Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 33




Editor: Siro

Trương Dương Triết chăm chú nhìn Trương Tụng Hạo, trong lòng vừa tức giận vừa nôn nóng, giận vì cậu bé không ngoan.

Nói xin lỗi mà khó khăn vậy sao?

Hơn nữa, vốn dĩ đó chính là lỗi của thằng bé, không phải à?

Đang quay phim và có nhiều người chứng kiến, sao thằng bé không biết điều một chút chứ?!

“Trương Tụng Hạo!” Trương Dương Triết lại cao giọng quát lớn.

Không ai nói gì. Nhóm Cam Vũ Quyên và đạo diễn Chương không biết sao lại dính vào. Tô Ức thì không muốn liên quan gì. Hạ Vân Trù càng thờ ơ lạnh nhạt trong suốt quá trình.

Thậm chí, chó con luôn “tự kỉ” cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Đáng sợ quá đi mất.

Người ba này dữ dằn thật đó.

Hét xong, Trương Dương Triết định nói thêm, nhưng Trương Tụng Hạo lại đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt rồi cắn môi xoay người chạy ra ngoài.

“Trương Tụng Hạo!” Trương Dương Triết vô thức đuổi theo vài bước, gọi.

Tuy nhiên, cậu bé không hề dừng lại, mà lao thẳng ra khỏi biệt thự.

Sắc trời đã tối.

Trẻ con chạy ra ngoài sẽ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Nhân viên ekip và quay phim vội vàng đuổi theo, còn Trương Dương Triết thẫn thờ đứng như trời trồng.

Cam Vũ Quyên ngẫm nghĩ một lát, rồi thử thăm dò: “Tụng Hạo còn nhỏ, anh nên nói chuyện đàng hoàng với nó...”

Bạn trai trẻ của cô gật đầu, đứng dậy: “Đúng vậy, thầy Trương mau đi xem thử đi ạ. Trời tối rồi, hay là tôi đi tìm với anh nhé!”

Trương Dương Triết mím môi, cố gượng cười với anh ta: “Không cần, tôi đi xem thử là được.”

Nói rồi, anh ấy vội vàng ra ngoài.

Bạn trai trẻ Trần Dương yêu chiều nhìn Cam Vũ Quyên: “Vũ Quyên, em chờ ở đây nhé, anh cũng đi xem sao, trẻ con chạy ra ngoài vào buổi tối thế này anh lo lắng cho an toàn của thằng bé lắm. Vả lại, cha con họ như thế làm anh không yên tâm được.”

Trần Dương chạy nhanh ra ngoài, tỏ vẻ sốt sắng.

Cam Vũ Quyên sửng sốt.

Xung quanh biệt thự này toàn là máy quay an ninh, với lại nhân viên và quay phim cũng đã đuổi theo rồi, vậy nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì về an toàn. Đây là chuyện ai nấy đều biết.

Trần Dương biết sẽ không có gì bất trắc, sao bỗng dưng anh ta nhiệt tình vậy chứ?

Cô ấy hơi nghi hoặc, ngẫm nghĩ rồi nói với những người còn lại: “Tôi cũng đi xem thử, mọi người nghỉ ngơi sớm đi nhé, đặc biệt là Chi Chi, bị thương thì phải chú ý tĩnh dưỡng đó.”

Thế là Cam Vũ Quyên cũng ra ngoài.

Nhân viên quay phim đã đi theo rất nhiều, một vài tư liệu thực tế quan trọng của tổ Trương Dương Triết chắc hẳn là vấn đề về cha con họ. Có lẽ ekip chương trình sẽ nghĩ cách giúp họ giảng hoà với nhau.

Trong biệt thự chỉ còn lại Hạ Vân Trù, Chi Chi, Tô Ức và Bạch Ngọc.

Chi Chi nằm trên vai Hạ Vân Trù, nhưng đầu lại nhìn về hướng Trương Tụng Hạo chạy đi, đôi mắt đen láy sạch sẽ và trong sáng chứa vẻ phức tạp.

Hạ Vân Trù giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về cô: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Mạc Linh Chi: “...” Cô không lo lắng gì cả.

Cô không trách cậu nhóc loài người đó, dù gì cậu bé không cố ý. Tuy cô bị té rất đau nhưng cậu nhóc ấy bị mắng cũng thật đáng thương.

Cô chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa cậu bé loài người nọ với ba mình quả là... phức tạp.

Hình như cũng giống người nhận nuôi?

Mạc Linh Chi bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lần trước người nhận nuôi nhận được khi ở trong phòng tắm. Cuộc gọi đó đến từ “ba” của người nhận nuôi...

Vì vậy, cô nhìn người nhận nuôi, giơ bàn chân đen xì vỗ về anh, mắt tỏ ý an ủi.

Người nhận nuôi tội nghiệp, đoán chừng ba anh còn hung dữ hơn người kia nữa.

Hạ Vân Trù – tự dưng được an ủi: “...?” Chó con sao thế?

Sao lại nhìn anh với vẻ thương hại thế kia?

Hạ Vân Trù chẳng hiểu mô tê gì.

Nghĩ bụng, anh hỏi: “Đói hả? Nhóc muốn ăn gì?”

Mạc Linh Chi: “!!!”

Cô vùi đầu vào lồng nguc anh, buồn bực không đáp lại.

Béo, không ăn nữa.

“Sườn cừu áp chảo và bánh quy nướng?”

Mạc Linh Chi: “Áu!” Không ăn, giảm cân!

Cô cực kỳ kiên quyết tỏ thái độ sẽ giảm cân!

“Vậy thêm một món canh xương nữa nhỉ.”

Mạc Linh Chi: “... Áu!” Giảm cân mà!

“Lại thêm một miếng lạp xưởng.”

Mạc Linh Chi: “...”

“Ầy, hay thêm một cái bánh trứng đi.”

Mạc Linh Chi: “... Chít.” Vậy cũng được...

-

Sườn nướng áp chảo, canh xương, bánh quy nướng, bánh trứng thơm ngào ngạt và một miếng lạp xưởng nhỏ!

Mạc Linh Chi vừa âm thầm ngây ngất nhớ kĩ từng món, vừa nuốt nước bọt, và ngồi ở bàn nhỏ chờ đợi.

Cách đó không xa, Hạ Vân Trù nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Tô Ức thử thăm dò duỗi chân, định mở lời thì Hạ Vân Trù đã lạnh lùng nhìn anh ta.

Vì vậy, Tô Ức bèn làm động tác dán miệng lại.

Được rồi, không nhắc tới chuyện chó con phải tỉnh táo giảm cân nữa.

Lúc này, đầu bếp bưng đồ ăn cho chó đã nấu xong lên, đặt hết trên một mâm lớn ra ngoài.

Mắt chó con sáng lên.

Không có quầng mắt nên càng có thể thấy rõ ánh mắt cô.

Hạ Vân Trù cười khẽ.

Không biết cô phát hiện ra mình không có quầng mắt chưa?

Anh một mực nhìn chó con, còn chó ta đang ngoe nguẩy đuôi, dựng thẳng tai, sửa soạn ăn.

“Hạ tổng, Chi Chi thật sự không sao chứ?” Bạch Ngọc ra bộ lo lắng: “Em thấy hôm nay nó ngã rất mạnh, có thể không hề hấn gì thật may mắn quá!”

Hạ Vân Trù: “...”

Mạc Linh Chi: “...Áu!”

Miệng cô sắp đụng vào thức ăn, nhưng vì lời của Bạch Ngọc khiến cô cứng đờ, giữ khoảng cách hai xen-ti-mét với đồ ăn.

Liền đó, cô giùng giằng nhảy xuống khỏi băng ghế, gương mặt lại trở nên “bi phẫn”.

Bạch Ngọc: “???” Lại sao thế?

Mạc Linh Chi chạy nhanh tới sủa Bạch Ngọc: “Gâu!”

Bạch Ngọc vô thức lùi ra sau lưng Hạ Vân Trù.

Mạc Linh Chi nhảy lên đầu gối của người nhận nuôi, mím môi, vùi đầu vào lồng nguc anh, bày tỏ uất ức.

Có thể không sao là may mắn hả?

Là béo!

Là vì cô béo đó!

Đồ đáng ghét, người phụ nữ điệu đà nay đang mỉa mai cô béo phì phải không hả?!

Nghĩ đến đây, “gấu trúc” Mạc Linh Chi không ổn nữa rồi.

Hạ Vân Trù lạnh lùng lướt nhìn Bạch Ngọc, hờ hững nói: “Cô Bạch có thể đi làm chuyện của mình đi, Chi Chi không cần cô lo đâu.”

Mặt Bạch Ngọc đỏ bừng.

Cô ta lại bị bẽ mặt trước mọi người, khiến cô ta vừa căm vừa giận.

Còn Hạ Vân Trù đang bất đắc dĩ cúi xuống nhìn Mạc Linh Chi, nói bằng giọng điệu thương yêu: “Chúng ta phải giảm cân khoa học, hiểu không? Ăn kiêng thật sự không thể giảm cân, với lại nhóc còn phải dưỡng thương nên càng không thể nhịn ăn được.”

Mạc Linh Chi ngẩng đầu.

Hạ Vân Trù: “Sáng sớm mai chúng ta bắt đầu rèn luyện, rèn luyện mới thật sự giảm cân được.”

“... Ăng.” Rối rắm.

Phải giảm cân, nhưng thức ăn thơm quá là thơm.

Hạ Vân Trù: “Anh bảo đầu bếp hấp hải sản cho nhóc đó, còn chưa được bưng lên kia kìa...”

“Áu!” Mạc Linh Chi nhảy xuống khỏi ngực anh, chạy thẳng tới bàn ăn nhỏ rồi nhảy lên ghế dài ngồi.

Ăn, ăn trước.

Ăn xong rồi ngày mai dậy giảm cân!

Cô mang theo vẻ mặt bi phẫn, cúi đầu chuẩn bị “vùi đầu khổ ăn”.

Nhưng chính vào lúc này, bên ngoài biệt thự có tiếng động, một nhóm người xôn xao đi từ ngoài vào.

Là đoàn người Trương Dương Triết.

Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo đi ở giữa. Cam Vũ Quyên dắt Trương Tụng Hạo, còn bên cạnh Trương Dương Triết là bạn trai trẻ Trần Dương của Cam Vũ Quyên.

Sắc mặt hai cha con rất xấu.

Trần Dương tỏ vẻ lo lắng nói: “Cha con dễ cãi dễ hoà, thầy Trương cần quan tâm đến Tụng Hạo nhiều hơn ạ. Tụng Hạo cũng vậy, ba cháu rất yêu thương cháu, hôm nay cháu ngã cũng nhờ ba đón được cháu. Tuy ngày nào ba cháu cũng bận bịu nhưng cũng vì dốc sức cho sự trưởng thành của cháu thôi. Cháu cũng nên thông cảm cho ba mình...”

Anh ta cứ lải nhải, đa phần là khiển trách Trương Tụng Hạo.

Trương Tụng Hạo mím chặt môi, không nói một lời.

Thoáng nhìn chó con đang ngồi ở bàn ăn nhỏ và chuẩn bị ăn cơm, Trương Dương Triết khẽ cau mày rồi hít sâu một hơi: “Tụng Hạo, ba đã nói gì với con? Đàn ông con trai phải biết chịu trách nhiệm cho lỗi của mình, đi xin lỗi Chi Chi và Hạ tổng đi.”

Giọng điệu vẫn nghiêm nghị, nhưng không hung dữ như ban nãy nữa.

Trương Tụng Hạo mím môi, cúi đầu, rồi xoắn ngón tay vào nhau: “Chú Hạ, Chi Chi, cháu xin lỗi ạ...”

Tiếng nói rất khẽ.

Trương Dương Triết cau mày: “Xin lỗi lớn hơn chút đi! Không thì sao người ta thấy được thành ý của con?” Giọng anh ta dần hung dữ.

Trương Tụng Hạo cao giọng: “Thành thật xin lỗi ạ!”

Trương Dương Triết nhìn Hạ Vân Trù: “Hạ tổng, Tụng Hạo đã xin lỗi, Chi Chi có thể tha thứ cho thằng bé không?”

Nói thì nói vậy, nhưng anh ta đâu cần Chi Chi tha thứ, rõ là muốn Hạ Vân Trù thứ lỗi thôi!

Sâu trong mắt Hạ Vân Trù thoáng chút giễu cợt, anh đứng lên và đi ra sau lưng Mạc Linh Chi, rồi bình tĩnh đáp: “Anh Trương, đối tượng hai người nên xin lỗi là Chi Chi, bị thương cũng là Chi Chi, tha thứ hay không thì buộc phải hỏi Chi Chi rồi.”

Thiếu sự tôn trọng tối thiểu với chó con.

Dù cho Chi Chi thể hiện ra mình thông minh nhường nào, dẫu cô có thể nghe hiểu tiếng người không, thì đối tượng mà Trương Dương Triết yêu cầu con trai xin lỗi luôn không phải chú chó đang bị thương này.

Trương Dương Triết nghe vậy, sắc mặt đâm ra khó coi.

Thế nhưng Hạ Vân Trù đang đứng sau lưng Mạc Linh Chi, rõ là muốn làm hậu thuẫn cho cô!

-

Gần đó, đạo diễn Chương thở dài thườn thượt, hỏi nhỏ Phương Hải: “Tôi dặn cậu mua đồ chơi thú cưng, cậu đã mua chưa?”

Phương Hải: “Mua rồi ạ, nhưng tối nay hoặc ngày mai mới có thể giao đến ạ.”

Đạo diễn Chương: “Cũng được, Chi Chi tội nghiệp quá...” Tiếc thay, ông ta chỉ là tổng đạo diễn, và đối phương chỉ là một đứa bé sáu tuổi không cố tình gây ra chuyện đó.

Khách mời không nghe họ trao đổi, bấy giờ họ đều chú ý vào Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết.

Sắc mặt Trương Dương Triết thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta nhìn Hạ Vân Trù rồi định nói.

… Rằng đó chỉ là một con chó thôi, chẳng lẽ nó không nói tha lỗi thì sẽ không thể giảng hoà à?

Nó chỉ là chó, có thể nói lời tha thứ được sao?!

Cảm thấy Hạ Vân Trù đang cố ý gây khó dễ, Trương Dương Triết không dằn được tính nóng nảy.

Giờ khắc này, Trương Tụng Hạo lại đột nhiên ngồi xổm xuống và nhìn Chi Chi: “Chi Chi, xin lỗi nha, em có thể tha lỗi cho anh không?”

So với xin lỗi Hạ Vân Trù, cậu nhóc sáu tuổi này thật lòng xin lỗi chó con hơn.

Lại bị cắt ngang việc dùng bữa, Mạc Linh Chi: “... Á Áu!” Phiền quá à, cô chỉ muốn ăn thôi mà!

Cô chưa từng trách cậu bé, việc gì phải xin lỗi chứ?

Tất cả mọi người đang nhìn cô.

Dưới nhiều cái nhìn soi mói, cô không thể ăn uống đàng hoàng được!

Nhiều đồ ngon quá trời luôn!

Vả lại, hai lần bị cắt ngang, chúng nó sắp nguội hết rồi!

Cô chìa bàn chân đen ngòm khẽ xoa đầu Trương Tụng Hạo đang ngồi xổm bên cạnh: “Áu!” Tha lỗi nè.

Biến nhanh lên đi nhóc, quốc bảo phải ăn cơm nữa.

Mọi người ngẩn tò te.

Trời ơi, tại đây họ thật sự chứng kiến được sự “tha lỗi” đáp lại từ một con chó nè trời!

Trương Tụng Hạo cũng sửng sốt, ngay sau đó mắt ươn ướt, bé hơi run giọng: “Vậy Chi Chi... anh có thể xoa xoa em không?” Giọng cậu bé chứa đựng thấp thỏm.

Mạc Linh Chi thò đầu ra: “Áu!” Lẹ đi nhóc! Lạnh tanh hết rồi kìa!

Trương Tụng Hạo chậm rãi vươn tay, ngay trước ống kính, xoa cái đầu mềm như nhung của chó con.

Thoạt tiên, nhóm đạo diễn Chương kinh ngạc, sau đó tất cả đều cảm động.

Chú chó này tốt bụng quá!

Là chú chó tử tế nhất trong lịch sử, không ai bằng cả!

Đạo diễn Chương kéo lấy Phương Hải bên cạnh, cảm động nói: “Ghi hình lại, ghi hình lại hết cho tôi, tôi nhất định phải cho khán giả thấy Chi Chi tốt bụng nhất trên đời này!”

Phương Hải xúc động gật đầu: “Cameraman luôn quay ạ, giờ phút này Chi Chi chính là ánh sáng của ống kính!”

Trương Tụng Hạo rưng rưng...

Chi Chi, tốt quá chừng, bé thật sự rất thích nó.

Mạc Linh Chi bực bội...

Thằng bé loài người này phiền quá à, xong chuyện rồi mà còn chưa chịu đi hả?

Cô sắp chết đói rồi nè!

- -------------------