Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 68: Phiên ngoại 1: Chuyện ma quái trong bệnh viện...




Từ lúc Hà Nại nhập viện, liền phát hiện trong này xảy ra rất nhiều thứ quỷ quái. Trong TV thì chiếu toàn những thứ như <cùng đi đến nhà xác>, <gặp lại người vợ quỷ>, thậm chí còn có <âm hồn trở về>, tất cả đều có quan hệ với cái bệnh viện này. Nếu không phải trong nhà xác phát ra tiếng cười đùa ‘hắc hắc hắc" vui vẻ, thì nửa đêm có cảm giác ai đó bò lên đầu giường ngồi hát, thậm chí còn có âm hồn của các cách cách thời nhà Thanh trở về tìm phò mã.

Vừa vặn gần đây bệnh viện này có một truyền thuyết người treo cổ, lại thêm mấy cái phim truyền hình kia cũng đủ làm cho Hà Nại sởn tóc gáy.

Dĩ nhiên, bệnh viện này cũng có một truyền thuyết riêng, trong đó lưu hành nhất là bảy câu chuyện kinh dị do bệnh nhân nội trú bàn tán, cái này không ít người đã gặp phải.

Câu chuyện ma quỷ thứ nhất: Tiếng bước chân trong hành lang.

Rất nhiều năm trước có một bệnh nhân nói phòng bệnh quá ngộp, người này thích nhất là ở trong hành lang đi tới đi lui, sau đó vào một buổi sáng, người ta phát hiện ra xác của y nằm vất vưởng trên hành lang. Về sau đêm đến, có thể nghe thấy tiếng bước chân của y đi qua đi lại ở ngoài hành lang. Nếu như nghe thấy âm thanh của y nhất định không được đánh gãy, nếu như không cẩn thận gặp phải y, thì phải làm bộ như không nhìn thấy. Không nên dán đoạn y, lại càng không nên nói chuyện với y, nếu bạn không muốn mình phải bồi y đi tiếp quãng đường còn lại.

Câu chuyện ma quỷ thứ hai: Bóng người trong sân.

Vào thời kỳ Dân Quốc, bệnh viện này là biệt thự của một tên nhà giàu mới nổi, kết quả một người trong đám bạn của hắn muốn chiếm đoạt tài sản, nên trong một đêm đã giết chết cả nhà hắn rồi đem chôn ở trước sân. Người trong căn nhà đó chết rất thảm, oan hồn còn vương vấn ở đây, luôn tìm người nào đó xấp xỉ tuổi mình làm kẻ chết thay. Vì vậy nếu bạn thấy có bóng người ở trong sân, bạn phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì người đó rất có thể đang nhìn chằm chằm vào bạn.

Chuyện ma quỷ thứ ba: Không được soi gương.

Nhà vệ sinh của bệnh viện, mỗi bên tường đều có một dãy bồn rửa tay, mà bên trên mỗi dãy bồn rửa tay đều có một cái gương lớn. Cho nên hai cái gương chiếu vào lẫn nhau, tạo nên một lớp không gian. Nếu buổi tối bạn có đi tẩy rửa đồ vật gì đó, tuyệt đối không được ngẩng đầu nhìn vào thế giới trong gương. Nếu không, rất có thể sẽ nhìn thấy một con quỷ ảnh trong thế giới gương. Nếu bạn thấy được quỷ ảnh thì tuyệt đối không được nhìn chằm chằm nó, nhất định phải cấp tốc chạy trốn, nếu không sẽ bị nó hút vào thế giới gương mãi mãi.

Câu chuyện ma quỷ thứ tư: Tiếng kêu thảm thiết trong phòng bệnh.

Cái này thì rất đúng, nếu như nửa đêm bạn bị tiếng gào thét thảm thiết nào đó làm cho tỉnh dậy, tuyệt đối không nên mở mắt. Đây là do lũ quỷ làm trò, trước tiên chúng nó sẽ lên giường nằm nhoài bên cạnh bạn, chờ đến khi bạn mở mắt sẽ nhìn thấy một cái đầu nằm kế bên mình, lúc này nó sẽ nhìn bạn chằm chằm, sau đó thì đến phiên bạn hét thảm. Nhưng chỉ cần bạn vừa mở miệng, con quỷ kia liền nhân cơ hội chui vào cơ thể bạn, từ đó, bạn sẽ không còn là bạn.

Câu chuyện ma quỷ thứ năm: Bác sĩ u linh.

Trong bệnh viện vẫn luôn truyền tai nhau về câu chuyện của bác sĩ u linh lúc tốt lúc xấu, có thể tự do biến nam biến nữ, biến già biến trẻ, có lúc sẽ là mỹ nữ kiều diễm, có lúc sẽ là nam nhân xấu xa, thường xuất hiện vào lúc hừng đông, y sẽ gõ cửa phòng bệnh của bạn. Nếu như bạn nói "Vào đi", như vậy y sẽ thu được lệnh tiến vào. Lúc này tính mạng của bạn coi như là nằm trong tay y, nếu như tâm tình tốt, y sẽ cho bạn một nguyện vọng, nếu như tâm tình không tốt, thì rất có thể y sẽ cho bạn một vé đi gặp Diêm Vương.

Câu chuyện ma quỷ thứ sau: Ma nữ trong WC nam.

Năm đó trong bệnh viện, có một cô gái bị làm nhục, chết thê thảm trong WC nam. Có thể là do cuối cùng cảnh sát vẫn không bắt được hung thủ, cô gái đó trong lòng vẫn còn oán hận, biến thành ác quỷ lưu lại trong WC nam tìm đàn ông báo thù. Hơn nữa mỗi khi cô ta ăn đàn ông, thì trên người sẽ mọc ra ‘cái đó’ của nam nhân, mãi đến khi người đàn ông bị ăn kia tiêu hóa hoàn toàn, ‘cái đó’ trên người nữ quỷ mới biến mất.

Câu chuyện ma quỷ thứ bảy: Tiếng rên rỉ trong phòng phẫu thuật.

Ở bệnh viện có rất nhiều quỷ câu hồn, trong đó có ít nhất là một con quỷ háo sắc. Chúng nó sẽ biến thành suất ca hay mỹ nữ để câu dẫn người trong bệnh viện, nếu như bệnh nhân mắc câu sẽ bị rơi vào ảo giác, cùng chúng nó đi mướn phòng trọ rồi XXOO, nhưng chờ đến sáng hôm sau khi bệnh nhân tỉnh dậy, mới phát hiện ra đây không phải là phòng trọ mà là phòng phẫu thuật!! Nếu ban đêm nghe thấy tiếng rên rỉ trong phòng phẫu thuật, tuyệt đối không được đi vào, không thì bạn sẽ bị nó trả đũa hoặc bị kéo vào cùng XXOO. (thì ra đây chính là dâm ma trong tuyền thuyết sao =)))

Thời điểm Hà Nại nghe câu chuyện ma quỷ thứ bảy thì lập tức quăng nó ra khỏi đầu, kỳ thực mấy câu chuyện trước thì đúng là dọa người, nhưng mấy cái cuối thì đúng là phá hỏng bầu không khí. Cái gì mà ma nữ bị XX rồi còn sắc quỷ thích cùng bệnh nhân XXOO, cái này căn bản là do lão già dâm tặc nào đó nằm viện lâu quá không được ‘làm chuyện đó’ nên đâm ra tự biên tự diễn đi.

Khi đó Hà Nại nghe xong thì cười sặc sụa cả nửa ngày, thế là mấy hôm sau quai hàm cứng ngắc làm Hà Nại không thể cười được nữa.

Buổi tối hôm đấy Hà Nại mắc tiểu chịu không nổi, đứng trong WC, Hà Nại nghe được từ trong cái buồng vệ sinh nào đó truyền ra giọng hát ẻo lả, Hà Nại nín cười suýt chút nước làm nước tiểu bắn tung tóe. Kết quả vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một thỏi son cùng mấy cái hộp nhỏ. Hà Nại lập tức nhớ lại câu chuyện ma nữ trong WC nam, tay run một cái, lần này nước tiểu thực sự bắn ra ngoài.

Nói là sợ, thực ra cũng không khoa trương như thế, còn nói không sợ, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Hà Nại xả xong, cũng không thèm rửa tay liền chạy về phòng bệnh. Nằm trên giường, không nhịn được mà nhớ lại bảy câu chuyện ma quỷ kia, đã vậy còn xen kẻ thêm vài chi tiết của phim kinh dị.

Rốt cục Hà Nại vẫn không ngủ được, sau đó ngoài hàng lang không khách khí mà truyền đến tiếng bước chân, đi qua đi lại vài lần, nhưng lần cuối cùng lại có tới hai đạo bước chân, sau đó liền an tĩnh không tiếng động.

Hà Nại hít sâu một hơi, lá gan bỗng dưng lớn hơn, mở cửa đi ra ngoài. Nhìn sang hướng bên phải, từ xa có thể nhìn thấy đèn trong phòng trực đang sáng, cũng có thể nhìn thấy y tá Nhậm ở bên trong. Tiếng bước chân vừa rồi là từ bên phải đi sang bên trái, Hà Nại liền nhìn về phía bên trái, đầu hành lang là văn phòng của Tôn Hối và Tô Tuyết, chỗ của Hà Nại cách đó khoảng mấy phòng. Văn phòng hiện tại đang sáng đèn, Hà Nại biết hôm nay Tôn Hối không trực đêm, vậy thì chắc là bác sĩ Tô rồi.

Hà Nại có chút lo lắng, vẫn là quyết định đi xem một chút. Ai ngờ còn chưa đi đến văn phòng, vừa đến trước phòng kiểm tra liền nghe được tiếng rên rỉ. Tiếng rên rỉ này có chút khàn khàn, là âm thanh của nam nhân. Sau đó là tiếng ma xát của quần áo, chắc là đang cởi đồ đi? Đúng như dự đoán, rất nhanh liền có một giọng nói: "Đừng vội ~ thoải mái không?"

Âm thanh này tuy đã bị dục vọng xâm chiếm, nhưng vẫn tương đối trầm.

"Ừm... A..." âm thanh lại bắt đầu vang lên.

Hà Nại nghe được, vệt ửng đỏ trên mặt kéo tới mang tai, quay người trở về phòng bệnh. Nằm vật xuống giường, Hà Nại cảm thấy may mắn vì mình chạy nhanh, cho dù là ma quỷ tác quái đi chăng nữa, mình mà tiếp tục nghe thì có phản ứng mất. Bất quá, nhớ lại cái âm thanh nữ trong phòng kiểm tra và ma nữ trong WC nam rất giống nhau...

Không, chắc là không đâu, nói không chừng là có y tá nào đó nhân cơ hội vụng trộm vào ban đêm.

Hà Nại nghĩ nghĩ liền mơ màng muốn ngủ, đột nhiên xuất hiện một tiếng thét thê lương. Hà Nại lập tức bị đánh thức, thế nhưng tối nay Hà Nại đã gặp đủ thành phần trong bảy câu chuyện ma quỷ, cậu lặp tức nhắm chặt hai mắt lại, có chết cũng không mở ra, dù sao thì phòng bị một chút vẫn tốt hơn.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hà Nại vẫn là chết cũng không mở mắt, nằm trong chăn co rụt người lại. Sau đó ngoài hành lang liền vang lên thêm một tràng bước chân nữa thì yên tĩnh, Hà Nại sợ hãi nhắm mắt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, bên ngoài không còn tiếng động nữa, Hà Nại nằm chờ một hồi thì ngủ luôn lúc nào không biết.

Đến sáng hôm sau, Tôn Hối đến, nhìn Hà Nại co rút nằm trong chăn liền cảm thấy mắc cười, ngồi xuống bên cạnh, nhéo nhéo tai Hà Nại, cười nói: "Sâu lười, mặt trời lên tới mông rồi vẫn chưa chịu dậy."

Hà Nại thấy tai ngứa ngứa, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt đen thui ung dung nhìn mình trân trân, cậu sợ đến nổi giật mình hét lên một cách đầy khốc liệt.

Vì tiếng thét thảm thương này, mà Hà Nại hối hận đến thúi ruột. Thế là sau việc này, Tôn Hối cho là Hà Nại sợ ma, cười nhạo cậu hơn một năm, thậm chí rất nhiều năm sau còn bị Tôn Hối đào bới chuyện này ra cười nhạo thêm lần nữa.

Trên thực tế, cái đêm đó không chỉ làm cho một mình Hà Nại phiền muộn và hối hận, còn có Tô Tuyết...

[ Nội dung nhớ lại ]:

Hôm nay là ngày Tô Tuyết phải ở lại bệnh viện trực ca đêm, làm cho bạn trai bé nhỏ của cô không vui, cáu kỉnh nói Tô Tuyết bận bịu a bận bịu a bận bịu, không chịu tới gặp hắn, căn bản là không yêu hắn. Tô Tuyết dỗ cả nửa ngày, bạn trai bé nhỏ vẫn là không vui, cuối cùng lại muốn tới bệnh viện gặp cô.

Tô Tuyết thấy việc này không có gì ghê gớm, nên cũng đồng ý. Kỳ thực trong lòng cũng rất vui vẻ, tên tiểu quỷ này là cô quen được khi đám nhóc cấp ba đến đây tiêm vắc xin, tuy là có hơi dính người, nhưng lại rất đáng yêu.

Tô Tuyết vào WC ăn diện một chút, trở về văn phòng chờ bạn trai bé nhỏ. Ban đêm bệnh viện sẽ không cho người ngoài vào, Tô Tuyết bảo tên tiểu quỷ kia tới bệnh viện rồi thì gọi điện, để dẫn cô hắn vào. Kết quả thằng nhóc kia gọi điện nói là đã lên lầu, đang đứng ở cửa thang bộ chờ cô. Tô Tuyết liền vội vàng rời đi, nhưng đến cửa thang bộ thì không thấy ai, Tô Tuyết liền quay lại chỗ cầu thang gần phòng cấp cứu cũng không có ai. Sau đó gọi điện mới biết thằng quỷ kia đi sai lầu rồi, còn leo cửa sổ chui vào phòng khám bệnh ở lầu một, dưới sự chỉ đạo của Tô Tuyết, thằng nhóc đó mới tìm được quầy đăng kí phòng bệnh nội trú.

Tô Tuyết mở cửa sau ở tầng một cho thằng nhóc kia đi ra, mang hắn lên trên lầu.

Không nghĩ tới thằng quỷ này còn nhỏ mà ma mãnh, hôm nay lại kiên quyết muốn cùng ‘tỷ tỷ’ này ‘làm việc’. Tô Tuyết nói cho hắn biết, hắn sẽ hối hận, nhưng tiểu quỷ này đã hạ quyết tâm. Tô Tuyết cảm thấy như vậy mình cũng không lỗ, nếu người ta đã mãnh liệt yêu cầu như vậy, không làm vừa lòng người ta thì không phải là bạn gái tốt, cho nên liền đáp ứng.

Kỳ thực chuyện này là như vầy, vừa bắt đầu thì Tô Tuyết đã bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này mặt dày theo đuổi, bởi vì muốn tìm kiếm lại ‘Cảm giác thanh xuân’ nên mới cùng hắn nháo, bây giờ lại muốn làm thật, Tô Tuyết ngược lại rất thích thú, sau này có thể khoe khoang với Tôn Hối, bà đây đã làm rồi nhé.

Nhưng mà ông trời lại phụ lòng người. Khoe khoang không thành, kết quả Tô Tuyết gặp nhất tỵ tử hôi, còn xém chút nữa bại lộ thân phận. Cuối cùng Tô Tuyết đành phải làm bộ có kẻ xấu kéo mình vào phòng kiểm tra, cô phải phản khán dữ dội lắm mới thoát được...

(gặp nhất tỵ tử hôi:  碰一鼻子灰: cố gắng làm hài lòng một việc gì đó nhưng cuối cùng lại tạo ra một kết quả thất bại ngu si đần độn.)

Cũng may là mặc đồ vào kịp...

Chỉ là hôm sau Tô Tuyết lén lút quay lại phòng kiểm tra, tìm cả buổi cùng không tìm thấy miếng độn ngực còn lại và đai an toàn đâu hết...

Mấy năm sau, khi bệnh viện thay đổi vị trí các văn phòng, phòng Phó chủ nhiệm đại nhân vẫn chưa chuyển đồ xong, ai ngờ trong tủ của y lại rơi ra một cái hộp bằng nhung, mọi người mở ra, bất thình lình thấy được hai món đồ mà người nào đó đánh mất, nhất thời lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ‘hot’ sùng sục. Có người đoán Phó chủ nhiệm là tên biến thái trộm đồ lót, cũng có người cho là y đam mê cải trang, cái kết cuối cùng là mọi người trên dưới bệnh viện đều gọi Phó chủ nhiệm là “Đệ tử phái ngực lót’.

Chỉ là không biết khi Tô Tuyết nghe chuyện này thì có cảm giác gì ha