Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 51




Rừng rậm Ma thú ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày không ít, đêm qua Trang Dịch cùng mọi người chờ mẫu tinh tinh đến, ngày hôm nay không chỉ không ngừng chạy đi, còn mạo hiểm cứu người dưới tay mẫu tinh tinh, hơn nữa còn bị thương, mệt nhọc một ngày một đêm, Trang Dịch lập tức khốn đốn không thôi, cùng Lôi Tu tìm một nơi thích hợp nghỉ ngơi, Trang Dịch bố trí trận pháp che chắn đơn giản ở bốn phía, sau đó dựa lưng vào cây, nhắm mắt lại, nhớ lại một màn chiến đấu ngày hôm nay.

Từ sau khi Trang Dịch thăng cấp ba, đây là trận đầu tiên hắn chiến đấu, bởi vì đối phương là ma thú cấp sáu, dù là Trang Dịch lên cấp cũng không có chút sức đánh trả nào, bởi vì khi đó cũng không chính diện so chiêu. Nhưng mà Trang Dịch còn rõ ràng cảm nhận được tiến bộ của mình, chỗ tốt của triệu hoán sư theo cấp bậc của hắn ngày càng tăng cao, thời gian trôi qua dần thể hiện ra, ví dụ như số lượng hồn lực chứa đựng trong người Trang Dịch cơ bản đã có thể sánh ngang với hồn sư cấp bốn, mà sức khôi phục của Trang Dịch thường thường cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.

Ngay tại lúc này, mỗi phần thực lực tăng lên đều là rất trọng yếu, Trang Dịch nghĩ đi nghĩ lại, từ từ không tự giác liền ngủ mất. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm không thể miêu tả đánh úp lại, toàn thân Trang Dịch rùng mình một cái, mở to mắt, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có vài đôi điểm sáng xanh biếc giấu trong bụi cỏ, mà Lôi Tu ban đầu vốn hẳn nên ngủ bên cạnh hắn đã đứng trước mặt hắn, thân thể thoáng phục thấp, hồn lực ngưng tụ quanh thân, cặp mắt của nó nhìn chăm chú những ma thú không rõ vây quanh phía trước bọn họ kia.

Trang Dịch trong lòng căng thẳng, khi thấy nhiều ánh mắt như vậy, ban đầu Trang Dịch còn tưởng rằng là đám chuột đồng tham lam lại nhát gan kia, nhưng thấy bộ dáng Lôi Tu như lâm đại địch, cùng với từng luồng chấn động hồn lực truyền đến trong không khí, lông tơ toàn thân Trang Dịch đều dựng lên, bầy sinh vật không rõ bao quanh bọn họ này, thực lực mỗi cái chỉ sợ đều ở cấp hai trở lên.

Dùng thực lực của Trang Dịch cùng Lôi Tu bây giờ, gặp được một số con ma thú cấp hai không coi vào đâu, nhưng khi số lượng này tăng trưởng đến 10, tình huống chỉ sợ phải đảo ngược.

Trang Dịch không dấu vết điều chỉnh tư thế, đang chuẩn bị ngưng tụ hồn lực, kết quả một thứ gì đó thuận theo cái túi trước ngực hắn chậm rãi chảy xuống, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, may mà tốc độ rơi của nó rất chậm, lặng yên không một tiếng động, cũng không có phát ra tiếng vang gì.

Trang Dịch nhìn chằm chằm cái thứ rơi xuống kia, thở mạnh cũng không dám, cái thứ rơi xuống này không phải cái gì khác, chính là ảnh tinh lúc trước luôn luôn ở trước ngực hắn.

Trang Dịch nhìn chằm chằm ảnh tinh, chợt nghĩ tới điều gì, trong nội tâm lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ảnh tinh đặt trên người lâu rồi, hắn cũng sắp quên thứ này tồn tại, nếu không phải đúng lúc này ảnh tinh rơi ra, Trang Dịch chỉ sợ tại chỗ liền triệu hoán ra hồn thú cả ba hệ, đến lúc đó viện phương vừa nhìn thấy cái này, thân phận của Trang Dịch chỉ sợ rất nhanh sẽ bại lộ!

Thấy ảnh tinh rơi xuống lá cây, rất nhanh bị một mảnh lá cây rơi từ không trung xuống che khuất, Trang Dịch quyết định trước không nhặt nó.

Lôi Tu vẫn còn giằng co cùng những con ma thú kia, Trang Dịch đem ảnh tinh trước đó ném ra sau đầu, hồn lực toàn thân hắn lặng lẽ ngưng tụ, hồn thú trước hết được hắn phóng ra là Khô Diệp Kiệp Điệp, vừa che dấu hơi thở, lại linh hoạt am hiểu công kích, theo trong hai tay nhiều thêm một đôi dao găm, Trang Dịch cúi đầu nhìn chiến hồn thú của mình, kết quả khóe mắt quét đến vết thương trên cánh tay, Trang Dịch rốt cuộc hiểu rõ vì sao đêm nay bọn họ sẽ bị bầy ma thú vây quanh.

Vết thương trên cánh tay Trang Dịch có lẽ bởi vì hắn ngủ chốc lát, bất tri bất giác đã nứt ra, rịn ra một tia vết máu, chút mùi máu tươi ấy đối với nhân loại mà nói căn bản không đáng chú ý đến, nhưng đối với đám ma thú trước mặt lại không giống, mặc dù trước khi ngủ Trang Dịch đã làm một ít bố trí, nhưng đều là trận pháp tương đối thô ráp, đám ma thú thuận theo mùi máu tươi mà đến, thấy chỉ có Trang Dịch cùng Lôi Tu một người một thú, tự nhiên nổi lên tâm tư khác.

Thực lực ma thú cấp bốn của Lôi Tu khiến đám ma thú này một mực chần chờ, chúng bao quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, rồi lại không cam lòng buông tha, dù sao nhân loại có thể biến ma thú thành hồn thú, tăng cường thực lực, đồng dạng, ma thú cũng có thể hấp thu lực lượng của nhân loại, do đó trở nên mạnh mẽ.

Theo thời gian Lôi Tu giằng co với đám ma thú càng dài, bầu không khí lại càng khẩn trương, nhưng vào lúc này, trong đám ma thú đang do dự đột nhiên phát ra một tiếng sói tru bén nhọn, hơn mười con ma thú giống như nhận được mệnh lệnh, hồn lực toàn thân đột nhiên nổ tung, sau đó, tất cả những thân ảnh màu tro đen từ sâu trong rừng cây nhảy ra, Trang Dịch lập tức thấy rõ thân phận của bầy ma thú bao quanh bọn hắn —— Cự Ma Lang!

Cự Ma Lang sinh tồn ở Rừng rậm Ma thú, hình thể lớn hơn sói bình thường, lại là đọngi vật quần cư, do sói cái thống trị đàn sói, cấp bậc phổ biến trong đàn thường không rất cao, phần lớn đều ở trong khoảng từ cấp hai đến cấp bốn, nhưng bởi vì năng lực hợp tác của đàn sói quá mạnh mẽ, hơn nữa số lượng phần lớn bảo trì từ 10 đến 20 con, bởi vậy chúng thường thường có thể săn được con mồi cao hơn chúng khoảng hai cấp.

Bầy Cự Ma Lang trước mắt phổ biến ở cấp hai, Trang Dịch bởi vì còn chưa thu phục ma thú cấp ba, bởi vậy biểu hiện ra là hồn sư cấp hai, Lôi Tu là ma thú cấp bốn, vừa lúc ở trong phạm vi chúng có thể săn!

Trong đầu Trang Dịch rất nhanh hiện lên những ý nghĩ này, động tác thân thể lại cũng không chậm, gần như trong nháy mắt Cự Ma Lang xuất hiện, hắn nhảy lên, hai hồn thú khác trong tinh thần không gian trong đầu cũng đồng thời phóng thíc ra ngoài, hay Trang Dịch là cấp ba, điều khiển ba ma thú cấp hai mặc dù tiêu hao rất lớn, nhưng cũng không quá cố hết sức, Khô Diệp Kiệp Điệp hóa thành dao găm tăng cường tính công kích cùng tính linh hoạt cho Trang Dịch, Bán Chi Liên phụ trách quấn quanh trên người Trang Dịch chuyển dời năng lượng, đồng thời còn có thể tạo tác dụng phụ trợ phòng ngự, mà sau lưng Trang Dịch, hắn phiến cánh thiên nga trắng noãn hiện ra, lơ lửng giữa không trung, đưa đến tác dụng phòng ngự sau lưng.

Vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu có tổng cộng 13 con Cự Ma Lang, hình thể của sói cái phần lớn đều nhỏ hơn sói đực, đồng thời vì phải phụ trách chỉ huy chiến đấu, cho nên không có nhảy ra, giấu ở chỗ tối, 12 con Cự Ma Lang cực lớn vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu thành một cái vòng thật lớn, trong mắt từng con đều hiện lên ánh sáng màu xanh âm u đáng sợ, chúng mài răng, chậm rãi đảo vòng quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu, giống như tùy thời sẽ nhào lên một ngụm cắn cổ họng của bọn hắn vậy.

Dao găm do chiến hồn thú của Trang Dịch biến thành nhanh chóng quay trên tay, hồn thú ba hệ được phóng thích, hỗ trợ lẫn nhau quanh thân Trang Dịch, Lôi Tu đứng sau lưng Trang Dịch, lôi điện màu tím dùng nó làm trung tâm, lóe ra đùng đùng, Lôi Tu đã không phải lần đầu tiên chiến đấu với ma thú sói, lúc trước ở Trung tâm Kiểm trắc ma thú từng không chỉ đánh bại ma thú sói một lần, nhưng nó là lần đầu tiến đối mặt nhiều con sói vây công như vậy, mảy may không dám xem thường.

Đột nhiên, một con sói đực hình thể cực lớn chợt nhảy lên, đánh tới đầu Trang Dịch!

Con sói này giống như một tín hiệu tấn công, sau khi nó nhảy lên, 12 con sói còn lại cũng nhanh chóng nhảy lên, Trang Dịch chú ý cao độ đề phòng, trong giây lát con sói đầu tiên đánh tới, Trang Dịch lập tức giơ dao găm, kéo thành một vệt sáng sắc bén trên không trung, va chạm vào móng vuốt của Cự Ma Lang ở giữa không trung, chỉ nghe “đinh” một tiếng, móng vuốt chân trước của con Cự Ma Lang đầu tiên bị dao găm Khô Diệp Kiệp Điệp trực tiếp chặt đứt. Một giây sau, lại một con Cự Ma Lang đánh tới, Trang Dịch lách người, ngự hồn thú miễn cưỡng ngăn cản cho hắn một kích không thể tránh né này, sau đó tay kia của Trang Dịch giơ cao lên, rạch mạnh một cái, xoẹt một tiếng, sau lưng con Cự Ma Lang công kích thứ hai bị phá vỡ, đáng tiếc thân thể Cự Ma Lang cực lớn, da lông dày đặc, dao găm vốn là binh khí ngắn, trừ khi công kích được cổ họng, phần bụng hoặc nơi trí mạng của Cự Ma Lang, bằng không không thể tạo thành tổn thương chính thức cho Cự Ma Lang!

Trang Dịch đang hết sức chăm chú quần chiến với Cự Ma Lang, Lôi Tu bên cạnh hắn cũng tiến nhập trạng thái chiến đấu kịch liệt, Lôi Tu là ma thú cấp bốn, nhóm Cự Ma Lang tự nhiên càng đặt nhiều chú ý lên người Lôi Tu, lúc này trong 12 con Cự Ma Lang tập kích bọn họ, trong đó 4 con ma thú cấp ba tất cả đều vây công Lôi Tu, còn 8 con ma thú cấp hai, một bộ phận phụ trợ Cự Ma Lang cấp ba kia, một bộ phận quần chiến với Trang Dịch.

Trên người Trang Dịch có thương, còn nằm ở đùi phải cùng cánh tay, như vậy là cực bất lợi cho chiến đấu, ngay từ đầu còn có thể quần chiến tương xứng với vài con Cự Ma Lang này, nhưng theo thể lực dần dần tiêu hao, Trang Dịch thở phì phò, thân thể chậm rãi ăn không tiêu, may mà hồn lực của hắn tiêu hao chậm, dù là tốc độ phản kích chậm lại, ngự hồn thú còn có thể bảo đảm hắn an toàn.

Mà Lôi Tu bên cạnh thấy Trang Dịch dần dần ăn không tiêu, từ từ cách Trang Dịch càng ngày càng gần, muốn phải bảo vệ Trang Dịch, một cử động kia của Lôi Tu nhanh chóng bị sói cái giấu sâu trong rừng kia xem thấu, sói cái không ngừng phát ra tiếng sói tru chỉ huy đàn sói, rất nhanh phương châm tác chiến của đàn sói thay đổi, bắt đầu chủ yếu công kích Trang Dịch, nỗ lực kiềm chế Lôi Tu!

Trang Dịch cảm thấy công kích của đàn sói với hắn càng trở nên mãnh liệt, hắn lập tức dùng càng nhiều hồn lực điều khiển ngự hồn thú phòng ngự, đáng tiếc mặc dù hiện tại Trang Dịch là hồn sư cấp ba, nhưng hồn thú vẫn là cấp hai, ngăn cản Cự Ma Lang cấp hai không có vấn đề, đối mặt Cự Ma Lang cấp ba công kích, liền lộ ra cố hết sức, nếu không phải hắn là hồn sư ba hệ tuần hoàn lẫn nhau, chỉ sợ sớm đã bị Cự Ma Lang cấp ba phá sạch phòng ngự.

Lôi Tu ở Trang Dịch quanh thân không ngừng thử hấp dẫn Cự Ma Lang công kích nó, nhưng là thủy chung không có hiệu quả, nhìn sắc mặt Trang Dịch ngày càng tái nhợt, cùng vết thương trên cánh tay bởi vì chiến đấu phạm vi lớn mà xé rách, máu tươi lại một lần rỉ ra, một giọt một giọt rơi trên mặt đất, ánh mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu hiện lên vài tia lệ khí, nó mài răng nhìn chằm chằm bầy Cự Ma Lang đáng ghét này, trong cổ họng phát ra gào thét trầm thấp, rất nhanh, hồn lực quanh thân Lôi Tu càng ngày càng cuồng bạo, mấy giây sau, hồn lực trong cơ thể Lôi Tu dùng nó làm trung tâm nhanh chóng nổ tung, hồn lực ngưng tụ thành lực lượng vô hình ở giữa không trung, bóp méo không gian, khuếch tán thành hình tròn ra bốn phía với bán kính khoảng 5m ——

Hồn lực của Lôi Tu dị thường lập tức đưa tới những loài có sinh mạng ở đây chú ý, cảm giác trong dòng hồn lực kia cất giấu lực lượng ma thú cấp năm, đàn sói sợ hết hồn, nhanh chóng lui về phía sai mấy mét, sau đó cụp đuôi, lông toàn thân dựng thẳng lên, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Tu trong trung tâm.

Nhờ phúc Lôi Tu nổi giận, bầy Cự Ma Lang kia sợ tới mức nhảy ra, Trang Dịch cũng rốt cuộc có thể thở gấp một hơi, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau khi hồn lực vặn vẹo không gian kia khuếch tán ra khoảng 5 đến 6 mét, giống như một cái nam châm, hồn lực ngưng tụ trong không gian dùng tốc độ cực nhanh co lại, ngoài thân Lôi Tu luôn luôn chớp lên lôi điện, dưới sự đè ép của luồng hồn lực này, biến thành màu đỏ đáng sợ, cả người Lôi Tu phát ra nhiệt độ cao đáng sợ, hào quanh màu đỏ hoàn toàn bao bọc nó, hình thành một quả cầu lửa đường kính khoảng 2m, giống như một mặt trời nhỏ, ánh sáng màu đỏ thắm chiếu sáng các xó xỉnh tối tăm chung quanh, vài tia uy áp không thể bỏ qua khiến những loài có sinh mệnh ở đây cũng không khỏi tim đập nhanh ——mánh khóe ma thú cấp năm mới có!

Trang Dịch tận mắt nhìn thấy Lôi Tu tấn cấp, lúc này đây có lẽ đã bị tâm tình Lôi Tu ảnh hưởng, quá trình tấn cấp kinh tâm động phách hơn trước kia nhiều lắm, Lôi Tu vốn sớm có thể tấn cấp năm, nhưng mà Trang Dịch hy vọng nó có thể sau khi lành vết thương lại tấn cấp, bởi vậy luôn luôn tận lực áp chế, hôm nay do bị Cự Ma Lang chọc giận, Lôi Tu rốt cục bước ra một bước này.

Đúng lúc này, con sói trong rừng lại phát ra một tiếng gào to, đàn sói đang do dự không biết có nên lùi bước hay không giống như có người đáng tin cậy, vừa mới còn sợ đầu sợ đuôi, sau khi thu được mệnh lệnh, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, thừa dịp Lôi Tu còn đang trong quá trình tấn cấp, đàn sói lại một lần nữa nhào lên, mà lần này, mục tiêu của bọn nó là Trang Dịch!

Đàn sói cấp bậc cao nhất là cấp ba, Lôi Tu cấp bốn có thể hung hăng ngăn chặn chúng nó, một khi tiến vào cấp năm, chênh lệch hai cấp, dù là số lượng của bầy sói có nhiều hơn nữa, cũng không phải đối thủ của Lôi Tu lúc này. Trang Dịch lại hoàn toàn trái ngược với Lôi Tu, hắn mặc dù đã là hồn sư cấp ba, lại chỉ có thể điều khiển hồn thú cấp hai, mặc dù lực bền bỉ cùng lực điều khiển mạnh hơn hồn sư cấp hai bình thường, nhưng dù sao có tính cực hạn nhất định, hơn nữa vừa rồi bản thân bị thương, lại đã trải qua chiến đấu, một khi đàn sói bắt được Trang Dịch, coi như uổng công đêm nay chiến đấu một hồi!

Trang Dịch thấy 12 con sói đều chăm chú nhìn mình, cho dù là ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng bị nhiều ma thú cấp hai như vậy vây công, nguy cơ chưa từng có khiến lông tơ toàn thân Trang Dịch dựng thẳng lên, trước khi Lôi Tu tấn cấp, một chút hơi không cẩn thận, chỉ sợ hôm nay Trang Dịch sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này!

Đột nhiên, một con Cự Ma Lang cực lớn đánh tới Trang Dịch, rõ ràng là một con ma thú cấp ba!

Khô Diệp Kiệp Điệp chuyển động linh hoạt trong tay Trang Dịch, Trang Dịch một bên né tránh, một bên sử dụng dao găm sắc bén tiến hành phản kích, đúng lúc này, lại một con ma thú cấp ba đánh tới Trang Dịch, thừa dịp giây lát Trang Dịch quần chiến cùng ma thú cấp ba kia, con ma thú này dùng móng vuốt sắc bén cùng hàm răng hung hăng xé ra, vậy mà trực tiếp kéo tan cánh ngự hồn thú của Trang Dịch!

Một giây sau, lại là hai con ma thú cấp ba đánh tới, nhìn thấy bộ phận phòng ngự vừa mới bị phá hỏng của Trang Dịch, móng vuốt sắc bén sắp hung hăng xé rách sau lưng Trang Dịch, Trang Dịch cắn răng một cái, dứt khoát nằm vật xuống, thấy hai con sói nhảy qua trước mặt hắn, Trang Dịch dùng Bán Chi Liên dựng lên phòng ngự tạm thời quanh thân mình, đồng thời rót hồn lực vào hai tay, dao găm hung hăng đâm vào ngực ma thú, mượn sức khi Cự Ma Lang nhảy lên, trực tiếp phá vỡ bụng của hai con Cự Ma Lang!

Máu tươi cùng nội tạng rầm rầm chảy xuống, miệng hai con Cự Ma Lang phát ra tiếng gào thét đau đớn, nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy, mà Trang Dịch lập tức lăn sang bên cạnh một vòng, bả vai cùng sau lưng bị văng đến không máu sói, hắn đang muốn đứng dậy, liền thấy 10 con sói còn lại đã triệt để vây quanh hắn, thấy toàn bộ sắp nhào lên bao phủ hắn, triệt để xé hắn thành phấn vụn, ở thời điểm nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc này, cách đó không xa, cầu lửa khổng lồ của Lôi Tu chợt nổ tung, ngọn lửa bay tứ tán, từng đoàn từng đoàn ngọn lửa dưới sự điều khiển của Lôi Tu, ở giữa không trung gào thét mà qua, chuẩn xác đánh trúng vào đầu cùng những bộ vị yếu ớt của gần 10 con Cự Ma Lang!

Quanh thân Cự Ma Lang bao trùm lông màu xám đen, có thể có tác dụng phòng ngự, nhưng mà giờ khắc này, dưới ngọn lửa của Lôi Tu, vậy mà tại chỗ cháy lê, vài con Cự Ma Lang cấp hai kêu thảm, lăn qua lăn lại tại chỗ muốn dập lửa, mà Cự Ma Lang cấp ba thì đỡ một chút, hai con Cự Ma Lang duy nhất còn lại dùng hồn lực miễn cưỡng dập tắt lửa, khi chúng ngẩng đầu lên nhìn thấy một con hổ cực lớn xuất hiện trước mắt, lộ ra răng nanh sắc bén nguy hiểm với chúng, uy áp của ma thú cấp năm nhất thời làm sĩ khí của đàn sói hạ xuống, chúng nhanh chóng giảo hoạt cụp đuôi muốn chạy trốn.

Từ trong miệng hơn 10 con sói tìm được đường sống trong chỗ chết, Trang Dịch quay đầu, khi thấy một con hổ cực lớn đứng bên cạnh hắn, nhất thời sửng sốt.

Lôi Tu ban đầu lớn khoảng bằng một con mèo con, có thể thoải mái bị Trang Dịch ôm vào ngực, hoặc nhảy lên trên vai hắn, mùa đông đảm nhiệm làm khăn quàng cổ cho ts, mặc dù nói là hổ, nhưng trừ đường vân trên người, cùng với móng vuốt sắc bén hơn mèo bình thường ra, chỉ từ ngoại nhìn vào, cơ bản không nhìn ra uy phong của loài hổ, cũng bởi vậy mà Trang Dịch thường thường mượn cái này để cười nhạo Lôi Tu, nhưng là bây giờ, Lôi Tu đứng trước mặt Trang Dịch, lại hoàn toàn thay đổi một ngoại hình mới, đã trở thành một Bách Thú Chi Vương chính thức.

Hình thể sau khi tấn cấp của Lôi Tu biến lớn hơn ít nhất hai đến ba lần, nguyên bản thân dài 30 cm (không tính đuôi), hiện tại thân dài ít nhất 2m, tứ chi cường tránh hữu lực, bởi vì loài, chân trước càng cường tráng so với chân sau, cái đuôi vừa thô lại dài, đường vân màu thâm đen cùng xám đen sáng rõ trên bộ lông, bao quanh quanh thân, cuối cùng tạo thành một chữ “Vương” uy phong lẫm lẫm trên trán, sống mũi vừa rộng lại dài, đôi mắt vẫn là màu đỏ sậm quỷ dị như cũ, Lôi Tu nhìn Trang Dịch vài lần, sau khi xác nhận Trang Dịch không có trở ngại, nó há miệng, một đoàn cầu lửa bọc lôi điện bay tới chỗ Trang Dịch, ở trước mặt Trang Dịch 3 đến 4m, nhanh chóng tản ra, sau đó hình thành một vòng bảo hộ bằng lửa quanh thân Trang Dịch, lôi điện hiển hiện ở mặt ngoài không ngừng chớp động, từ bên ngoài nhìn vào, nguy hiểm cực kỳ, mà Trang Dịch bị bao bọc ở trung tâm ngược lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào, hồn lực của Lôi Tu hắn quen thuộc vô cùng, chỉ cảm thấy cực kỳ an toàn.

Làm xong vòng bảo hộ cho Trang Dịch, Lôi Tu quay đầu nhìn chằm chằm bầy sói chạy trốn kia, sau một khắc, Trang Dịch chỉ cảm thấy hoa mắt, Lôi Tu đã không thấy bóng dáng.

Trang Dịch nhìn hướng đàn sói chạy trối chết, cảm thụ năng lượng vòng bảo hộ đang bao lấy hắn này, xác định Lôi Tu đã tấn cấp năm, lúc này đuổi theo hẳn sẽ không có nguy hiểm quá lớn, Trang Dịch miễn cưỡng thở dài một hơi, tiếp tục nằm trên mặt đất, một bên khôi phục thể lực, một bên chờ đợi Lôi Tu trở về.

Ước chừng 10 phút sau, một thân ảnh đen nhánh cực lớn xuất hiện bên người Trang Dịch, vòng bảo hộ Trang Dịch bao quanh Trang Dịch biến mất không thấy, Trang Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy Lôi Tu đứng ở bên cạnh hắn, trên khóe miệng cùng móng vuốt đều dính đầy vết máu, máu màu đỏ sậm dưới sự phụ trợ của bộ lông đen toàn thân của nó cũng không quá rõ ràng, nhưng mùi máu tươi dày đặc toàn thân lại bay thẳng vào mũi, kết hợp hình thể kiện tráng hung mãnh cùng thực lực cấp năm, thoạt nhìn vừa hung tàn lại đẫm máu.

“Đuổi kịp?” Trang Dịch hỏi, cao thấp dò xét Lôi Tu một phen, sau khi xác định không có bất kỳ vết thương nào, yên lòng.

Lôi Tu nhẹ gật đầu, vươn đầu lưỡi muốn dựa gần vào Trang Dịch liếm liếm hắn một chút, kết quả ăn phải mùi máu trên khóe miệng của mình, đồng thời bởi vì nó biến thành hình thể ma thú hổ trưởng thánh, gai ngược trên đầu lưỡi cũng trở nên đặc biệt sắc bén, nếu dùng lực độ giống như trước mà đi liếm Trang Dịch, chỉ sợ Trang Dịch sẽ bị hắn liếm xuống một mảnh huyết nhục, Lôi Tu đành phải thôi.

Lực chú ý của Trang Dịch ở vết máu trên người một người một thú, không chú ý tới Lôi Tu mờ ám, tự nhiên không đoán ra tâm tư nhỏ của nó, hắn ngẩng đầu nhìn Lôi Tu, bình thường đều thói quen ôm nó vào ngực cúi đầu nói chuyện với nó, lúc này trở nên lớn như vậy, một thú con nhỏ trưởng thành trong nháy mắt, hơn nữa còn lớn hơn hắn rất nhiều, Trang Dịch lập tức có chút không quen, không vuốt ve thân thể Lôi Tu như bình thường, chỉ vỗ vỗ thân thể nó, nói: “Mùi máu tươi trên người chúng ta quá nặng, đi phụ cận tìm một nơi rửa một chút đi.”

Hắn nói xong, quay người đi đến dưới cây, đẩy lá cây ra, sau đó nhặt ảnh tinh, nghĩ nghĩ, cuối cùng Trang Dịch đặt ảnh tinh vào trong túi áo.

Hắn không dám cam đoan một đường kế tiếp có an toàn hay không, hắn cùng Lôi Tu một người một thú, muốn sống sót tiếp trong Rừng rậm Ma thú, phải xuất ra thực lực lớn nhất, mà ảnh tinh ghi chép lại bại lộ bí mật lớn nhất của Trang Dịch, mặc dù giấu ảnh tinh đi sẽ khiến trường học không hài lòng, nhưng loại thời khắc này, Trang Dịch cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Lôi Tu nhìn Trang Dịch khập khiễng chậm rãi đi tới, nhịn không được đi lên trước dùng đầu cọ xát Trang Dịch.

Ban đầu đầu Lôi Tu chỉ lớn hơn nắm tay của Trang Dịch một chút, toàn thân đều là lông nhung của thú con, cọ cọ còn thật đáng yêu, hiện tại to con như vậy mà lại gần, Trang Dịch bị nó cọ một cái, cúi đầu vừa nhìn, một cái đầu hổ thật lớn nóng hầm hập thò qua, đầu hổ tròn tròn, bốn phía gương mặt bao quanh một vòng lông tương đối dài, thoạt nhìn lạ lẫm uy phong lẫm lẫm, nhưng là khi tay Trang Dịch đụng tới đầu của nó, hai cái tai kia gập lại, biểu tình quen thuộc lại làm cho Trang Dịch nhịn không được mỉm cười.

Lôi Tu dùng móng vuốt đè bàn tay Trang Dịch lại, ý bảo hắn cứ như vậy dựa vào nó.

Trang Dịch lập tức hiểu rõ ý đồ của Lôi Tu, liền một tay vịn thân thể Lôi Tu, sau đó đi từ từ, một người một hổ bước chân nhịp nhàng, Trang Dịch tựa sát thân thể Lôi Tu, cảm thấy Lôi Tu thỉnh thoảng quay đầu xem xét tình huống của hắn, chút không thích ứng vừa rồi kia, dần dần bị mới lạ cùng ôn hòa thay thế.

Lúc trước Trang Dịch chưa từng nuôi qua ma thú, nhưng từ trên sách biết được ma thú tấn cấp là một quá trình thay đổi dần, nếu ngay từ đầu khi ký kết khế ước là thú con, thường thường theo cấp bậc tăng lên, hình thể cũng dần dần lớn lên, sau đó cuối cùng trưởng thành.

Mà hình thể của Lôi Tu ở trước cấp bốn luôn luôn không có khác biệt quá lớn, kết quả vừa vào cấp năm liền nhanh chóng xảy ra cải biến cực lớn, thoáng cái từ còn nhỏ trực tiếp đi vào trưởng thành, bản thân Trang Dịch biết Lôi Tu là hắn triệu hoán từ trong không gian loạn lưu đến, sẽ có khác thường với ma thú ở đại lục này, nhưng là người khác lại sẽ không nghĩ như vậy…

Đột nhiên, ánh mắt Trang Dịch sáng lên, ma thú trong quá trình tấn cấp, nếu có xảy ra một chút ngoài ý muốn, ví dụ như cắn nuốt ma thú khác, có thể xảy ra biến dị, như vậy có khả năng sau khi tiến vào cấp tiếp theo, sẽ phát sinh thay đổi thật lớn.

Lôi Tu là ma thú biến dị điểm này sớm đã không phải bí mật, mà lúc này Trang Dịch cùng đội ngũ hồn sư thất lạc, chỉ có hai người hắn cùng với Lôi Tu, ảnh tinh không quay được hình ảnh Lôi Tu tấn cấp, bởi vậy quá trình Lôi Tu tấn cấp đến tột cùng là như thế nào, ai cũng không biết.

Trang Dịch lập tức ở trong nội tâm suy nghĩ mấy cách giải thích cho chuyện Lôi Tu tấn cấp, cuối cùng lựa chọn cái thỏa đáng nhất, hơn nữa cố gắng thôi miên chính mình giải thích kia mới là thật sự phát sinh, chỉ có như vậy, khi lão sư trường học hỏi tới, hắn mới sẽ không cho thấy sơ hở.

Trừ Lôi Tu ra, còn có Trang Dịch lúc trước kéo Lục Duẫn Vi bọn họ, sử dụng Khô Diệp Kiệp Điệp leo cây cũng bị ảnh tinh ghi ra rồi.

Trang Dịch tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh lúc trước, lúc ấy mặc dù hắn dùng chính là dao găm Khô Diệp Kiệp Điệp, nhưng là vì nhanh chóng bò lên trên cây, là giơ bàn tay leo lên, hơn nữa động tác cực nhanh, vị trí đặt ảnh tinh là ở trước ngực hắn, bởi vậy dù cho quay được dao găm Khô Diệp Kiệp Điệp, hình ảnh có lẽ cũng sẽ không quá rõ ràng.

Chỉ cần ảnh tinh không quay được hình ảnh Trang Dịch triệu hồi ra Khô Diệp Kiệp Điệp, đôi dao găm đột nhiên nhiều ra cái gì, Trang Dịch hoàn toàn có thể dùng đạo cụ đặc thù giấu trong cơ để giải thích, giống như đám Vệ Cẩn, Thượng Thanh Vân, trên người đều có giấu bảo vật có thể bảo vệ tính mạng, lọai vật này lão sư học viện Bardon thấy nhiều rồi, hẳn sẽ không phải quá mức hoài nghi.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trang Dịch vừa cẩn thận tìm, xác định không có sơ hở khác, hắn mới yên lòng.

Trời sáng dần, Trang Dịch cùng Lôi Tu tựa sát đi tới, tìm được một dòng suối nhỏ cách đó không xa, suối nước thanh tịnh sạch sẽ, Trang Dịch trước bảo Lôi Tu tới đây, sau đó lấy một cái khăn mặt từ trong không gian, chẫm rãi giúp Lôi Tu rửa sạch sẽ máu đen trên người.

Lông hổ trưởng thành chênh lệch rất nhiều với khi còn nhỏ, lông hổ con mềm mại xõa tung, hơn nữa nhỏ người, rửa một chút bản thân Lôi Tu lại run run lên, liền triệt để sạch sẽ, mà lông hổ trưởng thành cứng lại thô, hơn nữa xương cốt biến lớn, vạm vỡ, tràn đầy lực lượng cùng sức bật, móng vuốt hổ thậm chí là lớn nhất trong các động vật họ mèo.

Trang Dịch cầm cái khăn nhỏ, lau rửa vòng quanh thân Lôi Tu từ trên xuống dưới, may mà Lôi Tu cũng rất nghe lời, trung thực đứng đó không nhúc nhích, Trang Dịch trước đến gần khóe miệng Lôi Tu, giúp Lôi Tu rửa đi vết bẩn bên miệng, sau đó phát hiện trong hàm răng còn dính chút thịt nát, có một chút buồn nôn, hắn lập tức bảo Lôi Tu hé miệng.

Nhìn răng nanh bén nhọn của Lôi Tu, còn có gai ngược trên đầu lưỡi hồng nhạt, quả nhiên chênh lệch thật lớn với khi còn bé, không biết làm sao Trang Dịch lại nghĩ đến hàm răng hiện lên màu đen của mẫu tinh tinh, lập tức toàn thân một trận ác hàn, kiên định quyết tâm phải đánh răng cho Lôi Tu mỗi ngày!

Trong không gian của Trang Dịch thả không ít đồ dùng hằng ngày của hắn cùng Lôi Tu, trong đó cái bàn chải nhỏ là chuyên dụng cho Lôi Tu, kết quả hiện tại Lôi Tu biến lớn hơn, cái bàn chải kia cũng khỏi dùng, Trang Dịch chỉ đành lấy bàn chải dự bị của mình ra, sau đó một tay chống hàm trên của Lôi Tu, tay kia tỉ mỉ rửa sạch, thấy sắp chải xong, Lôi Tu đại khái há miệng mệt, đầu lưỡi không tự chủ khẽ động, một cái không cẩn thận, trượt tới gương mặt Trang Dịch, thân thể Lôi Tu lập tức cứng đờ, vội vàng nhảy lui về phía sau một bước, sau đó nhìn mặt Trang Dịch.

Trang Dịch đang hết sức chăm chú đánh răng cho nó, ngay cả mình mặt bị liếm cũng không biết, bởi vậy Lôi Tu đột nhiên nhảy ra, Trang Dịch cũng sợ hết hồn, ngẩng đầu không rõ ràng cho lắm mà nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu phát hiện gương mặt Trang Dịch trừ nước miếng ra, không còn dấu vết gì… Nó vừa mới, hình như là dùng đầu lưỡi liếm đến Trang Dịch?

Trên đầu lưỡi không có gai ngược, Lôi Tu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt tỏa sáng mà nhìn Trang Dịch.

Trang Dịch nhìn biểu tình trên mặt Lôi Tu biến hóa thất thường, hoàn toàn không rõ nó đến cùng đang suy nghĩ cái gì, chỉ mơ hồ thông qua khế ước cảm thấy giờ phút này tâm tình Lôi Tu vô cùng vui sướng, Trang Dịch cũng không suy nghĩ nhiều, vẫy tay với Lôi Tu: “Còn chưa chải xong đâu, tới đây tiếp tục.”

Lôi Tu tâm tình vui sướng tứ chi cùng nhau nhảy lên, nhảy đến trước mặt Trang Dịch, sau đó ngoan ngoãn há to miệng.

Trang Dịch bỏ ra ước chừng nửa giờ mới đem miệng Lôi Tu miệng rửa sạch sẽ thoải mái, nhìn hàm răng trắng noãn của Lôi Tu kia, Trang Dịch có một loại ảo giác “tên này biến lớn hơn phiền toái hơn”…

Mà sau khi Trang Dịch đi rửa móng vuốt cho Lôi Tu, ảo giác này đã biến thành khẳng định.

“Về sau ngươi phải học tự mình thanh lý.” Rốt cục giúp Lôi Tu rửa sạch sẽ, Trang Dịch vừa mới lau móng vuốt cũng có chút chua thắt lưng, hắn đứng thẳng lên, điểm điểm cái mũi hồng nhạt của Lôi Tu, chân thành nói.

Lôi Tu vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Trang Dịch một chút, ánh mắt màu đỏ sậm híp nửa, trong lười biếng mang vài phần khí phách của Bách Thú Chi Vương, vẻ mặt vừa hưởng thụ lại thiếu đánh.

Mặc dù Lôi Tu không nói chuyện, nhưng Trang Dịch thông qua nét mặt của nó, cơ bản có thể giải đọc được ý tưởng nội tâm của Lôi Tu lúc này, nó đang dương dương đắc ý vì hình thể biến thành lớn này đâu!

Nhìn cái đầu có chút giơ lên của nó kia, còn có cái đuôi hất lên hất lên, thấy Trang Dịch đánh giá thân thể nó, Lôi Tu còn cố ý đi vòng quanh Trang Dịch một vòng, bởi vì cái đuôi của nó vừa thô lại dài, bởi vậy khi nó đứng bên trái Trang Dịch, cái đuôi lại có thể vòng qua phía từ phía bên phải, trực tiếp vòng lên eo Trang Dịch.

Trang Dịch nhìn Lôi Tu khoe khoang thân thể cường tráng của mình, nghĩ đến mình mấy tháng này còn thỉnh thoảng dùng hình thể để cười nhạo Lôi Tu, hiện tại Lôi Tu rốt cuộc hãnh diện, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Lôi Tu: “Được rồi đừng dựa vào ta quá gần, quần áo ta còn chưa đổi đâu.”

Gỡ đuôi Lôi Tu ra, Trang Dịch đi đến bên dòng suối, cởi bộ quần áo đầy máu sói của mình, sau đó rửa sạch sẽ thân thể, để máu loãng chậm rãi trôi đi theo nước suối, Trang Dịch đang định đổi quần áo mới, đột nhiên, bên người nhiều hơn một cái bóng đen thật lớn.

Kỳ thực với Lôi Tu tới gần, Trang Dịch đã hoàn toàn thói quen, từ rất sớm trước đây bắt đầu, sau khi hắn ngủ, Lôi Tu có thể dễ dàng tựa sát vào hắn ngủ, mà Trang Dịch lại không có chút phát giác nào, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai bị nóng tỉnh, nhưng mà hôm nay Lôi Tu đột nhiên biến lớn, nó đột nhiên nhích tới gần, trên cảm giác thì Trang Dịch cũng không thấy gì, nhưng trên thị giác lại cảm thấy có chút đột ngột.

Trang Dịch vừa ngẩng đầu, liền thấy Lôi Tu nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó duỗi móng vuốt, một cái liền đẩy ngã Trang Dịch.

Chân Trang Dịch bị trật, vội vàng không kịp chuẩn bị bị Lôi Tu đẩy, lập tức ngồi trên mặt đất, may mà ngồi trên quần áo vừa thay ra. Thấy mình lỏa thân mở chân ngồi thật bất nhã, dù đối diện là ma thú của hắn, mặt Trang Dịch cũng thoáng cái đỏ lên, hắn vội vàng thu chân lại đứng lên, vừa giãy dụa đứng dậy vừa nói: “Lôi Tu ngươi làm cái gì.”

Lôi Tu úp sấp bên người Trang Dịch, hiện tại nếu so hình thể thì nó lớn hơn Trang Dịch nhiều, móng vuốt vừa thô lại dày, da lông trơn mượt, cơ bắp giấu dưới da lông kéo căng lại co dãn, cầm lên xúc cảm tốt hơn khi còn bé nhiều.

Thấy Trang Dịch sắp đứng lên, Lôi Tu lập tức dùng đệm thịt đè thân thể Trang Dịch lại, còn thừa dịp Trang Dịch chưa sẵn sang, dùng đầu lưỡi liếm cổ cùng xương quai xanh của Trang Dịch một cái, sau đó, Lôi Tu dùng một cái đệm thịt không ngừng vỗ lên bắp chân Trang Dịch.

Bắp chân Trang Dịch hôm qua đã trật, các đốt ngón tay cũng có chút tím bầm, mặc dù tối hôm qua trước khi đi ngủ đã xoa qua, nhưng hôm nay lại trải qua một phen chiến đấu, lúc này càng đau, nhưng mà thần kỳ chính là, đệm thịt của Lôi Tu đè lên, vừa chua xót lại đau, nhưng so với chính hắn xoa lại thoải mái hơn.

Móng vuốt của Lôi Tu lớn hơn bàn tay Trang Dịch, đệm thịt có thịt lại dày, lúc vỗ lên còn thỉnh thoảng đưa vào cho Trang Dịch chút hồn lực, Trang Dịch được Lôi Tu xoa xoa, liền không muốn nhúc nhích, dứt khoát điều chỉnh tư thế một chút, tiện tay từ không gian lấy ra cái áo choàng qua bên hông, che ở bộ vị trọng điểm, sau đó phân nửa tựa trên người Lôi Tu, sau đó bắp chân hơi gập lại, Trang Dịch nhìn bộ dạng Lôi Tu nghiêm túc vuốt ve cho hắn, trong nội tâm cảm thấy có chút buồn cười.

Xem ra Lôi Tu là nhớ rõ một màn hắn ghét bỏ móng vuốt của nó hôm qua đâu, cho nên hôm nay sau khi biến lớn lên, liền lập tức muốn giúp hắn xoa bóp.

Trang Dịch dựa vào cổ lông xù của Lôi Tu, thân thể hắn hiện tại, da thịt cọ lên lông trên cổ, xúc cảm kia thoải mái cực kỳ, từ từ, cả người đều buông lỏng, ngay cả móng vuốt của Lôi Tu dần dần đưa từ bắp chân hắn trở lên, Trang Dịch cũng không phát hiện.

Mãi cho đến giữa hai chân chợt lạnh, Trang Dịch sững sờ, phản xạ có điều kiện cúi đầu vừa nhìn, liền thấy một móng vuốt của Lôi Tu ôm y phục của hắn, hai mắt tò mò nhìn giữa hai chân hắn, mà không biết có phải trùng hợp hay không, Trang Dịch mãi cho đến lúc này mới phát hiện mình bởi vì rất thư thái, vậy mà bất tri bất giác nổi lên chút phản ứng, hạ thân nửa cứng rắn, dưới cái nhìn chăm chú của Lôi Tu, vẫn còn có xu thể tiếp tục ngẩng đầu.

Hình ảnh này thật sự là rất xấu hổ, Trang Dịch cả kinh, cả người đều bật lên một chút, sau đó cả khuôn mặt hắn nóng đỏ lên, Trang Dịch liền vội vươn tay ra rút quần áo về đến, luống cuống tay chân phủ lên bộ vị trọng điểm.

Lôi Tu hiện tại đã có một chút trí tuệ của nhân loại, nhưng mà chung quy vẫn là động vật, nhân loại dùng quần áo che khuất bộ vị trọng điểm, che dấu xấu hổ, nhưng là dã thú lại sẽ không, Trang Dịch muốn mở miệng răn dạy, nhưng là thấy Lôi Tu ngẩng đầu, một ánh mắt thanh tịnh nhìn mình, lời nói đến trong miệng lập tức cũng không nói ra được.

Trang Dịch ít nhất ngượng ngùng đứng dậy, bước nhanh đi xa vài bước, thấy bắp chân của mình quả nhiên tốt lên rất nhiều, Trang Dịch cũng không kịp xem xét gì nhiều, trước nhanh chóng mặc quần áo tử tế, quay người phát hiện Lôi Tu đi theo còn muốn tiếp tục dùng đệm thịt áp đảo hắn, Trang Dịch vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta mau rời khỏi khu vực màu đỏ này, trở về lộ tuyến ban đầu trường học chỉ định cho chúng ta, ban ngày ở trong Rừng rậm Ma thú không dài, chúng ta phải đi nhanh một chút.”

Lôi Tu nghe vậy, nhìn chằm chằm Trang Dịch nghiêm trang, kì thực gương mặt vẫn còn đỏ lên vài giây, sau đó nghe lời xoay người, cùng Trang Dịch cùng nhau đi về phía trước.

Trang Dịch nhìn thân ảnh trấn định vô cùng của Lôi Tu, bắt buộc chính mình ném chuyện vừa mới xảy ra ra sau đầu. Bình thường khi không có việc gì, Trang Dịch cũng thường xuyên vuốt ve thân thể Lôi Tu, xem xét tình huống thân thể nó, bởi vậy hôm nay Lôi Tu làm chuyện này với hắn, nhưng thật ra là hành vi bắt chước cực kỳ bình thường…

Trang Dịch nghĩ như vậy, quả nhiên tim đập từ từ bình tĩnh lại, mặt cũng không còn nóng, hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, đi theo sau lưng Lôi Tu, bởi vậy cũng không chú ý tới, trong mắt Lôi Tu phía trước kia là vui sướng quả thật sắp tràn ra.

Lại là một ngày bôn ba, Trang Dịch rốt cục trở lại lộ tuyến trường học chỉ định cho bọn họ, mà căn cứ khiến Trang Dịch xác định hắn chưa chạy sai đường, thì phải là cái hố sâu phạm vi đến trăm mét cùng cảnh tượng hoang tàn khắp nơi phía sau hắn kia.

Chỗ đó vốn nên là vùng đất bằng đêm đầu tiên bọn họ đóng quân khi đi vào Rừng rậm Ma thú, bởi vì đột nhiên xuất hiện Sâm Lâm Tượng cùng đàn sư tử, dẫn đến mặt đất chấn động, hồn lực bốn phía không ổn định, vì không trở thành vật hi sinh của hai ma thú lớn cao cấp, Trang Dịch cùng hơn 70 đệ tử khác của học viện Bardon không thể không lựa chọn rút lui, đường vòng mà đi…

Hiện tại nhìn cái hố sâu đáng sợ phía sau cùng mặt đất sụp đổ, thảm thực vật bởi vì ma thú khổng lồ cao cấp chiến đấu mà bị nghiền ép tử vong, khắp nơi tản ra khí tức tử vong, Trang Dịch không khỏi may mắn trong lòng, hoàn hảo ngày đó mọi người rút lui nhanh chóng, bằng không chỉ sợ trong đêm đầu tiên ở Rừng rậm Ma thú, sẽ có không ít người tử vong.

Nghĩ đến cái này, Trang Dịch nhất thời tâm khẽ động, đêm đầu tiên bọn họ tránh thoát, nhưng là đêm thứ hai bởi vì voi con mà như trước dẫn đến đội ngũ chia năm xẻ bảy, trong vòng hai ngày xuất hiện hai con Sâm Lâm Tượng, như vậy hẳn là giữa chúng nó có liên hệ gì? Thậm chí… con Sâm Lâm Tượng cấp bảy xuất hiện cùng ngày kia, rất có thể chính là Sâm Lâm Tượng chiến đấu với đàn sư tử ở đêm đầu tiên!

Dù sao Sâm Lâm Tượng là loài hi hữu, hơn nữa cấp bậc cao, phần lớn đều sinh tồn ở sâu trong rừng rậm, không có khả năng nhiều lần xuất hiện ở khu vực biên giới.

Trang Dịch đang nhìn chằm chằm thổ địa sau lưng sững sờ, đúng lúc này, cái đuôi Lôi Tu đưa qua, vỗ vỗ bàn tay Trang Dịch.

Trang Dịch lập tức phục hồi tinh thần, thấy Lôi Tu đang đứng đằng trước nhìn hắn, biết rõ Lôi Tu đang giục hắn thừa dịp trời còn chưa tối hẳn tiếp tục đi. Bốn phía nơi này xác thực không có nơi thích hợp nghỉ ngơi, Trang Dịch vội vàng đi theo, hơn nữa vừa đi còn vừa lưu lại một ít ký hiệu chuyện thuộc về năm thứ nhất cùng năm thứ tư tụ hợp ở bên đường, Trang Dịch sở dĩ biết cái này là do một ngày trước khi tiến vào Rừng rậm Ma thú, Lục Duẫn Vi đã dạy cho mọi người khi họp.

Lôi Tu mở đường ở phía trước, Trang Dịch đi theo sau lưng Lôi Tu, hình thể Lôi Tu vốn nhỏ, thường xuyên được Trang Dịch ôm vào ngực đi đường, hiện tại biến lớn hơn, Trang Dịch ôm không động nó, cho nên biến thành tình huống hiện tại, cũng vì như thế, đôi khi Lôi Tu trực tiếp vứt đuôi tiến hành tứ chi câu thông đơn giản với Trang Dịch, một đường đi tới, có mấy lần Trang Dịch thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lôi Tu còn có thể tay mắt lanh lẹ dùng đuôi quấn chặt eo Trang Dịch, đỡ thân thể hắn.

Vì thế, Trang Dịch không thể không cảm thán, mặc dù Lôi Tu biến lớn hơn, hắn sẽ có chút ít không thích ứng, nhưng là chỗ tốt vẫn là có không ít…

Theo mặt trời chiều ngã về tây, đêm thứ sáu của Trang Dịch ở Rừng rậm Ma thú rốt cục đã đến. Thị lực cùng thính lực của hổ vô cùng không tệ, đi đường vào ban đêm hoàn toàn không có chướng ngại, nhưng là Trang Dịch lại có chút khó khăn, bởi vậy bọn họ rất nhanh tìm một nơi thích hợp nằm ngủ.

Trường học cho bọn họ thời gian bảy ngày trong Rừng rậm Ma thú để hoàn thành nhiệm vụ, vốn dựa theo kế hoạch, ngày thứ ba hoặc là ngày thứ tư bọn họ nên hoàn thành nhiệm vụ, đi trên đường trở về, kết quả nào biết vậy mà lại xảy ra biến cố như vậy, tiêu chuẩn phổ biến của bọn họ là ở cấp hai, vậy mà lại gặp phải ma thú cấp sáu cùng cấp bảy tập kích, Trang Dịch thất lạc với đội hữu, hoàn toàn không rõ hành tung của đồng đội, cũng không dám khẳng định có người đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.

Nhưng mà ngày hôm qua khi tách ra, Lục Duẫn Vi từng nói, nếu bọn họ bình an, nhất định sẽ tụ hợp với Trang Dịch trên con đường này, bởi vậy Trang Dịch quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tiếp tục hành tẩu dựa theo lộ tuyến chỉ thị, bất luận là có người hoàn thành nhiệm vụ hay chưa, hắn đều phải đi tới đích một chuyến.

Tìm một nơi tương đối an toàn thu xếp ổn thỏa, mặc dù trận pháp của Trang Dịch rất thô ráp, nhưng là bố trí tượng trưng một chút, lần này trước khi đi ngủ, Trang Dịch còn đặc biệt kiểm tra vết thương của mình một lần, xác định đã không rướm máu, lúc đó mới nằm xuống, kết quả hắn vừa mới nằm xuống, một thân thể ấm áp dễ chịu đã dựa tới bên cạnh.

Trang Dịch quay đầu nhìn lại, Lôi Tu nằm ngang bên người hắn, đầu cọ cánh tay của hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm láp cổ tay Trang Dịch.

Trang Dịch còn tưởng rằng Lôi Tu đang làm nũng, vỗ vỗ thân thể Lôi Tu, sau đó dịch thân, đến gần Lôi Tu một chút, cảm thấy lông mao mềm mại trên bụng Lôi Tu, còn có nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, khí hậu Rừng rậm Ma thú ban đêm có chút lạnh, dựa vào Lôi Tu như vậy, cảm giác còn rất ấm áp, Trang Dịch đang định thoải mái nhắm mắt lại, Lôi Tu lại bắt đầu dùng móng vuốt quấy rối hắn.

Trang Dịch mở to mắt đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy được tần suất Lôi Tu cong móng vuốt là đang thúc cơm, Trang Dịch ngẩng đầu, cùng Lôi Tu nhìn nhau vài giây, lúc này mới nhớ tới hắn quên làm một chuyện, Trang Dịch lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Lôi Tu: “Lôi Tu, ngươi bây giờ là con hổ lớn, không cần bồi bổ, thương lượng với ngươi chuyện này, sữa bò hủy bỏ như thế nào?”

Lôi Tu sững sờ, tiếp tục dùng móng vuốt cào Trang Dịch, duy trì tần suất thúc cơm.

Thói quen trước khi đi ngủ dùng sữa bò của Lôi Tu là do Trang Dịch bức ra, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc trước Lôi Tu vừa gầy vừa nhỏ, cần sữa bò thêm dinh dưỡng mới được, sau khi Rừng rậm Ma thú, Trang Dịch còn mang theo sữa bột, chính là vì thuận tiện cho Lôi Tu trước khi Lôi Tu đi ngủ uống sữa, nhưng là thấy hiện tại Lôi Tu trở nên lớn như vậy, nghiễm nhiên đã là một con hổ trưởng thành, còn uống sữa của thú con, cảm giác có chút không ổn.

Nhưng mà cái này dù sao đã là thói quen của Lôi Tu, thấy Lôi Tu không đáp ứng, Trang Dịch cũng không bắt buộc, nhanh chóng đứng dậy rót cho Lôi Tu một chén, thấy Lôi Tu vươn đầu lưỡi hai ba cái liền liếm sạch, sau khi ăn xong còn dùng đầu lưỡi chuyển vài cái trước khóe miệng, thoạt nhìn bộ dạng cực kỳ hoài niệm, Trang Dịch lập tức bật cười.

Lôi Tu ăn uống no đủ cho đã ghiền thấy Trang Dịch lại một lần nằm xuống, nó lập tức đưa người lên, cho Trang Dịch rúc vào trong ngực của nó, sau đó tứ chi Lôi Tu áp đảo thân thể Trang Dịch, chặt chẽ bảo hộ hắn.

Trang Dịch bị Lôi Tu ôm, cảm giác thân thể mềm mại của nó, ma thú chỉ có khi đối mặt với người thân mật nhất mới có thể không hề giữ lại mà lộ ra bộ vị mềm mại yếu ớt nhất của mình, nghĩ đến cái này, khóe miệng Trang Dịch chứa một mạt mỉm cười, tựa trong ngực Lôi Tu rất nhanh ngủ.

Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi xuống, xuyên thấu qua lá cây một chút một chút quăng trên mặt đất, Trang Dịch cảm thấy ánh nắng chói mắt, chậm rãi mở to mắt, khi thấy trời sáng, nhất thời sửng sốt, đây là đêm đầu tiên sau khi tiến vào Rừng rậm Ma thú hắn ngủ một giấc tới hừng sáng.

Cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, đã là 7 giờ sáng, Trang Dịch nhanh chóng đứng dậy, mang theo Lôi Tu tiếp tục chạy đi, hắn muốn trong hôm nay đến mục tiêu học viện chỉ định, hơn nữa nếu độ khó của nhiệm vụ không rất cao mà nói, Trang Dịch còn hy vọng tận khả năng hoàn thành nó. Bởi như vậy, dù cho thời gian trở về chậm lại, nhưng tốt xấu năm thứ nhất cùng năm thứ tư bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện lần này, không phụ kỳ vọng của trường học với bọn họ.