Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 32: Gặp lại




Hoàng hôn buông xuống nhanh hơn cô tưởng. Mặt trời lùi dần về phía chân trời, để lại trên bầu trời là những vệt màu đỏ lạ thường. Gọi là lạ thường vì trông bầu trời bây giờ chỉ trải dài một sắc đỏ, đỏ gắt khiến người ta nhìn mà có linh cảm xấu. Cô đã từng nghe bà ngoại nói nếu trời có màu đỏ tức là sẽ có điều cực kì xấu, đáng sợ sẽ xảy ra. Tự nhiên cô rùng mình khi nhìn sắc trời và nghĩ tới lời nói của bà. Cô cố gắng quên đi điều đó, bước thật nhanh để về nhà.

Băng Di rẽ vào con đường dẫn về nhà mình. Từ xa cô bỗng nhìn thấy chiếc xe ôto màu đen dừng lại bên vệ đường. Từ trong xe một người con gái bị đẩy ra ngoài, trông cô ta như cái xác không hồn. Rồi chiếc xe ô tô nhanh chóng phóng đi, để lại cô gái đó nằm tựa người bất tỉnh vào chiếc cột điện.

Nhìn cảnh đó,một cảm giác lạ xâm chiếm lấy cô . Tim cô đập nhanh, các dây thần kinh như căng ra. Hiện tại và kí ức của cô lẫn lội vào với nhau. Khung cảnh này quá giống với cảnh tượng hôm đó. Cô gái đó liệu có phải Triều Anh của ngày xưa không?

Băng Di chạy đến chỗ cột đèn. Cô cầm vào vai cô gái kia, lắc mạnh:

- Này. Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi.

Cô gái đó dần mở mắt ra. Máu từ trên trán cô ta chảy xuống. Đôi môi cô ta cũng thấm máu.

Băng Di thấy cô ta tỉnh dậy nên vui mừng, liền hỏi:

- Cô bị làm sao vậy? Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.

Cô ta khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn. Rồi cô ta cố lấy chiếc điện thoại từ trong túi chiếc áo khoác cô ta đang mặc ra, đưa cho cô, nói ngắt quãng:

- Làm....ơn.... làm...ơn... giúp...giúp... tôi....

Băng Di vẫn chưa hiểu ý định của cô ta nên hỏi lại:

- Cô muốn tôi giúp cô làm gì?

Cô ta xiết chặt lấy tay của Băng Di, gắng hết sức nói:

- Giúp...tôi...trả...thù.

- Trả thù? Trả thù ai mới được?

Băng Di ngạc nhiên hỏi. Nhưng tay cô gái đó đã dần buông lỏng tay cô ra, cô ta lại rơi vào trạng thái bất tỉnh. Cô cầm lấy chiếc điện thoại của cô ta, vẫn cố sức lay cô ta dậy:

- Này. Này. Tỉnh lại đi.

Đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng, không chút phản ứng.

Băng Di đặt cô ta nằm xuống vệ đường. Lúc này cô mới để ý đến bàn tay của mình đã dính đầy máu của cô ta, vết máu còn loang lên tay áo đồng phục.

"Chẳng lẽ?" Một ý nghĩ vụt nhanh qua đầu cô. Băng Di lật phía sau lưng cô ta lên. Máu ở phía vai cô ta chảy ra nhiều, thấm hết ra chiếc áo cô ta mặc, bám lên cả vệ đường.

Băng Di nắm chặt hai tay lại, cô lấy lại sự bình tĩnh. Cô xem lại vết thương ở bả vai cô ta, nó giống như là có người dùng kiếm chém vào vậy. Và cô chắc chắn rằng người thực hiện việc này không ai khác chính là bọn chúng. Chỉ có bọn chúng mới dùng thủ đoạn ra tay ác độc như thế.

Trước đây, bọn chúng đã dùng chính cách này để hại người bạn duy nhất của cô. Bây giờ cách đó lại được lặp lại. Cô sẽ không để bọn chúng đắc ý đâu. Chỉ hai ngày nữa thôi, bọn chúng sẽ phải khiếp sợ bởi sự quay lại của một huyền thoại.

Băng Di đỡ cô ta dậy. Cô định đưa cô ta tới bệnh viện.

Nhưng đúng khi đó, cô nghe thấy tiếng động cơ xe đang ngày một gần hơn. Bọn chúng quay lại sao? Nếu bọn chúng nhìn thấy cô thì nguy rồi. Bây giờ có chạy thì cũng không kịp nữa, chúng đang ở rất gần cô. Mà kêu cứu cũng không được, bọn chúng vẫn sẽ lần ra tung tích của cô cho dù cô chạy thoát. Vậy thì đành phải đối diện với bọn chúng thôi. Bởi vì cô là Regina - học trò của Death cơ mà.

- Regina.

Một giọng nam khá trầm vang lên ở ngang cạnh cô.

Băng Di đứng lên, quay người lại. Trước mặt cô là Kin - bang phó của Black, cũng là một trong những học trò giỏi nhất của Death. Theo sau anh ta là mấy người nữa, họ là đàn em của Black.

Kin nhìn đôi bàn tay dính đầy máu của cô , rồi nhìn xuống người con gái cũng bê bết máu nằm gục xuống vệ đường.

Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Kin, Băng Di vội vàng thanh minh:

- Anh đừng có nghĩ linh tinh. Tôi không làm việc đó đâu.

- Tôi biết mà. Kin trả lời.

- Vậy anh giúp tôi đưa cô ấy tới bệnh viện đi.

- Tại sao tôi phải làm vậy? Kin lạnh lùng hỏi cô.

- Này Kin, anh định thấy chết mà không cứu đấy à?

- Cô không nhận ra sao? Cô ta là người của bọn chúng đấy.

- Sao? Băng Di ngạc nhiên.

- Cô ta là Lý Gia Ninh, hay có tên khác là Rose. Một nhân vật rất quan trọng trong tổ chức của bọn chúng.

Kin vừa nói vừa đưa cho cô tấm ảnh chân dung của cô ta.

Băng Di cầm tấm ảnh xem qua rồi lại hỏi Kin:

- Quan trọng? Nhưng người khiến cô ta ra nông nỗi này chính là bọn chúng mà.

- Cô ta biết quá nhiều bí mật nên bị bọn chúng trừ khử thôi. Kin nói đơn giản cho Băng Di hiểu.

- Nhưng tôi muốn cứu cô ta.

Băng Di không chịu từ bỏ quyết định của mình, cương quyết muốn cứu cô ta. Vì cô còn nhiều việc muốn hỏi.

- Cô điên à? Kin quát lên với cô.

- Phải. Tôi điên đó. Tôi sẽ tự đưa cô ta tới bệnh viện.

Băng Di đỡ cô ta dậy,định gọi xe cấp cứu. Cô nhất định phải cứu sống cô ta.

- Tôi nói là không được. Kin giữ Băng Di lại.

- Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh sao?

Lời nói của Băng Di chẳng khác gì cô đang thách thức Kin. Một khi cô đã quyết tâm làm việc gì thì không có ai, không sự ngăn cản nào làm lay chuyển được cô.

Kin nhìn cô, ánh mắt đầy tức giận. Tính cách của Băng Di vẫn như vậy,không thay đổi một chút nào. Cô vẫn cứ ương bướng, tự quyết định mọi chuyện.

Nhìn Kin và Băng Di bất đồng tới mức căng thẳng mà mấy tên đàn em ở đó không ai dám can ngăn. Đương nhiên là không dám rồi, hai người đó đều là học trò giỏi nhất của Death, là người nắm trong tay quyền hạn của Black. Có khi căn ngăn họ không được lại khiến họ tức giận hơn. Mà họ mà tức lên thì kiểu gì cũng được tặng một chữ TỬ. Biết thế nên làm gì có ai dám lên tiếng can ngăn hai con người kia.

- Tôi sẽ giúp cô.

Kin lên tiếng trước. Cuối cùng anh ta vẫn phải chịu thua trước sự cương quyết của Băng Di.

- Anh nói câu đấy sớm có phải tốt hơn không. Chúng ta đỡ phải căng thẳng. Băng Di bỗng chuyển giọng đùa cợt.

- Nhưng với một điều kiện. Trái với cô, Kin vẫn nghiêm túc.

- Điều kiện gì? Anh nói đi.

- Hậu quả của việc này, cô phải tự gánh chịu một mình đấy.

- Cái đó thì anh khỏi lo. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới anh đâu.

Chẳng đợi Băng Di nói xong, Kin đã yêu cầu:

- Giúp tôi đỡ cô ta lên xe.

Băng Di vừa đỡ Rose lên xe môtô của Kin, vừa lẩm bẩm:

- Anh lắm điều thật đấy.

Xong xuôi, Băng Di định đi về thì Kin giữ lại. Anh ta nhìn bộ đồng phục trường dính đầy máu của Băng Di, rồi hỏi:

- Cô định về nhà với bộ đồng dạng này sao? Mẹ cô sẽ lo lắng lắm đấy.

- Khỏi cần anh lo. Tôi có áo khoác trong balo rồi. Mặc vào là che được vết máu thôi.

- Cô cũng chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ?

- Nếu anh muốn khen thì nói cho tử tế chút, không thì dễ hiểu lầm lắm.

- Được rồi. Đừng quên lời hẹn nhé. Tôi đi đây.

Kin nói xong thì phóng xe môtô đi thẳng. Mấy chiếc môtô của bọn đàn em cũng lao theo. Tiếng động cơ xe xa dần rồi mất hẳn.

Còn lại một mình, Băng Di mở balo lấy áo khoác ra, khoác tạm để che đi vết máu trên áo đồng phục. Rồi cô đi về, trong lòng mơ hồ những cảm xúc lẫn lộn đan xen.