Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 141




Không ngờ lại có thể nghe được tin tức như vậy từ trong miệng thành chủ thành Trọng An, sắc mặt mấy người Trang Dịch khẽ thay đổi, đám Lương An là học sinh từ học viện Ellen đi ra, tình cảm với trường học vô cùng sâu đậm, lúc này vừa lo lắng lại nôn nóng. Mà Trang Dịch lại cảm xúc phức tạp nhất, hắn không nghĩ tới đời này tuy rằng bảo vệ được Ngự Hồn điện, học viện Ellen ngược lại lại rơi vào nguy hiểm.

“Các ngươi quay lại khi nào?” Đúng lúc này, Lôi Tu hỏi.

Thành chủ thành Trọng An thấy Lôi Tu vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng, hắn sững sờ một chút, rất nhanh đã trả lời: “Tự nhiên là hơn một tháng trước, khi chúng ta đào thoát khỏi tay dị ma tìm kiếm quê nhà.”

“Nhìn thấy dị ma tới lui cùng học sinh bị dị ma phụ thể, ở trong hay là ngoài trường?” Lôi Tu lại hỏi.

Thành chủ thành Trọng An thấy Lôi Tu liên tục dò hỏi chi tiết, hiển nhiên là không tin lời hắn nói, hơn nữa Lôi Tu thực lực cấp ba, nụ cười trên mặt thành chủ thành Trọng An phai nhạt một chút, nhưng mà hắn vẫn nói: “Ở ngoài trường, không chỉ có ta thấy, Lâm Khê Lâm Lưu lúc ấy cũng ở hiện trường.”

Ánh mắt mọi người chuyển dời lên người Lâm Khê Lâm Lưu.

Ngược lại tầm mắt Lôi Tu không động chút nào, vẫn như trước nhìn thành chủ, nói: “Tin tức không thật.”

“Ngươi nói cái gì?!” Thành chủ thành Trọng An mở to hai mắt, vừa định giơ tay lên đập bàn, thấy đám Trang Dịch Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc đang theo dõi hắn, bàn tay thành chủ thành Trọng An cứng ngắc dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn không đập xuống, hắn nghẹn cơn giận do bị nghi ngờ kia lại, nói với người đội săn ma: “Hy vọng các hạ cho ta lời giải thích hợp lý, nếu không sự mạo phạm của ngươi đối với ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Lôi Tu từ đầu đến cuối đều ngồi vững như thái sơn, thành chủ thành Trọng An tức giận không làm ánh mắt hắn sinh ra chút thay đổi nào, Lôi Tu nói: “Thời gian dị ma xuất hiện quy mô lớn cùng tấn công là ngày nghỉ, giả sử dị ma tấn công Ellen vào thời điểm đó, phần lớn thầy trò Ellen không ở trường, tuy rằng học viện bị chiếm lĩnh, nhưng hình thức cũng không tính ác liệt. Sở dĩ các ngươi nhìn thấy dị ma ở bên ngoài trường, đại khái chúng nó chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài.”

Thành chủ thành Trọng An nghe vậy, thịt mỡ trên mặt run run, nói: “Vậy giả thiết dị ma không phải tấn công học viện Ellen vào thời gian đầu, mà là thời gian sau mới tấn công thì sao?”

“Sau mấy tháng, từ thành Thái Khang đến nơi này, thậm chí kéo dài xa hơn, những thành thị phụ cận Ngự Hồn điện hoàn toàn bị dị ma nắm trong tay, bọn chúng đang toàn lực ứng phó giao chiến với Ngự Hồn điện.” Lôi Tu nói, “Nếu có phái binh đồng thời đối phó học viện Ellen, bố cục chiến tuyến lúc ấy không thể là như thế này…”

Lôi Tu nói xong, hình như nghĩ đến điều gì, chân mày hơi nhíu lại.

Thành chủ thành Trọng An bị Lôi Tu phản bác như vậy, vừa định hỏi ngược lại bọn họ làm sao có thể biết rõ ràng như vậy, nhưng sau khi nghĩ đến người đội săn ma là từ thành Huệ Xương tới, hắn liền ngậm miệng, sau một lát, thành chủ thành Trọng An đột nhiên nghĩ tới điều gì, mang chút trào phúng nhìn Lôi Tu nói: “Xem ra các hạ tuy rằng mang theo nhiều hồn sư mạnh mẽ như vậy đi ngang qua vài thành thị, nhưng mà hiểu biết đối với dị ma lại vẫn không đầy đủ a.”

Thấy mấy người Trang Dịch theo Lôi Tu phục hồi tinh thần quay lại nhìn hắn, thành chủ thành Trọng An nửa híp mắt nói: “Trừ Ngự Hồn điện bị dị ma tấn công ra, theo ta được biết, Chiến Hồn điện ở trung bộ đại lục hình như cũng bị dị ma nghĩ đến.”

Lời thành chủ thành Trọng An nhất thời khiến sắc mặt mấy người Trang Dịch biến đổi mạnh, học viện Ellen ở Tây Bắc, cách quá gần Ngự Hồn điện cùng dị ma, tuy rằng biết được học viện Ellen bị tấn công có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể đón nhận, nhưng Chiến Hồn điện cũng bị dị ma tấn công lại khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Chiến Hồn điện ở trung bộ đại lục, là nơi quan trọng nhất trên toàn đại lục, khu vực đó cũng bị dị ma tấn công, nếu như tin tức này là thật, nói rõ dị ma đã hoàn toàn lẻn vào trung tâm đại lục Ade, mà những thành thị phồn hoa hưng thịnh nhất đại lục ở phụ cận Chiến Hồn điện kia, cùng với học viện Bardon đứng đầu ba học viện lớn, chỉ sợ cũng không còn thái bình!

Có thể nói, tin tức Chiến Hồn điện bị tấn công này tuyệt đối càng nghiêm trọng hơn so với Ngự Hồn điện bị vây chắn!

Thành chủ thành Trọng An thấy tất cả mọi người trong đội săn ma, kể cả Lôi Tu cũng gắt gao nhíu mày, thành chủ thành Trọng An dường như có chút hưởng thụ vẻ mặt bọn họ, hắn tiếp tục nói: “Vài tháng trước, khi dị ma còn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh Tây Bắc, lúc ấy thế cục đã loạn, dị ma cùng ma thú vây công, bất luận là hồn sư hay dân chúng, mỗi ngày đều có không ít người chết. Lúc ấy ta đang mang theo không ít hồn sư chạy trối chết, kết quả gặp được một đội hồn sư mạnh mẽ, không biết các ngươi đã nghe nói qua chưa, chính là Mạc gia Chiến Hồn điện.”

Mạc gia?!

Mạc Vi An sửng sốt, sau đó biến sắc, người đội săn ma biết Mạc Vi An đến từ Mạc gia, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm thành chủ thành Trọng An chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

Thành chủ thành Trọng An thấy đội săn ma phản ứng mạnh như vậy, vì tránh cho lại bị nghi ngờ, hắn cũng không lại thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Mạc gia hình như là đang tìm một hồn sư cực kỳ quan trọng. Hồn sư này bị vây ở Tây Bắc, đã từng phát ra tín hiệu xin giúp đỡ, đáng tiếc tín hiệu bị dị ma chặn ngang, Mạc gia tuy nhận được, lại không thể xác định vị trí cụ thể. Địa vực Tây Bắc rộng lớn, bọn họ tìm mấy ngày, một chút tin tức cũng không có, bởi vậy hỏi thăm tình huống từ chúng ta. Tuy rằng ta không biết vị trí cụ thể của hồn sư kia, nhưng mà Mạc gia thực lực mạnh mẽ, ở giữa thời buổi loạn lạc này mà đi theo bọn họ là tương đương với có bảo đảm. Đáng tiếc, hơn mười ngày sau, Mạc gia lại nhận được tin tức đến từ Chiến Hồn điện, nghe nói Chiến Hồn điện cũng bị dị ma vây công, muốn bọn họ cấp tốc quay về, bọn họ tốc độ quá nhanh, chúng ta không đuổi kịp, không thể làm gì khác hơn là ở lại Tây Bắc.”

Nghe xong lời thành chủ thành Trọng An, đội săn ma rơi vào trong yên lặng.

Lúc trước khi mới bị dị ma vây chắn ở thành Huệ Xương, Mạc Vi An đã từng phát ra tín hiệu xin giúp đỡ với gia tộc, sau đó mới thành lập hội phòng ma vân vân, có thể nói, ngay từ đầu, hồn sư lúc trước bị vây ở thành Huệ Xương đều là ký thác hy vọng vào Mạc gia.

Đáng tiếc đợi mấy tháng, hồn sư Mạc gia chậm chạp không đến, hồn sư thành Huệ Xương chỉ có thể dựa vào chính mình kéo dài hơi tàn, may mà năng lực bản thân Mạc Vi An đầy đủ, vẫn thống lĩnh thành Huệ Xương, thẳng đến khi hai người Trang Dịch đến mới thay đổi thế cục.

Trước ngày hôm nay, tất cả mọi người đều nghĩ Mạc gia sở dĩ không tới là vì không thu được tin tức, kết quả không ngờ được, người Mạc gia là đã chạy đến Tây Bắc, nhưng lại âm thác dương sai(1) không gặp được Mạc Vi An, cuối cùng bởi vì chiến sự của Chiến Hồn điện mà rời đi.

Thành chủ thành Trọng An cũng không biết trong đội săn ma có người Mạc gia, bởi vậy có thể thấy được, tin tức theo lời hắn nói, rất có thể là thật sự!

Thành chủ thành Trọng An thấy đội săn ma yên lặng không nói, cho rằng bọn họ bị tin tức trong lời hắn nói dọa sợ, thấy hiệu quả hắn muốn đã đạt tới, thành chủ thành Trọng An thừa dịp đội săn ma còn chưa bình thường lại, nhẹ giọng chậm rãi trấn an nói: “Hiện giờ toàn bộ đại lục khói lửa chiến tranh bay tán loạn, đến chỗ nào cũng không an toàn, người a, chính là phải dựa vào bản thân mình mới là ổn thỏa nhất, bởi vậy ta dứt khoát mang theo mọi người, tự mình thành lập một thành nhỏ. Không dối gạt các vị, thành Trọng An này là ta cùng nhóm hồn sư đầu tiên đến đây xây dựng lại, bất luận phòng ngự hay là số lượng hồn sư, ở trong thời buổi loạn lạc này, đều có thể coi là quy mô nhất định, là một nơi yên bình hiếm thấy.

Ta biết số lượng hồn sư các ngươi đông, hơn nữa tất cả đều là tinh anh, có thể sống sót đến bây giờ trong trận chiến lớn này, các vị đều là anh hùng. Thế nhưng, ngay cả mấy người cường giả tập hợp kia đều đã như vậy, các vị tùy tiện tiến lên, chỉ là lấy trứng trọi đá.

Các ngươi có nghĩ tới tương lai của mình chưa? Ở thời kỳ chiến loạn này, chỉ có đoàn kết lại mới có thể hình thành một luồng lực lượng mạnh mẽ, Tây Bắc đã sụp đổ rồi, nhưng con người chúng ta không sụp đổ. Hiện tại nhẫn nhịn một chút, lấy thành Trọng An làm cơ sở, phát triển lên, chờ sau khi chúng ta mạnh mẽ lên, sớm hay muộn sẽ có một ngày chúng ta sẽ lấy lại công đạo từ những thứ đã cướp lấy quê hương của chúng ta kia.”

Người đội săn ma phục hồi tinh thần từ tin tức Chiến Hồn điện bị dị ma tấn công, ngẩng đầu nhìn thành chủ thành Trọng An đang dõng dạc nói chuyện.

Thành chủ này tuy rằng nhìn như tính khí nóng nảy, nhưng công lực thuyết phục người lại rất cao. Đem yếu đuối tránh né ở trong thành biến thành vì đại lục mà tạm thời ẩn nhẫn, nếu là một người tâm trí không vững chắc, sau khi nghe xong lời hắn nói, tìm cho mình đủ lý do, không chừng sẽ thật sự nhận lời ở lại.

Chẳng qua thành viên đội săn ma đã từng thấy phát triển dị dạng của thành Trọng An, tự nhiên không thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy. Lại nói, người đội săn ma phần lớn sinh ra bình dân, từ nhỏ đã nhìn quen phân cách cấp bậc cùng cá lớn nuốt cá bé, thậm chí ở mấy tháng trước bọn họ cũng từng trải qua giống như thành Trọng An, những ngày bị vây ở thành Huệ Xương còn rõ ràng ở trước mắt, nhưng bất luận thế nào, cho dù thành Huệ Xương có nguy hiểm nữa, ít nhất đồ ăn cùng chỗ ở cũng được hội phòng ma phân phối tuyệt đối công bằng.

Mà đám người trước mắt kia thì sao, ỷ vào thân phận hồn sư chiếm đoạt lương thực, lấy cái này khống chế dân chúng, nếu bọn họ thật sự có dã tâm cùng năng lực xưng vương xưng bá thì cũng thôi, kết quả tất cả đều chỉ là một đám vô lại vì hưởng lạc vì tư lợi của mình.

Nghĩ vậy, trong lòng thành viên đội săn ma cười lạnh một tiếng, Trang Dịch nhìn thành chủ thành Trọng An hỏi: “Vậy sao? Không biết thành chủ có tính toán gì với phát triển tiếp theo của thành Trọng An?”

Thành chủ thành Trọng An nghe vậy còn tưởng rằng người đội săn ma bị hắn khuyên phục, lập tức tự tin cười nói: “Thành Trọng An có lương thực trong tay, đầu tiên có thể bảo đảm người trong thành có thể sống sót. Ngoài thành có ba tầng phòng ngự, bên trong thành hầu như toàn dân đều là binh, thành Trọng An đã trở thành thành thị hồn sư nhiều nhất, lực lượng mạnh nhất ở Tây Bắc, tuy rằng trước kia vì một chút bất đắc dĩ mới đuổi một số người vô dụng ra ngoài, thế nhưng bên trong thành còn giữ lại không ít bình dân, nữ nhân có thể sinh ra đời sau, bọn nhỏ có hy vọng trở thành hồn sư, tương lai thành Trọng An, không có hạn chế.”

“Có một chút thành chủ nói sai rồi.” Trang Dịch nghe vậy, khẽ cười nói, “Nơi nhiều hồn sư nhất ở Tây Bắc, đầu tiên là Ngự Hồn điện, tiếp theo là học viện Ellen, mấy trăm hồn sư ở thành Trọng An này, thực lực phổ biến đều ở dưới cấp năm, trừ có lương thực ra thì thật sự không nhìn thấy có bất cứ tiềm lực nào có thể làm cho cuộc sống ở nơi này tiếp tục an toàn. Nữ nhân ở lại làm kỹ nữ, trẻ con tuổi nhỏ bị đuổi ra, thiếu niên mười sáu tuổi tuy rằng còn ở trong thành, lại phải sống cuộc sống bữa đói bữa no! Nơi này là thiên đường các ngươi xây dựng cho mình, cũng là phần mộ của những bình dân kia!”

Thành chủ thành Trọng An không nghĩ tới Trang Dịch cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, ba lần bốn lượt bị người đội săn ma chống đối, mấy tháng trước có lẽ hắn còn có thể nhịn xuống, nhưng làm thành chủ lâu như vậy, nắm trong tay toàn thành Trọng An, quyền lực làm hắn trở nên kiêu căng, tự nhiên không thể dễ dàng tha thứ.

Biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên vặn vẹo, bàn tay lúc trước không dùng lực vỗ xuống, lúc này nâng lên thật cao, hung hăng vỗ vào trên mặt bàn, nhất thời, mặt bàn gỗ dày nặng “rầm” một tiếng, xuất hiện vài tia rạn nứt.

Thành chủ đứng lên, khí thế tập trung Trang Dịch, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Nể mặt các ngươi thực lực không tệ, bản thành chủ mới khách khí như thế, hơn một trăm hồn sư cấp sáu mà thôi, ngươi thật sự cho rằng có thể hoành hành thiên hạ? Người trẻ tuổi, thành Trọng An cũng không phải là nơi ngươi có thể đùa giỡn, toàn bộ Tây Bắc cũng biết nơi này là thành trữ lương, khi dị ma rút lui, hồn sư toàn Tây Bắc đều muốn tòa thành này, cuối cùng rơi vào trong tay bản thành chủ, chẳng lẽ ngươi thật sự khờ dại cho rằng bản thành chủ là người dễ đối phó?”

Thành chủ thành Trọng An cấp tám, Trang Dịch cấp bảy, thành chủ thành Trọng An không hề ra tay, chỉ là khí tức tập trung trên người Trang Dịch, tuy rằng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn, lại vẫn đủ khiến Trang Dịch cảm thấy toàn thân tràn ngập cảm giác trói buộc nặng nề.

Lôi Tu cảm giác được điểm này, lập tức cầm tay Trang Dịch, bản mạng thú cùng chủ nhân có khế ước nối liền, Trang Dịch vốn đã không có địch thủ trong cấp bảy, lại còn có được hồn thú Lục Mang Thúy Phượng Điệp tiếp cận cấp tám như vậy, dưới sự giúp đỡ của Lôi Tu, Trang Dịch lập tức tránh thoát khỏi khí tức tập trung của thành chủ thành Trọng An.

Thành chủ thành Trọng An kinh ngạc, trải qua một lần giao phong ngắn ngủi này, trình độ hồn lực của Trang Dịch đại khái cũng hoàn toàn bại lộ trước mặt thành chủ thành Trọng An, thành chủ thành Trọng An liếc nhìn Lôi Tu cấp ba một cái, thầm nghĩ hồn sư cấp bảy này quả nhiên mới chân chính là đội trưởng đội săn ma, thấy Trang Dịch dẫn đầu đội săn ma cùng đứng lên, thành chủ thành Trọng An cười lạnh một tiếng: cấp bảy thì làm sao, hắn là cấp tám trung giai, đừng nói một Trang Dịch, cho dù đến hai người hắn cũng có thể áp chế gắt gao.

“Xem ra thành chủ không nghe rõ lời đội phó của chúng ta nói, nơi tụ tập toàn bộ hồn sư mạnh nhất Tây Bắc, là Ngự Hồn điện cùng học viện Ellen, một thành Trọng An nho nhỏ, thật đúng là không xếp vào đâu.” Mạc Vi An nghe vậy, đứng lên cười nói, “Không nói Ngự Hồn điện cùng học viện Ellen nghìn vạn hồn sư, chỉ nói Vương hồn sư cùng hồn sư phong hào trong đó đã đủ nghiền ép thành Trọng An. Mà hồn sư thống trị đại lục nhiều năm, tuy rằng vì một số nguyên nhân đặc thù mà tồn tại sai biệt địa vị giữa hồn sư cùng bình dân, nhưng Hồn điện cùng học sinh từ trước đến nay nắm chắc niềm tin giúp đỡ bình dân, cùng nhau phát triển đại lục, trong thành Trọng An đối xử tàn bạo với bình dân đã hoàn toàn vi phạm hiệp ước của đại lục!”

Thành chủ thành Trọng An thấy người đội săn ma vẫn luôn dùng Ngự Hồn điện cùng học viện Ellen đến đè nặng hắn, đang muốn cười nhạo, Trang Dịch lại không cho hắn thời gian nói chuyện, đạm mạc nói: “Chúng ta chạy ra khỏi thành Huệ Xương, đi tắt qua Ngự Hồn điện rồi mới tới thành Trọng An. Không biết là ai truyền cái lời đồn Ngự Hồn điện bị công chiếm đáng cười kia ra, Ngự Hồn điện xác thực từng bị dị ma vây công, nhưng kết quả cuối cùng là Ngự Hồn điện khiến dị ma đại bại, hơn một tháng trước, sở dĩ dị ma chật vật chạy trốn, chính là vì bị Ngự Hồn điện dọa sợ vỡ mật! Hiện giờ Ngự Hồn điện đang phái hồn sư đến các thành thị phụ cận chỉnh đốn, tin tưởng không lâu sau cũng sẽ đến thành Trọng An…”

Người thành Trọng An ngẩn ngơ, khi nghe nói Ngự Hồn điện không chỉ không bị công phá, thậm chí còn phái người ra các thành thị bốn phía thanh lý thu xếp, trên mặt người thành Trọng An đều hiện ra vài tia kinh hoàng.

Ba Hồn điện lớn là thánh địa trong lòng mỗi hồn sư, bởi vì dị ma thật sự là quá mức đáng sợ, chiến sự kéo dài đến mấy tháng, Ngự Hồn điện lại chậm chạp không phá vòng vây, bởi vậy làm cho người ta có một loại ảo giác rằng vận số của Ngự Hồn điện đã hết, hơn nữa học viện Ellen cùng Chiến Hồn điện cũng bị dị ma để mắt tới, hồn sư thành Trọng An lúc này mới dám cả gan không kiêng kỵ Hồn Điện nữa, dứt bỏ trói buộc đạo đức trong lòng, tận tình hưởng lạc.

Nhưng mà lúc này đội săn ma lại nói cho bọn họ biết Ngự Hồn điện vẫn còn, thậm chí lập tức sẽ phái người đến, bản năng kính sợ Ngự Hồn điện nhất thời khiến cho những hồn sư này sợ ngây người.

“Nhân lúc Ngự Hồn điện còn chưa tới, ta xin khuyên thành chủ tư quá hối cải cho tốt, chia sẻ lương thực cùng với bình dân, mở cổng thành tiếp nhận hồn sư cùng bình dân qua lại, quản lý thành Trọng An cho tốt, nếu không…” Trang Dịch nói xong, kéo ghế dựa ra, mang theo toàn thể thành viên đội săn ma đứng thẳng người dậy, “Đa tạ thành chủ chiêu đãi, hy vọng thành chủ cân nhắc cho đàng hoàng một lần.”

“Ngươi cho ngươi là ai, chỉ bằng lời nói một phía của ngươi, thành Trọng An lập tức phải ngoan ngoãn nghe lệnh? Hơn một trăm hồn sư cấp sáu mà thôi, cái thứ không biết trời cao đất rộng!” Đúng lúc này, một thống lĩnh tính cách xúc động đứng bên cạnh thành chủ thấy mấy người Trang Dịch xoay người muốn đi, hắn lập tức quát to, hồn lực cấp bảy đỉnh phong phóng ra ngoài, ý đồ muốn áp chế bảy người đội săn ma.

Kết quả hồn lực của hắn còn chưa bay đến trước mặt mấy người Trang Dịch, một giây sau, một mặt tường của căn phòng bên trái đổ sụp với tốc độ cực nhanh, hơn một trăm hồn sư đội săn ma ăn cơm ở cách vách không biết đã đứng dậy từ bao giờ, không chỉ đối đầu với hơn một trăm hồn sư thành Trọng An, đồng thời tất cả mọi người trong đội săn ma tổ hợp thành trận pháp, hóa thành một luồng sức mạnh, nháy mắt đã phá tan hồn lực của hồn sư cấp bảy này.

“Cạc cạc!!” Bạch Hạc ở cách vách thấy lại có người dám ra tay với Trang Dịch cùng Lôi Tu, lập tức vỗ cánh nhảy lại đây.

Bởi vì ở trong phòng, Bạch Hạc hành động không tiện, chen cả buổi cũng không qua đến nơi, về sau, Bạch Hạc đơn giản vô sỉ nhảy lên trên đỉnh đầu đám hồn sư thành Trọng An kia, ỷ vào uy áp ma thú cấp tám của mình, khiến đám hồn sư kia hoàn toàn không sinh ra được chút sức chống cự nào, Bạch Hạc giẫm lên đỉnh đầu bọn họ, nhảy từng bước từng bước, thuần thục nhanh gọn chạy đến bên cạnh Trang Dịch: “Tên nào dám đối phó ngươi, nói cho ta, ta giúp ngươi lột quần áo lột lông hắn xả giận! Xem đi, ta vừa không ở bên cạnh ngươi, ngươi lập tức bị người ức hiếp, ai bảo ngươi vừa rồi không cho ta ăn cơm cùng ngươi! Hừ hừ!”

Trang Dịch nghe vậy, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Hạc, ngay cả Lôi Tu đứng bên cạnh cũng cong lên một nụ cười cực nhạt.

Ngói theo bức tường đổ sụp rơi xuống mặt đất, sau đó đập lên bàn ăn không còn hình dạng gì, nhóm hồn sư bởi vì có dl bảo vệ nên không tổn thương đến một sợi tóc, nhưng hai bên đối đầu, không khí căng thẳng giống như dây đàn, kéo theo trái tim của mỗi người, mọi người cũng vô thức hít thở nhẹ đi, hồn lực vận sức chờ phát động, gắt gao nhìn chằm chằm người đội ngũ đối diện.

Thành chủ thành Trọng An chú ý tới người đội săn ma tuy rằng cảnh giác nhìn bọn họ, nhưng cẩn thận quan sát biểu cảm rất nhỏ trên mặt mỗi người lại phát hiện bọn họ không chỉ không e ngại hồn sư thành Trọng An, ngược lại còn mang theo vài phần nóng lòng muốn thử, giống như hồn sư thành Trọng An chính là tên hề nhảy nhót, căn bản không thể tạo thành tổn thương chân chính cho bọn họ.

Nghĩ đến đội săn ma liên tục phối hợp trận pháp, còn có khí thế thu phóng tự nhiên kia, toàn bộ đội ngũ như một, một đường từ thành Huệ Xương đi đến thành Trọng An, thậm chí đi qua Ngự Hồn điện, rất có thể đã tham gia đại chiến với dị ma, lực chiến đấu chân chính của đội ngũ hồn sư này, chỉ sợ sẽ càng mạnh so với bọn họ biểu hiện ra.

Nghĩ vậy, thành chủ thành Trọng An cứng rắn nhịn cơn tức này xuống, hắn ngăn nhóm thống lĩnh đang rục rịch ở bên cạnh lại, trầm giọng nói: “Để cho bọn họ đi.”

“Thành chủ!” Trong mắt mấy vị thống lĩnh kia, trong đội săn ma khuyết thiếu cao thủ, tuy chỉnh thể phối hợp ăn ý, có thể bộc phát ra thực lực vượt quá bản thân, thế nhưng thành Trọng An nhiều người như vậy, thật sự liều mạng, đội săn ma tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ!

“Ta nói, để cho bọn họ đi!” Thành chủ hung tợn địa trừng mắt nhìn vài vị thống lĩnh một cái, nói.

Một nam nhân sắc mặt xanh đậm đứng ở bên cạnh thành chủ thấy thế, vội vàng đưa tay ngăn cản vài vị thống lĩnh, sau đó lắc lắc đầu. Mấy vị thống lĩnh kia thấy thế, không thể làm gì khác hơn, đành phải cúi đầu không nhắc lại.

“Cáo từ.” Trang Dịch nói xong, mang theo người đội săn ma rời đi.

“Lâm Lưu Lâm Khê, các ngươi theo sau, xem bọn họ ở nơi nào, thuận tiện nhìn xem có thể thám thính được cái gì hay không.” Thấy đám Trang Dịch đã rời đi, thành chủ thành Trọng An nói với Lâm Lưu Lâm Khê.

Lâm Lưu cùng Lâm Khê đang nhìn bóng lưng đội săn ma rời đi xa nghe vậy, lập tức gật đầu xưng vâng, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân đội săn ma.

“Thành chủ!” Thấy người nên đi đều đã đi, những hồn sư trong thành Trọng An này lập tức không nhịn được, không cam lòng nói.

Gần trăm hồn sư ở cách vách kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà cũng không có gì ngăn cản bọn họ dò xét tình huống, tất cả đều ngoan ngoãn cúi đầu, vờ như cái gì cũng không biết.

Thành chủ thành Trọng An ra lệnh cho những người này đều giải tán hết đi, trở về phủ thành chủ trước, sau khi ngồi xuống cái ghế dựa rách nát, thành chủ thành Trọng An sắc mặt xanh mét giơ tay đánh ra một cái giống như đang xả giận, tường gạch vừa mới sập xuống nháy mắt bị thành chủ dùng hồn lực phá thành bột phấn, ngay sau đó, thành chủ giơ tay, tất cả bột phấn đều bay khỏi phòng, nhìn gian phòng lộn xộn một đống, thành chủ âm u nghiêm mặt, khí thế hồn sư cấp tám đang nổi giận phóng ra khiến năm người khác ở đây không ai dám nói gì.

Đúng lúc này, nam nhân ngoại hình gầy yếu, sắc mặt xanh sậm kia chậm rãi đi đến trước mặt thành chủ, nhẹ giọng nói: “Thành chủ vì lời đám hồn sư kia vừa nói mà lo lắng?”

Thành chủ thành Trọng An nghe vậy, hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu cấp thiết nhìn về phía nam nhân sắc mặt xanh sậm này: “Đúng vậy. Vốn nghĩ rằng Ngự Hồn điện bị phá, các trường học lớn cùng Hồn điện ốc còn không mang nổi mình ốc, thành Trọng An là an toàn nhất, đâu có ngờ…! Lữ tiên sinh có đề nghị gì tốt sao?”

“Thành chủ lòng dạ rộng lớn, lại thương tiếc anh tài, cho nên có tâm tư mời chào bọn họ, đáng tiếc đám người kia không chỉ không nhận ý tốt của thành chủ, ngược lại còn có ý đồ với thành Trọng An, thành chủ hạ mình cầu hiền(2) đối với bọn họ, bọn họ lại lên mặt, một khi đã như vậy, đi đến một bước này, những hồn sư kia cũng không giữ được.” Lời Lữ tiên sinh nói không lớn, nhẹ bỗng, nhưng lời hắn nói lại giống như trùy sắt nện vào trong lòng những hồn sư ở đây.

Hồn sư ở đây bị thủ đoạn độc ác của Lữ tiên sinh làm cho khiếp sợ, mặc dù là đồng bạn, nhưng nghĩ đến Lữ tiên sinh mắt không chớp liền nói ra lời muốn lấy tính mạng của hơn một trăm hồn sư kia, bọn họ cũng trở nên có chút mất tự nhiên.

Thành chủ thành Trọng An nghe vậy, cũng bị Lữ tiên sinh mạnh dạn dọa đến, hắn nuốt nước miếng, không xác định nói: “Thế nhưng người Ngự Hồn điện…”

“Không nói đến tin tức của bọn họ rốt cuộc là thật hay giả, cho dù Ngự Hồn điện thật sự đánh lui dị ma, nhưng nghĩ đến số lượng dị ma lúc trước xem, cùng với tình hình chúng ta thấy… Ta đoán, cho dù Ngự Hồn điện giành được thắng lợi, chỉ sợ cũng chỉ là thắng hiểm mà thôi. Tuy rằng bắt tay thanh lý sắp xếp các thành thị phụ cận, nhưng người cũng chỉ có bằng ấy, Tây Bắc lớn như vậy, thành thị gần Ngự Hồn điện cơ bản đều hoang phế cả, thành Trọng An cách khá xa, Ngự Hồn điện có muốn tìm tới cửa, sợ là còn cần chút thời gian.”

Lời Lữ tiên sinh nói lập tức làm những hồn sư ở đây bị danh hiệu Ngự Hồn điện dọa đến bừng tỉnh lại, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời Lữ tiên sinh nói có lý, sắc mặt mỗi người nghiêm túc lại, cẩn thận lắng nghe lời tiếp theo của Lữ tiên sinh.

(1) Lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người

(2) Hạ mình làm bạn vs người tài