Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 32: 32: Lên Núi 2





Trương Viễn nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ở nhà dì có sẵn hạt giống, chúng ta có thể đến nhà dì lấy.

Về phần gà con, chuyện này anh thật sự không biết, phải đi hỏi mới biết được.

"“Vậy dì của anh bây giờ đang ở nhà hay đang đi làm, bây giờ chúng ta qua đó được không?"“Bọn họ ban ngày đều rất bận rộn, rất ít ở nhà, nếu như em không vội, anh sẽ đi xới đất trước, sau khi dì tan làm sẽ đi qua lấy hạt giống.

" Trương Viễn suy nghĩ rồi đưa ra một cái đề nghị.

“Vậy cũng được.

” Dù sao cô cũng không quan tâm thời gian sớm hay muộn.


Khoé mắt Hứa Khả Nhân nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến ngọn núi bên cạnh.

Cô đột nhiên có một ý tưởng và nói ra.

“Hay là chúng ta đi lên núi hái nấm đi, hôm nay anh không đi làm, vậy thì cũng em đi đi.

"Trương Viễn nghe vậy có chút do dự, "Lên núi rất mệt, anh sợ thân thể của em chịu không nổi.

"“Thân thể của em em tự biết, nếu thật sự mệt mỏi em sẽ nói cho anh biết.

Hơn nữa, anh không phát hiện ra sau khi uống thuốc của chú Đổng, thân thể của em càng ngày càng tốt sao!"Hứa Khả Nhân đi một vòng quang Trương Viễn, cho anh thấy những thay đổi trên cơ thể cô, thực ra chỉ có Hứa Khả Nhân mới biết, thuốc của chú Đổng đưa không thể nào khôi phục nhanh như vậy, sở dĩ bây giờ trông cô khỏe mạnh như vậy đều là do dung hợp với viên đá màu tím kia.

Viên đá kia có tác dụng nuôi dưỡng thân thể, hiện tại dung hợp với Hứa Khả Nhân, thân thể của cô tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Trương Viễn thấy sắc mặt của Hứa Khả Nhân hồng hào, đôi mắt sáng có thần, nhìn thần sắc cả người của cô thực sự tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, vì vậy anh liền đồng ý.

“Được, vậy em ở giao lộ này chờ anh một lát, anh về nhà lấy giỏ cùng liềm.

"Hứa Khả Nhân lấy chìa khóa ra đưa cho Trương Viễn, còn cô đứng bên đường chán nản nhìn phong cảnh.


Chờ hai người gặp nhau và đi tới ngọn núi nơi người dân thường xuyên tới hái nấm đã là một tiếng sau.

Hứa Khả Nhân ngồi dưới gốc cây đại thụ, mệt mỏi thở hổn hển, thân thể này từ nhỏ đến lớn chưa từng đi qua một quãng đường dài như vậy, hôm nay là lần đầu tiên.

Thân thể của cô mặc dù đã gần như khôi phục, nhưng chỉ là cải tạo thân thể tăng cường sức đề kháng, phòng ngừa bệnh tật, không có nghĩa là cô lập tức trở thành người bình thường.

Dù sao thân thể của cô chịu tổn thương nhiều năm như vậy, không thể lập tức có thể giải quyết được mà phải trải qua thời gian rất dài rèn luyện, cùng bổ sung dinh dưỡng mới có thể trở thành người bình thường được.

Đương nhiên, so với thân thể lúc trước, hiện tại cô có thể coi là một người khỏe mạnh.

Hứa Khả Nhân vừa nghỉ ngơi vừa nhìn xung quanh, Trương Viễn dẫn cô đến nơi này, nói là còn chưa có người phát hiện, quả nhiên cách cô không xa có rất nhiều nấm có thể ăn.

Bây giờ là tháng ba, mùa rau dại và nấm mọc hoang trên núi rất nhiều, chỉ cần không phải kẻ lười biếng, lên núi nhất định sẽ thu hoạch được gì đó.

“Nơi này rất an toàn, em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi về phía trước một lát.


"Trương Viễn vừa nói vừa đặt cái giỏ trước mặt Hứa Khả Nhân, anh cầm lấy liềm và dây thừng rồi đi sâu vào trong núi.

Hứa Khả Nhân nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy chính mình đã hết mệt rồi, cô cũng không vội vã hái nấm mà quay người nhìn xung quanh, khi lên núi, Trương Viễn mang theo hai cái liềm, anh lấy đi một cái, còn cái còn lại Hứa Khả Nhân đang cầm trong tay.

Tuy rằng nơi này là bên ngoài núi, nhưng cách bên trong núi rất gần, mấy thứ tốt khác thì không có, nhưng cô lại tìm được mấy cây ăn quả cùng cây tiêu.

Cô cẩn thận đào hai cây tiêu, cây táo, cây sơn trà, cây hồng, cây dẻ đặt vào trong không gian, còn chưa kịp trồng, cô liền vội vàng quay trở lại nơi vừa đến, tìm được một chỗ nấm mọc lên liền bắt đầu hái.

.