Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 39: 39: Khi Cá Mặn Tiến Hành ……





Bởi vì một bút như thần của Chư Hạo, những chuyện sau tiệc đính hôn trực tiếp đi nhanh, cũng chẳng có điểm gì đáng để người nhớ kỹ.

Tiếp theo Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn trở lại biệt thự rồi liền đường ai nấy đi, Úc Nam Diễn ngay cả cửa biệt thự cũng chưa vào đã bảo tài xế trực tiếp đến bổn trạch Úc gia, không biết là muốn nói chuyện Phương gia với Úc lão gia tử, hay là cảm thấy Chư Hạo có thể điều tra ra một cái kết quả như vậy rất kỳ quái nữa.

Vậy trong những tin tức dẫn đường sai lầm kia, cô út Úc lại sắm vai gì trong này?
Khương Tri Ngôn không biết, cũng không có ý tìm tòi nghiên cứu, hiện tại việc cấp bách của cô là phải đem đôi mắt Sigley trên cổ này vật quy nguyên chủ trước, bằng không xảy ra vấn đề gì, cô hẳn là thật sự phải suy xét huề khoản chạy trốn.

Chờ thành công trả vòng cổ rồi, khi Khương Tri Ngôn tẩy trang xong rồi nằm trên giường đã gần 10 giờ, một bàn tay xoa xoa cái eo già đã chịu đủ tàn phá của mình, một bàn tay khác lại móc di động ra, bắt đầu search tin tức về buổi tiệc đính hôn này.

Phương gia mấy năm nay tuy trượt xuống, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bọn họ lại chủ yếu là kinh doanh mấy mảng khách sạn và địa sản, vừa báo ra mấy cái tên, chắc chắn không ít người hoa quốc đều biết.

Khương Tri Ngôn không có trực tiếp search tên Phương Huyền Mẫn, là mà search tập đoàn Phương gia, quả nhiên ấn theo thứ tự thời gian trước sau, đã có truyền thông nhanh tay tuyên bố tin tức.

Xem sơ sơ mấy bài đều là đang nói hôn lễ xa hoa long trọng thế nào, cũng suy đoán xem Phương gia đi một nước cờ này là muốn làm gì, tóm lại là không có tin tức đường nhỏ lung tung rối loạn gì cả.

Vậy là được, bằng không Khương Tri Ngôn thật đúng là sợ Úc Nam Diễn lên headline mấy trang báo lá cải buôn chuyện, ấy thật đúng là tội lỗi.

Có điều vì để chắc ăn, Khương Tri Ngôn còn search tên Úc Nam Diễn, không có tin tức lớn gì, trên mạng vẫn cứ không tìm được ảnh chụp độ phân giải cao của vị này như cũ.

Lúc này Khương Tri Ngôn một không cẩn thận trượt tay, vừa lúc click vào wiki về Úc Nam Diễn, vừa định tắt đi, tay cô chợt khựng lại.

Nhớ rõ mấy tháng trước khi mình vừa xem ấy, khung về trạng thái hôn nhân của Úc Nam Diễn vẫn là “Chưa lập gia đình”, nhưng hiện tại đã biến thành đã kết hôn.

Cái người phụ trách wiki kia, tin tức linh thông đến vậy à?
Hay là nói, là Úc Nam Diễn bảo người sửa?
Thường thì wiki về ông chủ công ty lớn này, chắc chắn là có chuyên gia đang phụ trách quản lý, không có khả năng là trùng hợp.

Úc Nam Diễn, ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng sẽ nhớ kỹ sao?
Khương Tri Ngôn thả di động xuống, lật người ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà.

Ài, nếu Úc Nam Diễn vì buổi nói chuyện khi trước mà thẹn quá thành giận, hoặc là giáng tiền lương hoặc là trực tiếp kết thúc hiệp ước, trong lòng Khương Tri Ngôn còn sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng cố tình là người ta xem việc này như chưa từng phát sinh, trước sau như một mà đối tốt với cô, này đây liền thật sự có một tia áy náy rồi.

Khương Tri Ngôn lại không phải người ý chí sắt đá gì, nguyên tắc của cô chính là anh đối xử với tôi thật tốt, tôi cũng đối xử tốt với anh.

Nhưng trước mắt xem ra, thứ Úc Nam Diễn muốn mình không cho được, những cái khác Úc Nam Diễn lại không thiếu, thật là làm người ta muốn trọc đầu.

Sao làm một con cá mặn ăn no chờ chết khó như vậy hả!
Thôi, Khương Tri Ngôn bò dậy khỏi giường, mở laptop của mình ra, cô phải giải quyết việc của Chư Hạo trước.

Vị học trưởng “ý thức trách nhiệm” bạo lều này, Khương Tri Ngôn thật sự là muốn gặp anh ta nữa, vì nó sẽ làm cô cảm thấy mình đi nhầm phim trường.

Là cái loại phim trường mà giây tiếp theo liền phải trình diễn tay nắm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, á khẩu cứng họng kia.

Không được không được, con cá mặn cô đây đã bị ướp thấm quá đỗi rồi, không còn chút hơi nước nào để rơi lệ nữa!
“Học trưởng Chư Hạo:
Đây là lần cuối cùng tôi liên hệ với anh, tôi……”
12 giờ đêm đó, một phong bưu kiện đoạn giao có thể nói là tuyệt tình đã được gửi vào mail Chư Hạo, làm anh ta thống khổ mà nhắm mắt lại.

Khương học muội thật sự thay đổi rồi.

Tiền tài thật sự có thể ăn mòn linh hồn của một người, vậy có phải anh ta cũng nên buông tay rồi không, chí ít như vậy thì Khương Tri Ngôn hẳn là sẽ không đi lên con đường xưa của mẹ anh ta.

Chư Hạo không biết, nhưng vào hôm sau khi nhận được bưu kiện tuyệt giao của Khương Tri Ngôn, anh ta lại nhận được một cuộc gọi từ một người không ngờ tới.

Là Úc Nam Diễn.

Vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng khi Chư Hạo nghe được những gì Úc Nam Diễn nói trong điện thoại ấy, sắc mặt anh ta lập tức trở nên tái nhợt.

Thật lâu lúc sau, giọng nói khô khốc của anh ta vang lên: “Được, tôi sẽ tìm được chứng cứ, nhất định!”
Sau khi làm việc liên tục gần 1 tháng, Kiều Hạ rốt cuộc có thời gian tới tìm Khương Tri Ngôn, đồng thời đưa ra lời mời muốn đi chơi.

Bởi vì hạng mục này được hoàn thành rất tốt, Siêu ca rất hào phóng, không chỉ có phê chuẩn 5 ngày nghỉ đông cho Kiều Hạ, còn cho thêm 1 ngày để gom thành số 6 cát lợi này nữa, vừa lúc giữa chừng có hai ngày là cuối tuần, thế là có chừng 8 ngày để đi chơi.


Kiều Hạ tất nhiên liền nghĩ tới Khương Tri Ngôn nghe nói rất là rảnh, cô muốn ra nước ngoài chơi.

[Kiều Nhĩ Trách: Dưỡng Lão quốc, thế nào? Mình muốn đi thể nghiệm niềm vui về hưu trước!]
Dưỡng Lão quốc là một đất nước nhỏ ở phía bắc hoa quốc, diện tích có lẽ còn không lớn bằng một tỉnh nhỏ của hoa quốc, nhưng đất nước này vì vị trí địa lý ưu việt và có được không ít tài nguyên thiên nhiên, dẫn tới toàn bộ quốc gia không thiếu tiền.

Cứ như vậy, đãi ngộ cho người dân họ tất nhiên cũng rất tốt.

Dù cho cả đời mi không đi làm cũng có thể bảo đảm sẽ không đói chết, còn sẽ có phòng thuê miễn phí, sinh bệnh cũng có thể được chi trả, già rồi quốc gia còn dưỡng lão cho mi.

Bởi vậy đã được không ít người diễn xưng là Dưỡng Lão quốc.

Nghe nói tiết tấu sinh hoạt ở nước này rất chậm, rất thích hợp để xã súc bị áp bức đi thả lỏng một chút.

[Khương Bính Ngư: Từ từ, để mình đi hỏi một chút!]
Kiều Hạ muốn đi chơi vào tuần sau, chơi cả một tuần.

Trước mắt, Khương Tri Ngôn không có việc gì, nhưng cô tốt xấu là người lãnh lương, luôn phải hỏi xin ông chủ một chút.

Khương Tri Ngôn nhắn tin cho Triệu Đào, nhờ anh ấy hỗ trợ hỏi dùm một chút.

Gần đây vẫn là bớt liên hệ với Úc Nam Diễn thì tốt hơn, bằng không thì tự đặt mình vào vị trí của anh ấy đi, nếu mà có một người lãnh tiền lương mình phát còn hung hăng cự tuyệt mình cứ ở trước mặt đi lang thang tạo cảm giác tồn tại, cô ngẫm lại cũng đã cảm thấy nghẹn khuất, thậm chí muốn khai trừ người này.

[A Triệu Đào: Nguyên thoại của Úc tổng là: Muốn chạy?]
Tay Khương Tri Ngôn run lên.

[Khương Bính Ngư: Sao có thể! Tôi chắc chắn về đúng hạn, tôi là đi chơi với Kiều Hạ!]
[A Triệu Đào: Có thể hỏi một chút là rốt cuộc cô với Úc tổng đã xảy ra việc gì không?]
Vấn đề này là từ trước đó, khi mà chiến tranh lạnh xảy ra ấy, Triệu Đào đã tò mò rồi, nhưng anh ấy vẫn là cố nén nhịn xuống, chỉ chờ khi hết thảy nhìn như bình tĩnh không có việc gì rồi mới tới hỏi một câu.

Khương Tri Ngôn có thể nói sao?
Đương nhiên không thể!
Cho nên cô chỉ có thể rep một chuỗi dấu ba chấm qua đó, lấy EQ của Triệu Đào chắc chắn sẽ không truy vấn nữa.

Quả nhiên, qua một lát sau anh ấy liền đáp.

[A Triệu Đào: Úc tổng nói: Mang theo Úc Quân Sách.

]
[A Triệu Đào: trên đây là nguyên thoại.

]
[Khương Bính Ngư: Quân Sách? Cậu ta có thời gian? Như này không hay đi……]
Triệu Đào không rep, ngược lại Úc Quân Sách trong group “Tương thân tương ái người một nhà” bắt đầu điên cuồng @ Khương Bính Ngư.

[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn! Chị muốn đi chơi với bạn? Em được nha!]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Em có thể xách giỏ giúp mấy chị! Còn có thể bảo vệ mấy chị nữa! Chị muốn em làm gì em liền làm đó!]
Hiện tại cảm giác áy náy của anh ta đang bạo lều, chỉ muốn giúp Khương Tri Ngôn làm chút việc, đừng có nói đi du lịch, chẳng sợ hiện tại Khương Tri Ngôn lại đi nhảy bungee nữa, anh ta cũng có thể nhảy xuống!
[Khương Bính Ngư: …… Để tôi hỏi bạn tôi chút.

]
Kiều Hạ không có ý kiến, thậm chí cảm thấy người nhiều càng thú vị hơn.

Hơn nữa cô tuy chưa từng gặp Úc Quân Sách, nhưng cũng từng “chiếm hời” từ tay anh ta, qua hình dung ngẫu nhiên của Khương Tri Ngôn là biết đây là một phú nhị đại biết chơi mà tính tình cũng không tồi.

Hơn nữa cô cũng tin tưởng Khương Tri Ngôn, người có thể trở thành bạn và nguyện ý đi chơi cùng cô ấy, chắc chắn sẽ không kém.

Mấy thứ như thị thực xuất ngoại gì đó Úc Quân Sách có phương pháp, những thứ vốn dĩ cần 1 tuần mới làm xong giờ đây chỉ 2 ngày đã xong xuôi.

Nếu vạn sự đã chuẩn bị, bọn họ lại là đi du lịch tự do không đăng ký theo đoàn, vậy cũng dứt khoát không đợi sang tuần sau, trực tiếp mua vé, xuất phát!
“Xin chào, tôi là Kiều Hạ!”
Kiều Hạ vẫn cứ giữ tóc ngắn lưu loát như cũ, nhưng mà không có quần áo mùa đông dày dặn che đạy, dáng người tốt đẹp kia sẽ hoàn toàn không bị ngộ nhận là đàn ông.


“Xin chào xin chào, tôi là Úc Quân Sách!”
Úc Quân Sách với Kiều Hạ có thể nói là cửu ngưỡng đại danh, lúc này anh ta lại lần nữa thấy may mắn vì lần đi rạp chiếu phim ấy ánh sáng tối tăm, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ đều không thấy rõ mặt mình, bằng không anh ta nào dám xuất hiện ở đây.

Nhớ tới chị Tri Ngôn trước lúc xuất phát đã dặn dò, Úc Quân Sách chỉ nói mình là bạn Khương Tri Ngôn, còn Úc Nam Diễn gì gì ấy là hoàn toàn không dám nói.

Bằng không ấn cái biểu cảm kia của chị Tri Ngôn, Úc Quân Sách rất hoài nghi là một khi mình mắc sai lầm, chỉ sợ cũng phải nuốt hận tại chỗ.

Có điều chị Tri Ngôn nói cũng đúng, Kiều Hạ làm công nhân Nam Hằng, nếu biết được chị Tri Ngôn kết hôn với anh trai anh ta, dù cho có không ngại đi nữa, chắc chắn vẫn là sẽ có chút gò bó.

Đối với cái này, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ: Con nít thật dễ lừa ~
Thủ đô hoa quốc không có máy bay đến thẳng Dưỡng Lão quốc, Khương Tri Ngôn bọn họ xuất phát lúc 9 giờ sáng, chuyển chuyến bay hai lần, chờ tới 4 giờ chiều mới vừa tới điểm đến.

Vừa xuống máy ba, Kiều Hạ dù đã mặc vào áo khoác mỏng vẫn là run rẩy một phen, “Thất sách!”
Lúc cô ấy xem dự báo thời tiết thấy chỗ này đang là 18 độ, nghĩ cũng không phải rất lạnh, ai ngờ được giữa 18 độ với 18 độ cũng có khác nhau.

Huống chi hiện tại chỗ này còn đang có mưa nhỏ, dù cho ở trong nhà, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng có chút khó chịu.

Chỉ có thể nhanh chóng đi lấy hành lý, quần áo của cô ấy ở hết trong valy.

“Hạ Hạ, mình có mang theo áo choàng.


Áo khoác của Khương Tri Ngôn hơi dày hơn chút, hiện tại vừa vặn không cần cái áo choàng vốn dĩ làm chăn khi ở trên máy bay này, “Cậu phủ thêm đi.


“Ô, Tiểu Ngôn Ngôn cậu thật là thiên sứ, mình yêu cậu!” Kiều Hạ cảm động ôm chặt Khương Tri Ngôn, “Kiếp sau mình nhất định phải biến tính tới cưới cậu!”
Khương Tri Ngôn: “…… Thôi bỏ đi, mình không muốn vì một cái áo choàng liền bán mình đâu.


“Ô oa, cậu người phụ nữ tuyệt tình này!”
Úc Quân Sách ở kế bên nhìn Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ nhão nhão dính dính, trong lòng tấm tắc bảo lạ.

Đây là tình khuê mật giữa đám con gái à?
Hồi đại học anh ta đều là chơi với đám anh em, đối với mấy cô gái chủ động xán tới là hoàn toàn không có hứng thú, mà những vị thiên kim tiểu thư kia ở bên ngoài đều rất chú ý cái gọi là hình tượng, sao có thể nói những lời nhiệt tình như Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ, càng miễn bàn ấp ấp ôm ôm.

Giờ phút này Úc Quân Sách lại thật có chút hâm mộ.

Đừng có hiểu lầm, anh ta không phải muốn làm mấy cái này với mấy anh con trai, bằng không dù cho người kia chịu, Úc Quân Sách cũng không chịu đâu, phỏng chừng còn sẽ bật dậy đánh người.

Anh ta hâm mộ chính là Khương Tri Ngôn có thể có một người bạn như vậy, có thể cùng nhau vui đùa, không có gút mắc lợi ích.

Úc Quân Sách tuy thường xuyên nói mình nhiều anh em tốt, nhưng thực tế thế nào, anh ta hiểu rõ.

Có bao nhiêu là vì cái họ “Úc” này, lại hoặc có bao nhiêu là anh ta cần “bảo trì” giao tình tốt đẹp, mấy anh em kia…… Khỏi nói cũng thế.

“Úc Quân Sách, nhanh lên đi!”
Nghĩ nghĩ, bước chân Úc Quân Sách không khỏi chậm một đoạn, đầu Kiều Hạ hơi xoay, “Ở nước ngoài mà lạc thì phiền lắm!”
Khương Tri Ngôn cười: “Không sao hết, chúng ta có thể thông báo tìm.


“Bạn nhỏ Úc Quân Sách, mẹ em đang tìm em, xin hãy đến phòng thông tin.


“Ha ha ha ha.

” Kiều Hạ lập tức cười to.

“Chị Tri Ngôn!” Úc Quân Sách cười sải hai bước đuổi theo các cô, “Yên tâm, em sẽ không cho chị cơ hội đó đâu!”
Ba người lấy hành lý rồi trước hết là ăn chút gì đó ở sân bay, theo đó liền ngồi taxi sân bay, lần này bọn họ không đặt khách sạn, mà là trực tiếp thuê một chỗ dân túc của người Hoa.


Một căn biệt thự nhỏ 2 tầng riêng tư, thanh tịnh và cũng không có người ngoài quấy rầy, bọn họ còn có thể tự mình nấu cơm hay gì đó.

Lúc tới dân túc đã là 6 giờ tối, chủ nhà là một người đàn ông trung niên tuổi cỡ 40 có bụng bia, còn là bạn của bạn của “huynh đệ” của Úc Quân Sách, tuy giữa chừng không biết đã quẹo tới mấy đường, nhưng tốt xấu là ở nước ngoài có “Người quen dễ làm việc”.

Người đàn ông này bảo mọi người gọi mình là “Đào ca” là được, Đào ca đã ở Dưỡng Lão quốc hơn hai mươi năm, ngay cả quốc tịch cũng đã đổi sang bên này, ngày thường chỉ thích câu cá, leo núi, cùng nhau đi nướng BBQ lộ thiên gì đó với bạn bè, cuộc sống ôi thật sự nhàn nhã.

Mà cho thuê dân túc chính là một hạng thu nhập thêm của vị này.

“Yên tâm, phòng ở tôi đều đã quét tước rất sạch sẽ, chăn hay gì đó cho các cậu đều đã đổi hết thành đồ mới, còn đồ làm bếp trong bếp hay gì đó đều tùy tiện dùng, nếu……”
Đào ca rất nhiệt tình.

Dưỡng Lão quốc tuy có chút danh khí, nhưng mỗi năm người Hoa tới đây chơi vẫn là có hạn, khó được gặp đồng bào đương nhiên vui vẻ.

Hơn nữa theo người bạn kia của Đào ca lộ ra, lượt đồng bào này cũng không phải người thường, ông ta ở hoa quốc còn chút sản nghiệp nhỏ, kết cái thiện duyên cũng tốt.

“Oa, căn nhà này cũng thật đẹp quá!”
Kiều Hạ lộ ra nụ cười vui sướng, được đến sự tán đồng của Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách.

Thật ra thì vừa nãy lúc ở bên ngoài nhìn là đã biết chủ nhà là một người rất yêu quý nhà, vườn hoa nhỏ trước cửa không lớn nhưng đều tỉ mỉ trồng không ít hoa, mặt cỏ cũng tu chỉnh sạch sẽ mang màu xanh lá mạ, còn có một cái xích đu xinh đẹp.

Quan trọng nhất là, ở bên ngoài căn biệt thự không lớn này dùng một ít màu sáng như màu xanh da trời, xanh lá mạ này phối với màu trắng, lại thêm kết cấu gỗ, nhìn tựa như căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích ấy, tựa hồ giây tiếp theo sẽ có một tiểu tinh linh chạy ra ngay vậy.

Chờ đi vào trong, liền càng có loại cảm giác này, trong phòng khách còn có một cái lò sưởi âm tường, mùa đông mà ở đây nhất định rất có bầu không khí.

Căn nhà này chiếm địa với diện tích cỡ sáu bảy chục mét vuông, lầu 1 là phòng ăn, phòng bếp cùng phòng khách, lầu hai chỉ có phòng, vừa vặn 3 phòng cho mỗi người một cái.

Mỗi cái phòng cũng có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, sẽ không quấy rầy nhau.

Lúc trước khi Úc Quân Sách lấy được mấy tấm ảnh của những căn nhà khác nhau rồi gửi vào nhóm 3 người ấy, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ không hẹn mà cùng chọn căn này.

Phòng không cần thiết quá lớn, đẹp với đầy đủ hết các công năng mới là quan trọng nhất!
Đào ca dẫn bọn họ tham quan các nơi trong nhà, cũng giảng giải phương pháp sử dụng của một vài thứ, theo đó còn trực tiếp nhóm lửa rán cho bọn họ mỗi người một miếng bò bít tết.

Vừa nãy lúc ở sân bay Khương Tri Ngôn bọn họ đã ăn một chút rồi, nên giờ cũng còn chưa đói, nhưng đối mặt với Đào ca nhiệt tình, ba người họ cự tuyệt không thành công.

Lại nói, một miếng bít tết cũng không nhiều lắm, vừa lúc bây giờ ăn tới tối cũng sẽ không đói.

“Đồ ăn trong tủ lạnh các cô cậu có thể tùy tiện dùng, mấy con cá kia đều là tôi câu, không đáng tiền mấy, ha ha ha.


“Tôi ở hai con phố sát vách đây thôi, có việc liền tìm tôi, chỗ này tới bảy tám giờ tối là trên phố liền chẳng còn mấy người, muốn chơi vẫn là ban ngày chơi vui hơn.


……
Tiễn Đào ca đi rồi, ba người vào phòng của riêng mình cất đồ rồi sửa sang lại sơ sơ, 8 giờ hội hợp ở phòng khách dưới lầu.

Trên tấm thảm lông xù xù, Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách và Kiều Hạ ngồi xếp bằng, ở giữa thả một bộ bài.

Không sai, lại là trò lời thật lòng đại mạo hiểm quen thuộc.

Đây là một trò chơi có thể làm người ta nhanh chóng quen thuộc lên, Kiều Hạ với Úc Quân Sách lại là kiểu tính cách rộng rãi, tin rằng sau mấy hiệp là có thể hòa mình.

Trên thực tế, cũng không ngoài dự đoán của Khương Tri Ngôn.

“Nói ra một sự kiện xấu hổ nhất trong năm nay của anh, nếu là đại mạo hiểm liền phải bày một tư thế mỹ nữ để bọn tôi chụp hình.


Khóe môi Úc Quân Sách chợt co giật, giữa chết và chết khiếp, anh vẫn là lựa chọn chết khiếp: “Xem một cô gái thành một cậu trai đi bắt gian.


Kiều Hạ: “Ha ha ha ha, có lộn không vậy, lúc ấy là trường hợp gì vậy!”
Ngay cả Khương Tri Ngôn cũng vẻ mặt hứng thú mà nhìn Úc Quân Sách, năm nay cậu ta còn làm việc này? Khi nào vậy!
Úc Quân Sách: “Tôi cự tuyệt trả lời!”
Chả lẽ muốn anh ta nói 3 đương sự đều ở chỗ này à? Đánh chết cũng không thể nói!
Theo đó Kiều Hạ cũng nói một việc xấu hổ của mình năm nay, vào WC nữ kết quả bị xem thành biến thái rình coi, trực tiếp bị người tạt nước.

Thật ra thì ngũ quan Kiều Hạ rất diễm lệ, tuyệt đối có thể nhìn ra là con gái, nhưng khi đó cô ấy đội mũ lưỡi trai lại cúi đầu, thêm cả là mặc dày nữa, sau đó… Liền bi kịch!
“Ha ha ha ha.


Lại tiếng cười vang khắp phòng.


Ngày đầu tiên đến Dưỡng lão quốc, cứ vậy mà kết thúc trong tiếng cười.

9 giờ sáng hôm sau, lúc Khương Tri Ngôn xuống lầu đã ngửi thấy một cỗ hương thơm bánh mì, cô đi vào bếp liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều Hạ đang làm bữa sáng.

“Vừa lúc, mình còn tính đi gọi các cậu đó.


Kiều Hạ xúc trứng chiên trong chảo vào đĩa, “Mình thấy trong tủ lạnh có bánh mì sandwitch với trứng gà, liền ăn đơn giản chút nhé.


“Hạ Hạ!” Khương Tri Ngôn cảm động, “Mình đáp ứng lời cầu hôn của cậu, kiếp sau nhớ rõ tìm mình.


Kiều Hạ trợn trắng mắt, “Cho nên chỉ một bữa cơm sáng cậu liền bán chính mình?”
Đang khi Khương Tri Ngôn muốn đi kêu Úc Quân Sách ấy, vừa lúc anh ta cũng xuống lầu, còn nghe được các cô nói chuyện.

Nhìn thấy bữa sáng thơm ngào ngạt nóng hôi hổi, cũng vẻ mặt cảm động mà nhìn về phía Kiều Hạ: “Tôi cũng nguyện ý gả, tôi không ngại làm nhỏ!”
Kiều Hạ lộ ra một nụ cười lãnh diễm: “Tôi ngại!”
Qua buổi tối hôm qua, cảm tình giữa mọi người quả nhiên tinh tiến không ít, nói giỡn như bây giờ là hoàn toàn sẽ không còn gánh nặng.

Ba người ăn sáng xong Úc Quân Sách chủ động rửa chén, theo đó liền ra cửa tính toán đi dạo ở gần đây trước.

Buổi chiều lại tới điểm đến nổi tiếng ở Dưỡng Lão quốc chơi.

Dưỡng Lão quốc không hổ cho cái tên này, rõ ràng giờ này đã gần 10 giờ, trên con phố bọn họ trọ lại này lại không thấy được mấy người.

Xe gì đó liền càng không có, an tĩnh đến y như đang ở trong một con phố không người, nhưng những vườn hoa nhỏ xinh đẹp trong nhà ở bên đường lại có thể chứng minh những căn nhà đó đều có người ở.

Ba người đi mãi đến tận cuối phố mới nhìn thấy ở đây có một công viên nhỏ, này thì thật đúng là nhiều người hơn lúc nãy.

Vừa đúng lúc bọn họ cũng đi mệt rồi, liền tìm một cái ghế dài trống ngồi xuống, tính nghỉ ngơi một lát lại đi tìm chỗ bán đồ ăn ở nơi này.

Ở Dưỡng Lão quốc không có hệ thống phần mềm cơm hộp phát đạt như ở Hoa quốc vậy, nếu không muốn đói chết, vẫn là tự mình nấu thì nhanh hơn, hôm qua họ cũng đã quên hỏi Đào ca, có điều vấn đề không lớn.

[Các người là tới đây du lịch sao?]
Khuôn mặt của đám Khương Tri Ngôn thật sự có chênh lệch với Dưỡng Lão quốc, vừa thấy là biết ngay người nước ngoài.

Một cô bé đáng yêu chừng mười tuổi liền tò mò chủ động tới gần, mở miệng chính là ngoại ngữ lưu loát.

Còn hên là trình độ ngoại ngữ của đám Khương Tri Ngôn đều không tồi, là cái loại nghe nói tuyệt đối không thành vấn đề kia.

[Đúng vậy, có chuyện sao? Cô bé dễ dương]
Kiều Hạ đáp một câu trước.

Cô bé thẹn thùng cười: [Chỗ này có rất nhiều thứ thú vị, hoan nghênh các anh chị.

]
Sau đó bọn họ liền bắt đầu hàn huyên, cô bé còn nói cho đám Khương Tri Ngôn biết chỗ mua đồ ăn ở đây, thậm chí rất nhiệt tình muốn dẫn ba người họ đi.

Mẹ cô bé ở ngay bên kia nhìn, thấy thế cũng không cản, còn cổ vũ cô bé giao lưu nhiều với đám Khương Tri Ngôn.

Cảm nhận được cuộc sống nhàn nhãn cùng quan hệ nhân tế đơn giản ở nơi này, Kiều Hạ nhịn không được cảm thán một câu: “Mình đều muốn định cư ở đây rồi!”
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, “Mình cũng vậy.


Ai ngờ một khi cái ý tưởng này Kiều Hạ nảy lên liền không cản được, “Tiểu Ngôn Ngôn, nếu về sau chúng ta thật có thể định cư ở đây thì thật sự rất không tồi nha.


“Cậu xem, trù nghệ của mình còn được, mỗi ngày chúng ta có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, cùng đi mua đồ ăn, mình nấu cơm cậu dọn dẹp, buổi chiều muốn đi chơi liền đi chơi, ngày mưa liền ở trong nhà xem phim, hai người cũng không tịch mịch.


Thử hỏi, ai không muốn về sau nếu không kết hôn liền làm bạn đến già với khuê mật chứ, không cần lo lắng ở một mình sẽ nhàm chán, lỡ có chút việc cũng có thể có người giúp đỡ, còn có thể cùng đi dạo phố, thảo luận các loại đồ trang điểm và buôn chuyện……
Khương Tri Ngôn đáng xấu hổ tâm động.

Tính tình Kiều Hạ cô đã rất hiểu, vừa lúc Kiều Hạ cũng sớm đã nói không muốn kết hôn, nếu hai người thật sự sống với nhau……
Ngẫm lại còn rất là sướng ~
Úc Quân Sách ở một bên: Tuy rất có lỗi với anh trai anh ta, nhưng muốn mệnh chính là anh ta cũng có chút tâm động là sao đây?
Xu (Pen): Trong khoảng thời gian này mình bận thi, nên sẽ đăng chương hơi chậm chút, mong mọi người thông cảm ạ.

.