Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 49




Chương 49: Hàng xóm

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Sau khi đá bóng cao su nhỏ ra ngoài, bên ngoài vẫn luôn không có bất luận động tĩnh gì, cả tiếng ồn ào trong phòng bên ngoài cũng không truyền ra tới, phảng phất tĩnh mịch như bị ngăn cách với hiện thực. 

Tiêu Lam không hành động thiếu suy nghĩ, cậu trầm mặc chờ đợi.

Lại đợi một hồi, bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng bước chân có người tiến vào, tiếng bước chân là hai người.

“Bảo bối ~ anh yêu em quá đi ~”

“Bảo bối, em cũng vậy đó~”

“Hôm nay chúng ta tắm tắm với nhau na~”

“Moa~”

Cùng với tiếng bước chân đến chính là lời âu yếm dầu mỡ, cùng thời khắc đó, ồn ào náo động bên ngoài cũng truyền tới, trong phòng tắm rốt cuộc không còn là không gian độc lập phảng phất như bị tua nhỏ nữa.

Nhanh chóng tắm rửa xong, Tiêu Lam đẩy cánh cửa nát của gian phòng tắm ra.

Cùng thời gian mở ra, còn có gian ở đối diện kia.

Tiêu Lam và Vu Đình mở cửa ở đối diện với nhau, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt lẫn nhau giờ phút này, hai người giao lưu một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Thật rõ ràng bọn họ vừa nãy đều gặp chuyện giống nhau, xem ra Vu Đình cũng có biện pháp giải quyết.

Cô nàng Vu Đình này hiện tại tóc dài còn nhỏ nước, tùy ý mà rối tung trên vai, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm, cô cứ tùy tiện như vậy mà ra tới.

Vì tỏ vẻ tôn trọng đối phương, Tiêu Lam nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Nhưng chính là vừa mới liếc mắt một cái ngắn ngủi kia, cậu vẫn là phát hiện ngực của Vu Đình…… Phẳng đến quả thực có thể chạy một trăm con thảo nê mã, không khác gì một hán tử, hóa ra sóng gió mãnh liệt trước đó đều là công lao của keo silicon hoặc là miếng lót bọt biển sao!

Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?

Vu Đình đối với việc nội tâm Tiêu Lam chấn động không hề cảm giác, cô cứ như vậy dẫm lên giày thướt tha nện bước rời đi.

Một bên khác, gian phòng của cặp tình nhân đã vang lên tiếng nước, cùng với một vài âm thanh không được hài hòa truyền ra. Tiêu Lam nghe được mà toàn thân đều nổi lên một tầng da gà, sợ ở lại bị cay lỗ tai, cậu xoa xoa cánh tay, chạy nhanh bước chân rời đi.

——

Trở lại phòng, Tiêu Lam phát hiện Lạc đang đứng trong một mảnh hắc ám.

Thành thị giả dối ngoài cửa sổ mang đến một tầng ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi sườn mặt thít chặt ra sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mang mỉm cười, còn có chiếc cằm với độ cung duyên dáng, có vẻ ngũ quan của Lạc đặc biệt xuất sắc.

Lạc tựa hồ đang trầm tư cái gì, bộ dáng nghiêm túc tự hỏi lộ ra một loại mị lực độc đáo.

Thẳng đến khi tiếng bước chân Tiêu Lam xuất hiện trước cửa phòng, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Tiên sinh.” Lạc nhìn về phía Tiêu Lam, “Trong phòng hình như cúp điện.”

Tiêu Lam: “……”

Hình ảnh tốt đẹp trước đó toàn bộ vỡ nát, hóa ra gia hỏa này đang tự hỏi tại sao cúp điện à?

Tiêu Lam tiến lên kiểm tra một chút, phát hiện là chủ nhà cải tạo lại mạch điện ngăn cách trong phòng, đến buổi tối liền sẽ thống nhất cắt điện, thật là một gia hỏa keo kiệt đến trình độ nhất định.

Có lẽ Trương Đông ở siêu thị Chung Điểm sẽ vô cùng có tiếng nói chung với hắn ta.

Cả cái quạt nhỏ vừa cũ vừa nát, chuyển động kẽo kẹt kẽo kẹt trên đỉnh đầu kia cũng ngừng, buổi tối hôm nay hình như là tiết tấu phải bị nóng đến chết.

Tiêu Lam đánh giá phòng một chút: “Đáng tiếc hiện tại trong tầm tay cũng không có công cụ, bằng không tôi còn có thể sửa mạch điện gì đó.”

Lạc vô cùng tò mò: “Tiên sinh, bần cùng rốt cuộc làm ngài nắm giữ bao nhiêu kỹ năng?”

Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Quỷ nghèo bọn tôi chính là như vậy đó……”

Vào lúc hai người đang nói chuyện, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một trận tiếng “sàn sạt”.

Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy đồ vật trước đó cậu vừa đánh giá cây quạt xuất hiện. Thon dài, cũ xưa, phảng phất cùng vết bẩn hòa hợp thành một thể —— dây thừng.

Bọn họ trước đó rõ ràng đã ném văng thứ này ra, hơn nữa chỉ một chốc trước đó, Tiêu Lam còn ngẩng đầu nhìn quạt thì bên trên còn chưa có thứ này.

Chỉ trong bất tri bất giác hai người ở chung, nó thế nhưng tự mình xuất hiện!

Hiện tại bên ngoài rõ ràng không có gió, dây thừng này lại tự mình loạng choạng, biên độ tràn ngập ý vị khiêu khích. Rõ ràng chính là đang nói: Nhóm cặn bã, ông đây lại về rồi, mày tới đánh tao coi!

Đối mặt dây thừng không biết sống chết này, máy móc phá bỏ và di dời không có tình cảm và chó săn của cậu quyết định khiến nó lĩnh hội một chút hiện thực tàn khốc.

Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt, Lạc nháy mắt hiểu ý.

Hắn đứng lên, duỗi dài cánh tay thon dài kéo sợi dây thừng kiêu ngạo này ra khỏi quạt.

Bên kia, Tiêu Lam tìm kiếm trong phòng tạp vật, cuối cùng lấy ra một cây gậy gỗ.

Hai người liên thủ đem dây thừng nhỏ ngây thơ còn không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì quấn lên gậy gỗ, lại tìm cái thùng nát cất nó vào.

Tiêu Lam cười từ trong không gian trữ vật lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc  】 hướng tới dây thừng quơ quơ.

【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 đối đãi vật phẩm bình thường cũng không kích phát độc tố, nhưng nếu dây thừng này nó cũng không bình thường, vậy thì dễ làm rồi.

Lúc này dây thừng rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nó ý đồ giãy giụa. Lại phát hiện không biết tên gia súc nào thắt cho nó một đống gúc mắt, cột nó chặt chẽ vào cây gậy, hiện tại nó cuốn còn lợi hai hơn dây đeo tai nghe, căn bản không giải được.

Nó chỉ có thể “trơ mắt” mà nhìn Tiêu Lam chém ra chủy thủ với nó.

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với dây thừng thắt cổ số 13, độc tính đi kèm: nước hoa Lục thần”

Hương thơm nước hoa tràn ra trong căn phòng chật hẹp, tươi mát, thơm người, đuổi muỗi, ngăn ngứa.

Tiêu Lam: “……”

Đại ca anh được chưa? Không cần tại loại thời điểm mấu chốt này bay hơi được không?

Tiêu Lam liên tục chém mấy dao với dây thừng:

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với dây thừng thắt cổ số 13, độc tính đi kèm: thuốc khử trùng 84”

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với dây thừng thắt cổ số 13, độc tính đi kèm: dịch điều tiết côn trùng sinh trưởng”

……

Dây thừng thắt cổ số 13 lại nhịn không được khoe khoang lên, một đoạn duy nhất còn có thể động run tới run lui: Tới đi, hai tên ngốc xít~

Tiêu Lam đen mặt chém ra một dao cuối cùng:

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với dây thừng thắt cổ số 13, độc tính đi kèm: axit mạnh”

“Xèo——” tiếng ăn mòn thanh âm cùng với sương mù màu vàng xuất hiện, dịch axit theo chủy thủ tiến vào dây thừng thắt cổ số 13, dọc theo chủy thủ đâm vào lan tràn trên miệng vết thương, hơn nữa dùng một loại tốc độ không khoa học mở rộng ra.

Tiêu Lam nhanh chóng lui về phía sau một bước, né tránh khí thể xuất hiện.

Dây thừng thắt cổ số 13 tức khắc liều mạng giãy giụa lên, chính là axit mạnh giống như là có sinh mệnh, tàn sát bừa bãi trong thân thể nó. Cùng với sương mù bốc lên, rất nhanh, lưu lại cũng chỉ còn lại một bãi thấy không rõ nguyên trạng là thứ gì.

Dây thừng thắt cổ số 13, đã chết.

Đua xe chốn giang hồ, sao có thể không lật xe.

Thừa dịp thùng còn khoẻ mạnh, Tiêu Lam thuận tay ném cái thùng nát ra ngoài cửa sổ, dù sao tâm hồn đạo đức công cộng gì đó tại loại thành thị giả dối này cũng chẳng dùng làm gì.

Hiện tại, trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại.

Tiêu Lam nghĩ ban đêm còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không bằng hiện tại ngủ sớm một chút.

Lại không nghĩ cậu vừa mới nằm lên giường, ngoài cửa sổ liền có một đám chuột chạy như bay gào thét mà qua, tiếng bước chân phong tao dẫm lên ống dẫn kim loại ngoài cửa sổ cũ xưa ra tạp âm có tiết tấu, phảng phất như đang nhảy nhót.

Tiêu Lam: “……”

Cũng không biết tại sao, rõ ràng cả thành thị bên ngoài đều là giả, lại còn sẽ xuất hiện chuột.

Cùng thời gian, ở tại cách vách Tiêu Lam - tín đồ tà giáo cũng bắt đầu sinh sản tạp âm, một bên nhắc mãi “Thần phạt”, “Xin trừng phạt tôi đi”, một bên đụng vào tường, tiếng đâm tường đùng đùng không ngừng mà xuyên thấu qua vách tường xây một chút cũng không có tâm truyền tới.

Tiêu Lam: “……”

Bên kia, một đôi tình nhân tắm rửa xong trở về lại bắt đầu cãi nhau, vách tường đứng trước giọng nói của bọn họ như thùng rỗng kêu to:

“Tôi muốn chia tay với anh! Anh cái đồ đàn ông mặc quần xì tứ giác không có phẩm vị!”

“Quần tứ giác có chỗ nào không tốt, chẳng lẽ không có cảm giác an toàn sao?”

“Nhưng quần tứ giác của anh tại sao lại là màu hồng nhạt, trên đó còn in hình Hello Kitty!”

“Này không phải thuyết minh ông đây con mẹ nó siêu đáng yêu sao!?”

“Bản lậu thì đáng yêu chỗ nào!?”

“Cô có phải ngốc không vậy!”

“Anh con mẹ nó mới ngốc!”

Tiếp theo chính là âm thanh hỗn chiến gà bay chó sủa.

Trong đó một bên tuyển thủ tựa hồ lựa chọn công kích viễn trình, không ngừng mà có các loại vật phẩm bị ném mạnh ra. Nhưng mà vị tuyển thủ này hình như điểm chính xác không tốt, mấy thứ này đại bộ phận đều đập vào vách tường chỗ Tiêu Lam, phát ra tiếng “bang bang” thật lớn.

Tiêu Lam: “……”

Còn ngủ cái rắm nga.

Tiêu Lam trầm khuôn mặt từ trên giường ngồi dậy, cậu gõ gõ vách tường, nhắc nhở đôi tình nhân cách vách đang trầm mê nam nữ tán nhau đánh tranh bá, cách vách bọn họ chính là hai con người sống đang ở đây nè.

Đôi tình nhân bận chiến đấu nơi nào có thời gian rỗi quản người không liên quan.

Chàng trai trong đó hô to về phía vách tường: “Gõ cái gì mà gõ, cẩu độc thân đáng chết không có tiền lại không ai muốn, tin ông đây nửa đêm lại đây thu thập mày không!”

“Ăn công kích vớ thúi tuần trước của tôi đây!”

Cô gái cũng bớt thời giờ kêu lên: “Cẩu độc thân đáng chết! Ăn đại tiện đi thôi!”

“Ái da, ông dám lấy dép lê đánh lén tôi!”

Tiêu Lam • Cẩu độc thân đáng chết không có tiền lại không ai muốn, giờ phút này đang cảm thấy phẫn nộ tột đỉnh! Tuy tôi vừa nghèo vừa độc thân, nhưng mà đây không phải lý do các người khinh bỉ tôi!

Cậu nói với Lạc đang ngắm phong cảnh bên cửa sổ: “Tôi muốn cho bọn họ kiến thức một chút đòn hiểm của xã hội!”

Lạc xoay người nhìn cậu, hơi hơi mỉm cười: “Vì ngài cống hiến sức lực, tiên sinh.”

——

Cách vách.

Chàng trai kêu khẩu hiệu thật sự lợi hại đã bị bạn gái nhà mình bức đến cạnh cửa, đang dùng một cái thau nhựa ngăn cản ngay mặt, anh ta đang ấp ủ cơ hội phản kích.

Cửa phía sau đột ngột bị một lực mạnh mẽ mở tung, lực đạo ván cửa khép mở đâm anh ta bay hẳn ra ngoài, mặt thẳng tắp đón nhận dép lê trong tay bạn gái, mang theo bạn gái cũng bị đâm ngã ra đất.

Hai người lăn thành một đống kinh tủng mà nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy vừa vào cửa chính là cẩu độc thân phòng kế bên, còn có chàng trai trước đó mặc bộ vest ba kiện, hai người đối diện bọn họ lộ ra nụ cười ôn hòa khéo léo, nhìn qua ưu nhã lại thân thiết.

Nếu xem nhẹ cái cửa bên cạnh bị bọn họ đá đến lung lay sắp đổ mà nói.

“Cậu cậu cậu, nhóm mấy người……” Chàng trai ý đồ tổ chức lại ngôn ngữ.

Hai người vào cửa lại không có ý muốn vô nghĩa với bọn họ, người vào cửa bước chân dài ra, đi về phía bọn họ, trên đường Lạc còn thuận tay từ trên giường trong phòng cầm cái chăn đi.

Bên kia, trên ray Tiêu Lam cầm một bó dây ni lông lai lịch không rõ nhẹ nhàng đùa nghịch.

Không đợi hai người đứng dậy, chăn đã trùm thẳng lên đầu bọn họ che xuống dưới.

Tiếp theo, trong một mảnh hắc ám, bọn họ cảm nhận được ở con người trước mặt xã hội nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. Chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã bị cố định trong chăn chỉ có thể lộ ra một cái đầu, giống hai cái cuốn thịt gà vừa mới ra lò.

Tiêu Lam ngồi xổm trước mặt bọn họ, lộ ra một nụ cười vô hại nhân súc: “Tôi, muốn, ngủ, có hiểu không?”

Hai người hoảng không ngừng gật đầu, túng đến cực kỳ nhanh chóng mà kiên định.

Chỉ thấy ác ma trước mặt lộ ra nụ cười vừa lòng, vươn tay vỗ vỗ đầu bọn họ: “Nếu có lần sau……”

Một bên Lạc phối hợp vươn tay vạch một đường ngang trên cổ mình.

Đôi tình nhân nháy mắt đã hiểu, đầu gật đến như đang động kinh.

Cáo biệt đôi tình nhân này, hai người tiến vào phòng tín đồ tà giáo kế bên, tiến hành rồi một lần an ủi thân thiết hữu hảo, hai bên từ chuyện vấn đề ban đêm yên giấc đến giao lưu sâu hơn, cũng giao lưu về quan hệ thân mật hàng xóm láng giềng trong thời đại mới, cuối cùng hai bên đạt thành nhận thức chung.

Khai sáng xã hội hài hòa, cùng nhau xây dựng tổ ấm tốt đẹp, làm hàng xóm tốt của thời đại mới.

Sau khi hai người rời đi, tín đồ tà giáo bị bó trên giường không thể động đậy: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Tuy tui là cẩu độc thân không có tiền lại không ai muốn, nhưng đây không thể trở thành lý do các người khinh bỉ tui.

Lạc: Tiên sinh, tôi muốn cậu mà.

Tiêu Lam: Nhưng anh cũng không phải người nha.

Lạc:……

Hết chương 49.