũng từng nghĩ như vậy, vấn đề là hiện tại không thể lộ ra bên ngời, nếu để bên vay tiền biết, dù không có tâm tư khác thì sau đó cũng tự có thôi.”

“Con phải biết, có lợi không chiếm là số rất ít.”

Hoàng Đan nhíu mi, nghe giọng điệu ba nguyên chủ ba, sự tình so với cậu nghĩ còn phiền phức hơn.

Nhưng mà hiện tại có thể xác định được hai thông tin, một, biên lai vay mượn bị trộm, hai, có công trình đang làm, ba nguyên chủ ba là một phía đối tác.

“Ba, vay tiền còn có những ai?”

Hình như ba Trương có điều khó nói, ông nhìn chằm chằm con trai,”Con hỏi cái này để làm gì? Không phải ba nói, con trai,gần đây sao con thay đổi nhiều như vậy chứ?”

Mặt Hoàng Đan không đổi sắc,”Con muốn giúp đồn công an phá án.”

Ba Trương hừ hừ,”Con vẫn nên làm tốt việc của mình đi, nếu không ba đi công ty cũng không có mặt mũi gặp chủ nhiệm và giám đốc của con.”

Hoàng Đan cúi thấp đầu xuống.

”Ngày hôm qua ba không nên ra tay đánh con, nhưng mà con cũng vậy, đang yên đang lành lại chọc ba tức giận làm gì chứ.”

Không muốn nói nữa, ba Trương vỗ vỗ vai con trai, ông không quên nhắc nhở,”Vừa rồi chuyện ba nói với con, con không thể nói với ai, bao gồm mẹ con và Tiểu Dao, có nghe không?”

Hoàng Đan hỏi,”Mẹ cũng không thể sao?”

Ánh mắt ba Trương trừng,”Nếu mẹ con mà biết, còn không xốc luôn cái nốc nhà lên à!”

khóe miệng Hoàng Đan co một chút.

Mẹ nguyên chủ biết, đích xác sẽ ồn ào túi bụi, khi cãi nhau giọng lại lớn bất kể đó là đang ở trường hợp hoặc thời gian nào.

Đến lúc đó, mọi chuyện truyền ra, mọi người đều biết, bao gồm người vay tiền kia.

Hoàng Đan xuống lầu thì bị một tầm mắt cuốn lấy, cậu không làm gì, cho người đàn ông đánh giá lên lên xuống xuống một lần.

Xác định thanh niên không có việc gì, Thích Phong không ở đó nữa, mua chai nước hướng đi đến công trường đối diện.

Hoàng Đan gửi cho người đàn ông tin nhắn, hẹn đến góc tường gặp mặt, cậu đưa một bịch kẹo Bạc Hà qua,”Nghe nói ăn cái này có thể giúp cai thuốc.”

Thích Phong hôn lỗ tai cậu,”Chú không thích ăn kẹo, chú thích ăn em thôi.”

Hoàng Đan nói,”Ban ngày anh ăn kẹo, buổi tối ăn em.”

Thích Phong khom lưng ôm người,”Sao ban ngày không thể ăn?”

Hoàng Đan nói ban ngày không an toàn.

“Nói cũng đúng, nghe em vậy.”

Thích Phong chuyển đề tài,”Công trình này nếu không có gì thay đổi thì hè năm sau sẽ hoàn công.”

Hắn bóp eo thanh niên,”Em có muốn đi cùng chú không?”

Hoàng Đan nghĩ, đến lúc đó chắc nhiệm vụ cậu cũng đã hoàn thành,”Được rồi, em đi theo anh.”

Thích Phong chỉ thuận miệng nói, hắn không nắm chắc mười phần, còn nghĩ là thanh niên sẽ nói không muốn thì hắn sẽ ở lại, trong giây phút nghe được đáp án này, trong lòng trào ra kinh ngạc cực lớn, nửa ngày đều chưa hoàn hồn.

Thẳng đến khi cha Chu Dương gọi điện thoại đến, Thích Phong mới hoàn hồn, hắn thu suy nghĩ tiếp điện thoại,”Phải không? Được, tôi sẽ qua, ừ.”

Hoàng Đan vẫy tay với hắn, xoay người trở về tiệm tạp hóa.

Buổi sáng xảy ra chuyện, Hạ Bằng đang đi dưới lầu thi công, bất ngờ phía trên rớt xuống một miếng gạch đập vào bả vai trái gã bị thương.

May mà lúc đó gã gặp may mắn, khôn thì khối gạch đã rơi xuống ngay đầu rồi.

Vương Đông Cường đến bệnh viện xem Hạ Bằng, dáng người mập mạp thoạt nhìn có dấu hiệu gầy xuống, có điều cái mặt vẫn bóng loáng, người nhìn phát chán.

Ông ta có một khuôn mặt già dặn,chỉ là lúc ánh mắt nhìn người khác chém xéo qua, làm cho người ta có chút phản cảm

“Tiểu Hạ, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Hạ Bằng nằm trên giường, tay không bị thương cầm di động trượt,”Nếu không phải vận khí ông đây tốt, đầu đã nở hoa rồi.”

Vương Đông Cường đánh giá phòng bệnh,”Theo tôi, hay là cậu gọi điện thoại về nhà đi, nói ba mẹ cậu đốt chút tiền giấy cho tổ tiên, cầu tổ tiên tiếp tục phù hộ phù hộ cậu.”

Hạ Bằng buông điện thoại xuống,”Lão Vương, anh tới đây làm gì?”

Vương Đông Cường cười làm thịt mỡ trên mặt đều chất lên,”Nói nhảm, đương nhiên là tới thăm cậu rồi.”

Ông ta để giỏ trái cây lên bàn,”Đặc biệt mua cho cậu, đều là hoa quả nhập khẩu đó.”

Khóe miệng Hạ Bằng giật nhẹ,”Thật ngại quá.”

Vương Đông Cường khoát tay,”Tôi nhìn cậu còn có thể quái gở như vậy, chứng minh không bị thương nặng rồi.”

Ông ta nhìn Hạ Bằng trên giường bệnh,”Lúc nào xuất viện thì nói ông anh đây một tiếng, tìm xe tới đón cậu về.”

Hạ Bằng nói,”Cảm tạ trước.”

Vương Đông Cường chuyển ghế dựa ngồi bên giường,”Cậu bị thương như thế này, Lưu tổng bọn họ sẽ đến thăm cậu, chờ xem đi.”

Hạ Bằng nói không quan trọng,”Chuyện mấy hôm trước anh nghe nói chưa?”

Gã banh mặt nói,”Quần áo thằng nhóc kia không hiểu tại sao xuất hiện ở trên giường tôi,tôi mẹ nó còn mặc lên trên người, hôm nay thiếu chút nữa chết trên công trường.”

“Biết vì sao tôi đến tòa nhà đó không? Là bởi vì tôi trông thấy một cái mũ giống như của cậu ta, mẹ kiếp, Dkm! Tôi mẹ nó thế nào cũng bị bệnh thần kinh luôn quá!”

Biểu cảm trên mặt Vương Đông Cường không để tâm,”Tiểu Hạ, cậu không đau? Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.”

Nửa câu sau cho người ta một loại trào phúng, giống như cười trên nỗi đau của người khác.

Hạ Bằng nặng nề mắng, gã đấm giường, chạm đến vết thương trên vai, đau nhe răng trợn mắt,”Hiện tại là do con quỷ đó quấn tôi không buông!”

Vương Đông Cường sờ sờ cằm,”Vì sao chỉ quấn cậu, cậu cũng có quấn người khác đâu? Tiểu Hạ, cậu nói thật với tôi đi, cậu có làm gì trái với lương tâm không?”

Sắc mặt Hạ Bằng cực kỳ khó coi,”Lão Vương, anh còn nói như vậy nói thì không cần làm anh em nữa.”

Vương Đông Cường cười mỉa mai,”Nói đùa thôi mà,làm gì nghiêm túc vậy không biết.”

Hạ Bằng nói ai mẹ nó nói đùa với anh.

Vương Đông Cường giống như người không có việc gì, nghĩ ra kế cho gã,”Hay cậu đi đốt cho anh bạn nhỏ Chu Dương một ít giấy tiền đi?”

“Sau khi người chết đi, dưới Địa Phủ dùng là tiền âm phủ, Tiểu Hạ lúc cậu đốt nhớ đừng lầm đó thời, không đúng tên người chết là không nhận được đâu.”

Mặt Hạ Bằng dữ tợn trừng qua,”Nó mẹ nó là cái gì của tôi, chết có liên quan gì tới tôi, làm gì tôi phải đốt vàng mã cho nó, nghe mà thấy sợ quá.”

Gã nhắm mắt lại,”Tôi muốn nghỉ ngơi, lão Vương, phiền anh ra nhớ đóng cửa lại.”

“Được rồi, muộn chút lại đến thăm cậu.”

Sau khi Vương Đông Cường đi, phòng bệnh lại có khách không mời mà đến.

Hạ Bằng nghe xong lời Từ Vĩ nói, gã giống như mới vừa nghe được câu chuyện cười,”Sao thế, Từ cảnh quan, cậu không cho rằng tôi biết sẽ có gạch rớt xuống, lúc nào sẽ rơi nên đặc biệt đứng ngay chỗ đó chờ gạch rơi xuống hả?”

“Sao lại thế, tôi chỉ là cảm giác Hạ đốc công vận khí tốt không bình thường thôi.”

Từ Vĩ nói,”Đổi người khác, có lẽ không chỉ trúng vai đơn giản như vậy đâu.”

Hạ Bằng vò đầu một cái,”Không có cách nào, do mạng ông đây tốt.”

Từ Vĩ nghe điện thoại trở về, anh ta ngồi so với lúc rời đi thay đổi thoải mái tùy ý rất nhiều, giống như hạt bụi đã rơi xuống đất rồi.

Trong phòng bệnh rơi vào an bình quái dị.

Hạ Bằng muốn hút thuốc, trong bệnh viện lại không thể hút, gã đầy mặt khó chịu, bắt đầu không chút khách khí đuổi người,”Từ cảnh quan, không có chuyện thì mời cậu đi ra ngoài.”

Đúng lúc này, Từ Vĩ nhắc tới một chuyện,”Hạ đốc công mấy hôm trước đã đi sửa di động.”

Hạ Bằng đang tại khều ống truyền dịch, sau khi nghe đến câu này, động tác trên tay liền ngừng lại, hình như hắn nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi,”Sao nào? Từ cảnh quan ngay cả cái này cũng quan tâm?”

Từ Vĩ nói,”Chúng tôi từ chỗ nhân viên cửa hàng phát hiện một ít video.”

Anh ta không nhanh không chậm nói,” Địa điểm video gần như đều là nhà tắm, nhân vật chính hoàn toàn là một người, chính là người chết Chu Dương, Hạ đốc công giải thích thế nào đây?”

Mặt Hạ Bằng đều xanh, gã ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhân viên cửa hàng, cáu kỉnh nói, “Đúng, ông đây chụp lén cậu ta tắm rửa, thế nhưng ông đây không đụng vào cậu ta.”

“Hỏi tám trăm lần, ông đây cũng là đáp án này, tin hay không tùy cậu!”

Từ Vĩ rất bình tĩnh,”Tạm thời không nói cái này.”

Cảm xúc Hạ Bằng có chút không kiềm chế được, gã không cho sắc mặt tốt,”Vậy cậu muốn nói cái rắm gì?”

Từ Vĩ cầm di động ra, đem tải xuống một video,”Hạ đốc công, anh xem video này đi.”

Hạ Bằng lười xem, khóe miệng gã giật nhẹ,”Mấy video đó không biết ông đây xem qua bao nhiêu lần rồi.”

Từ Vĩ nói,”Anh lại xem kỹ đi.”

Hạ Bằng không kiên nhẫn,”Không phải đã xem rồi sao? Còn có cái gì tốt xem nữa?”

Từ Vĩ cầm điện thoại đến trước mắt Hạ Bằng,”Chẳng lẽ anh không không phát hiện, trong video còn có người sao?”

Đầu Hạ Bằng ghé qua.