Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 8 - Chương 413: Phiên ngoại 7: Đồng Tước (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau khi thua 0:9 trước Trường An, đội tuyển Đồng Tước lại thất bại 0:9 dưới tay Hoa Hạ.

Lộc Tường vừa lúc gặp sư phụ Lưu Xuyên trên lôi đài, bị Lưu Xuyên thả diều, chiêu cuối của Tiểu Lộc đáng thương liên tục dùng hụt, dường như không chạm nổi một góc áo của Lưu Xuyên, còn chưa kịp phản ứng tại sao lại thế thì đã bị Khôi lỗi Thất sát trận của Lưu Xuyên nổ chết.

Càng họa vô đơn chí là ở trận đấu thứ ba, bọn họ lại thua Thất Tinh Thảo với tỉ số 0:9.

Đả kích liên tiếp khiến cảm xúc của các đội viên suy sụp, trong trận thứ tư đấu với một đội ngũ yếu kém cũng không có nắm chắc được cơ hội. Lộc Tường khi đánh lôi đài do quá hồi hộp mà không cẩn thận ngã xuống nát bét tại bản đồ không chiến. Đến đoàn chiến cũng bởi vì phối hợp của Lộc Tường và Thiệu Trạch Hàng lại tách rời, khiến Đồng Tước bỏ lỡ cơ hội giành được cờ đỏ, cuối cùng chỉ trông cậy vào hyper carry Thiệu Trạch Hàng giành được hai điểm ít ỏi của cờ đen.

– đó là hai điểm đầu tiên mà Đồng Tước thu hoạch được sau khi đánh bốn trận.

Trong khi đó những đội mạnh như Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An đã lấy được hơn 20 điểm sau bốn trận.

Lộc Tường nhìn đội tuyển Đồng Tước xếp hạng nhất từ dưới đếm lên trên bảng tổng sắp, thất vọng gục đầu xuống, gắt gao nắm lấy con chuột.

Trước khi chính thức thi đấu, cậu cho rằng thi đấu rất đơn giản, cậu và Thiệu đội đi đánh xếp hạng trong game thường xuyên giành chiến tích mười trận thắng liên tiếp, một đường nghiền áp vô cùng thuận lợi. Nhưng khi bắt đầu thực sự đánh giải, cậu mới phát hiện ra rằng so với kia những tiền bối đại thần và tuyển thủ lão làng kinh nghiệm phong phú thì cậu còn quá non, cũng quá yếu.

Tiểu thiếu niên ra mắt năm 16 tuổi, con đường tại liên minh cực kỳ khó khăn.

Không giống như những ngôi sao mới nổi đánh vài ngày đã bộc lộ tài năng, những trận đấu từ sau khi Lộc Tường ra mắt đều có kết quả 0:9 khiến đội tuyển Đồng Tước chịu đủ chỉ trích, rất nhiều người khi nhắc tới cậu đều sẽ mang giọng tiếc nuối nói: “Dù sao cũng chỉ mới 16 tuổi”, “Tuổi này quá nhỏ để đánh chủ lực”, “Thoạt nhìn như một đứa học sinh trung học chậm lớn”.

Cũng chính vì vậy, đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của Đồng Tước phải chịu áp lực rất lớn, hòm thư public của đội tuyển Đồng Tước cũng thường xuyên nhận được thư nặc danh của các fans, những fans hơi thích đội tuyển Đồng Tước kịch liệt yêu cầu Thiệu đội đổi Lộc Tường, để Lộc Tường ngồi ghế dự bị hai mùa giải hẵng cho ra sân.

Nghe quá nhiều lời ra tiếng vào, chính bản thân Lộc Tường cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi: Liệu có phải cậu thực sự vì tuổi còn quá nhỏ mà không gánh nổi trách nhiệm to lớn hay không? Tại sao lần nào cậu cũng không theo kịp tiết tấu của Thiệu đội? Không ai muốn trở thành gánh nặng cả, mấy trận liên tiếp đều vì cậu mà thua, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Vì thế, Lộc Tường nghĩ tới Lưu Xuyên, lúc ấy ở liên minh cậu cũng chỉ có mỗi Lưu Xuyên là tiền bối có quan hệ khá tốt, mỗi khi mờ mịt lạc lối, cậu sẽ lập tức nghĩ đến việc cầu cứu vị sư phụ mà mình tôn kính một lòng này.

“Sư phụ, đệ tử có nên chủ động nói với Thiệu đội rằng hãy để đệ tử ngồi dự bị mấy trận không?”

Lộc Tường nhắn tin cho Lưu Xuyên, tâm tình thấp thỏm vô cùng khi đánh những chữ này, bởi vì điều này chẳng khác nào bản thân nhận thua, cậu sợ sư phụ sẽ mắng mình.

Chẳng ngờ Lưu Xuyên lại là không mắng cậu, chỉ bình tĩnh trả lời: “Nếu Thiệu Trạch Hàng không đề cập tới chuyện này, cậu cũng đừng chủ động đề xuất.”

Lộc Tường ngẩn người, phản bác nói: “Nhưng đệ tử cảm giác, cũng tự ý thức được rằng bản thân không thể trở thành gánh nặng của anh ấy…”

Lưu Xuyên nói: “Gần đây áp lực lớn quá sao? Cậu không cần phải để bụng đánh giá của người ngoài, lúc trước phía chủ tịch chịu sửa chữa giới hạn tuổi dự thi của tuyển thủ vì cậu, chứng tỏ bọn họ cũng thừa nhận năng khiếu của cậu, cậu nên tin tưởng bản thân hơn mới đúng.”

“Ồ.”

“Trước đây cậu vẫn huấn luyện ở Hoa Hạ, thời gian huấn luyện cùng những thành viên Đồng Tước quá ngắn ngủi, chưa kể vừa mới bắt đầu thi đấu, chưa kịp thích nghi với quy tắc và nhịp độ thi đấu, vì thế mắc sai lầm là chuyện bình thường. Đừng chỉ vì một hai lần sai lầm mà đã vội phủ định bản thân, nên nói chuyện nhiều hơn với mọi người trong đội mới phải.”

“Dạ.”

Lộc Tường ngoan ngoãn nghe sư phụ dạy bảo, cậu cảm giác câu nào sư phụ nói cũng rất có lý.

Sau khi nói chuyện với sư phụ xong thì tâm tình cậu đã tốt hơn nhiều, Lộc Tường xoay người vào WC tắm rửa, Thiệu Trạch Hàng vừa lúc đến phòng ngủ tìm cậu, thấy cậu không đóng cửa, Thiệu Trạch Hàng đi vào trong phòng, liếc nhìn liền thấy lịch sử trò truyện trong máy tính, vậy mà Lộc Tường lại tìm sư phụ xin giúp đỡ, điều này khiến Thiệu Trạch Hàng không hiểu sao lại thấy khó chịu trong lòng.

Lộc Tường tắm xong đi ra thì thấy Thiệu đội đang ở trong phòng mình, cũng không thèm để ý, cười gãi gãi đầu nói: “Đội trưởng tìm em ạ?”

Thiệu Trạch Hàng cau mày, lạnh lùng nói: “Hiện tại cậu đã là thành viên của đội tuyển Đồng Tước, có vấn đề thì hẳn nên tìm tôi chứ không phải sư phụ của cậu như trước đây nữa. Anh ta là đội trưởng đội tuyển Hoa Hạ, không nên can dự vào chuyện nội bộ của Đồng Tước chúng ta.”

Thiệu Trạch Hàng cố ý nhấn mạnh chữ “nội bộ” một chút, thấy Lộc Tường mặt đầy sửng sốt nhìn mình, hắn lại xấu hổ sờ sờ mũi, nói: “Khụ, ý tôi là… Khi cậu gặp khó khăn thì tốt nhất cứ tìm tôi, chẳng phải sư phụ cậu cũng rất bận rộn à?”

Lộc Tường không hiểu nổi rốt cuộc đội trưởng có đang tức giận hay không. Có điều cậu đã quen mỗi khi giải thích cho Thiệu Trạch Hàng thì đều cúi đầu trước, nói: “Xin lỗi…”

Thiệu Trạch Hàng thấy cậu cúi đầu giải thích thì lại bắt đầu hối hận bản thân không nên hẹp hòi như vậy. Trên thực tế, quan hệ thầy trò của Lộc Tường và Lưu Xuyên vẫn rất tốt đẹp, cậu nhóc đã ở bên cạnh Lưu Xuyên nhiều năm, gặp khó khăn xin sư phụ giúp đỡ một chút cũng là chuyện thường tình. Vừa rồi tự mình phản ứng gay gắt như thế, chẳng khác nào ghen tuông…

Gần đây phong độ của Lộc Tường rất kém, Thiệu Trạch Hàng vốn cố ý chạy tới an ủi cậu, giờ thì hay rồi, lạnh lùng mắng một trận, chắc chắn tâm tình Tiểu Lộc lại càng thêm tồi tệ.

Thiệu Trạch Hàng hận không thể tự tát bản thân một cái, trầm mặc một lát mới vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Tường, nói sang chuyện khác: “Khụ, tắm rửa xong rồi đúng không? Vào game cùng đi đánh xếp hạng đi.”

Lúc này Lộc Tường mới phấn chấn hơn, ngồi lại máy tính mở clone vào game với Thiệu Trạch Hàng.

***

Ba ngày sau, Đồng Tước nghênh chiến Lạc Hoa Từ tại sân nhà Quảng Châu.

Lạc Hoa Từ khi ấy bởi vì những tuyển thủ cũ như Tứ Lam, Hồ Lượng v… v… giải nghệ, Diệp Thần Hi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng thế hệ tiếp theo, thực lực của toàn bộ đội ngũ trượt dốc trên diện rộng, cũng liên tục bị các đội mạnh cho ăn hành bốn trận ở mùa giải này, Đồng Tước cũng thua bốn trận, chẳng khác nào cặp anh em cùng khổ, ngay đến điểm cũng đều chỉ có hai điểm ít ỏi, là hai cái tên xếp hạng bét trên bảng tổng sắp.

Trận đấu này thu hút rất nhiều phóng viên, khán giả cũng cảm thấy hứng thú, mọi người phấn chấn đánh cược: Rốt cuộc Đồng Tước sẽ thua năm trận liên tiếp? Hay là Lạc Hoa Từ sẽ hứng chịu kết quả này? Đội nào sẽ thảm hơn?

Sự thật chứng minh, Đồng Tước thảm hại hơn.

Tuy Lạc Hoa Từ thay máu toàn bộ, nhưng dù sao cũng có Tứ Lam xây dựng nền móng, bản sắc của cả đội đặc cực kỳ rõ ràng, mọi người lại là tuyển thủ cùng nhau đi ra từ trại huấn luyện, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi mà phối hợp vô cùng ăn ý, đấu pháp Tiêu Dao truyền tống trận cũng tương đối mới mẻ.

Còn Đồng Tước, vì Lộc Tường là người mới gia nhập chưa được một tháng đã ra đánh chủ lực luôn khiến phối hợp của cả đội ngũ thường xuyên bị tách rời, cho Diệp Thần Hi cơ hội để tranh thủ, một lần truyền tống ngay giữa giao tranh trực tiếp quét sạch Đồng Tước.

Trận đọ sức này, đội tuyển Đồng Tước dựa vào Thiệu Trạch Hàng đánh cuối cùng gian nan bảo vệ được ba điểm lôi đài, đoàn chiến lại bị Lạc Hoa Từ cướp hết sáu điểm.

Sau năm trận đấu, Đồng Tước chỉ lấy được tổng cộng năm điểm, kém cả thành tích của một đội ngũ hạng hai, tổ hợp “Đội trưởng con lai” và “Thiếu niên thiên tài” nhận biết bao chú ý đầu mùa giải, đến bây giờ đều trở thành lời chê cười, Lộc Tường do nhiều lần phối hợp sai lầm dẫn đến thất bại đoàn chiến cũng trở thành đối tượng cho báo chí nhắm vào.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người bắt đầu nghi ngờ Lộc Tường, Thiệu Trạch Hàng lại kiên định đứng dậy, chém đinh chặt sắt nói: “Lộc Tường là cộng sự tốt nhất mà tôi lựa chọn.”

Trong buổi phỏng vấn sau trận đấu lần đó, rất nhiều phóng viên nhắm trực tiếp vào Tiểu Lộc, khiến Lộc Tường hổ thẹn cúi đầu không dám nói lời nào, Thiệu Trạch Hàng lạnh lùng đảo mắt qua từng người, cuối cùng dừng trên người Lộc Tường đang ngồi bên cạnh, từng câu từng từ nói: “Thành tích gần đây của Đồng Tước thật sự không tốt, nhưng đây cũng không phải trách nhiệm của một mình Lộc Tường. Hi vọng mọi người cho chúng tôi thêm một chút thời gian, để tôi và cậu ấy có cơ hội phối hợp với nhau nhiều hơn.”

“Tôi cho rằng, cộng sự tốt nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác hết thảy. Cho nên, làm ơn đừng nói mấy câu như ‘Thay Lộc Tường’ nữa, tôi tuyệt đối sẽ không thay em ấy ra.”

Những lời này Thiệu Trạch Hàng nói ra cực kỳ kiên định, Lộc Tường sửng sốt ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mang theo cổ vũ và tín nhiệm của đội trưởng.

Khoảnh khắc ấy cậu bỗng thấy rất xấu hổ, đội trưởng chưa từng có ý bỏ rơi cậu, dù người ngoài có nghi ngờ thế nào đi nữa, Thiệu đội vẫn kiên định đứng ở bên cạnh bảo vệ, ủng hộ cậu. Còn cậu lại chỉ vì liên tục thất bại mà bắt đầu đánh mất tin tưởng, thậm chí hoài nghi chính bản thân mình.

Tuổi còn nhỏ thì sao? Thua rất nhiều lần thì thế nào? Chẳng có ai mới bắt đầu đã có thể thắng đến cùng cả, dù có là vị vua mạnh nhất liên minh khi ấy là Hải Nạp Bách Xuyên, chẳng phải cũng từng ngã chổng vó khi khiêu chiến nhiệm vụ đơn giản như khinh công trên cọc hồi còn trong game hay sao?

Những người được xưng thần hiện tại, đều chậm rãi tiến từng bước, từng bước một.

Bản thân còn nhỏ tuổi, có rất nhiều thời gian, ở đâu ra cái kiểu sớm như vậy đã buông tay?

Lộc Tường suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phóng viên nói: “Mọi người yên tâm, tôi và Thiệu đội sẽ cùng nhau cố gắng.”

Biểu tình thiếu niên rất nghiêm túc, rốt cuộc ánh mắt đen láy sáng ngời cũng lấy lại thần thái, đó cũng là lần đầu tiên cậu có thể thản nhiên đối mặt với những câu hỏi của phóng viên mà không bị luống cuống, bởi vì cậu biết – Thiệu đội vẫn luôn ở bên cậu.

***

Sau buổi phỏng vấn đó, Thiệu Trạch Hàng triệu tập tất cả thành viên Đồng Tước để họp khẩn cấp, cuộc họp giằng co tận bốn tiếng đồng hồ. Thiệu Trạch Hàng nghiêm túc phân tích nguyên nhân thất bại trong các trận đấu trước, chỉ ra khiếm khuyết của từng người, cũng vừa vặn nhân cơ hội này cổ vũ một chút, hi vọng mọi người sẽ không để mấy trận thua liên tục mà ảnh hưởng đến phong độ.

Buổi tối sau khi về phòng, Thiệu Trạch Hàng gọi Lộc Tường lại, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Lộc Tường, nói: “Tiểu Lộc, có câu này tôi nhất định phải nói với em, thực ra, cũng không phải là em không theo kịp nhịp độ của chúng tôi, mà là… Chúng tôi theo em không kịp.”

Đối với một Thiệu Trạch Hàng luôn kiêu ngạo, hắn phải mất vài ngày đấu tranh tâm lý mới dám thừa nhận chuyện này.

– Lộc Tường là thiên tài, là tuyển thủ có năng khiếu hơn hắn rất nhiều.

Cũng không phải Lộc Tường không theo kịp bọn họ, mà là do Lộc Tường quá nhanh, những người khác ở Đồng Tước căn bản theo không kịp tốc độ của Lộc Tường.

Bản thân Lộc Tường thì tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không biết phải phối hợp ra sao, bố trí chiến thuật như thế nào, hồi ở Hoa Hạ cậu cũng chỉ PK 1 vs 1 với Lưu Xuyên, không hề có kinh nghiệm và ý thức phối hợp đoàn thể. Bởi vậy, mỗi khi mắc sai lầm, Lộc Tường sẽ theo bản năng cho rằng người phạm lỗi là cậu, nhưng người hiểu thực sự sẽ biết thực ra là toàn bộ đội tuyển Đồng Tước không đuổi kịp tốc độ của Lộc Tường.

Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Lộc, Thiệu Trạch Hàng không khỏi cười cười, nói: “Cho nên không cần phải tự trách mình, thực ra em là tuyển thủ ưu tú nhất mà Đồng Tước chúng ta có được. Việc cần làm tiếp theo là chính chúng tôi mới phải cố gắng hơn để theo kịp trình độ của em.”

“Em không cần phải suy nghĩ làm thế nào phối hợp với tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ chủ động thử phối hợp với em.”

Nói cách khác, những lời này của Thiệu Trạch Hàng chính là thừa nhận trung tâm thực sự của Đồng Tước sẽ chuyển từ Thiệu Trạch Hàng sang Lộc Tường.

Lộc Tường sững sờ nhìn hắn, hoàn toàn không biết nên nói thế nào cho phải.

– giao vị trí trọng yếu như vậy cho một thiếu niên 16 tuổi, phải tin tưởng nhiều đến mức nào?

Lộc Tường nghĩ đến đây, hốc mắt cũng ngập nước, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt ôn hòa của người con trai trước mặt, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng, em…”

Thiệu Trạch Hàng nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Không cần nhiều lời, em không cần thay đổi bản thân đâu, những chuyện khác hãy giao hết cho tôi đi. Tin tưởng tôi, Đồng Tước sẽ từ từ tốt lên.”

Lộc Tường ra sức gật đầu: “Vâng!”

Đêm xuống, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường cùng vào game, bọn họ không đi đánh xếp hạng nữa, mà tự tạo một phòng lôi đài PK 1 vs 1, vì Thiệu Trạch Hàng nói: “Muốn trở thành cộng sự tốt thì ít nhất phải hiểu rõ nhau một cách triệt để, PK với nhau sẽ giúp tôi biết được suy nghĩ và tiết tấu của em rõ ràng hơn.”

Lộc Tường cảm giác rất có lý, lập tức chấp nhận lời mời của đội trưởng.

Hai người đánh rất high, đánh liên tiếp mười mấy trận đến tận 12 rưỡi mới nghỉ ngơi. Thiệu Trạch Hàng quá mệt mỏi nên ngủ rất nhanh. Nửa đêm đứng dậy đi WC, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt kỳ quái trong bếp như có chuột.

Thiệu Trạch Hàng đi qua thì thấy Lộc Tường mặc áo ngủ ngồi trước bàn ăn, ôm một bịch snack nhai đến là ngon lành.

Thiệu Trạch Hàng: “…”

Lộc Tường nhìn thấy Thiệu đội, lập tức cuống quýt đứng lên: “Đội trưởng.”

Thiệu Trạch Hàng nói: “Em đói lắm à?”

Lộc Tường gật đầu: “Đấu võ đài muộn quá nên hơi đói.”

Thiệu Trạch Hàng nói: “Về sau trước khi đi ngủ tôi sẽ làm đồ ăn khuya cho em, đỡ phải mất công nửa đêm nửa hôm bò đi lục tủ lạnh, tôi còn tưởng trong phòng có chuột.”

“Không có chuột, là, là em.” Lộc Tường một tay móc vào trong gói bim bim, tay còn lại gãi gãi tóc, cười nói, “Em tiêu hóa nhanh lắm, dạ dày hoạt động tốt, nửa đêm đói quá mới tỉnh, he he.”

Nhìn thấy nụ cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh của cậu, Thiệu Trạch Hàng cũng không khỏi mỉm cười, cảm giác sao mà nhóc con này đáng yêu đến thế, vóc dáng không cao nhưng sức ăn lại rất lớn.

Kể từ ngày đó, tối nào Thiệu Trạch Hàng cũng sẽ mở một phòng đặt tên là “Chờ Tiểu Lộc” trong game, đợi đến khi Lộc Tường tắm rửa xong thì vào PK, hai người đánh liên tục mười mấy trận. Đến khoảng tầm mười giờ đêm thì Thiệu Trạch Hàng sẽ chủ động xuống bếp làm đồ ăn khuya, nấu hai bát mì, làm bánh trôi hay hầm bát cháo thịt nạc, tóm lại, nhất định sẽ cho Tiểu Lộc ăn một bữa hai tiếng trước khi đi ngủ, nếu không thì nửa đêm đứa nhóc phàm ăn này sẽ bật dậy lục tủ lạnh tìm đồ ăn – đây là quy luật mà Thiệu Trạch Hàng phát hiện ra.

Từ bé đến giờ Thiệu Trạch Hàng vẫn chỉ ăn cơm một ngày ba bữa, nhưng Lộc Tường thích ăn khuya, hắn ngồi bên cạnh nhìn cũng không hay, vì vậy mỗi lần nấu xong đều sẽ ăn cùng Lộc Tường. Dần dần, Thiệu Trạch Hàng cũng hình thành thói quen ăn đêm lúc mười giờ tối.

Lộc Tường đã khiến Thiệu Trạch Hàng thay đổi rất nhiều.

Không chỉ là thói quen sinh hoạt thay đổi, mà còn cả phong cách của toàn bộ đội ngũ Đồng Tước.

Sau khi đội tuyển Đồng Tước trải qua thời kỳ thảm hại ban đầu, rốt cuộc Thiệu Trạch Hàng cũng tìm được cách đánh thích hợp cho đội – đó chính là đuổi kịp tiết tấu của Lộc Tường, lấy nhanh đánh nhanh!

Ban đầu chiến thuật của Đồng Tước chỉ là khống chế ổn định, hiện tại có Lộc Tường, bọn họ hoàn toàn có thể tạo lập cách đánh mới xoay quanh Lộc Tường, do Thiệu Trạch Hàng chủ động phối hợp với nhịp tấn công của Lộc Tường, lại thêm Cái Bang Túy quyền đánh phụ trợ Thường Thịnh có thể giảm thời gian hồi chiêu, hai người bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất miểu sát trung tâm đối diện.

Loại chiến thuật mới đánh xoay quanh Lộc Tường phát huy sức mạnh trong giai đoạn lượt về, đội tuyển Đồng Tước ở lượt đi chật vật lọt đáy bảng xếp hạng bỗng như lột xác phản công, giành được số điểm cao nhất trong giai đoạn lượt về, hùng dũng giành vé vào playoffs, thậm chí còn giành giải ba!

Đội tuyển Đồng Tước tại mùa giải thứ Năm đã trở thành một chú ngựa ô ai cũng bất ngờ, cũng vì thế mà Lộc Tường giành được giải “Người mới xuất sắc nhất” tại mùa giải thứ Năm.

Nhanh chóng thành thần chỉ trong một mùa giải, Lộc Tường đạt kỷ lục tuyển thủ được phong thần trẻ nhất trong lịch sử liên minh.

Nhưng Lộc Tường biết, cậu có thể nhanh chóng chen chân vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu liên minh phải kể tới công của hai người quan trọng nhất: Một là sư phụ Lưu Xuyên, người đã khai quật cậu, bồi dưỡng cậu, cũng quyết đoán đưa cậu tới Đồng Tước, người còn lại chính là đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của Đồng Tước, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn ở bên cạnh che chở cho cậu, không tiếc vì mình cậu mà thay đổi chiến thuật.

Sau này khi nhận phỏng vấn, Lộc Tường đã nói bản thân là một người may mắn, có thể gặp được một sư phụ và một đội trưởng tốt.

Nhưng thực ra chỉ mình Thiệu Trạch Hàng biết, mỗi tối Lộc Tường huấn luyện phải nghiêm túc và khắc khổ đến thế nào, có đôi khi Thiệu Trạch Hàng cũng thấy mệt mỏi, nhưng Lộc Tường lại chưa từng bật ra chữ mệt này. Tâm tư tiểu thiếu niên đơn thuần, cố gắng luyện tập mỗi ngày. Cậu có thể đạt được thành tựu hôm nay, cũng nhờ vào chính tâm sức của mình.

***

Mấy năm nay, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường vẫn luôn ở cạnh nhau, tối nào cũng đấu võ đài, ăn đêm. Hình thức ở chung này như đã thành thói quen của hai người họ. Trong liên minh, kiểu bao che khuyết điểm của Thiệu Trạch Hàng đã thành thương hiệu, ngay đến phóng viên cũng nói đùa: Thiệu đội đi đâu cũng che chở Tiểu Lộc như thế bảo sao Tiểu Lộc vẫn mãi không cao lên được.

Thiệu Trạch Hàng biết bản thân không nên làm như vậy, Lộc Tường rồi cũng sẽ có lúc trưởng thành, cũng sẽ đến ngày phải gánh vác trách nhiệm với Đồng Tước.

Nhưng Thiệu Trạch Hàng vẫn không kìm lòng được mà bảo hộ Lộc Tường, bởi vì hắn đã thích thiếu niên đơn thuần này, hắn không muốn cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Nhưng thời gian cứ thế mà trôi, cách đơn phương bảo vệ này dần trở nên không còn thích hợp, Thiệu Trạch Hàng cũng bắt đầu suy xét về tương lai của Đồng Tước.

– nếu có một ngày tôi phải rời khỏi Đồng Tước, vậy thì tôi sẽ để lại cho em một Đồng Tước tốt nhất, dễ quản lý nhất.

Quan hệ của Chu Tân Truyền và Lộc Tường rất tốt, tuổi xấp xỉ nhau, sau khi tuyển thủ buff Trần Vĩ Sâm giải nghệ, Chu Tân Truyền là buff tiếp theo, là người sẽ đảm nhiệm chức vị đội phó trong tương lai, cũng sẽ có thể giúp đỡ Lộc Tường quản lý đội tuyển Đồng Tước; phong độ của Thường Thịnh còn có thể đánh thêm hai mùa giải, ngay trước khi anh giải nghệ nhất định phải tuyển được một phụ trợ thay thế; hai tuyển thủ chuyển tới từ Trường An Đinh Vinh và Phùng Siêu còn nhỏ tuổi, vẫn có thể đánh thêm vài mùa giải nữa…

Khi Lộc Tường vẫn còn vui vui vẻ vẻ mỗi ngày theo đội đi thi đấu, Thiệu Trạch Hàng đã sớm bắt đầu suy xét về vấn đề thay máu của Đồng Tước. Bình thường Lộc Tường cũng có cố gắng học tập chiến thuật, nhưng IQ không đủ, mấy vụ phân tích chiến thuật phức tạp kia cậu có thể nghe hiểu và làm theo, nhưng lại không thể chủ động phân tích và chỉ huy.

– đằng nào vẫn còn Thiệu đội mà.

Lộc Tường vẫn luôn nghĩ như vậy, mãi cho tới một ngày, rốt cuộc cậu mới nhận ra ý đồ của Thiệu Trạch Hàng.

Đó là vào mùa giải thứ 14, Long Ngâm vừa giành quán quân tại mùa giải thứ 13, Thất Tinh thảo lấy giải nhì. Giữa mùa giải thứ 14, Long Ngâm và Thất Tinh Thảo đều đang chuẩn bị thay máu, Ngô Trạch Văn chỉ huy toàn bộ các trận của Long Ngâm, còn bên Thất Tinh Thảo lão Tiêu cũng buông quyền chỉ huy, thậm chí còn lớn mật để đồ đệ Tiết Khắc của Luân thần đảm nhiệm chỉ huy khi vào playoffs.

Ngay cả ngốc như Lộc Tường đều ngửi được mùi muốn đổi đội trưởng của hai đội mạnh này. Có một lần đi ra ngoài ăn cơm cùng Thường Thịnh, cậu nhịn không được nói: “Xem ra đội trưởng tiếp theo của Long Ngâm sẽ là Ngô học bá, đội trưởng đời tiếp theo của Thất Tinh Thảo sẽ là đồ đệ Tiết Khắc của Luân Thần, trước đây em còn vẫn nghĩ sẽ là Trần Tiểu Bắc.”

Thường Thịnh nói: “Tính cách của Trần Tiểu Bắc không hợp làm đội trưởng, chọn Tiết Khắc vẫn tốt hơn, tên đó tuổi còn nhỏ nhưng rất ổn trọng.”

“Ừa.” Lộc Tường tỏ vẻ tán đồng, “Diệp Thần Hi của Lạc Hoa Từ hình như cũng đang bồi dưỡng người mới, cái cậu Hồ Bân kia bắt đầu vào đội hình chủ lực từ đầu mùa giải này, còn rất lợi hại nữa.”

Thường Thịnh vừa uống rượu vừa cười nói: “Đương nhiên, đội trưởng của rất nhiều đội tuyển đều cần phải tìm người nối nghiệp, đây cũng là trách nhiệm của một đội trưởng đó. Cũng giống như Đồng Tước chúng ta vậy, Lương Truyền rất ổn, suy nghĩ rõ ràng, đấu pháp bình tĩnh. Trước khi Thiệu đội rời đi, có lẽ cũng sẽ bồi dưỡng cậu ta thành chỉ huy tiếp theo. Nếu cậu làm đội trưởng thì Chu Tân Truyền sẽ là đội phó.”

Lộc Tường ngẩn người, ngẩng đầu nói: “Thiệu đội nói muốn rời đi lúc nào?”

Thường Thịnh sửng sốt nhìn cậu: “Chuyện này rõ rành rành mà, mùa giải này nhóm mấy người Xuyên thần sẽ giải nghệ, Thiệu đội cùng lắm đánh được thêm hai năm hẳn cũng sẽ giải nghệ, trong nhà anh ấy vẫn giục mãi đấy thôi… Cậu không biết sao?”

Đương nhiên là Lộc Tường biết chuyện này, thân là bạn cùng phòng, rất nhiều lần cậu vô ý nghe được cuộc điện thoại của Thiệu Trạch Hàng với người nhà, cũng biết tỏng nhà Thiệu Trạch Hàng vẫn luôn giục hắn xuất ngoại.

Thế nhưng, Lộc Tường không bao giờ nghĩ tới ngày đó sẽ đến nhanh như vậy…

Từ khi ra mắt đến giờ, Thiệu Trạch Hàng vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần Thiệu Trạch Hàng ở đó, Lộc Tường chưa từng phải lo lắng điều gì. Vì rồi cuối cùng Thiệu đội cũng sẽ giải quyết hết thảy vấn đề một cách thuận lợi. Dù là khi Đồng Tước giành chức vô địch hay khi họ không lấy được chiếc cúp nào, tâm tình của Lộc Tường chưa bao giờ vui đến quá đà, bởi vì có Thiệu Trạch Hàng nên cậu cảm giác chỉ cần cùng nhau thi đấu cũng đã rất vui rồi, kết quả thế nào đâu có quan trọng bằng quá trình kề vai chiến đấu của hai người bọn họ.

Nhưng mà hôm nay, một câu của Thường Thịnh lại khiến Lộc Tường đờ đẫn.

– Thiệu đội cũng sẽ giải nghệ.

– một ngày nào đó, Thiệu đội sẽ giải nghệ trước cậu.

***

Không khí lễ trao giải mùa giải thứ 14 rất trầm lặng, vì năm tuyển thủ đại thần đầu tiên của liên minh gồm Xuyên thần, Dạ Dạ, Tứ Lam, lão Tiêu, Luân thần, cùng nhau tuyên bố giải nghệ. Long Ngâm và Thất Tinh Thảo cũng thuận lợi chuyển giao chức vị đội trưởng.

Sau lễ trao giải, liên minh tổ chức một buổi tiệc chia tay vui vẻ, mọi người hiếm khi có cơ hội liên hoan với nhau, thế là tụ tập đông đủ để tạm biệt năm tiền bối đại thần có ảnh hưởng lớn nhất tới liên minh chuyên nghiệp.

Trong bữa ăn, Lưu Xuyên bị mọi người đẩy ra phát biểu đại diện, Lưu Xuyên cầm micro, cười nói: “Sau khi giải nghệ sẽ không cần thi đấu nữa, tâm tình chúng tôi cũng sẽ thả lỏng hơn, lại có thêm nhiều thời gian ở bên người mình yêu nữa. Mỗi khi đi đâu chơi cũng không cần xin phép ai, hàng ngày ngủ đến lúc tự tỉnh, nghĩ đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Mọi người không cần tiếc cho chúng tôi, phải nói là năm đứa bọn tôi rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, mấy cậu cứ tiếp tục quằn quại đi.”

Xuyên thần còn chưa nói xong, một đám người liền chạy qua phạt rượu hắn: “Được rồi! Đến lúc giải nghệ rồi anh cũng đừng kéo cừu hận nữa!”

“Đúng vậy, anh thì thoát chứ chúng tôi vẫn còn vùng vẫy chật vật đây này, trở thành khán giả xem chúng tôi khổ sở vì thi đấu, anh vui vẻ lắm phải không hả?”

Vốn là tiệc chia tay bi thương, nhưng Lưu Xuyên vừa nói vậy xong, mọi người cũng vui lên nhiều – thực ra giải nghệ chính là một khởi đầu mới, mặc dù năm vị tuyển thủ ưu tú rời khỏi sân thi đấu, nhưng mọi người tin tưởng, sau này bọn họ cũng vẫn sẽ thành công ở các lĩnh vực khác.

Từ đầu đến cuối Lộc Tường vẫn rầu rĩ không vui, sau khi trở lại khách sạn cũng không nói chuyện, cúi đầu đăm chiêu như có tâm sự.

Thiệu Trạch Hàng còn tưởng rằng Tiểu Lộc khổ sở vì sư phụ giải nghệ, vỗ nhè nhẹ lên vai cậu, an ủi nói: “Đừng khó chịu, tuy rằng sau khi sư phụ em giải nghệ sẽ không thể thi đấu nữa, nhưng anh ta sẽ ở lại Long Ngâm làm ông chủ. Hơn nữa, bên Hiệp hội eSports cũng gửi công văn, từ năm sau anh ta sẽ trở thành quản lý thường vụ của hiệp hội, sau này em muốn gặp anh ta cũng không khó.”

“Dạ.” Lộc Tường nhẹ nhàng đáp lại một câu, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Vậy còn anh? Khi nào anh sẽ giải nghệ?”

Thiệu Trạch Hàng ngẩn ra, phát hiện đôi mắt người này vậy mà đỏ hoe.

Sau khi trầm mặc rất lâu, Thiệu Trạch Hàng mới dịu dàng hỏi: “Em là bởi vì… nghĩ tới việc tôi muốn giải nghệ nên mới khó chịu như vậy sao?”

Lộc Tường nhỏ giọng nói: “Hôm nay thấy nhiều người giải nghệ như thế, trong lòng em rất khó chịu, nghĩ đến sau này anh cũng sẽ đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ…”

Từ khi vừa ra mắt, Lộc Tường đã quen thói ỷ lại Thiệu Trạch Hàng, khi bị phóng viên gây khó dễ, chỉ cần vừa cúi đầu, Thiệu Trạch Hàng liền chủ động ra mặt giải quyết phiền toái thay cho cậu; Khi thi đấu trên sân gặp được bị vây khốn, chưa cần mở miệng thì Thiệu Trạch Hàng cũng sẽ đuổi tới cứu cậu đúng lúc; Mỗi tối cùng nhau đấu võ đài, ăn khuya, ban ngày cùng nhau xem video thi đấu trong phòng huấn luyện, luyện tập phối hợp đội hình…

Bọn họ vẫn luôn là cộng sự tốt nhất của nhau, là thanh mai trúc mã hợp tác với nhau từ khi còn là newbie cho tới tận lúc đã xưng danh đại thần.

Lộc Tường chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày Thiệu đội rời đi thì cậu nên làm cái gì bây giờ?

Mù đường như cậu lúc nào cũng bị các đội tuyển khác nhắm vào, sao có thể gồng gánh nổi một đội ngũ như Đồng Tước đây? Cách chơi gà bay chó sủa này của cậu đi đâu mới tìm được một người cộng sự hiểu mình, có thể phối hợp với mình đây?

Bị Lộc Tường ngẩng đầu lên đến nhìn chăm chú vào, thấy đôi mắt phiếm hồng của cậu, lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn như sắp tan chảy, không kìm lòng được vươn tay, nhẹ nhàng ôm thiếu niên trước mặt vào lòng, xoa đầu dịu dàng nói: “Em yên tâm, tuy rằng trong nhà giục tôi rất gấp, nhưng tôi sẽ không vội vàng giải nghệ. Tôi dùng một lý do để xin bọn họ thêm thời gian, tôi vẫn còn có thể ở lại làm đội trưởng Đồng Tước ít nhất thêm hai năm nữa.”

Nghe đến đó, Lộc Tường yên tâm hơn một chút, lại xác nhận hỏi: “Còn hai năm thôi sao?”

“Trên thực tế không nhất định là hai năm, nếu có thể thì tôi vẫn sẽ tiếp tục lưu lại, phải xem người kia có đồng ý hay không.”

“Người nào?” Lộc Tường nghi hoặc nói, “Đồng ý cái gì?”

Thiệu Trạch Hàng đáp: “Nguyên nhân lớn nhất cho việc cha mẹ giục tôi về nhà là mấy năm nay tôi bận thi đấu nên vẫn độc thân. Tôi nói với cha cho mình thêm ba năm, tôi sẽ dẫn con dâu về gặp ông. Nếu tôi thực sự có thể đưa người kia trở về, bọn họ sẽ không giục giã nữa, tôi có thể tiếp tục ở lại trong nước với người ấy.”

Lộc Tường giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra: “Mang người về nhà? Anh có người trong lòng rồi sao?”

“Ừ.”

Lộc Tường hiếu kì hỏi: “Là ai vậy? Không lẽ là Lâm Đồng của Long Ngâm?”

Thiệu Trạch Hàng: “…”

Thấy mình đoán sai, Lộc Tường bắt đầu tiếp tục phỏng đoán: “Hay là Hà Phương của Thất Tinh Thảo? Cũng là người đẹp nha. Lý Tố Nguyệt của Tuyết Lang… Không phải à? Chẳng lẽ là Nhan Tử Di của Thịnh Đường? Nhưng mà quản lý Nhan lớn hơn anh mấy tuổi lận, anh thích lái máy bay à?”

Thiệu Trạch Hàng: “…”

Sắc mặt Thiệu đội càng ngày càng khó coi, Lộc Tường đành thôi không đoán nữa, gãi gãi đầu hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy?”

Thiệu Trạch Hàng bất đắc dĩ nhìn cậu, để thỏa mãn tính tò mò của cậu nhóc, Thiệu Trạch Hàng quyết định nói đáp án ra luôn đề phòng cậu tiếp tục đoán hết toàn bộ liên minh.

“Là em.”

Lộc Tường: “???”

Thấy tiểu thiếu niên mặt đầy mờ mịt, Thiệu Trạch Hàng bất đắc dĩ lặp lại: “Người tôi thích, là em.”

Lộc Tường: “…”

Miệng Tiểu Lộc Tường há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Hết chương 413.

Hơn 6000 chữ giết người thật sự!!! Ôi đọc ngọt ngào mà buồn cười ghê =((((

0066D7a9jw1es64eyobo2j30yg0rgadcjpg