Tôi là Ê-ri

Chương 25




Chủ quán tỏ ra rất lễ phép với Nakayama. Đến đây Nakayama nói với tên chủ quán bằng ngôn ngữ dùng riêng cho giới Yakuza. Nakayama nói một hồi rất nhanh làm tôi không kịp nghe chỉ biết rằng ông ta tỏ ra rất tức giận. Cuối cùng chủ sòng bạc nói:

“Ok. Vậy khi nãy cô đây thua mất bao nhiêu tiền?”.

Ông ta trả lời:

“Ba mươi man”.

Một nhân viên nói xen vào:

“Chưa chắc nhiều chừng đó”.

Nhưng anh ta chưa kịp nói gì tiếp thì chủ sòng bạc đã sai người đem ra ba mươi man đưa Nakayama. Hắn quát bọn đàn em:

“Bảo ba mươi man thì đưa ngay ba mươi man. Không phải nhiều chuyện”.

Nakayama nhận tiền xong, ra khỏi sòng bạc đến chỗ có máy quay thì dừng lại cố ý cho bọn nhân viên trong quán nhìn thấy. Ông ta hỏi tôi:

“Khi nãy cháu mất bao nhiêu tiền hả?”.

“Mười lăm man ạ”.

Nakayama liền lấy tiền giơ ra trước máy quay rồi đếm từng tờ một, đủ mười lăm tờ đưa tôi. Phần mười lăm tờ còn lại ông cố ý giơ lên cho họ nhìn thật kỹ rồi bình thản nhét vào trong túi, điệu bộ rất nghênh ngang như muốn trêu ngươi bọn chúng. Rồi ông ta cúi đầu ba lần tỏ vẻ cảm ơn, sau đó vẫy tay tạm biệt trước máy quay rồi mới rời khỏi sòng bạc. Vừa về đến quán của chúng tôi, ông ta liền gõ vào đầu tôi một cái rồi mắng:

“Từ giờ trở đi cấm cháu không được chơi bạc nữa. Ta mà biết sẽ không những không giúp mà còn tịch thu đồng hồ Rolex nữa. Nghe chưa?”.

Nakayama chỉ mắng có vậy rồi thôi và tất nhiên không thể khiến tôi hết ham mê cờ bạc. Thay vào đó, tôi đổi sang chơi ở một sòng bạc khác mà không cho Nakayama biết. Càng ngày tôi càng say chơi bạc.

Sau đó không lâu, quán chúng tôi bỗng đông khách khiến tiếp viên nữ trong quán không đủ. Tôi phải đi tìm thêm tiếp viên ở những quán khác đến tiếp khách trong quán chúng tôi. Tình cờ tôi quen một cô gái Thái tên là Nám. Chị ấy vẫn còn nợ tiền chủ chưa trả hết. Hàng ngày, chủ nợ sẽ đến thu tiền làm việc của chị ấy. Tôi cảm thấy có duyên với chị Nám nên rủ chị ấy đến làm việc trong quán. Nám nói:

“Chị cũng muốn đến đó làm lắm. Nhưng vướng một nỗi…vẫn chưa trả hết nợ”.

“Chị còn nợ nhiều không?”. Tôi hỏi.

“Vẫn còn tận hai trăm man”.

Đó quả là số tiền lớn. Tôi hỏi:

“Bà chủ chị tên là gì?”.

“Tên Lếp”. Nám trả lời.

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe đến tên Lếp vì nghĩ rằng chắc chỉ có một người duy nhất trên đất nước Nhật Bản này có tên Lếp mà thôi. Và thật sự thì đúng như vậy. Tôi bắt đầu muốn nối lại tình bạn cũ với Lếp. Chị Nám nói, hiện tại Lếp không phải làm việc vì đã được một Sa-chô chu cấp tiền bạc. Người này trông cũng không già lắm. Tôi bèn nói với chị Nám:

“Nếu em mua chị đến làm việc cùng em, chị có chịu không? Em mua với giá bao nhiêu thì chị chỉ phải trả em chừng đó tiền. Em sẽ không tính lãi”.

Chị Nám đồng ý. Ngày hôm sau, chị Nám đưa Lếp đến gặp tôi tại quán và xin Lếp cho được đến ở với tôi. Tôi và Lếp vẫn còn đang giận nhau. Hôm đó, Lếp cũng mang theo anh chồng Sa-chô đến quán gặp tôi. Trông anh ta vẫn còn rất trẻ, Lếp thật là may mắn, dù ở đâu cũng gặp được người yêu quý mình, chu cấp đầy đủ. Số cô ấy thật là đỏ, Lếp cũng đồng ý sẽ bán chị Nám cho tôi nhưng trong giọng nói có vẻ còn rất giận tôi:

“Nỉnh, mày còn định chơi tao nữa hả?”.

“Đâu có”. Tôi trả lời “Tao chỉ thấy thương chị Nám nên muốn giúp chị ấy thôi mà”.

Lếp vẫn không biết hiện tại tôi đang ở với ai, có thế lực như thế nào. Lếp đồng ý sẽ bán Nám cho tôi với giá hai trăm man. Nhưng tôi nói:

“Thế thì hơi đắt, vì tao sẽ mua bằng tiền mặt. Lếp nên hạ giá bán xuống. Tao có thể trả Lếp một trăm năm mươi man”.

Nhưng Lếp không đồng ý và cũng không thèm bán chị Nám cho tôi nữa. Tôi nói với chị Nám trước mặt Lếp:

“Chị Nám này, cô ấy không chịu bán chị cho em với giá một trăm năm mươi man. Tình hình này có lẽ cô ấy muốn cho không Nỉnh chị Nám đó”.

Lếp rất giận khi tôi nói như vậy. Vì điều đó có nghĩa là tôi đang xúi chị Nám trốn nợ, đến ở với tôi mà không trả nợ đồng nào. Lếp giận không giữ được bình tĩnh liền xông vào đánh tôi ngay trong quán, may thay có người đến can ngăn, trong đó có Tukata và Mèm. Cả hai cùng khuyên Lếp:

“Thôi bán cho nó đi. Còn hơn là phải ngồi thu từng đồng về, biết đến bao giờ mới thu đủ hai trăm man? Mà không chừng chị ấy lại bỏ trốn thì lại mất không”.

Sau đó, tôi và Lếp bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau. Chúng tôi đối xử với nhau như vật không phải là vì tiền bạc mà là vì trước đây chúng tôi đã từng là bạn rất thân của nhau nhưng lại không ai chịu ai. Chúng tôi đều muốn làm lành với nhau nhưng rồi lại trở nên như vậy. Cuối cùng, không khí giữa hai chúng tôi cũng trở nên khá hơn vì dù sao chúng tôi vẫn là bạn. Sau lần đó, tôi và Lếp lại chơi với nhau như xưa và cô ấy cũng đồng ý bán chị Nám cho tôi với giá một trăm năm mươi man. Tôi không lấy tiền của Nakayama để mua chị Nám vì tôi tin rằng ông ta sẽ tính thêm tiền lãi. Tôi đành đi vay tiền của một người bạn khá thân thiết, tên là Uôn. Uôn đang làm việc trong một quán thịt nướng ở khu Shinjuku. Sau đó, chị Nám cũng chuyển đến ở phòng của Nakayama thuê cho tôi trong khi Mèm và Tukata đang ở trong căn nhà thuê của má mì cũ. Trong quán có thêm nhiều tiếp viên mới như như Tukata, Mèm, Bi, Nừng, chị Bia và Nám. Thỉnh thoảng, Lếp cũng đến quán chơi cùng với chúng tôi.

Tôi sống như vậy với Nakayama được bảy, tám tháng thì bắt đầu có cảm giác buồn chán với cuộc sống quẩn quanh hiện tại vì tôi mới có người yêu. Anh ấy cũng là người Thái, tên Pi. Tôi cảm thấy mình chẳng có tự do. Đi đâu cũng không được phép ngủ qua đêm mà phải về phòng ngủ. Nakayama thường xuyên đến kiểm tra xem tôi có trong phòng hay không, có đưa ai về ngủ cùng hay không. Đặc biệt, Nakayama không muốn cho tôi có người yêu, nhất là người Thái. Pi là bạn của anh Uôn, họ cùng làm việc trong quán thịt nướng. Tôi thích Pi rất tình cờ. Ban đầu chỉ là sự trêu đùa, gán ghép giữa những người bạn trong nhóm với nhau cho vui. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng nó lại trở thành sự thật. Hôm Uôn dẫn Pi đến quán chúng tôi uống rượu và hát karaoke, tất cả mọi người trong quán khi nhìn thất Pi đều rất hồi hộp vì anh Pi rất đẹp trai. Trông anh rất giống diễn viên điện ảnh Panudet đang rất nổi tiếng ở Thái Lan. Mọi người ai cũng thích Pi. Thêm nữa, các bạn của tôi ai cũng xinh đẹp, người như tôi chắc chẳng bao giờ có thể lọt được vào mắt anh. Đến cả Lếp cũng tỏ ra rất thích Pi. Nhưng tôi vẫn cứ nói vui với mọi người Pi thường xuyên đến quán vì anh thích tôi. Tôi chỉ nói đùa cho vui thôi chứ không nghĩ gì khác. Nhưng chị Nám lại cãi lại:

“Không đúng, anh Pi thích chị mà”.

Trong lúc chúng tôi đang trêu nhau thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi vội trêu:

“Ôi, anh Pi gọi điện đến đó. Để mình đi nhận điện thoại trước nhé”.

Tôi chạy đến nhận điện thoại dù chưa biết ai gọi đến nhưng vừa mới nhấc ống nghe lên tôi liền nói ngay:

“Chào anh Pi! Anh Pi đang nhớ Nỉnh nên mới gọi điện đến có phải không? Hôm nay anh có đến quán chơi không? Nếu đến, anh nhớ nói với mọi người trong quán là anh Pi chỉ đến tìm một mình Nỉnh thôi nhé. Và đừng quên nói là anh Pi thích Nỉnh nhé”.

Tôi cứ thao thao nói một mình mà không thấy bên kia trả lời. Các bạn của tôi đều nghĩ anh Pi gọi điện đến thật. Tôi liền làm điệu bộ cười một cách mãn nguyện. Nhưng khi nghiêm túc trở lại, tôi mới nhớ ra là phải hỏi người gọi điện là ai, từ đâu tới. Chỉ đến lúc đó tôi mới nghe thấy đầu dây bên kia. Thật không ngờ người đó lại là anh Pi thật. Anh nói:

“Cho tôi gặp Nỉnh”.

Tôi giật mình, đứng đơ một lúc không biết trả lời thế nào vì thấy ngượng quá. Tôi đã nói linh tinh đủ thứ với người ta. Pi thấy thế liền nói tiếp:

“Đêm nay anh sẽ đến quán tìm em”.

Tôi đứng ngơ ngác chẳng biết nói gì cho đến khi Pi đặt điện thoại xuống. Các bạn của tôi nhao lên hỏi ai gọi đến. Tôi đành trả lời:

“Anh Pi gọi điện đến thật mọi người ạ. Xấu hổ quá đi mất!”.