Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 48: C48: Chương 48




"Nếu trong bụng đã có bé con của ông, sau này cô phải chú ý một chút. Cô đừng thỉnh thoảng ra sông giặt quần áo, đừng suốt ngày lôi chăn ra phơi. Lỡ như té ngã mất con trai tôi thì sao? Phi phi phi, con trai tôi sẽ không té ngã mà mất." Cố Xuyên giậm chân, không tình nguyện nói: "Sau này tôi sẽ gánh nước về nhà cho cô. Cô muốn giặt quần áo thì có thể giặt ở nhà. Những việc khác như phơi chăn cô cũng đừng làm, cứ nói với tôi, tôi sẽ làm giúp cô. Cô cứ yên phận ở nhà nuôi con trai đi."

Vương Lệ Lệ không biết mình nên cảm thấy may mắn hay buồn cười. Một người ngay cả ba mẹ anh em cũng không quan tâm đến, lại sẽ quan tâm đến một đứa con trai chưa chào đời; cũng không biết có phải chỉ là ý nghĩ bất chợt hay không, thương yêu được mấy ngày lại ném sang một bên.

Tuy nhiên, có lợi mà không chiếm là tên khốn. Nếu người này sẵn lòng giúp cô làm việc thì cứ thì làm đi. Dù sao người được lợi là cô.

Hai người về đến nhà cũng gần 11 giờ sáng, đều đói đến mức tay chân run rẩy. Vương Lệ Lệ vừa xuống xe thì chủ động vào bếp nấu cơm.

"Cô cẩn thận một chút. Tay chân cô mảnh mai như vậy, lỡ như ở trong bếp vấp ngã thì sao? Ở nhà chính chờ tôi. Tôi đi trả xe cho thằng tư Phạm, chờ tôi về rồi nấu." Cố Xuyên không kiên nhẫn nói. Nhưng sau khi ra khỏi nhà, trên mặt hắn tràn đầy vui mừng, hai con mắt to sắp nheo thành sợi chỉ.

"Có chuyện gì vậy, thằng út? Mày nhặt được tiền à? Sao vui vẻ vậy?"

"Vợ tôi có thai, sẽ sinh cho tôi một thằng nhóc mập mạp, được hai tháng rồi." Cố Xuyên cười vui vẻ. Dọc đường dù có ai chủ động nói chuyện với hắn hay không định quan tâm đến hắn. Nếu bắt gặp được người nào thì hắn sẽ nói với người ta rằng vợ hắn có thai, hắn có con trai.


Hoàn toàn giống một thằng ngốc.

Thằng ngốc thì thằng ngốc, thà ngu ngốc còn hơn vô lại.

Khi xe được đẩy đến nhà thằng tư Phạm, gần một nửa người trong thôn đã biết chuyện vợ thằng út Cố có thai. Ba Cố và mẹ Cố cũng không ngoại lệ.

"Bà qua nhà thằng út xem thử, vợ chồng bọn nó còn trẻ thiếu kinh nghiệm, chỉ dạy bọn nó cẩn thận. Ngoài ra kêu bọn nó qua đây ăn cơm trưa." Ba Cố vừa đặt dụng cụ làm nông xuống, đang ngồi xổm trong sân rửa tay; có thai là tốt rồi, có con rồi mới biết đi làm và tiết kiệm tiền nuôi con.

"Cũng được, Thúy Thúy, cơm trưa nấu trứng gà cho vợ thằng út bồi bổ. Thân thể con bé quá yếu đuối, em bé trong bụng sao có thể khỏe mạnh được." Mẹ Cố vội vàng giặt chiếc khăn dùng để lau mồ hôi trong nước rồi trực tiếp quấn quanh cổ. Trong ngày nắng nóng thế này, đắp một chiếc khăn ướt lên người sẽ thoải mái hơn.

Dù gia đình đã tách ra ở riêng, hai vợ chồng già cũng sống chung với con trai cả. Nhưng kêu con trai út qua nhà ăn bữa cơm, thậm chí bảo con dâu cả nấu trứng gà cho vợ con trai út ăn. Hai vợ chồng già nói ra như chuyện đương nhiên. Hai người hiện tại không cần con trai nuôi, họ cũng có thể ra đồng làm việc kiếm điểm công. Thậm chí thu nhập không thua kém vợ chồng con trai cả. Cho nên sống chung với nhau, ngược lại là vợ chồng con trai cả được lợi nhiều hơn. Dù sao vợ chồng trẻ luôn phải nuôi con.


Mặc kệ Lý Thúy Thúy, con dâu cả nghĩ như thế nào. Dù sao nhất định làm theo lời ba mẹ chồng nói là được.

Mặc dù mẹ Cố sinh ra trước khi dựng nước, nhưng nơi này được giải phóng sớm nên không có bó chân. Hơn nữa bản thân bà lại có tính hấp tấp, đi đường rất nhanh, có thể mang theo gió đến.

"Thằng út, mẹ nghe Dương Đại Lạt nói hôm nay con dẫn vợ đi thị trấn. Thằng nhóc này, sao con không nói cho mẹ biết? Mẹ dẫn vợ con đi là được, chuyện của phụ nữ con cũng không biết." Khi mẹ Cố nói chuyện cũng hùng hổ hấp tấp giống con người của bà.

Cố Xuyên bất đắc dĩ nói: "Con mượn xe của thằng tư Phạm, đạp xe chở cô ấy đi sẽ nhanh hơn. Nhưng mẹ ơi, mẹ đến chỉ dạy cho vợ con một chút. Con thấy tay chân cô ấy mảnh mai, gầy ốm như một cây gậy vậy. Gió thổi qua là có thể thổi bay người đi. Làm sao có thể sinh cho con một đứa con trai khỏe mạnh được? Mẹ hãy nói chuyện với cô ấy đàng hoàng. Ngày mai con sẽ đến đội sản xuất xin cho cô ấy nghỉ, làm việc ngoài đồng vừa phải khom lưng vừa phải chổng mông. Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì cho con của con."

Mẹ Cố vẫn luôn yêu thương đứa con trai út này. Thân thể của vợ thằng út quả thực yếu đuối, nhưng chẳng phải sinh con đều như thế sao? Bà sinh năm đứa con, mỗi lần đều vác bụng to ra đồng làm việc. Khi sinh con gái út (anh chị em trong nhà, con trai tính thứ tự theo con trai, con gái tính thứ tự theo con gái, không trùng nhau), bà trực tiếp sinh ở ngoài đồng, không phải đều lớn lên khỏe mạnh sao? Cho nên chuyện sinh con thực sự không có gì to tát. Cùng lắm là bình thường ăn thêm mấy thứ bồi bổ, đừng chỉ ăn canh suông rau luộc, không đủ khả năng để nuôi đứa trẻ trong bụng.

"Con xin nghỉ, con bé cũng xin nghỉ. Hai tháng nữa là đến vụ thu hoạch, trong đội có thể cho phép hai đứa nghỉ không? Hơn nữa, hai đứa không ăn không uống, chỉ cần nhìn thôi là đứa bé trong bụng có thể no à? Tại sao người đã lớn như vậy còn nghĩ cái gì thì muốn cái đó thế?" Mẹ Cố vừa nói vừa tát cho con trai út một cái, có vợ chồng già bọn họ tiếp tế hai đứa nhất định sẽ không chết đói. Nhưng cũng không thể đều xin nghỉ, vợ thằng cả nhất định sẽ tức giận.


"Cô ấy không đi, con đi. Với sức lực nhỏ bé của cô ấy, đi cũng vô ích. Con sẽ biểu hiện thật tốt trong vụ thu hoạch, tranh thủ có thể làm chú hai cho con nghỉ phép thêm mấy ngày. Con phải kiếm nhà ngói khang trang cho con trai con." Cố Xuyên thề thốt. Mặc dù nguyên thân thỉnh thoảng xin nghỉ, nhưng sức lực rất mạnh. Nếu không cũng không dám đi trộm cắp.

Nông dân ngoài trồng trọt còn có thể làm gì để kiếm thêm thu nhập, còn kiếm nhà ngói khang trang? Mẹ Cố lại tát một cái: "Con thành thật cho mẹ một chút, đã là người lên chức làm ba đừng đi làm những chuyện không đàng hoàng đó. Con cũng không nghĩ, sau khi đứa nhỏ trưởng thành biết con đi trộm cắp, có thể khinh thường con hay không."

Nếu không phải tay chân con trai út không sạch sẽ, nhà bọn họ cũng không tách ra ở riêng sớm như vậy. Người ta bàn tán và mắng chửi sau lưng, vợ chồng già bọn họ dù không thương hai đứa con trai khác, cũng phải thương mấy đứa cháu trai, cháu gái khác. Trước đây cũng chỉ ăn trộm dưa và bao bông. Nếu muốn kiếm nhà ngói khang trang thì phải ăn trộm thứ gì? Người bị nhốt trong đồn công an không biết có thể ra được hay không.

"Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện xấu này nữa, đừng để con trai con biết. Con nhất định sẽ không trộm cắp nữa. Con trai của mẹ có sức mạnh, trước đây là con lười dùng. Nếu không người dẫn đầu đội sản xuất sẽ không có phần của người khác, hằng năm nó đều là của con. Hơn nữa, chúng ta dựa lưng vào núi lớn, người trong thôn quá nhút nhát. Nếu không chỉ cần bắt cá và trứng gà rừng, săn mấy con thỏ thì chắc chắn sẽ có một cuộc sống thoải mái." Trên mặt Cố Xuyên tràn đầy tự tin, rất có một loại khí thế ông đây là số một trên thế giới.

"Làm làm làm, con cứ làm đi. Mọi thứ trên núi đều thuộc về nhà nước, chỉ cần con bắt xuống phải chia cho mọi người. Hơn nữa, tại sao mọi người không dám đi, chỉ có con dũng cảm à? Trong đó không chỉ có sói và heo rừng. Con đã quên chân của Lưu Lão Pháo làm sao bị cắt cụt rồi hả? Nếu không phải ông ta mang súng đi săn trong núi vào lúc nửa đêm, giẫm lên sợi dây do Lý Nhị Bính kéo. Đầu kia của sợi dây cột vào cò súng, một viên đạn găm vào trên đùi. Trạm y tế trong thị trấn cũng không dám tiếp nhận, phải đưa đến bệnh viện huyện điều trị. Chân bị cắt cụt, tiền của hai nhà đều đổ vào đó. Con nhìn xem bây giờ dù trong nhà có chết đói cũng không dám đi săn. Làm sao con có thể làm được?"

Thằng con này thật không bớt lo. Tại sao không thể yên ổn kiếm điểm công trong đội sản xuất như hai người anh của nó chứ? Thế nào cũng phải làm cho bà lo lắng như vậy?

"Trong thôn chúng ta cũng chỉ có hai thợ săn này bị như vậy. Hơn nữa, hai người đó không phải bị tịch thu súng săn sao? Bọn họ cũng không có gan đi lên núi." Cố Xuyên bĩu môi: "Được rồi, không lên núi thì không lên núi. Cho dù thật sự đi lên con cũng không vào sâu, con còn một đứa con trai phải nuôi."

Lúc này mẹ Cố mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, không đi vào là được. Trừ khi năm xấu, trên núi không có thức ăn. Nếu không những động vật như sói và heo rừng sẽ không đến gần chỗ có con người, đều sẽ hoạt động trong núi sâu. Ngay cả ngọn núi gần thôn, chúng nó cũng khó có thể đến đây. Bằng không thì năm đó Lưu Lão Pháo và Lý Nhị Bính cũng không dám vác súng đi săn.


"Con đừng làm loạn nữa. Nếu không mẹ sẽ kêu ba đánh gãy chân con." Mẹ Cố lo lắng uy hiếp, thằng con này nghĩ sao mà lại muốn làm những chuyện không đàng hoàng như vậy.

"Ba con không nỡ làm như vậy." Cố Xuyên một chút cũng không sợ. Nguyên thân làm con út, là người duy nhất trong năm anh chị em chưa từng bị ba mẹ đánh.

Mẹ Cố cũng không có cách nào với đứa con trai này nên không để ý đến nó nữa. Bà vừa vào cửa rào đi theo con đường quen thuộc vào bếp, nồi sạch bếp lạnh, chưa nấu gì cả: "Vừa lúc mẹ kêu chị dâu nấu phần cho hai đứa. Bây giờ đi qua ăn thôi."

Không biết cuộc hôn nhân này có đúng hay không? Khi con trai út và thanh niên trí thức Vương bị nhốt trong khu nhà cũ của thanh niên trí thức một đêm, có đủ thứ tin đồn. Bọn họ cũng nhân cơ hội kêu con trai út cưới thanh niên trí thức Vương. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân này đã hoàn tất, nhưng con trai út ở đội sản xuất vẫn bữa đực bữa cái. Con dâu út tuy không ốm đau bệnh tật, nhưng sức lực còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi. Nếu không phải vợ chồng già bọn họ giúp đỡ thì cuộc sống của hai đứa sẽ chẳng ra gì.

Chỉ nghĩ đến đã làm người cảm thấy lo.

"Mẹ, người chờ một chút. Trong nhà có chút đường trắng do ba mẹ con gửi đến, lấy qua cho thằng Hổ và bé Hoa đi." Cả gia đình đã tách ra ở riêng, Vương Lệ Lệ không làm được việc mặt dày sang nhà người ta ăn cơm miễn phí. Trong nhà cũng chỉ có chút đường trắng này có thể lấy ra cho. Đây là thứ ba mẹ cô gửi đến đây nửa năm trước. Anh cả có con nhỏ, em trai út cũng vừa kết hôn. Trong nhà chi tiêu lại cao nên không thể gửi nhiều đồ cho cô được. Hơn nữa, dù sao cô cũng đã lấy chồng rồi. Nếu ba mẹ vẫn gửi đồ cho cô như trước thì anh trai và em trai không có ý kiến, nhưng chị dâu và em dâu sẽ có ý kiến.

"Thứ này con giữ lại mà uống, không cần phải cho bọn nhỏ đâu." Mẹ Cố lịch sự nói. Nhưng cũng không ngăn cản con dâu út lấy đường trắng về nhà chính. Bà cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Cho dù là nhà anh em ruột cũng phải có qua có lại mới được. Đương nhiên, nếu nhà con trai út thực sự không có gì, đi tay không cũng không sao. Nhưng không phải có đường trắng sao?