Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 16




Tôi vẫn thường nghĩ, cuộc đời suôn sẻ, rốt cuộc là liên qua đến cái gì.

Tiền tài? Thân phận? Quyền lực? Hay là những ưu thế khác?

Kết quả là gì tôi không biết được, cũng không có chút manh mối nào.

Ví dụ như tôi, đầy đủ tiền tài, thân phận cao quý, đứng trên vạn người, vừa sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, cuộc sống từ đầu đến cuối đều suôn sẻ, vậy tại sao cuối cùng lại phải đối mặt với tình cảnh này?

Quý Lâm muốn tôi tắm cho hắn, mà Nguyên Dật dù bận rộn vẫn đang ung dung đứng ở bên cạnh. Bọn họ từ đầu tới cuối đều như mãnh thú rình mò đã lâu, hiện tại thờ ơ nhìn con mồi giãu giụa.

"Còn đứng đó làm gì? Lại đây cở áo sơ mi cho tôi." Quý Lâm ngồi bên bồn tắm, một tay chống lên đường cong cơ thể ngạo mạn. Hắn chắc chắn tôi sẽ nghe theo cho nên rất kiên nhẫn chờ động tác kế tiếp của tôi.

Đáng tiếc tôi chưa bao giờ làm kẻ chịu khuất nhục, vẫn luôn nhẫn nhịn chờ hắn từ bỏ ý định.

Nguyên Dật đi tới đứng bên cạnh tôi, giọng điệu vẫn rất ôn hoà:" Dung Dư, đã đến nước này rồi, cậu đã biết nên cầu xin ai chưa?"

"Thật ngại quá." Tôi quệt khoé môi, mỉm cười với y:" Tôi không nghĩ mình cầu xin rồi sẽ được buông tha... Trừ phi anh hứa với tôi, chỉ cần tôi cầu xin tha thứ, các anh sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu này đối phó với tôi nữa."

Nguyên Dật không nói lời nào, mà tôi vẫn còn muốn giễu cợt y:" Muốn lừa tôi à, khoonh dễ dàng như vậy đâu. Tôi đã leo đến vị trí này, tuyệt đối không chỉ dựa vào cha tôi. Trong lòng các người biết rõ, nhiều năm như vậy Dung Dư tôi coi Quý Lâm như một con chó, cho dù tôi không thể ép các người rời xa nhau, các người cũng không làm gì được tôi... Chỉ có thể núp trong bóng tối, trăm phương ngàn kế gài bẫy tôi, trong ứng ngoài hợp chờ tôi lộ ra sơ hở, ngẫm lại, các người đúng là một đôi trời sinh, đáng thương y như nhau."

"Bị những kẻ đáng thương vô tích sự nưu bọn tôi kéo xuống vũng bùn, cậu nghĩ mình là ai chứ?" Nguyên Dật tiến tới, nói thật nhẹ nhàng như không thèm để ý đến lời của tôi, chỉ có ánh mắt đã trầm xuống, bộ dạng như đang tích tụ mây đen.

Tôi bị tên này khiêu khích, có chút buồn cười, lắc đầu một cái:" Ai nói tôi bị kéo xuống vũng bùn? Nói xin lỗi một câu, đáp ứng điều kiện của các người là được xem như ngac vào vũng bùn sao? Nguyên Dật, có phải anh thích Quý Lâm đến mức ngu người rồi không? Nếu như tôi ở trong vũng bùn, vậy trước kia Quý Lâm và anh ở chỗ nào? Trong địa ngục sao?"

"...Nguyên Dật!"

Y như dự đoán, tôi đã chọc giận Nguyên Dật, trong lúc tôi còn chưa phản ứng lại đã bị y túm lên tha tới bồn tắm. Sau đó y bắt đầu xả nước vào trong bồn.

"Nguyên Dật, giao cậu ta lại cho tôi." Quý Lâm tựa như đã biết cảm xúc lúc này của Nguyên Dật là gì, một tay hắn nhấn lưng của tôi, một tay chặn Nguyên Dật lại. Có lẽ Nguyên Dật cũng đã phát điên rồi, y không thèm nghe Quý Lâm nói, lần thứ hai kéo tôi đứng lên.

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, xin tôi tha thứ cho cậu." Y vén tay áo sơ mi, lống ngực phập phồng rõ ràng, như một tiểu thiếu gia không được ăn kẹo mà thở dốc.

Tôi bị sặc, ho tầm nửa phút, cuối cùng vẫn nói ra một câu:" Nằm mơ!"

"Được, rất tốt." Nguyên Dật nhìn chằm chằm tôi một lát, sau đó lại nhấn tôi vào trong bồn tắm.

"Nguyên Dật, cậu điên rồi!"

Trong cơ mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng đập cửa vài tiếng gào thét của Quý Lâm, sau đó tôi cảm nhận được đôi tay ở đặt trên gáy tôi không ngừng lặp lại một động tác. Tôi khi thì có cơ hội hô hấp trong chốc lát, khi lại bị dìm sâu xuống nước, như một con chim sa bẫy, kêu trời không ứng gọi đất bất linh.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nguy cơ mình sẽ chết. Âm thanh phát ra trong nước không được rõ ràng, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt làm cho người ta đau đến mức nổ tung. Ngay lúc tôi cảm thấy mình sẽ chết trong phòng tắm của Nguyên gia, sức mạnh giam cầm trên cổ tôi đột nhiên biến mất, tôi lập tức theo bản năng ngẩng đầu lên hớp lấy không khí, khoảng chừng hai mươi phút sau, tôi mới từ từ bình tĩnh lại.

Mà trong hai mươi phút đó, Quý Lâm và Nguyên Dật cũng rất chật vật, Quý Lâm toàn thân ướt đẫm ngã ngồi bên cạnh tôi, nhíu mày, Nguyên Dật cũng dính đầy nước, tựa vào tường thở hổn hển.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Dật vừa ho khan vừa khó khăn nói:" Quý Lâm, cậu nói đúng, vừa rồi là tôi kích động. Vì người như thế mà hi sinh tiền đồ của mình, không đáng."

Khi Nguyên Dật kéo cổ áo ướt đẫm rời khỏi phòng tắm, tôi hậu tri hậu giác mà run rẩy hai chân.

_________________________________

Không hiểu sao cứ bị thích bạn Nguyên Dật, cầu đổi công QAQ