Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 52




Đồng hồ sinh học của Lâm Thành Bộ thật mạnh mẽ, hơn một tuần lễ rồi vẫn chưa quen với việc năm rưỡi đã phải rời giường, mỗi sáng sớm trong đầu hắn lại vang lên bài hát.

Tôi cùng sự kiên cường của mình, nắm chặt chăn nhất quyết không thả....

Sau đó ép buộc bản thân mở mắt trong tiếng gào thét của bạn cùng phòng.

Ở chung phòng với hắn là một tên nhóc gầy đét tên Hác Lai, Lâm Thành Bộ cố gắng kiềm chế không hỏi hắn xem có người em trai tên Hác Lại Tới không?

"Sao ông ngủ khỏe vậy." Hác Lai vừa đánh răng vừa bước lại gần giường hắn, thò mặt ngay bên trên, "Tôi mà ở nhà là chạy xong một vòng quay về rồi đấy."

"Bọt kem đánh răng mà nhỏ vào mặt tôi là tôi đập ông đấy," Lâm Thành Bộ nhìn cả miệng nhoe nhoét kem đánh răng đang chực nhễu xuống của cậu ta. "Nói là làm đấy."

Hác Lai cười há há đi ra ngoài.

Lâm Thành Bộ ngồi dậy, đợt học nâng cao này, nói dễ nghe thì là nâng cao nhưng thực ra chính là đào tạo huấn luyện, chẳng qua thầy hướng dẫn là đầu bếp chính xịn của xịn của khách sạn, không phải đóng tiền là đến được, phải có người đề cử, tránh làm hỏng danh tiếng của thầy giáo.

Đào tạo khổ sở biết bao, nhất là trong mắt thầy giáo thì bọn họ là đám ngay cả kiến thức cơ bản cũng không qua nổi mức trung bình.

Lâm Thành Bộ ngày nào cũng thấy ngủ chưa đủ, đào tạo vất cả không sao, mắng mỏ chê bôi thêm nữa cũng được, đều là những việc mình phải làm hàng ngày, chẳng qua yêu cầu cao hơn một chút.

Đáng sợ nhất là ngày nào cũng phải tổng kết, không phải báo cáo bằng miệng, mà là bằng văn bản giấy trắng mực đen.

Thứ gần nhất Lâm Thành Bộ viết dạo này là "Việc tử tế: Jehovah Bộ Bộ - Danh sách thất thoát và hao mòn cho Tiểu Ngọ"...Báo cáo tổng kết cái quái gì chứ.

Mặc dù thầy chỉ yêu cầu một trăm năm mươi chữ nhưng hắn vẫn thấy khổ vô cùng, cả ngày khổ nhất là cái báo cáo này, nặn ra được mười lăm chữ đã tốn sức lắm rồi, còn không được viết xạo chó, hôm đầu tiên hắn viết một câu hôm nay trời trong xanh nắng vàng ấm áp tâm trạng thật tốt bị thầy mắng cho ba phút.

"Vẫn chưa dậy được à!" Hác Lai rửa mặt xong đi ra thấy hắn vẫn ngồi ở mép giường, "Đến muộn lại bị ăn mắng!"

"Hầy!" Lâm Thành Bộ xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa nhéo nhéo bụng mình, chưa tới nửa tháng, thịt ở bụng xẹp đi không ít rồi.

Cũng ổn, coi như giảm cân.

"À đúng rồi," Hác Lai đẩy cửa vào nhà vệ sinh, "Quên không bảo ông..."

"Cái đệch nói gì thì đứng ngoài mà nói," Lâm Thành Bộ sợ hết hồn, tí nữa thì nuốt luôn kem đánh răng, "Tôi mà đang đi ị thì sao?"

"Vậy ông cứ ị thôi, gì mà lịch sự thế," Hác Lai lùi ra ngoài đóng cửa lại đứng ngoài nói, "Nửa đêm hôm qua điện thoại ông kêu hai lần, ầm không chịu nổi nhưng không gọi được ông nên tôi..."

Cậu ta còn chưa nói hết Lâm Thành Bộ đã mở cửa đi ra cầm lấy điện thoại ở đầu giường, thấy trong lịch sử cuộc gọi quả nhiên có số của Nguyên Ngọ, thời gian gọi là mười hai giờ ba mươi tư phút.

"Ông nói gì với anh ấy?" Lâm Thành Bộ đột nhiên căng thẳng.

"Tôi bảo ông ngủ như lợn vậy, gọi không dậy, bảo hôm nay hẵng gọi lại." Hác Lai nói.

"Anh ấy bảo sao?" Lâm Thành Bộ hỏi.

"Bảo Ừ," Hác Lai nhìn hắn, "Ai thế, cuống quýt lên vậy? Cũng đâu phải vợ gọi đến kiểm tra đâu, mà tra thì cũng có sao, không phải con gái nghe điện..."

"Anh ấy không nói có chuyện gì à?" Lâm Thành Bộ nhìn thời gian cuộc gọi, trễ như vậy Nguyên Ngọ lại gọi điện thoại cho hắn làm gì?

"Không nói gì," Hác Lai nói, "Nhanh lên, tôi không đợi ông đâu, tôi đi trước đây."

Lâm Thành Bộ vội vàng rửa mặt, vừa mặc quần áo vừa gọi điện cho Giang Thừa Vũ, bây giờ sớm quá, nhỡ đâu Nguyên Ngọ không có chuyện gì thì là đang ngủ say rồi.

Dĩ nhiên cũng là lúc Giang Thừa Vũ đang ngủ say...

"Cái đệch mợ, bây giờ là mấy giờ vậy ngài Lâm Thành Bộ yêu dấu!" Giọng Giang Thừa Vũ vừa ngái ngủ vừa tức giận, "Mẹ nó chứ ngày trước không đè cậu ra làm giờ hối hận vãi hồn."

"Nguyên Ngọ hôm qua gọi điện cho em," Lâm Thành Bộ vừa xỏ giày vừa mở cửa, "Anh ấy không sao chứ?"

"Cậu ta có chuyện mà anh lại không gọi cho cậu à!" Giang Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi, "Ngày hôm qua cậu ta lái xe cậu về, hay là ngồi lên xe lại tức cảnh sinh tình nhớ tới cậu."

"À," Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhóm, "Vậy anh ngủ tiếp đi."

"Anh ngủ cậu đấy!" Giang Thừa Vũ nói, "Mẹ nó ông đây vừa mới nhắm mắt..."

Nguyên Ngọ không sao.

Chắc Nguyên Ngọ nửa đêm nghĩ tới hắn nên gọi một cuộc điện thoại...

Không, gọi hai cuộc.

Mặc dù cảm thấy hơi kì lạ, không hợp với tác phong của Nguyên Ngọ lắm nhưng Lâm Thành Bộ vẫn có chút hưng phấn không kiềm chế được, lúc bước vào nhà bếp còn sải bước vui vẻ.

Hắn không đến muộn nhưng thầy đến rồi, thầy giáo họ Lưu là người rất nghiêm túc, từ lúc đến đây tới giờ Lâm Thành Bộ chưa từng thấy ông cười, bình thường Lâm Thành Bộ thấy ông là ngoan ngoãn cung kính gọi bếp trưởng Lưu.

Lúc này tâm tình đang dâng cao phơi phới, thấy bếp trưởng Lưu vẫn còn chưa kéo mình về được, hớn vở phất tay với ông: "Hề lố ~"

Bếp trưởng Lưu ngây ngẩn, hai giây sau tròn mắt nhìn hắn đầy khó hiểu: "Hi."

Bên cạnh đã có người không nhịn được bật cười, bếp trưởng Lưu bây giờ mới lấy lại tinh thần: "Cậu Lâm Thành Bộ hôm nay tâm tình có vẻ tốt! Chi bằng buổi trưa không cần nghỉ nữa!"

Lâm Thành Bộ vội vàng cúi đầu đứng nghiêm chỉnh, ủ rũ một lúc rồi bỏ điện thoại vào tủ đồ cá nhân, trong thời gian học không được dùng điện thoại, hắn nhắn cho Nguyên Ngọ một cái tin nhật nhanh rồi đóng cửa tủ lại.

Nhưng cả ngày Nguyên Ngọ không nhắn lại cho hắn, buổi trưa lúc nghỉ ngơi Lâm Thành Bộ có liếc qua điện thoại, chỉ thấy mấy đồng nghiệp bên Xuân Trĩ nhắn tin hỏi han hắn học tập thế nào, thật thất vọng.

Chắc vẫn đang ngủ? Nguyên Ngọ ngủ đến trưa mới dậy vẫn là chuyện bình thường mà.

Buổi chiều bếp trưởng Lưu hướng dẫn riêng cho hắn xong nói có thể nghỉ ngơi, hắn chạy đi lấy điện thoại trước nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Nguyên Ngọ

Hắn ném điện thoại sang một bên, khẽ thở dài, chợp mắt trước một chút vậy, không lát nữa viết báo cáo tổng kết máu lại không lên não kịp.

Báo cáo chết tiệt!

Nguyên Ngọ nhắm mắt lại vươn vai thật dài, lúc với tay lên tủ đầu giường muốn lấy cốc uống nước thấy trống không.

Hắn mở mắt, mơ màng thấy vị trí tủ đầu giường trống không.

Trộm?

Trộm vào cuỗm mất tủ đầu giường?

Trộm thật có cá tính...

Sững sờ một lúc Nguyên Ngọ mới phát hiện ra đây không phải phòng ngủ của mình, lờ mờ nhìn ra mấy lan can sắt màu đen y mới sực nhớ ra đây là giường của Lâm Thành Bộ, chính là mấy thanh sắt màu đen đầu giường từng có mối quan hệ thân thiết với tay y.

Nguyên Ngọ trở mình từ từ ngồi dậy, tủ đầu giường của Nguyên Ngọ đặt ở phía bên kia, y cầm lấy cốc nước đã rót đầy từ tối hôm qua uống một ngụm.

Mình ngủ ở nhà Lâm Thành Bộ một đêm.

Một mình.

Lại còn ngủ rất ngon, thời gian hiện trên điện thoại làm cho y giật mình, nhìn rất lâu mới biết là năm giờ chiều chứ không phải năm giờ sáng.

"Đệch." Y xoa xoa cái đầu đang nhức của mình, cầm điện thoại bước xuống giường vừa đi vừa nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Hai tin, một của Giang Thừa Vũ nói mới lấy rượu, bảo y buổi tối đến sớm một chút qua uống thử.

Còn một cái của Lâm Thành Bộ.

- Hôm qua em mệt quá, ngủ như chết không nghe thấy chuông điện thoại.

Nguyên Ngọ chíu mày, học nâng cao thôi mệt đến thế nào chứ...

- Không có gì đâu, chỉ định báo với cậu tôi đi xe của cậu.

Vừa nhắn tin xong, còn chưa bước phòng tắm thì Lâm Thành Bộ đã gọi sang.

"A lô?" Nguyên Ngọ nghe điện thoại.

"...Không phải anh vừa dậy đấy chứ?" Lâm Thành Bộ nghe giọng y thì ngây ra.

"À thì... vừa dậy xong," Nguyên Ngọ vào phòng tắm nhìn trong gương, ngủ đến tóc tai tán loạn, thay mỗi quần áo ra ngoài ăn cơm có vẻ không ổn lắm.

"Em còn tưởng anh không muốn nhắn tin lại cho em," Lâm Thành Bộ cười, "Hôm qua ngủ muộn quá sao?"

"Cũng không, như mọi khi thôi," Nguyên Ngọ mở vòi nước, muốn vặn nước nóng để tắm nhưng không thấy vòi hoa sen chảy nước, y lại mở vòi bồn rửa, nước róc rách chảy ra, lại vặn vòi hoa sen, không có nước, y thở dài, "Vòi hoa sen nhà cậu hỏng à? Sao không có nước?"

"Không phải đâu," Lâm Thành Bộ nói, "Phía dưới có một cái van, trước lúc đi em có khóa lại."

"À," Nguyên Ngọ mở van ra, nước trong vòi hoa sen bắt đầu chảy, "Có rồi."

Lâm Thành Bộ lúc này hình như mới phát hiện, giọng nói đột nhiên cao lên: "Anh ở nhà em?"

"À," Nguyên Ngọ khựng lại, lúc hỏi cái vòi hoa sẽ cũng là thuận miệng thì hỏi, bây giờ có hơi ngượng ngùng, "Ừ... Thừa Vũ bảo tôi..."

"Hôm qua anh ngủ lại ở nhà em?" Lâm Thành Bộ lại hỏi.

"...Ừ," Nguyên Ngọ đóng vòi hoa sen lại dựa vào tường, "Cậu nói chuyện đừng có gào lên thế được không?"

"Hôm qua anh về thẳng nhà em?" Lâm Thành Bộ lập tức nói nhỏ lại, không kìm được ý cười, "Sau đó ngủ lại luôn?"

"Đúng đúng đúng đúng đúng đúng, làm sao?" Nguyên Ngọ nói, "Không được ngủ lại nhà cậu à?"

"Được được được được được... Anh cứ ngủ cứ ngủ," Lâm Thành Bộ nói lia lịa: "Anh cứ ngủ đi, trước khi đi em có thay ga giường rồi."

Nguyên Ngọ không lên tiếng, không biết nói gì.

"Hầy, muộn muộn em gọi điện cho anh nhé?" Lâm Thành Bộ nói, "Em ăn cơm trước đã, lát còn phải viết báo cáo tổng kết, tối còn tiếp tục... Em ăn xong gọi anh nhé?"

"Ừ," Nguyên Ngọ đáp, "Các cậu học nâng cao mà như đánh giặc vậy?"

"Không khác gì mấy đâu, bếp trưởng xịn sò hướng dẫn tụi em cảm thấy chúng em chẳng làm được cái vẹo gì, buổi tối còn giã chúng em kiến thức cơ bản nữa," Lâm Thành Bộ nói, "Mục tiêu chính là giã mấy đứa học hành không tử tế không chính quy như em."

Nguyên Ngọ đột nhiên khó chịu: "Ông ta đồ cậu nấu rồi à? Rồi bảo cậu không làm được?"

"Ăn rồi, ăn xong chỉ ra một đống sai sót, làm em cũng ngơ luôn," Lâm Thành Bộ cười nói, "Có điều ông ấy khác sư phụ em, ông ấy học hành bài bản, học với ông ấy đương nhiên có lợi."

"Phải học mất bao lâu?" Nguyên Ngọ hỏi.

"Còn hai tháng nữa," Lâm Thành Bộ nói, "Vừa đúng đầu năm thì về."

"Lâu... như vậy," Nguyên Ngọ sửng sốt, "Người ta học nâng cao không phải một tháng à?"

"Nhiều kiến thức kinh nghiệm lắm, đâu phải có tiền là học được đâu, ba tháng là còn ít đấy," Lâm Thành Bộ nói, "Em về mà có thể ngang hàng với sư phụ thì thật tốt biết bao."

"Cậu... đi ăn trước đi." Nguyên Ngọ nói.

Sau khi dập máy Nguyên Ngọ đi tắm xong mặc quần áo trung niên của Lâm Thành Bộ vào, tối nay phải đến số 18, đứng sau quầy bar mặc loại quần áo hiền lành tử tế không màu mè phong cách chắc sẽ có người nghĩ y giả mạo mất.

Hắn nhìn đồng hồ, định ra ngoài ăn đồ gì đó rồi về nhà thay quần áo,

Vừa mới ra đến cửa thang máy Lâm Thành Bộ đã gọi điện thoại sang.

"Ăn nhanh vậy sao?" Nguyên Ngọ ngạc nhiên.

"Đồ ăn ở canteen có thể không ăn nhanh à, em đi muộn chẳng còn gì mấy, ăn qua loa thôi tiện thể giảm cân luôn." Lâm Thành Bộ nói.

"Dạ dày cậu đợt này tạch thật rồi." Nguyên Ngọ nói.

"Không đâu, em có chú ý mà," Lâm Thành Bộ cười, "Em kể anh nghe cái này, em gầy rồi."

"Vậy à," Nguyên Ngọ lên xe của Lâm Thành Bộ, "Chụp tấm hình cho tôi xem nào."

"...Giờ thì thôi đi, hai hôm nữa nhé?" Lâm Thành Bộ có hơi do dự.

"Xem ra là không gầy." Nguyên Ngọ cười.

"Không phải, thật ra... tại vì..." Lâm Thành Bộ lắp bắp nửa ngày mới cắn răng, "Được rồi, em chụp cho anh xem."

Gọi điện chỉ được mấy phút Lâm Thành Bộ đã vội vàng đi viết tổng kết, vì vậy dập máy.

Nhưng không quên gửi ảnh sang.

Nguyên Ngọ mở hình ra nhìn ngẩn người, sau đó bật cười.

Gầy thật luôn?

Mới có mười ngày mà gầy đến mức này?

Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm mặt Lâm Thành Bộ, không biết là vì cho dù có cười cũng không che được vành mắt đen thui với gương mặt tiều tụy, hay bởi vì nhìn tên nhóc này ít nhất ba ngày chưa cạo râu rồi, tóm lại nhìn cảm giác gầy đi nhiều.

Học nâng cao kiểu chết tiệt gì mà ép người ta thành ra thế này.

Có lẽ không chỉ riêng gì lần học bổ túc này, Nguyên Ngọ ném điện thoại sang một bên chạy xe, từ sau hôm đi ăn ở Xuân Trĩ về, Lâm Thành Bộ vẫn có hơi tiều tụy, có lẽ bởi chính sự mơ hồ của y mà đến y còn khó chịu.

Bây giờ lại còn học nâng cao vất vả thế này nữa, Nguyên Ngọ khẽ thở dài.

Hơi hơi đau lòng.

Hoặc là... không phải hơi hơi, đau lòng rất rõ ràng.

Vào lúc này y trong đầu chỉ toàn bất mãn với bà chủ của Xuân Trĩ đưa Lâm Thành Bộ đi học nâng cao vớ va vớ vẩn và cả đầu bếp tiêu chuẩn cao nghiêm khắc cái quằn què gì đó nữa.

Nâng cái gì mà nâng nữa?

Khả năng nấu ăn của Lâm Thành Bộ trong mắt y thì không khác gì tài nghệ pha rượu của y vậy, chẳng có gì phải nâng cả, hắn còn đi nâng giúp cho người khác nữa...

Nguyên Ngọ đến số 18 sớm hơn so với bình thường, Giang Thừa Vũ lúc này đã ngồi ở chỗ cũ, thấy y thì ngay lập tức giơ ngón giữa: "Sau này gọi điện thì nhìn giờ trước."

"Sao đấy?" Nguyên Ngọ ngồi xuống, "Tôi gọi cho ông à?"

"Ông hơn nửa đêm gọi điện cho Lâm Thành Bộ, sau đó cậu ta không nhận, rồi sao, năm giờ sáng! Năm giờ sáng đấy anh Tiểu Ngọ ạ," Giang Thừa Vũ giơ năm ngón ta, "Mẹ nó tôi vừa mới nhắm mắt, cậu ta gọi điện hỏi tôi ông có phải có chuyện gì không!"

Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống cười: "Lát pha cho ông một cốc đồ uống riêng."

"Ông nếm thử rượu trước đã," Giang Thừa Vũ giơ tay lên, Đại Tề chạy lại từ sau quầy bar đặt chai rượu lên mặt bàn, "Loại ông thích."

"Tôi uống rượu lúa mạch nào cũng như nhau mà," Nguyên Ngọ tự rót cho mình nửa ly.

"Cái này khác," Giang Thừa Vũ nói, "Tặng ông đấy."

"Cảm ơn," Nguyên Ngọ cầm ly lên uống một hớp lại dựa lưng vào ghế, "Hôm nay lại bơ vơ một mình à."

"Không ai chơi với tôi," Giang Thừa Vũ nói, "Tên nhóc kia nằm viện rồi."

Nguyên Ngọ nhíu mày: "Ông ra tay nặng quá à?"

"Đệch, không phải tôi đánh," Giang Thừa Vũ nói, "Viêm ruột thừa... Ông có biết cái cảm giác đang làm dở thì đột nhiên đau ruột thừa không, nhìn cậu ta đau như vậy tôi còn nghĩ là cậu ta gẫy ở trong rồi chứ...."

Nguyên Ngọ quay mặt đi cười, sau đó mới nói một câu: "Tôi hỏi này sao đợt này lại đổi gu thế, mọi khi đều là mấy kiểu thư sinh mà?"

"Sao trọng điểm của ông lại lệch như vậy," Giang Thừa Vũ thở dài, nghĩ nghĩ rồi cười, "Loại tôi thích là kiểu như Lâm Thành Bộ đấy."

Nguyên Ngọ giơ ngón giữa thẳng trước mặt hắn không lên tiếng.

"Không nói tôi nữa," Giang Thừa Vũ tặc lười, "Hôm nay ông gọi cho Lâm Thành Bộ chưa?"

"Rồi," Nguyên Ngọ uống rượu, "Gọi rồi.... Ông biết chuyện cậu ấy phải đi ba tháng không?"

"Không biết, không nói với tôi," Giang Thừa Vũ nói, "Ba tháng thì sao?"

"Tôi còn nghĩ chỉ một tháng." Nguyên Ngọ nói.

"Một tháng đó chỉ đủ làm nóng người, không phải học chuyện nghiệp à, ba tháng là bình thường mà," Giang Thừa Vũ nói, "Đợi lúc về..."

Giang Thừa Vũ nói giữa chừng lại ngừng, Nguyên Ngọ đợi một lúc rồi nhìn hắn: "Sao?"

"Ông nhớ cậu ta à?" Giang Thừa Vũ cười hỏi.

"Hả?" Nguyên Ngọ ngẩn người.

Ông nhớ cậu ta à?

Trước giờ Nguyên Ngọ không nghĩ đến chuyện này, hoặc y vẫn nghĩ Lâm Thành Bộ đang gạt y, cho đến hôm qua mới tin chắc, lại đến hôm nay mới biết Lâm Thành Bộ phải đi ba tháng.

Cho nên y chưa kịp nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng Giang Thừa Vũ đột nhiên hỏi như vậy làm Nguyên Ngọ nhất thời sững sờ.

Nhớ à?

Mười ngày không gặp, không, đâu chỉ mười ngày, một tuần trước khi đi Nguyên Ngọ đã không gặp hắn rồi, nói vậy là hơn nửa tháng?

Trong chớp mắt dường như Nguyên Ngọ nhận ra được căn nguyên trong lòng mình vẫn luôn buồn bực là từ đâu.

Là vì Lâm Thành Bộ sao?

Là vì hơn nửa tháng chưa gặp Lâm Thành Bộ sao?

Nguyên Ngọ đứng sau quầy bar bắt đầu pha rượu, vẫn chưa lí giải được tâm tư của mình.

Y nâng tay lên lắc lắc cái chai dưới ánh đèn nhấp nháy.

Có phải nhớ Lâm Thành Bộ rồi không?

Tay có thể cảm nhận được sức nặng của chất lỏng trong bình, tay phải ném chai lên, chai lộn vòng bay sang bên trái rơi xuống, đưa tay sang trái tiếp lấy cái chai vòng ra sau lưng, bốn phía quầy bar vang lên tiếng hô hào, tay phải lại đón lấy đặt lên quầy bar.

Quen biết Lâm Thành Bộ lâu như vậy, từ từ nghĩ lại, cậu trai cười nhìn rất chân thật, dựa vào thẩm mĩ đàn ông từ già đến gần già thì nhìn cũng đẹp trai, vẫn luôn ở bên cạnh y từ đầu đến cuối, trước sau trái phải trên dưới, trong tầm mắt, trong cái liếc mắt, trước giờ chưa khi nào lâu như vậy mà chưa nhìn thấy bóng dáng hắn.

Trước kia y sợ quen với sự tồn tại của Lâm Thành Bộ, một khi hắn biến mất thì y sẽ thấy hụt hẫng mất mát.

Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, y lại không mất mát như tưởng tượng, có lẽ là vì y biết Lâm Thành Bộ không hề biết mất, cho nên cái hắn hi vọng hơn là vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt kia, bóng dáng kia.

Nguyên Ngọ kết thúc lượt biểu diễn đầu tiền thì cầm cốc rượu pha chế riêng cho Giang Thừa Vũ đặt lên bàn

"Cho ông." Y đặt đồ xuống trước mặt Giang Thừa Vũ rồi kéo khẩu trang xuống.

"Nguyên Ngọ," Giang Thừa Vũ đẩy ly rượu tới trước mặt y, "Bạn nhìn mình này."

"Nhìn phát ngấy rồi." Nguyên Ngọ nhìn hắn.

"Mình là Giang Thừa Vũ mà bạn nhìn phát chán rồi phải không?" Giang Thừa Vũ hỏi.

"Ừ." Nguyên Ngọ gật đầu.

"Đây là cái cốc đồ uống đỉnh của đỉnh pha riêng cho ông chủ của ông đấy hả? Ông nhớ Lâm Thành Bộ rồi," Giang Thừa Vũ chỉ chỉ cái cốc, "Thừa nhận đi."

Nguyên Ngọ nhìn theo ngón tay hắn chỉ vào cái ly, một cái ống hút cắm trong lớp kem bơ dày.

"À." Y đáp.