Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 58




Editor: Mít

Không, phải nói là lại "Mơ thấy".

"Mơ thấy” hay là “Nhìn thấy”, điều này làm cho Hạ Vân Trù rất bối rối và nghi ngờ.

Đại khái là vì chuyện tối qua, tối hôm đó anh cũng không ngủ say, vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sau đó lúc rạng sáng...

Anh đụng tới một làn da mềm mại.

Trong nháy mắt Hạ Vân Trù mở mắt ra, lúc mở hai mắt thì lập tức tỉnh táo lại, nhìn sang.

Nhưng mà...

Chỉ có chó con vẫn ngủ say như chết bên cạnh, còn tay của anh thì đặt sau lưng chó con, cảm giác sờ vào lông và cảm giác chạm vào làn da mềm mại hoàn toàn khác nhau, nhưng lại dường như giống nhau vài phần.

Hạ Vân Trù chậm rãi ngồi dậy, mím chặt môi.

Lần thứ ba.

Lần đầu tiên chạm vào, lúc đó anh không hề nghi ngờ vì lúc đó trí nhớ của anh không rõ ràng lắm.

Tối hôm qua là lần thứ hai, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, bây giờ anh vẫn còn nhớ được khuôn mặt đó, hơn nữa bởi vì có rất nhiều hoài nghi trong lòng, nên đêm nay anh rất cảnh giác, lúc nhận ra xúc cảm không đúng thì sẽ mở mắt ra ngay lập tức.

Nhưng đều không phát hiện ra cái gì.

Xúc cảm quá chân thật, sự mềm mại đó, cảm giác ấm áp mịn màng như ngọc, dường như đầu ngón tay có thể cảm nhận được từ đầu ngón tay.

Hạ Vân Trù ngồi dậy, nhìn chó con ngủ say sưa bên cạnh, hít sâu một hơi.

Trực giác mách bảo anh có vấn đề, anh thực sự gặp phải chuyện siêu nhiên.

Nhưng lý trí lại nói cho anh rằng không phải, trên đời này mấy thứ gọi là huyền học, siêu nhiên đều là những thứ lừa gạt con người, tất cả những khác thường chỉ là giấc mơ mà thôi.

Xưa nay anh luôn là một con người lý trí, nhưng bây giờ, anh bắt đầu hoài nghi bản thân mình.

Hạ Vân Trù nhìn chằm chằm chó con, như thể có thể nhìn ra lỗ hổng từ cô, cũng muốn nhìn ra chân tướng từ cô.

Trực giác nói cho anh, chuyện này có quan hệ tới việc chó con ngụy trang gấu trúc có thể nghe hiểu tiếng người.

Trong đêm tối, đôi mắt anh thăm dò và nghi ngờ.

-

Bữa sáng hôm nay rất phong phú, đặc biệt là của chó con, hầu như tất cả những thứ cô thích ăn đều có, thậm chí còn có ba con tôm đã được lột hết vỏ trong đĩa

Mạc Linh Chi ngửi thấy mùi, hưng phấn chạy tới bàn.

"Áu” Hôm nay người nhận nuôi quá tốt rồi.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi.

Nhưng biểu hiện của Hạ Vân Trù có phần nghiêm túc, gần như ngay khi nhìn thấy cô lao xuống, lông mày anh nhíu lại, lúc cô nhảy lên ghế, anh tóm lấy cô.

Mạc Linh Chi: “?” Cô nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Hạ Vân Trù nheo mắt lại: “Nhóc lại gầy đi trông thấy.”

Giọng nói chắc chắn, lúc nói như vậy, anh đã khẳng định một trăm phần trăm.

Mạc Linh Chi hơi khựng lại, lập tức nghi hoặc nhìn anh: “Áu?” Anh đang nói gì vậy?

Người nhận nuôi thực sự quá nhạy cảm!

Rõ ràng mức độ “giảm béo” lần này của cô đã ít hơn tối hôm trước rồi mà!!

Khóe miệng Hạ Vân Trù hơi cong, tựa như cười mà không cười: “Nhóc thật sự không biết tại sao mình lại gầy đi sao? Rõ ràng khi biết mình mập thì sẽ nằng nặc không ăn đồ ăn vặt nữa... Hôm trước còn bi thương như vậy, nhưng vẫn còn vui vẻ ăn uống, có phải là vì có tuyệt chiêu ‘giảm béo’ đúng không?”

Đang nói chuyện, tầm mắt của anh đảo quanh bữa sáng phong phú trên bàn.

Chó con bị nâng lên tỏ vẻ vô tội, hai chân trước cuộn lại, hai chân sau rũ xuống theo chiều dọc, trong miệng phát ra tiếng nhỏ: “Chít.” Tôi thật sự không biết mà!

Nhìn cực kỳ vô tội, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Tay Hạ Vân Trù hơi dừng lại một chút, thậm chí còn muốn thả cô ra và vuot v3 cho cô một chút rồi để cô ăn sáng thật ngon miệng.

Nhưng mà...

Anh cố gắng kìm nén.

Anh không thích người bên cạnh có bí mật mà anh không biết.

Hạ Vân Trù nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, nhưng cảm giác cực kỳ ngột ngạt: “Đúng rồi, em biết mình gầy đi, sao không hề kinh ngạc vui vẻ chút nào? Ngược lại... dường như không hề ngạc nhiên.”

Mạc Linh Chi: "!!!"

Cô mở lớn đôi mắt tròn xoe của mình, trong đôi mặt chậm rãi biểu hiện ra sự kinh ngạc.

“Áu!” Đúng rồi!

Tôi thật sự đã gầy đi rồi à? Thật là vui? Thật sự rất vui!

Cái khuôn mặt “kinh ngạc này”, thực ra có chút... giả trân.

Cô chỉ thích hợp giả vờ ngây thơ vô tội, những thứ khác không giả vờ được trên khuôn mặt tròn vo của cô.

Hạ Vân Trù nhìn mặt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, đột nhiên nói: “Chi Chi, có phải nhóc chính là yêu ma gì không? Giống như trong tiểu thuyết... là yêu quái?”

Đột nhiên anh hỏi như vậy, lúc hỏi anh còn nhìn chòng chọc vào mắt Mạc Linh Chi.

Nếu trên mặt cô biểu hiện gì đó khác thường, anh có thể phát hiện ra.

“Áu...” Chó con lập tức tràn đầy tức giận.

Nói hươu nói vượn!!

Cô là “Linh”, cô còn lâu mới là yêu quái!!

Yêu quái trong Tây Du Kí đại đa số đều không phải thứ tốt, luôn đối nghịch với Tôn Ngộ Không, bị Tôn Ngộ Không bắt đi.

Người nhận nuôi nói linh tinh, còn nói xấu cô!!

Điều này so với việc nói xấu cô là chó mà không phải gấu trúc còn nghiêm trọng hơn nhiều, đây chính là sỉ nhục!

Mạc Linh Chi trợn tròn mắt, tràn đầy tức giận, thậm chí có chút thở hồng hộc, nếu người trước mắt không phải là anh, cô thật sự có thể nhào lên cắn luôn rồi.

Nhưng cô không muốn cắn anh, lại giận vô cùng, hốc mắt của cô đỏ lên.

Trong nháy mắt Hạ Vân Trù đau lòng, kéo cô vào ngực: “Xin lỗi, Chi Chi, xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ nhóc là yêu quái, đừng tức giận.”

Cô rất uất ức, thậm chí điên cuồng giãy dụa không cho anh ôm.

Tim Hạ Vân Trù như tan ra, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cho cô, giọng nói tràn đầy sự áy náy: “Anh thật sự sai rồi, Chi Chi đừng khóc, nhóc khóc anh rất đau lòng.”

Anh thật sự biết sai, lại không ngừng xin lỗi, nhẹ nhàng động viên, Mạc Linh Chi mím môi, không giãy nữa.

"Thật sự sai rồi, ngoan, anh xin lỗi nhóc." Hạ Vân Trù không ngừng xoa dịu.

Mạc Linh Chi: "Áu gừ..." Không được nói xấu tôi...

Nghe tiếng cô uất ức, Hạ Vân Trù rất đau lòng, vừa xoa cho cô vừa dụ dỗ...

Cô không phải yêu quái.

Phản ứng của cô đã nói cho anh.

Trên đời này chó con hiểu tiếng người cũng không chỉ có một con, chó con thông minh càng không thiếu, ngoại trừ màu lông của Chi Chi và việc hai ngày nay cô trở nên gầy hơn thì những cái khác đều dễ hiểu.

Hơn nữa, màu lông cũng không khó để lý giải, thế giới rộng lớn như vậy, có một hai con chó có màu lông kỳ lạ thì có vấn đề gì đâu?

Trời sinh lông trắng đen của cô rất giống gấu trúc, cho nên tự nhận mình là gấu trúc, còn nguỵ trang bản thân mình, điều này cũng dễ hiểu.

Anh đột nhiên nghi ngờ cô, đó là vì cô hơi khác lạ cộng thêm ba lần mơ giấc mơ rất chân thực, nên mới lên tiếng thăm dò.

Thực tế thì lý trí của anh vẫn không tin trên đời này có sự tồn tại siêu nhiên như yêu quái.

Vừa dỗ dành chó con vừa xoa mi tâm.

Lẽ nào anh thật sự cần một người phụ nữ cho nên mới mơ giấc mơ như vậy?

Rốt cuộc cũng dỗ được Chi Chi, Hạ Vân Trù đặt cô lên ghế bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhanh ăn đi, sắp nguội hết rồi, ăn xong chúng ta ra ngoài một chuyến, nhóc đột nhiên gầy đi, chúng ta cần tới bệnh viện thú y kiểm tra.”

Mạc Linh Chi: "..."

Một lát, cô đáp lại: "Áu." Đi thì đi đi, dù sao cũng không vấn đề gì.

Hạ Vân Trù lại lấy điện thoại ra: “Thư ký Đàm, trưa nay tôi không tới công ty, giúp tôi đặt lịch hẹn bác sĩ bệnh viện thú y, tôi phải dẫn Chi Chi đi làm kiểm tra.”

Đầu kia nhanh chóng đáp lại.

Hạ Vân Trù bỏ điện thoại xuống, nhìn chó con bên cạnh đang vùi đầu ăn, suy nghĩ một chút, anh lại cầm điện thoại lên, lần này không gọi điện mà nhắn tin.

[Trợ lý Cao, sáng nay tôi sẽ đi bệnh viện thú y, sau khi tôi rời đi, vào phòng ngủ của tôi lắp máy quay, chĩa thẳng vào vị trí giường ngủ.]

Trong nhà có không ít máy quay phim, nhưng đều không đặt trong phòng ngủ.

Hạ Vân Trù cũng không muốn luôn luôn có máy quay ghi lại bản thân mình, cho nên cũng không lắp trong phòng ngủ, cũng cảm thấy không cần thiết lắp trong phòng ngủ.

Nhưng mà bây giờ, anh nghĩ, chắc anh cần lắp một cái.

Phân tích theo lý trí làm anh có thể khắc chế được, nhưng trực giác lại khiến anh hoài nghi.

-

Vừa nhìn thấy Chi Chi, bác sĩ thú y cũng sợ hết hồn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ: “Chi Chi? Sao nhóc gầy đi nhiều thế? Người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Có thể thấy được, cô liên tục “giảm béo” hai lần có phần hơi lộ liễu.

Mạc Linh Chi nghe vậy không kìm được sự vui vẻ.

Bác sĩ thú ý: “Sao lại gầy đi vậy? Mấy ngày trước tôi thấy nhóc ấy vẫn còn bụ bẫm lắm mà, hôm trước xem trên mạng cũng vẫn còn rất mập.”

Hạ Vân Trù: "Hai ngày nay đột nhiên gầy đi."

"Đột nhiên gầy đi? Tuy là Chi Chi cần giảm béo, nhưng cần phải có quá trình từ từ thì mới được.” Bác sĩ thú y cau mày, nhìn chằm chằm chó con.

Một bác sĩ thú y khác ở bên cạnh cũng gật đầu: “Mau làm xét nghiệm thân thể cho Chi Chi đi, bỗng nhiên gầy đi đối với chó... gấu trúc không phải chuyện tốt gì.”

Hạ Vân Trù ôm cô đi xét nghiệm.

Tâm trạng Mạc Linh Chi vẫn rất tốt, cô rõ ràng đã gầy đi, trở nên thon thả, ha ha ha!

Quá trình xét nghiệm toàn diện mất khoảng hai tiếng, toàn bộ bệnh viện thú y tập trung phục vụ một mình cô nên hiệu suất rất cao.

Dù sao, mỗi một mục xét nghiệm đều ổn, điều này có nghĩa là cô đã hoàn thành tất cả các mục xét nghiệm.

Cuối cùng, đưa ra kết luận: “Không có bất cứ vấn đề gì.”

Bác sĩ thú y nhìn báo cáo có chút đau đầu: “Tuy kết quả xét nghiệm không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đột nhiên gầy đi không phải là chuyện tốt, hay là thân thể nhóc ấy có tiềm tàng bệnh nguy hiểm.”

Nếu bọn họ không phải là bệnh viện thú ý tốt nhất ở thành phố, thì các bác sĩ cũng sẽ nghi ngờ trong kết quả xét nghiệm có điều gì đó không ổn.

Nhưng mà hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Con chó này quả thực không bình thường.

Hạ Vân Trù suy nghĩ một chút, hỏi: “Có vấn đề gì với các cơ quan và chức năng cơ thể không?”

“Không có.” Bác sĩ lắc đầu một cái: “Tất cả đều rất khỏe mạnh.”

Dừng lại một chút, anh ta lại hỏi: “Gần đây nhóc ấy có biểu hiện gì bất thường không?”

Hạ Vân Trù: "... Không có." Ăn được ngủ được, một chút khác thường cũng không có.

Ngược lại là anh, hai đêm liền không ngủ ngon.

Lại nhìn xuống thấy cô hơi nâng cằm lên, bộ dạng rất vui vẻ...

Hạ Vân Trù thở dài: “Sau một tuần nữa lại kiểm tra lại, giờ trước tiên kệ nhóc ấy đã.”

"Cũng chỉ có thể như vậy." Bác sĩ thú y gật đầu.

Anh ta đưa tay xoa đầu Chi Chi, giọng nói nhẹ nhàng: “Chi Chi à, nhóc về nhà phải ăn cơm thật ngon, chăm chỉ hoạt động, không thoải mái thì phải nói cho Hạ tổng, mau chóng vỗ béo lên một chút, nhóc gầy đi có chút không đáng yêu bằng trước kia.”

Mạc Linh Chi: "???"

Khuôn mặt hưng phấn của cô bỗng nhiên tức giận.

“Áu...” Nói hươu nói vượn!

Cô rõ ràng đã gầy đi, rõ ràng rất đẹp!!

Con người này lại nói cô không đáng yêu!!

Thế cô giống như hận không thể nhào lên “nói lý”, khóe miệng Hạ Vân Trù hơi giật giật, nhanh chóng ôm chó con rời đi.

Đi tới cửa lớn, Mạc Linh Chi lay vai Hạ Vân Trù, nhìn cửa kính bên ngoài...

Thật sự không đáng yêu sao?

Mặt cô đầy vẻ hoài nghi.

-

Ra khỏi bệnh viện thú ý, xe đi thẳng tới công ty.

Bởi vì câu nói “không đáng yêu” kia, khuôn mặt hiện tại của Mạc Linh Chi rất phiền muộn, rủ đầu nằm nhoài trong long nguc Hạ Vân Trù.

Còn bây giờ Hạ Vân Trù cũng đang xuất thần, dùng một tay vuốt chó con.

Hai đêm liền không ngủ ngon, nhưng anh vẫn còn năng lượng suy nghĩ một số vấn đề.

Trước kia chưa mang chó con về, anh từng thấy ngủ không ngon là chuyện bình thường, ngủ ngon mới là bất ngờ.

Điều này làm anh hoài nghi mình “nằm mơ” là vì gần đây mình ngủ quá ngon.

Sáng sớm sau khi phát hiện chó con gầy đi, anh nghi ngờ cô là yêu quái. Khi đó anh vội vã thăm dò, anh không hề suy nghĩ tới việc nếu cô đúng là yêu quái thì sao?

Lúc này, sau khi gạt bỏ suy nghĩ của mình, anh lại không nhịn được nghĩ tới điều này.

Nếu như cô đúng là yêu quái, cô sẽ hút hết tinh khí của anh sao.

Từ khi cô bắt đầu vào nhà anh, anh ăn ngon, ngủ ngon, công việc cũng thuận lời, đây là phản ứng khi bị “hút” tinh khí sao?

Đứa nhóc này cho dù là yêu quái, cũng là yêu quái ngốc nghếch không biết hại người!

Hơn nữa, dù cho cô thật sự hút tinh khí của anh, tức giận...

Hạ Vân Trù cảm giác có thể mình cũng không có cách nào đuổi cô ra ngoài.

Anh đã quen với việc có cô.

Có những thói quen có thể thay đổi, có những thói quen muốn sửa đổi lại giống như đòi mạng vậy.

Hạ Vân Trù lắc đầu một cái, ném những suy nghĩ lung tung của mình đi.

Anh vuot v3 cô thấp giọng nói: “Nhóc phải sống lâu một chút, anh sẽ vẫn nuôi nhóc, nhóc cũng luôn ở bên cạnh anh như vậy.”

Từ trước tới giờ anh luôn không dám nghĩ tới tuổi thọ của chó con, điều này làm anh cảm thấy nghẹt thở.

“Áu...” Được!

Mạc Linh Chi đáp lại, tiếng có phần hơi qua loa.

Hạ Vân Trù tò mò nhìn sang, lại thấy chó con đang nhón chân, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Lúc này bọn họ đang đi qua đoạn đường trung tâm thành phố.

Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, khắp nơi đều tràn trề hơi thở của năm mới, người người tấp nập trên đường, toàn bộ các cửa hàng bên ngoài đều rộn ràng không khí đón tết.

Mỗi khu phố lớn nhỏ đều treo đèn lồng lớn, thậm chí lối vào chính cũng được trang trí dòng chữ “Chúc mừng năm mới”.

Còn có những đội ngũ mặc đồ đỏ tươi, khua chiêng gõ trống thông báo về những hoạt động trong buổi tối.

Cho đến giao thừa rồi tới tận ngày mười lăm tháng giêng đều tràn ngập hương sắc của ngày tết.

Trong mắt chó con tràn đầy sự mới mẻ.

Hạ Vân Trù nheo mắt nhìn theo tầm nhìn của cô, khuôn mặt cũng dịu dàng hơn.

“Đó là không khí hào hứng khi tết đến.” Hạ Vân Trù chậm rãi nói.

Mạc Linh Chi nghiêng đầu, khuôn mặt đầy vẻ tò mò: “Áu?” Tết đến?

“Tết là cái gì...” Hạ Vân Trù nhìn ra ngoài, ánh mắt từ từ bay xa.

Những náo nhiệt này vẫn luôn như thế, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm.

Năm ngoái anh vẫn làm việc tới tận đêm ba mươi, buổi tối hôm đó anh cho tài xế nghỉ, anh tự lái xe về nhà, ăn cái gì cũng quên rồi, đại khái là giống như bình thường.

Sáng sớm mùng một, Hạ Chấn Đình gọi điện thoại tới, bọn họ cãi cọ một chút không vui, sau đó anh lại tới công ty.

Sở dĩ anh nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì trong công ty gần như không có nhân viên, nếu không anh cũng không ấn tượng về ngày đó như vậy.

Năm trước, năm kia, thậm chí còn không hề có chút ấn tượng.

Rốt cuộc, tết và ngày thường khác nhau ở chỗ nào?

Trước năm mười tuổi có khác, sau khi mười tuổi chẳng còn gì khác biệt.

Hạ Vân Trù đột nhiên nghĩ đến trước khi mình mười tuổi, lúc đó anh ở cùng với ông bà ngoại và mẹ ở trong tiểu khu cũ kỹ, trong nhà mặc dù nghèo nhưng năm mới cũng vô cùng náo nhiệt.

Những người bạn hàng xóm cả năm tiết kiệm thì lúc đó cũng sẽ thoáng hơn, mang theo hộp lớn hộp nhỏ quà tết về nhà, khi gặp anh cũng sẽ nhét cho anh một nắm hạt dưa hoặc chút đồ ăn vặt.

Mỗi nhà đều bày một bàn ăn thật ngon, trên khay trà có đồ ăn nhẹ và hoa quả.

Dù cho là đồ ăn vặt giá rẻ, nhưng cũng là thứ bọn nhỏ yêu thích nhất.

Khi đó, Hạ Vân Trù cũng giống như những đứa trẻ trong tiểu khu, điều họ mong đợi nhất chính là tết đến, không chỉ có tiền lì xì, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, chơi vui vẻ.

Những đứa trẻ khác thấy vui vì chúng không bị hối thúc làm bài tập, còn Hạ Vân Trù lại vui vẻ vì ông bà ngoại và mẹ được nghỉ ngơi.

Đoạn thời gian đó, mới vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng những đứa trẻ chơi pháo.

Có khi làm nổ tung cả chậu hoa, đôi khi làm người đi đường giật mình, xen vào đó là những lúc bị người lớn trong nhà mắng mỏ, khi đó cảm thấy điều đó thật bình thường, bây giờ nghĩ lại mới biết nó ấm áp thế nào.

Ngày đầu năm mới, mẹ cho anh một bộ quần áo mới, bỏ túi cho anh năm tệ rồi cho anh đi chơi cùng với đám trẻ khác.

Một năm vừa qua đi lại ngóng trông năm sau đó.

Thời gian trôi qua đối với bọn nhỏ là quá chậm, chúng hận không thể vừa tỉnh ngủ mình đã có thể lớn lên rồi.

Thế giới của người lớn trong mắt trẻ thơ chính là không phải đi học, không có bài tập, vui vẻ, tự do, không gì không làm được.

Nhưng thật sự đến khi lớn lên mới phát hiện ra...

Sở dĩ tuổi ấu thơ vui vẻ, vì người lớn đã chặn lại hết những mưa gió cho con trẻ.

Thế giới của người lớn không được hạnh phúc như vậy.

Những tiếc nuối, mất mát, đả kích, thất bại sẽ làm cho nụ cười trên khuôn mặt những đứa trẻ chờ đón năm mới, dần dần mất đi vẻ tươi tắn.

Hạ Vân Trù chớp chớp đôi mắt khô khốc, anh ôm Chi Chi vào lòng.

Cảm giác chỗ trống được lấp đầy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười: “Tết đến chính là đón chờ một năm mới, là ngày ăn mừng náo nhiệt nhất, nhóc có thể nhận được lì xì, có thể chỉ cần ăn uống vui đùa, chạy nhảy.”

Mạc Linh Chi nhìn anh, ánh mắt sáng lên thấy rõ.

Hạ Vân Trù: “Còn có pháo hoa, đến lúc đó anh mua pháo hoa cho nhóc xem được không?”

Pháo hoa là gì?

Ánh mắt Mạc Linh Chi mờ mịt.

Hạ Vân Trù khẽ cười mở điện thoại ra, cho cô xem hình ảnh pháo hoa.

“Áu...” Mạc Linh Chi nhảy lên, bám lên trên người Hạ Vân Trù, khuôn mặt hưng phần.

Muốn! Muốn pháo hoa!

“Được. Mua cho nhóc.”

"Áu!" Cô mở hai chân trước ra.

"Được, có thể mua cho nhóc rất nhiều."

"Áu!"

"Đúng, rất rất nhiều nhiều, bắn tới khi nhóc hài lòng mới thôi."

"Gâu!"

"Tiền lì xì và đồ ăn vặt cũng có, đêm ba mươi nấu lẩu cho nhóc, thấy thế nào?”

“Áu...” Giọng cô rất hưng phấn, ngoài xe cũng có thể nghe thấy được.

Hạ Vân Trù ôm cô, nhìn náo nhiệt bên ngoài, mặt anh dần trở nên dịu dàng.

Năm nay, anh cũng sẽ rất hào hứng.

-

Buổi tối, một người một thú cưng ngủ chung một chỗ.

Nhưng rất rõ ràng, hai người đều “có tâm sự”, một người liếc nhìn CCTV, một người sưng mặt lên, vẫy đuôi một cái, rõ ràng đang suy tư.

Chẳng mấy chốc, chó con đã say giấc nồng.

“Khò khò khò”

Hạ Vân Trù nghe thấy tiếng hít thở của cô, mở mắt nhìn cô.

Ánh mắt anh phức tạp.

Rốt cuộc là mơ hay anh nghi thần nghi quỷ, đêm nay là có thể biết.

Chẳng bao lâu, anh cũng nhắm hai mắt lại.

Rạng sáng, chó con mở mắt ra.

Mạc Linh Chi đang chuẩn bị hóa hình, đột nhiên nghĩ tới hôm nay Hạ Vân Trù vừa dẫn cô tới bệnh viện kiểm tra, sáng sớm anh đã đoán được là cô gầy đi, còn nảy sinh sự nghi ngờ.

Người nhận nuôi quá nhạy cảm.

Hơn nữa anh còn nghi ngờ cô là yêu quái!!

Tức giận.jpg

Nếu như đêm nay cô lại gầy đi... Liệu anh có lại nghi ngờ mình là yêu quái không?

Điều này quá sỉ nhục cô, cô không thể chịu đựng được lần thứ hai!

Đang trong lúc cô xoắn xuýt, trong đầu lại vang lên tiếng của bác sĩ thú y.

[Nhóc gầy đi không đáng yêu như trước.]

Bọn họ cảm thấy cô gầy đi thì không đáng yêu nữa!!

Tuy lúc cô soi gương, vẫn cảm thấy mình đáng yêu, nhưng… nếu nhưng những người khác có cùng một gu thẩm mỹ với bác sĩ thú y thì sao?

Nghĩ đến đây, ý nghĩ “muốn gầy đi” của cô bị gạt bỏ.

Quên đi...

Tạm thời không gầy nữa, nếu không người nhận nuôi lại nghi ngờ, người khác cũng cảm thấy không đáng yêu.

Mạc Linh Chi chép miệng, nhắm hai mắt lại.

Phiền chết mất, rõ ràng cô gầy đi thì càng đẹp hơn mà, con gái gầy mới đẹp!!

Hình người của cô muốn gầy thì có thể gầy, tuy không gầy như Trương Diệu Vi và Bạch Ngọc, nhưng cũng coi như là thon thả ưa nhìn đó!!

Sau khi than thở vài câu trong đầu, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Khò khò khò...”

Hạ Vân Trù ngồi trước màn hình, anh nhanh chóng vào xem video CCTV tối qua, sau đó xác định: Tối qua không có ai xuất hiện, chó con cũng vẫn luôn là chó con.

Cho nên...

Trước đó là anh nằm mơ.

Không đúng, tối hôm qua anh cũng không “mơ thấy” người kia!

Cũng có thể tối qua cô ấy không “xuất hiện.”

Ngón tay Hạ Vân Trù gõ lên bàn, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt suy ngẫm sâu xa.

Một lát sau, anh đứng lên.

Mặc kệ là người là quỷ hay là mơ, CCTV vẫn ở đó, sau một thời gian, anh có thể phát hiện ra sự thật rồi.

Ánh mắt Hạ Vân Trù kiên định.

-

Ngày hôm nay chó con không gầy đi.

Thỉnh thoảng, Hạ Vân Trù sẽ đánh giá cô bằng ánh mắt ngờ vực.

Mạc Linh Chi nhận ra được, cho nên cô sẽ tìm cách đánh lạc hướng anh, ví dụ như...

“Áu.” Ngồi trên đùi anh, ôm chặt lấy chân anh.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Tối nay công ty có cuộc họp thường niên, nhóc ở nhà chơi không vui sao? Nơi ồn ào như vậy cũng muốn đi à?”

Mạc Linh Chi: “Áu!” Muốn đi, muốn đi!

Hạ Vân Trù xoa xoa huyệt thái dương: “Được rồi, tới đó thì cũng đừng đòi quay về nhé.”

Khuôn mặt anh tràn đầy bất đắc dĩ, nâng chó con lên.

Mạc Linh Chi nằm nhoài lên bả vai anh, khuôn mặt hưng phấn.

Cô cực kỳ nóng lòng muốn tham gia vào những “náo nhiệt” của xã hội loài người, hơn nữa người nhận nuôi nói, sau cuộc họp thường nhiên hôm nay, anh có thể nghỉ ngơi, sau đó có thể ở nhà chơi với cô mấy ngày, đón năm mới cùng cô.

Cô không thể chờ đợi được tới lúc người nhận nuôi được nghỉ!

Mặc dù mới hai tám tháng chạp, nhưng cô đã cảm giác được hơi thở “lễ hội mùa xuân” của xã hội loài người.

Hội trường tổ chức cuộc họp thường niên được bố trí vô cùng hoành tráng, còn được treo dòng chữ “Chúc mừng năm mới”, chó con không biết chữ nhưng cô có thể thấy dòng chữ rất đẹp cùng với hơi thở hân hoan.

Toàn bộ nhân viên của Hoa Minh đều rất vui vẻ, cuộc họp thường niên không chỉ mang ý nghĩa được nghỉ tết, còn có nghĩa là... có phần thưởng.

Có người nói, tâm trạng của Hạ tổng năm nay rất tốt, cực kỳ hào phóng!

Toàn bộ nhân viên của Hoa Minh đều rất hứng khởi.

Trước dây, Hạ Vân Trù luôn chỉ là người làm nền cho cuộc họp thường niên, khi mở màn chỉ nói vài câu đơn giản, lúc sắp kết thúc thì chỉ bốc thăm giải thưởng.

Thông thường đều tỏ ra lạnh lùng, cũng không ai dám nhìn anh.

Nhưng năm nay... có vẻ không giống như trước nữa.

Mọi người thấy tuy khuôn mặt anh vẫn không cảm xúc như vậy, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng Hạ tổng không tệ, trên bả vai anh còn có một con “gấu trúc” thò đầu ra hết nhìn đông lại nhìn tây.

A, dễ thương quá!

Chỉ cần có cái cục trắng đen này, Hạ tổng nghiêm mặt cũng không còn đáng sợ!

Mạc Linh Chị bị “cuộc họp thường niên” này làm cho hoa mắt, ánh đèn chập chờn, hơn nữa vì đây là công ty giải trí nên có không ít nghệ sĩ nổi tiếng lớn nhỏ, người người đều có giá trị nhan sắc rất cao, còn có rất nhiều gương mặt xuất hiện trên quảng cáo.

Đương nhiên, thứ làm chó con chú ý chính là... bánh gato sáu tầng, rất nhiều món ăn, cực kỳ nhiều đồ uống, rượu đỏ...

Cô nuốt nước bọt một cái.

“Chào Hạ tổng, chào Chi Chi.” Người của công ty cười chào hỏi.

Không thể không nói, con chó này rất nổi tiếng.

Hạ Vân Trù gật đầu, Mạc Linh Chi giơ chân lên, lập tức nhận được nụ cười sáng lạn của đối phương.

Không quan tâm bản chất cô có phải chó con hay không, nhìn từ bên ngoài chính là một con “gấu trúc con” cực kỳ thông minh.

Đối với mị lực của gấu trúc con, rồi nghĩ đến những người đến thăm những cơ sở chăn nuôi gấu trúc, và những video tràn ngập bình luận.

Cũng bởi vậy, cuộc họp thường niên năm nay, điều làm người ta chú ý nhất không phải là những ngôi sao nổi tiếng, mà là... “gấu trúc”.

Hạ Vân Trù sớm biết dẫn có đến sẽ có phản ứng như thế này, trong lòng anh bất đắc dĩ, nhưng không biểu hiện ra.

-

Khi bữa tiệc bắt đầu, anh đặt cô vào vị trí của anh, hạ giọng: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được chạy linh tinh.”

Mạc Linh Chi ngoan ngoãn chớp mắt.

Hạ Vân Trù xoay người lên đài, vừa mới đi lên, chó con đã nhảy xuống ghế.

Không chạy linh tinh?

Đùa à?

Cô muốn đi ăn bánh gato, có rất nhiều rất nhiều!!

Bình thường người nhận nuôi chỉ cho cô ăn một ít, hôm nay cô muốn ăn rất nhiều rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Mạc Linh Chi ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy đi.

Hạ Vân Trù vừa đứng lại đã nhìn thấy chó con đã đi tới bên cạnh bánh gato, cô chạy rất nhanh, còn biết luồn lách như mèo.

Vốn dĩ anh khó có thể vừa nhìn đã thấy, nhưng ai bảo toàn trường đều quay ra nhìn chó con đang vội vã chạy đây!!

Câu đầu tiên của Hạ Vân Trù sau khi lên đài là...

“Chi Chi, ngồi trở lại.”

Mạc Linh Chi phanh gấp: “???”

Mọi người: "... Phụt!"

Hết cách rồi, cô cúi đầu, buồn bã xoay người, dáng dấp kia làm cho mọi người lại cười ra tiếng.

Mạc Linh Chi chép chép miệng, người nhận nuôi đúng là biết trêu đùa gấu trúc, cô cũng không dám tái phạm...

Chỉ còn một bước nữa thôi!!

Cô cúi đầu, lặng lẽ trở lại vị trí của mình, nhảy lên ghế ngồi.

Trên đài, Hạ Vân Trù bắt đầu nói...

"Chào mọi người, ngày hôm nay là..."

Trước giờ anh nói đều rất ngắn gọn, không quá hai phút, hôm nay cũng thế, chỉ nói cảm ơn mọi người, và động viên trong tương lai là kết thúc.

Lúc nói xong câu cuối cùng, Hạ Vân Trù nhìn chó con, dừng lại.

Khóe miệng anh giật giật, mới bổ sung thêm một câu: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”

Nói xong, anh bước nhanh xuống dưới đài, người chủ trì lại lần đài lần nữa.

Chó con đang vùi mặt ăn bánh gato.

Lúc Hạ Vân Trù đi tới trước mặt cô, cô vẫn còn vùi đầu ăn vui vẻ, hơn nữa bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ, dễ dàng nhận ra đây là cái thứ hai.

Ở đâu ra?

Liếc mắt nhìn bên cạnh có bốn năm đứa nhỏ, tay đứa nhỏ trống không cùng khuôn mặt ngơ ngác.

Hạ Vân Trù đã hiểu.

Đứa nhóc này học được cách cướp đồ của mấy đứa trẻ khác!

“Nhóc thật sự có bản lĩnh đó? Còn cướp đồ sao?” Hạ Vân Trù nhấc cô lên.

Mạc Linh Chi nghe thấy tiếng thì sững người lại, trợn mắt lên: “Áu!”

Nói hươu nói vượn, cô không có cướp!

Cô đã “hỏi dò” đứa bé loài người này rồi, cậu ta ngầm đồng ý!

Cũng vì cậu bé ngầm đồng ý, nên cô mới giơ chân ra... hơn nữa cô cũng rất biết điều, cẩn thận thu móng vuốt lại để không làm đứa bé loài người bị thương.

Hạ Vân Trù không nói lời nào, vỗ mông cô một cái, Mạc Linh Chi thở phì phò.

Trước khi cô cãi lại, anh trừng cô một chút, nhóc con lập tức ngoan ngoãn.

Hạ Vân Trù bỏ hai hộp giấy rỗng vào thùng rác, đứa nhóc này vừa nghe thấy tiếng anh, trong nháy mắt bị anh nhắc nhở, còn không quên nuốt miếng bánh gato cuối cùng vào bụng...

Trong chốc lát anh cũng không biết nói sao với kẻ tham ăn này.

Anh bất đắc dĩ ôm chó con ngồi xuống.

Chó con chột dạ, rất ngoan ngoãn nằm trong ngực anh không dám làm loạn nữa.

Bên cạnh, đứa nhỏ nhẹ giọng hỏi: "Chú Hạ, đây là gấu trúc sao?”

Hạ Vân Trù nhìn sang.

Cuộc họp thường niên của họ khá tự do, mang theo con nhỏ anh cũng không phản đối, cho nên cuộc họp thường niên cũng có không ít trẻ con, đứa bé trước mặt là cháu nội của một cổ đông của công ty.

Hạ Vân Trù vừa nhìn đứa bé rồi đặt Chi Chi xuống bên cạnh.

Có vẻ cô có quan hệ không tệ với đứa bé này.

Nghe thấy “lời nói của trẻ con”, lại nhìn chó con trong ngực, Hạ Vân Trù không hề chột dạ nhìn về phía đứa bé nói dối: “Đúng thế.”

Tính tình đứa bé rất tốt, trợn tròn mắt: “Sao em ấy lại ăn bánh gato ạ? Gấu trúc thì nên ăn trúc uống sữa chứ ạ?”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuot v3 lông của chó con, rất nhẹ nhàng, cũng rất tôn trọng.

Hạ Vân Trù còn chưa nói, Mạc Linh Chi đã kinh ngạc nhìn đứa nhỏ: “Áu?” Cái gì mà tre với chả sữa hả?

Gấu trúc thích ăn sao?

Khóe miệng Hạ Vân Trù giật giật: "... Khẩu vị không giống nhau."

Đứa nhỏ tưởng thật: "Không phải, ba cháu đưa cháu tới cơ sở nuôi dưỡng gấu trúc, cháu đã hỏi người ở nơi đó, gấu trúc chỉ ăn tre và uống sữa thôi!”

Trong đôi mắt đơn thuần của đứa bé tràn đầy nghiêm túc: “Em ấy ăn bánh gato, không ăn tre và uống sữa, em ấy không phải gấu trúc.”

Đối với đôi mắt thật lòng như thế, Hạ Vân Trù không nỡ lừa dối bé, sợ bé thật sự cho rằng gấu trúc không ăn trúc mà lại ăn bánh gato...

Nhưng...

Anh cũng không thể nói đây là một con chó được. Nếu không Chi Chi sẽ làm loạn cả nơi này lên mất.

Căn bản không phải gấu trúc, bình sữa thì còn được chứ làm sao mà ăn được trúc?

“Áu...” Mạc Linh Chi chịu thua, gầm lên.

Nói hươu nói vượn!

Cô chính là gấu trúc, là gấu trúc!!

Ông nội đứa nhỏ bên cạnh vội ôm lấy bé: “Hạ tổng, thật xin lỗi, tôi dẫn cháu đi vệ sinh.”

Vị cổ đông này nhanh chóng dẫn đứa bé đi, mặc kệ đứa bé quay đầu lại giải thích như thế nào, lúc này Hạ Vân Trù chỉ lo lắng cho chó con.

"Đừng tức giận, đừng chấp nhặt với trẻ con.” Hạ Vân Trù nói.

“Áu.” Mạc Linh Chi giận dữ.

Cô ghét nhất người khác nói cô là yêu quái, ghét thứ hai là ai nói cô là chó!

Nói cách khác, cô, Mạc Linh Chi, ghét nhất người khác nhận, sai, giống, loài!!

"Nhóc là gấu trúc quốc bảo độc nhất vô nhị, cho nên không giống gấu trúc bình thường.” Hạ Vân Trù nhẹ giọng an ủi.

Không phải độc nhất vô nhị sao?

Không có con chó nào bên trong gấu trúc, cũng không có con chó nào tin rằng mình chính là gấu trúc.

Hai mắt Mạc Linh Chi phun lửa, nhìn anh gào to: “Áu...” Cho tôi ăn tre!!

Cô là gấu trúc, cô chắc chắn cũng thích ăn tre.

Hạ Vân Trù: "..."

Tay anh dừng lại, khóe miệng giật giật, một lát mới nói: “Nói sau đi.”

Mạc Linh Chi còn định nói điều gì, Hạ Vân Trù chỉ lên trên đài: “Mau xem chương trình kìa, có người đang nhảy đó.”

Mạc Linh Chi lập tức nhìn lên đài.

Không thể không nói, tiết mục trên đài cực kỳ đặc sắc, cuộc họp thường niên của công ty rất thú vị, có rất nhiều ngôi sao tài năng biểu diễn trên sân khấu, hát, nhảy, diễn kịch, không thiếu gì cả.

Đặc biệt là một số thực tập sinh muốn tìm cơ hội phát triển, gần như đã toàn lực chuẩn bị để thể hiện tài năng của mình.

Trong nháy mắt, Mạc Linh Chi bị mê hoặc.

Hạ Vân Trù cho cô ăn một miếng bánh gato, rất tốt, cực kỳ vui vẻ, cả “gấu trúc” cũng vui theo.

Quả nhiên rất dễ dụ.

-

Thứ quan trọng nhất của cuộc họp thường niên chính là nhận thưởng, vốn là Hạ Vân Trù tự mình lên, chó con không muốn, cô lay chân của anh, vừa rồi xem người khác thể hiện bản thân, cô cũng muốn lên đài.

Nhưng cô không có tài nghệ gì, nhảy múa... là lịch sử đen tối.

Cho nên cô chỉ có thể ôm chân Hạ Vân Trù, cùng anh đi lên.

Hết cách rồi, Hạ Vân Trù đành ôm chó con lên, mang theo chó con lên đài.

Hơn nữa người nhận thưởng đêm nay cũng là do chó con chọn.

Dưới đài truyền tới một trận tiếng cười.

“Giải ba, tiền lì xì mười ngàn, mười phần.” Hạ Vân Trù công bố nội dung khen thưởng.

“Oa oa!” Khuôn mặt mọi người ở dưới đài đầy chờ mong.

Dưới sự ra hiệu của Hạ Vân Trù, Mạc Linh Chi thò chân vào, dùng hai chân bắt được một cái thẻ, đặt bên ngoài.

"Tiếp tục." Hạ Vân Trù nói.

Mạc Linh Chi liền tiếp tục lấy, tất cả mọi người đều sốt sắng nhìn chân cô, rất nhanh, đã lấy xong mười cái, Hạ Vân Trù đọc tên.

Người được đọc tên hưng phấn lên đài.

“Giải nhì, một chuyến du lịch Châu Âu cho hai người, năm phần.”

“Oa ha.” Lại là một tràng tiếng vang phấn khích.

Bọn họ vui vẻ, Mạc Linh Chi cũng vui vẻ cười tít mắt, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi, lúc Hạ Vân Trù vừa nói xong cũng không chờ được đưa tay bắt lấy thẻ.

“Giải nhất, một chiếc Audi, hai phần.”

"A.." Lúc này không ít người trở nên càng hào hứng, tối nay Hạ tổng vô cùng bạo tay.

Mạc Linh Chi không hiểu nhưng cô cũng rất vui sướng.

Hạ Vân Trù thấy thế, khuôn mặt cũng tươi lên.

Lúc tất cả mọi người nghĩ đã kết thúc, Hạ Vân Trù nói...

"Giải đặc biệt, một phần, làm trống giỏ hàng, cho mọi người thời gian một phút bỏ thêm đồ vào giỏ hàng.”

* Làm trống giỏ hàng: có nghĩa là sẽ thanh toán toàn bộ giỏ hàng trong ứng dụng mua sắm.

"A..."

"Hạ tổng! Hạ tổng!!"

"Hạ tổng!!!"

...

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sôi sục, toàn bộ đều nhìn lên đài, đôi mắt tỏa sáng.

Thậm chí, một số ngôi sao hạng A cũng tham gia vô cùng hào hứng và hò reo, phấn khởi nhìn lên đài.

“Áu!” Mạc Linh Chi cực kỳ vui vẻ.

Tuy không hiểu cái gì là làm trống giỏ hàng.

Nhìn thấy cô duỗi chân ra, người dưới đài bắt đầu hò reo.

"Chi Chi!"

"Chi Chi! Chi Chi!"

"Chi Chi bốc vào chị nè, chị yêu em!"

"Chi Chi, nhìn anh này!"

...

Trong tiếng hoan hô, khóe miệng chó con càng cong hơn.

Đây là một buổi tối thật vui vẻ, lúc Hạ Vân Trù chuẩn bị ôm chó con đi, khuôn mặt cô vẫn còn tươi cười, đặc biệt là người may mắn kia, giống như hận không thể ôm cô hôn hai cái.

Hạ Vân Trù cũng rất vui.

Ngay khi anh cho rằng tâm trạng vui vẻ của chó con còn có thể duy trì tới tận ngày mai, có chuyện bất ngờ xảy ra.

Đứa nhỏ trước đó đúng là một em bé cố chấp, lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì xông đến, ngẩng đầu nhìn chó con nghiêm túc nói...

“Anh biết rồi, em là chó Chow Chow, không phải gấu trúc!”

- -------------------